Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 101

Phó Thời chẳng còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

Suốt thời gian ngồi ngoài kia, anh đã nghĩ đi nghĩ lại hàng trăm lần, lời cuối cùng Tạ Ly nói với anh trước tai nạn chính là chuyện ly hôn.

Lúc đó anh đã không đồng ý.

Đáp án tưởng như hợp lý vô cùng ấy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đã bị Phó Thời nghi ngờ đến hàng trăm ngàn lần.

Anh bỗng nhớ lại lời của Trình Mộ Tiêu: "Hay là cậu nhất định phải lấy mạng cậu ấy rồi mới chịu buông tay?"

Sao anh có thể làm vậy? Rõ ràng đó cũng chính là mạng của anh.

Lần đầu tiên trong đời, Tạ Ly nhận được câu trả lời chắc chắn từ Phó Thời về việc ly hôn. Không phải những lời lấy lệ hay dỗ dành, mà là sự nghiêm túc thật sự.

Cô lặng lẽ ngước nhìn bóng dáng người đàn ông chìm trong bóng tối kia.

Cô không nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng sau một khoảng lặng kéo dài, cô thấy anh đưa tay lên mặt như đang lau nước mắt. Khoảnh khắc ấy, anh không còn là người đàn ông kiêu ngạo, mạnh mẽ nữa, chỉ đơn thuần giống như một kẻ đáng thương vừa bị vứt bỏ mà thôi.

Một nỗi đau và sự ngột ngạt khó tả lập tức dâng lên trong lòng Tạ Ly, khiến cô thậm chí chưa kịp cảm nhận sự nhẹ nhõm sau khi đã trút bỏ được gánh nặng.

Cô từ từ đưa tay ra.

Phó Thời đứng ngay bên cạnh giường, cô không cần mất nhiều sức đã có thể chạm vào bàn tay đang buông thõng bên hông anh. Tay anh siết chặt thành một nắm đấm.

Cô không cố gỡ ra, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đó. Chỉ một giây cứng ngắc rõ ràng, bàn tay anh từ từ thả lỏng, thuận theo để cô nắm lấy các ngón tay mình.

"Anh đừng tự trách nữa, chuyện này không phải lỗi của anh." Cô nhẹ nhàng nắm lấy bốn ngón tay anh, khẽ an ủi, "Phó Thời, em không sao rồi mà."

Lời an ủi này là sự dịu dàng cô dành cho anh sau khi đạt được điều mình mong muốn. Cô là người hiểu rõ anh nhất trên đời, cũng biết rõ nhất phải làm thế nào để trấn an anh.

Chỉ hai câu ngắn ngủi ấy thôi, Phó Thời gần như đã hoàn toàn sụp đổ.

Anh siết chặt lại bàn tay mềm mại kia, như muốn cố gắng trấn an trái tim đang lơ lửng giữa không trung của mình.

Anh sẽ cho Tạ Ly tất cả những gì cô muốn, kể cả ly hôn.

-

Ngày hôm sau, bác sĩ tới thay băng vết thương trên đầu cho Tạ Ly. Khi bác sĩ tháo lớp băng ra, Phó Thời đứng ngay bên cạnh, mắt chưa từng rời khỏi động tác của bác sĩ.

Vết thương tuy đã không còn đáng sợ như hôm qua, nhưng băng gạc vẫn thấm đầy máu, bám dính vào tóc. Máu đã khô lại nên quá trình tháo ra đặc biệt khó khăn.

Chân mày Phó Thời chưa từng giãn ra.

Nhất là khi thấy từng sợi tóc của Tạ Ly bị kéo lên theo lớp gạc, môi anh mím chặt đến trắng bệch, rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế để không lên tiếng.

Tạ Ly cảm giác rõ ràng bác sĩ đang rất căng thẳng.

Cô nhẹ nhàng kéo tay áo Phó Thời: "Anh ngồi xuống đi, đừng nhìn nữa."

Phó Thời cúi đầu nhìn cô một cái, ánh mắt u ám khó đoán. Nhưng khi Tạ Ly buông tay, cuối cùng anh vẫn nghe lời ngồi xuống ghế.

Tạ Ly biết anh đang sợ cô đau.

