.
Chương 953: Thái Tử Có Hài Tử
Vì thế Tiêu Vũ không nhịn được nói: “Ngươi muốn nói thế nào thì nói nhưng có một điều ta phải nói trước, ngươi đừng có dùng chuyện này để ép hôn ta hoặc làm những chuyện tương tự như thế với ta.”
Ngụy Ngọc Lâm thấy Tiêu Vũ như vậy, khóe môi khẽ cong lên, hắn đáp: “Được, không ép nàng thành hôn với ta.”
Đối với Ngụy Ngọc Lâm mà nói, việc thành hôn hay không thành hôn đã không còn là chuyện quan trọng nữa.
Hắn yêu Tiêu Vũ, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tiêu Vũ, hắn cũng chẳng thèm để tâm đến vấn đề danh phận nữa.
Thái tử điện hạ mất tích mấy ngày liền, cuối cùng cũng chịu trở về Thái tử phủ.
Ngụy Lục thấy rõ Thiết Sơn đã mập lên hẳn một vòng, hắn ta lập tức hỏi: “Sơn Tử, mấy ngày nay ngươi và Thái tử điện hạ đi đâu thế?”
Thiết Sơn nói với vẻ bí hiểm: “Huynh đệ, không phải là ta không muốn nói cho ngươi biết chuyện này nhưng... đây là việc lớn, vậy nên ngươi cứ đợi điện hạ tự mình nói ra đi.”
Ngụy Lục: “...” Làm sao bây giờ, sao hắn ta cứ có cảm giác mình bị hắt hủi.
Cho đến tận ngày hôm nay.
Ngụy Lục vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc là điều gì đã khiến cái tên Thiết Sơn ngốc nghếch hơn mình lại nhận được sự tín nhiệm của Thái tử.
Đúng vậy, dù có thế nào Ngụy Lục không thể nào ngờ được, cũng vì Thiết Sơn ngốc nghếch hơn mình nên mới nhận được tín nhiệm của Thái tử.
Sau khi Ngụy Ngọc Lâm trở lại, lập tức vào triều.
Trong triều đình.
Nhị Hoàng tử Xương Vương, bỗng nhiên lên tiếng làm khó hắn: “Thái tử điện hạ, bây giờ ngươi đã là Thái tử, sao có thể không có mặt trên triều cả ngày được?”
Ngụy Đế nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm: “Ngọc Lâm, Nhị ca ngươi nói cũng rất có lý, ngươi là Thái tử điện hạ, sao có thể vắng mặt trên triều đình cả ngày được.”
Ngụy Ngọc Lâm chắp tay hỏi: “Phụ hoàng, nhi thần có sao nhãng việc triều chính không?”
Ngụy Đế thoáng suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Không hề.”
Mặc dù nói cả ngày không thấy tăm hơi Ngụy Ngọc Lâm đâu, thế nhưng hắn cũng bận rộn rất nhiều chuyện, thậm chí còn có thể kiếm được cách chế tạo tàu biển của người Oa về cho mọi người nghiên cứu. Công lao cỡ ấy, chưa có Thái tử nào của các triều đại trước làm được.
Hơn nữa gần đây khu vực mậu dịch tự do cũng phát triển khá tốt.
Quan hệ giữa Ngụy quốc và Đại Ninh cũng xem như càng ngày càng tốt, nhờ có việc hoạt động thương mại giữa hai quốc gia mà Ngụy quốc cũng trở nên giàu có hơn rất nhiều.
“Thái tử điện hạ, tuy rằng ngươi không sao nhãng việc triều chính, thế nhưng tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc nạp phi rồi.” Lúc này, một vị lão thần chợt nói.
“Công chúa Đại Ninh kia vốn có hôn ước với ngươi, tại sao ngươi vẫn chậm chạp chưa chịu đi cầu hôn?” Người này tiếp tục hỏi thêm.
Xương Vương xùy một tiếng, đáp: “Có lẽ là Công chúa nhà người ta không muốn gả tới.”
Nói đến đây, Xương Vương tiếp tục nói: “Ta nghe nói Phúc Vương đưa hai mỹ nhân đến Thái tử phủ làm lễ vật, có phải như vậy không?”
Phúc Vương nghe xong lời này sợ hết hồn.
Chuyện này thì liên quan gì đến hắn ta cơ chứ.
Hắn ta đưa mỹ nhân đến đó chẳng phải là để lấy lòng Ngụy Ngọc Lâm sao. Hắn ta chỉ mong sau này Ngụy Ngọc Lâm làm Hoàng đế đừng làm khó hắn ta quá là được. Hắn ta không ôm chí lớn, chỉ muốn làm một Vương gia nhàn tản, kiều thê mỹ thiếp thành đàn thôi.
“Phúc Vương, chuyện này có đúng không?” Ngụy Đế hỏi.
Phúc Vương cười gượng một tiếng, đáp: “Đúng là có chuyện như thế nhưng ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho Tứ ca thôi. Tứ ca già đầu rồi mà vẫn chậm chạp chưa chịu thú thê nạp phi, bên cạnh có mấy tri kỷ quan tâm chăm sóc cũng là chuyện nên làm.”
Thần tử vừa rồi chất vấn Ngụy Ngọc Lâm tại sao không chịu đến Đại Ninh cầu hôn là Thừa tướng Ngụy quốc lại tiếp tục nói: “Điện hạ, chuyện giữa ngươi và Tiêu Công chúa Đại Ninh, ngươi định làm như thế nào?”
Có người nói: “Nếu Tiêu Công chúa đã không muốn gả tới, Thái tử điện hạ cũng không thể ở vậy mãi không nạp phi được. Theo ta thấy, tiểu nữ nhà Thừa tướng dịu dàng hiền thục, rất xứng đôi với Thái tử điện hạ.”
Ngươi một câu, ta một câu.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản.
Chính là muốn ép Ngụy Ngọc Lâm phải nhanh chóng nạp phi.
Về phần ứng cử viên cho việc nạp phi, bọn họ cũng đã chọn xong cho Ngụy Ngọc Lâm.
Là Vận Nhi tiểu thư nhà Thừa tướng.
Ngụy Đế nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm, hỏi hắn: “Ngươi là Thái tử, cũng nên khai chi tán diệp* cho hoàng tộc Ngụy quốc.”
*Khai chi tán diệp: Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Ngụy Đế: “Vừa hay nhi thần cũng có một việc muốn bẩm báo với phụ hoàng.”
Ngụy Đế hỏi: “Chuyện gì?”
Ngụy Ngọc Lâm đứng đó, nói từng câu từng chữ rất rõ ràng: “Nhi thần vừa chào đón cả lân nhi và ái nữ.”