.
Chương 957: Về Thịnh Kinh
Hơn nữa... Tiêu Vũ vẫn không muốn để lộ không gian bí mật này.
Mặc dù trong lòng mọi người đều biết nàng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nhưng Tiêu Vũ vẫn cảm thấy, tốt nhất là không nên để cho mọi người biết.
Biết quá nhiều... không hẳn là chuyện tốt lành gì.
Vậy phải làm thế nào để đưa những người này về Thịnh đô?
Tiêu Vũ nghĩ tới nghĩ lui lập tức nghĩ đến túi Càn Khôn Lưỡng Cực.
Tiêu Vũ tìm đến Ngụy Ngọc Lâm.
Đưa ra ý tưởng mượn túi Càn Khôn Lưỡng Cực.
Một nửa của túi Càn Khôn Lưỡng Cực vẫn ở chỗ nàng, nửa còn lại đang ở Ngụy đô.
Ngụy Ngọc Lâm lập tức đồng ý: “Đương nhiên là được, để ta viết một phong thư sai người đưa túi Càn Khôn Lưỡng Cực đến Thịnh Kinh cho nàng.”
Tiêu Vũ lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy, tối nay ta sẽ làm phép.”
Ngụy Ngọc Lâm thật thà nói: “Ta hiểu rồi, lần nào A Vũ đi nhà xí cũng đều là đi làm phép.”
Tiêu Vũ vỗ vai Ngụy Ngọc Lâm: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Tiêu Vũ đang định rụt tay lại, ai ngờ Ngụy Ngọc Lâm lại đặt tay lên tay nàng.
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng, hỏi hắn: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Ngụy Ngọc Lâm xoay người lại, kéo Tiêu Vũ vào trong lòng mình: “A Vũ, đã lâu lắm rồi nàng chưa chạm vào ta.”
Tiêu Vũ nghe xong lời này, thấy hơi xấu hổ...
Từ lúc bắt đầu mang thai, lần nào nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm nàng cũng có cảm giác kháng cự về mặt sinh lý.
Nhưng... bây giờ, sau khi sinh hài tử xong.
Hình như nàng thấy Ngụy Ngọc Lâm vừa mắt hơn nhiều.
Ít nhất là nàng đã không còn cảm giác kháng cự khi Ngụy Ngọc Lâm tiếp xúc với mình như trước nữa.
Lúc Ngụy Ngọc Lâm nói lời này khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng đáng thương. Việc này khiến Tiêu Vũ cảm thấy... bản thân mình chẳng khác nào một gã khốn nạn làm to bụng người khác nhưng không chịu trách nhiệm.
May mà người to bụng là nàng, sinh con cũng là nàng.
Nếu không Tiêu Vũ sẽ cảm thấy bản thân không thể vượt qua được sự thử thách của lương tâm.
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng, đáp: “Ta cũng đâu có ngăn cản ngươi làm gì ta, chẳng phải thế sao?”
Ngụy Ngọc Lâm nghe nàng nói như thế, đầu tiên là ngạc nhiên một chút, sau đó hắn lập tức lấy lại tinh thần.
Ngụy Ngọc Lâm đưa tay ôm Tiêu Vũ vào ngực.
Lúc trước hắn luôn cảm thấy, hai người còn chưa thành hôn, phải kiềm chế tuân theo lễ nghi nhưng hắn cũng không ngờ sau khi Tiêu Vũ sinh hài tử xong còn không muốn chịu trách nhiệm.
Nhưng Ngụy Ngọc Lâm vẫn rất có chừng mực.
Tiêu Vũ vừa sinh hài tử xong, cơ thể còn cần thời gian để hồi phục.
Thế nên, cuối cùng, Ngụy Ngọc Lâm thấy Tiêu Vũ không chống cự mình, hắn lập tức hôn nhẹ lên môi Tiêu Vũ.
Lần này Tiêu Vũ có thể chắc chắn một điều rằng.
Cái bệnh ghét Ngụy Ngọc Lâm của mình xem như đã khỏi hẳn rồi.
Lúc nửa đêm.
Tiêu Vũ dậy đi vệ sinh, là đi vệ sinh thật... bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, nàng phải mang túi Càn Khôn Lưỡng Cực về.
Thế là Tiêu Vũ lập tức dịch chuyển đến Thái tử phủ, sau khi tìm thấy túi Càn Khôn Lưỡng Cực nàng lập tức rút nó ra, không ở lại Thái tử phủ thêm nữa.
Tiêu Vũ đưa túi Càn Khôn Lưỡng Cực đến Công chúa điện xong xuôi.
Sau đó mới trở về ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Vũ lập tức bàn với mọi người chuyện cùng nhau về Thịnh đô.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Tiêu Vũ, trong ánh mắt có mấy phần lo lắng.
Tiêu Vũ thấy Ngụy Ngọc Lâm vẫn đứng ở đó, không nhịn được nói: “Ngươi còn đứng đó làm gì? Ngươi không ôm hài tử thì ai ôm?”
Ngụy Ngọc Lâm thoáng ngạc nhiên, sau đó vội vàng đi ôm hài tử.
Lúc này Tiêu Vũ đã ôm một bé, bé còn lại giao cho Ngụy Ngọc Lâm.
Mọi người thông qua túi Càn Khôn Lưỡng Cực, trở về hoàng cung.
Lúc này, Tiêu Dục và những người khác cũng vừa mới trở về chưa được bao lâu.
Sau khi Tiêu Vũ sinh hài tử xong chưa được bao lâu, bọn họ đã cố gắng trở về càng nhanh càng tốt... không ngờ, bọn họ vừa về đến nơi thì Tiêu Vũ cũng về đến.
Việc này khiến cho Tiêu Dục không biết nên nói cái gì cho phải.
Thế nhưng... mọi người cũng có thể hiểu được việc này.
Bởi vì Tiêu Vũ là một người thuộc phái hành động, nghĩ đến cái gì là làm cái đó.
Tiêu Vũ vừa mới trở lại, Dung Phi lập tức chạy đến.
Dung Phi cũng đã sinh từ lâu, nàng ấy sinh được một nam hài vô cùng trắng trẻo, đáng yêu.
Dù sao thì lúc trước Dung Phi để ý đến phụ thân của hài tử cũng là vì cảm thấy người này tuấn tú.