Cô khẽ mỉm cười: "Tay bác sĩ nhẹ nhàng lắm, không đau chút nào đâu."

Thực tế, khi tóc bị kéo như vậy không thể nào không đau. Trong lòng bác sĩ thật ra rất áp lực, nhưng từ đầu đến cuối Tạ Ly không hề rên một tiếng nào. Đợi đến khi hoàn toàn thay băng và quấn lại lớp mới, bác sĩ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, vài ngày tới cô cứ chú ý nghỉ ngơi thật tốt nhé."

"Vâng, nhưng mà bác sĩ này." Tạ Ly mở miệng hỏi, "Khoảng khi nào thì tôi có thể xuất viện được?"

Nghe được lời này, Phó Thời đang ngồi trên ghế lập tức ngẩng đầu nhìn qua.

Lúc trước là chính anh nói, khi nào về nhà sẽ ly hôn. Giờ đây vừa nghe Tạ Ly nói chuyện xuất viện, anh như thể vừa bị ai đó gõ mạnh vào đầu gối, cả người giật lên một cái.

"À thì..." Bác sĩ nhìn sang phía Phó Thời một cái rồi đáp, "Dù sao cũng vừa trải qua va chạm mạnh, tốt nhất vẫn nên nằm viện thêm để phòng ngừa di chứng, chắc khoảng một tuần... à không... nửa tháng... à không, tốt nhất là một tháng đi."

Ông nhìn sắc mặt Phó Thời mà đổi lời liên tục.

Tạ Ly cũng chẳng làm khó ông nữa, nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý cảm ơn.

-

Tạ Ly nằm viện hai ngày thì lần lượt có nhiều người tới thăm.

An Ngọc Trân là người tới đầu tiên, bà bị dọa cho hết hồn, mắt đỏ hoe, miệng không ngừng lẩm bẩm câu "May quá, may quá con không sao." Người bên công ty Tạ Ly cũng tới.

Chung Tu Minh vốn định đi chung với đồng nghiệp, nhưng cuối cùng lại bị ngăn ở ngoài một mình.

"Anh có ý gì đây?" Chung Tu Minh hỏi.

Phó Thời ngồi trên ghế, lấy ra một điếu thuốc, không châm lửa mà chỉ ngậm trong miệng một lúc rồi lại lấy ra.

"Chẳng có ý gì cả, cô ấy không muốn gặp cậu."

"Sao anh biết cô ấy không muốn gặp tôi?"

Phó Thời nhìn lướt vào phòng bệnh, tưởng tượng ra cảnh Tạ Ly đang trò chuyện vui vẻ cùng đồng nghiệp, liền quay sang dặn dò người bên cạnh: "Vào trong đó tiếp đãi mọi người một chút đi."

Khi cửa phòng bệnh vừa mở ra, anh mơ hồ nghe thấy tiếng cười bên trong vọng ra. Đến lúc này, anh mới thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng vào Chung Tu Minh lần nữa.

"Bây giờ cô ấy cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."

Giọng nói của Phó Thời nghe có vẻ hờ hững, nhưng lại cực kỳ tự tin, chắc chắn rằng Chung Tu Minh sẽ làm phiền đến Tạ Ly.

Dù Chung Tu Minh tức muốn điên lên, nhưng chẳng thể phản bác được câu nào, chỉ có thể cắn răng mắng anh một câu: Đến vợ của mình cũng không bảo vệ nổi, đúng là đồ vô dụng!

"Nếu là tôi, chắc chắn sẽ không để cô ấy bị thương dù chỉ một chút."

Phó Thời ung dung đáp lại: "Vậy cậu cứ ngồi được vào vị trí của tôi rồi hẵng nói."

Nhưng vẻ ung dung này của anh chỉ duy trì được tới đây. Một lúc sau, Tống Nhất Lê cũng xuất hiện. Phó Thời lập tức lạnh mặt, im lặng quan sát đối phương thật lâu.

Người này, anh không thể đường đường chính chính nói với anh ấy rằng "cô ấy không muốn gặp cậu."

Có lẽ vì trong lòng vẫn còn ôm chút hi vọng, anh đành để người vào trong hỏi ý Tạ Ly trước. Trong lúc chờ đợi, một người đứng, một người ngồi, cả hai đều không nói với nhau một lời nào.

