Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 958 - Chương 958: Vẫn Là Nhờ Dung Phi Nương Nương Dạy Tốt

. Chương 958: Vẫn Là Nhờ Dung Phi Nương Nương Dạy Tốt
Dung Phi vừa nhìn thấy Tiêu Vũ, vốn nàng ấy còn muốn dạy dỗ Tiêu Vũ hai câu, bởi vì nếu Tiêu Vũ là nữ nhi của nàng ấy, chắc chắn nàng ấy sẽ dạy dỗ nàng một trận.

Sao có thể mang thai khi chưa thành hôn được cơ chứ?

Nhưng... Dung Phi chợt nhớ đến chuyện mình đã làm, dường như nàng ấy cũng không có tư cách gì để răn dạy Tiêu Vũ.

Đương nhiên, Tiêu Vũ cũng không phải là một nữ tử bình thường.

Nữ tử bình thường mang thai trước khi kết hôn, chẳng khác nào chọn một con đường gian truân, vất vả.

Nhưng đối với một người chỉ cần phất tay một cái là có thể nuôi sống toàn bộ bách tính Ninh quốc như Tiêu Vũ... giữ kịch bản Nữ hoàng... à không, phải là nữ chủ tịch Liên hiệp quốc mới đúng.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Đừng nói nàng sinh đôi.

Cho dù có sinh cả một đàn con. Nàng cũng nuôi được hết.

Về phần nam nhân? Trong lòng Tiêu Vũ, nam nhân là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Ngàn lời muốn nói, cuối cùng Dung Phi chỉ có thể gói gọn trong một câu: “Công chúa, người thật sự là tẩm ngấm tầm ngầm mà đấm chết voi*.”

*Tẩm ngấm tầm ngầm mà đấm chết voi: ý chỉ những người lầm lì, ít nói nhưng có ý chí mãnh liệt, tâm hồn sôi động, hành động dứt khoát, thường gây nên những bất ngờ đối với người khác.

Tiêu Vũ tỏ ra vô cùng khiêm tốn, đáp: “Nào có nào có, vẫn là nhờ Dung Phi nương nương dạy tốt.”

Dung Phi nghe Tiêu Vũ nói vậy, chỉ hận không thể đập đầu Tiêu Vũ một cái.

Tiêu Vũ nhìn Dung Phi, cười híp mắt nói: “Nương nương, gần đây ngươi đang bận chuyện gì sao?”

Dung Phi không chút nghĩ ngợi đáp: “Ta bận chăm sóc hài tử.”

Tiêu Vũ lập tức nói: “Nương nương. Vậy ngươi có thể chăm sóc hài tử một ngày giúp ta được không, đã lâu lắm rồi ra không được ra ngoài chơi...”

Mặc dù ở Ninh Nam có ma ma giúp việc chăm sóc các hài tử, thế nhưng nàng và Ngụy Ngọc Lâm sẽ luôn có một ai đó ở bên cạnh hài tử.

Bọn họ luôn cảm thấy không an tâm khi để hài tử ở một mình.

Bây giờ thì hay rồi, có Dung Phi nương nương... nàng cũng có thể thoải mái hơn một chút.

Thực ra nàng cũng không cần Dung Phi phải tự mình chăm sóc hài tử giúp mình, nàng chỉ cần nàng ấy để mắt đến hài tử một chút là được.

“Chăn một con dê là chăn, chăn hai con cũng là chăn, Dung Phi nương nương, xin ngươi hãy thương xót lấy ta đi.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.

Dung Phi hết cách với Tiêu Vũ đành bảo: “Người mau đi đi.”

Đối với kiểu người thích tự do như Tiêu Vũ mà nói, có thể kìm nén một thời gian dài, ngày ngày chăm con như thế, đúng là vô cùng hiếm hoi.

Bản thân Tiêu Vũ muốn nghỉ một ngày đương nhiên cũng không quên Ngụy Ngọc Lâm.

“Đi thôi, ra ngoài giải sầu với bổn Công chúa.” Tiêu Vũ nói với Ngụy Ngọc Lâm xong, lập tức bước nhanh ra ngoài cung.

Việc Tiêu Vũ đem theo hai hài tử về Thịnh Kinh chẳng khác nào một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.

Bất kể là triều đình hay dân chúng, ai ai cũng bàn tán xôn xao.

Những người biết chuyện... đều biết Tiêu Vũ là nữ nhân cặn bã.

Những người không biết chuyện lại thi nhau tức giận, bất bình thay nàng.

“Ngụy Thái tử này đúng thật là không coi trọng Công chúa của chúng ta, càng không xem Đại Ninh chúng ta ra gì.”

“Ta đồng ý xuất chinh vì Công chúa.”

“Bắt cái gã Ngụy Thái tử kia về đây. Để hắn ta phục vụ Công chúa.”

Tiêu Vũ: “...”

Nàng tàn nhẫn đến thế sao?

Tiêu Vũ thoáng nhìn Ngụy Ngọc Lâm, chỉ thấy vẻ mặt của Ngụy Ngọc Lâm vẫn như thường, dường như hắn không nghe thấy những người này đang nói gì.

“Ha, ta đã cảm thấy cái gã Ngụy Ngọc Lâm này không phải người tốt từ lâu rồi. Bây giờ, hắn ta lại còn không chịu trách nhiệm với Công chúa.”

Tiêu Vũ không nhịn được, nói: “Ta nói vị nhân huynh này, sao ngươi có thể công kích cá nhân người khác như thế?”

Người nói chuyện là một người mặt rỗ, nghe nàng nói vậy, hắn ta tỏ vẻ hung ác nói: “Thứ chó má này từ đâu đến thế? Dám ngăn cản lão tử mắng Ngụy Ngọc Lâm.”

Tiêu Vũ lấy mũ màn che mặt xuống, lộ ra nụ cười ngây thơ, đáng yêu.

Tiêu Vũ: “Ngươi nhìn ta có quen không?”

Mặt Rỗ hừ lạnh một tiếng, đáp: “Ngươi đừng thấy mình có chút nhan sắc là có thể muốn làm gì thì làm. Lão tử không mắc bẫy đâu. Lão tử cứ mắng cái thứ chó má Ngụy Ngọc Lâm này đấy.”

Tiêu Vũ không biết là mình nên vui hay nên giận nữa.

Vui là vì người này nói mình xinh đẹp, còn tức giận là vì... thế mà người này lại không biết mình.
Bình Luận (0)
Comment