.
Chương 954: Phụ Hoàng, Ta Có Thể Nói Chuyện Riêng Với Phụ Hoàng Một Lát Không?
Đám người vừa rồi còn thúc giục Ngụy Ngọc Lâm nạp phi, muốn hắn khai chi tán diệp đều cảm thấy choáng váng.
Về phần Xương Vương nọ, vốn hắn ta còn tưởng rằng mình đã nắm được một khuyết điểm của Ngụy Ngọc Lâm, có thể ép Ngụy Ngọc Lâm làm theo ý mình, ai ngờ... Ngụy Ngọc Lâm lại nói ra những lời như vậy.
Phúc Vương có chút phấn khởi nói: “Nhưng ta cũng không thấy bên cạnh ngươi có nữ tử nào khác, ngươi sinh hài tử với ai thế? Lẽ nào là hai mỹ nhân ta đưa đến?”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Phụ hoàng, ta có thể nói chuyện riêng với phụ hoàng một lát không?”
Ngụy Đế bị những lời nói kinh người vừa rồi của Ngụy Ngọc Lâm khiến cho hoảng hốt.
Lúc này, vừa nghe thấy Ngụy Ngọc Lâm nói như vậy, ông ấy vội hỏi: “Có chuyện gì không thể nói trước mặt mọi người sao? Ngươi nói ngươi có hài tử, vậy bây giờ hài tử kia đang ở đâu? Sao không ôm về cho trẫm xem?”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Ngụy Đế, nói: “Phụ hoàng, nhi thần muốn giải thích riêng với ngài.”
Ngụy Đế suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Ngươi đi theo ta.”
Đợi đến khi hai người đến chỗ cung điện vắng người.
Ngụy Đế lập tức hỏi luôn: “Có chuyện gì thế?”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Ngụy Đế, đáp: “Chẳng phải phụ hoàng vừa hỏi, mẫu thân của hài tử là ai sao? Chính là Tiêu Công chúa Đại Ninh.”
Ngụy Đế nghe vậy, ngạc nhiên xen lẫn vui mừng hỏi: “Là hài tử của Tiêu Vũ sao?”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu: “Nhi thần không dám lừa gạt ngài.”
Ngụy Đế lập tức nói liên tục mấy chứ tốt: “Tốt. Tốt quá. Tốt quá rồi.”
Ở trong lòng Ngụy Đế, Tiêu Vũ là nữ trung hào kiệt, đại biểu cho sự thông minh và trí tuệ. Nếu hài tử thật sự là của Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm sinh, vậy Công chúa tôn quý nhất của Đại Ninh phải gả cho nhi tử của ông ấy.
Điều này khiến Ngụy Đế cảm thấy, trên mặt mình tràn ngập ánh sáng.
“Vậy sao ngươi không lấy nàng về càng sớm càng tốt?” Ngụy Đế nhìn Ngụy Ngọc Lâm và hỏi hắn.
Ngụy Ngọc Lâm cảm thấy trong lòng mình có nỗi khổ riêng.
Hắn cũng không thể nào hiểu được, tại sao có hài tử rồi mà Tiêu Vũ còn chưa muốn thành hôn với hắn. Chẳng phải nữ tử bình thường đều muốn nam tử chịu trách nhiệm sao?
Kiểu suy nghĩ này của Tiêu Vũ, có lẽ chỉ có mình Tiêu Vũ mới có thể hiểu được.
Rõ ràng nàng đã quen với một cuộc sống tự do và thoải mái nên đương nhiên không muốn để cho một cái hư danh Thái tử phi trói buộc mình.
Hơn nữa... nam tử cổ đại, nhất là nam tử hoàng tộc, có mấy ai có thể làm được chuyện một đời chỉ yêu một người?
Tiêu Vũ cũng nghĩ tới chuyện rồi sẽ có một ngày có lẽ nàng sẽ thành thân.
Nhưng bây giờ đối với nàng mà nói, cái danh phận hư vô kia rõ ràng không quan trọng bằng tự do.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “A Vũ, nàng... tạm thời nàng còn muốn làm Công chúa ở Đại Ninh. Thế nhưng phụ hoàng, ngài cứ yên tâm, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ cưới nàng về.”
Ngụy Đế suy nghĩ một lúc, dù sao cũng có hài tử rồi, người này có muốn chạy cũng không chạy được.
Nếu thanh niên muốn chơi trò như vậy, vậy thì chơi thôi.
Bậc trưởng bối là ông ấy, không nhất thiết phải can thiệp vào chuyện này.
Dù sao… tôn tử và tôn nữ cũng là của ông ấy.
Ông ấy không tin Tiêu Vũ này lại có thể không quan tâm đến hài tử của mình.
Bây giờ Ngụy Đế càng ngày càng biết rõ năng lực của Tiêu Vũ, ông ấy đã biết Tiêu Vũ là người cứu vãn ván cờ thua trông thấy kia của Đại Ninh từ lâu.
Vừa nghĩ tới chuyện một người như vậy, sau này sẽ đến và xây dựng Ngụy quốc.
Trái tim của Ngụy Đế lại nóng lên hừng hực.
Có trời mới biết, gần đây ông ấy ghen tị khi biết Đại Ninh đang phát triển nhanh chóng biết bao.
Ngụy Đế không phải một người thích xử lý mọi chuyện theo cảm tính, nghiêm túc mà nói, Ngụy Đế là một vị Hoàng đế chăm lo việc nước. Ông ấy lo lắng hết lòng vì sự phát triển của Ngụy quốc, nhờ vậy cho nên mới có một Ngụy quốc đang phát triển lớn mạnh từng ngày như bây giờ.
Đương nhiên ông ấy cũng mong rằng Tiêu Vũ có thể gia nhập quốc gia của mình.
Nói chung, Ngụy Đế cảm thấy hết sức hài lòng với mẹ ruột của hai hài tử này.
Đợi đến khi hai người nói chuyện xong trở lại, Ngụy Đế cười tít mắt nói với đám triều thần của mình rằng: “Ngụy quốc chúng ta đã có Hoàng tôn và Công chúa, sau này các ngươi không cần phải thúc giục Thái tử thành hôn nạp phi nữa.”