Dù không nói gì, nhưng cuộc đối đầu thầm lặng thì chưa từng ngưng nghỉ.

Trực giác Tống Nhất Lê cảm thấy Phó Thời đã thay đổi rất nhiều. Nếu là trước đây, có lẽ anh đã trực tiếp ngăn cản mình ở bên ngoài từ lâu rồi.

Người đi vào hỏi ý nhanh chóng trở ra, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang, khiến nhịp tim Phó Thời cũng vô thức nhanh hơn đôi chút.

"Phó tổng, phu nhân nói có thể để Tống tiên sinh vào."

Tống Nhất Lê vừa nghe xong, cũng chẳng thèm nhìn Phó Thời một cái, nhanh chóng đi thẳng vào bên trong. Phó Thời lặng lẽ nhìn bóng lưng anh ấy, khi đối phương gần bước qua cửa, đột nhiên anh lên tiếng gọi: "Tôi cho anh tiền, anh đừng gặp cô ấy nữa được không? Muốn bao nhiêu cũng được."

Nếu là Phó Thời của trước kia, khi nói ra câu này chắc chắn sẽ mang giọng điệu của người ở trên cao nhìn xuống đầy khinh miệt. Nhưng lúc này, giọng nói của anh lại mang theo sự tuyệt vọng và yếu thế.

Tống Nhất Lê quay đầu nhìn anh, ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ tâm thần.

"Tôi nghe nói vị trí Chủ nhiệm của anh đang bị người khác cướp mất à? Tôi có thể giúp anh."

Tống Nhất Lê lần này chẳng thèm đáp lại, đẩy cửa bước thẳng vào trong.

Phó Thời lùi lại phía sau, đầu dựa vào vách tường. Anh nghĩ nếu Tống Nhất Lê vào muộn thêm chút nữa, không biết anh có thể sẽ nói ra những lời mất hết liêm sỉ như thế nào nữa.

Chẳng hạn như, nếu anh không quan tâm hai người họ phát triển ra sao, thì có phải Tạ Ly sẽ không đòi ly hôn nữa không?

Tờ giấy đăng ký kết hôn đó, thật ra với anh vốn chẳng có gì khác biệt. Có nó hay không, anh đều chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi cô.

Nhưng nếu như Tạ Ly thật sự tiếp nhận người khác, vậy thì sao?

Phó Thời nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng kín. Với tính cách của Tạ Ly, nếu cô thật sự đón nhận người khác, thì thái độ dành cho người chồng cũ "tâm địa bất chính" như anh chắc chắn sẽ vô cùng lạnh nhạt.

Anh bỗng nhiên nghĩ, nếu năm năm trước anh bị bệnh dạ dày mà thành bệnh nan y, thì có khi lại tốt hơn. Khi ấy, có lẽ Tạ Ly cả đời này sẽ chẳng thể nào quên được anh.

Ít nhất trước lúc anh chết, cô nhất định sẽ không rời khỏi anh.

-

Thật ra trước khi đến, Tống Nhất Lê đã liên lạc với Tạ Ly từ trước rồi.

Vốn dĩ cô bảo anh ấy không cần đến thăm, nhưng Tống Nhất Lê cứ canh cánh trong lòng về câu nói "Đi đường cẩn thận" của mình khi đó, cứ cảm thấy câu nói ấy chẳng khác gì dựng một lá cờ báo hiệu điềm gở.

Rõ ràng chỉ là một lời dặn dò đơn giản thôi, nhưng thấy anh ấy cứ mãi bận tâm như thế, cô cũng đành mặc kệ anh ấy vậy.

Lúc Tống Nhất Lê bước vào phòng, Tạ Ly không nằm trên giường bệnh. Thật ra cô cũng hồi phục gần như hoàn toàn rồi, băng gạc trên đầu đã tháo ra, ngoài khuôn mặt còn hơi sưng nhẹ một chút thì nhìn chính diện cũng không còn gì bất ổn nữa.

Tống Nhất Lê từ trên xuống dưới quan sát kỹ một lượt.

"Tôi đã bảo là không sao rồi mà." Tạ Ly mỉm cười nhẹ nhàng, mời anh ấy ngồi xuống.

"Trên đầu em chỉ bị thương ngoài da thôi sao?"

"Ừ, CT với MRI đều chụp cả rồi, không có vấn đề gì." Tạ Ly chợt nhớ ra anh ấy là bác sĩ, "Anh muốn xem không? Phim chụp hình như ở đây thì phải."

Tống Nhất Lê gật đầu.

Xem thật luôn à? Tạ Ly cười cười, tiện tay mở ngăn kéo bên cạnh ra. Bác sĩ lúc trước chỉ lấy đi bản báo cáo, phim chụp vẫn để lại. Cô liền lấy ra đưa cho anh: "Vậy bác sĩ Tống, mời anh kiểm tra."

Lần gọi "bác sĩ Tống" này khác hẳn giọng điệu xa cách, lạnh nhạt trước đây, khiến ngón tay anh ấy bỗng khẽ run nhẹ theo nhịp tim nhảy loạn trong lồng ng.ực.

Anh ấy cố không để lộ ra vẻ bất thường, nhận lấy phim chụp, từng tấm từng tấm cẩn thận xem qua một lượt.

Cho dù biết rõ bác sĩ Phó Thời mời đến cho cô chắc chắn là giỏi nhất, nhưng Tống Nhất Lê vẫn phải tận mắt xem xong mới an tâm được.

Tạ Ly ngồi chờ Tống Nhất Lê xem, đúng lúc đó cửa phòng bệnh mở ra, cô quay đầu nhìn, người bước vào là Phó Thời.

Người đàn ông bước vào mà chẳng nói một câu nào, như thể muốn biến mình thành người vô hình không gây ảnh hưởng gì đến họ vậy. Anh liếc mắt một cái qua bàn, rồi đi thẳng tới quầy trà bên cạnh, tự tay pha ba tách trà.

Anh tự tay mang trà đặt xuống trước mặt từng người.

Bao gồm cả cốc của mình.

Cuối cùng, anh ngồi xuống cạnh Tạ Ly.

Làm như thế này chẳng khác nào anh và Tạ Ly đồng thời giữ vai trò chủ nhà. Phó Thời cố tình dịch ghế sát lại gần cô hơn một chút. Từ góc độ cao hơn này, chỉ cần hơi cúi đầu, anh đã có thể nhìn thấy vết sẹo lờ mờ ẩn dưới mái tóc cô.

Lồng ng.ực anh lại một lần nữa nhói đau, tất cả những toan tính nhỏ nhặt trước đó giờ phút này bỗng dưng trở nên vô nghĩa.

Tống Nhất Lê lúc này đã xem xong toàn bộ phim chụp, nói khẽ: "Đúng là không có vấn đề gì lớn." Anh ấy vừa nói vừa đặt phim chụp vào lại chỗ cũ, "Nhưng vẫn không được chủ quan, có vài trường hợp di chứng sẽ xuất hiện muộn."

"Ừ." Tạ Ly gật đầu, lại nghe Tống Nhất Lê dặn thêm một câu nữa.

"Vết thương gần đây cũng không được tiếp xúc với nước đâu đấy."

Khuôn mặt Tạ Ly lập tức cứng đờ, đúng là đâm thẳng vào tim mà. Trời mới biết lúc này cô thèm được gội đầu biết bao nhiêu. Không gội mấy ngày rồi, tóc dầu thì không nói, lại còn lẫn lộn mùi thuốc sát trùng iod và vệt máu khô.

Cả đời Tạ Ly chưa từng trải qua trạng thái luộm thuộm đến vậy, đến giờ cô thậm chí còn không dám đưa tay lên chạm vào tóc mình.

"Ừ." Lần này cô trả lời miễn cưỡng thấy rõ, "Bác sĩ cũng nói rồi, tôi biết mà."

"Cho dù muốn gội đầu, ít nhất cũng phải chờ thêm hai ngày nữa."

Tạ Ly bắt đầu nghi ngờ Tống Nhất Lê thật sự có thể đọc được suy nghĩ của mình, đành bất lực giơ cờ trắng đầu hàng: "Tôi thật sự biết rồi."

Phó Thời vẫn luôn yên lặng ngồi nghe. Đây dường như là lần đầu tiên anh đứng ở góc độ một người ngoài chứng kiến hai người họ tương tác. Hồi cấp ba, mỗi khi đi phía sau bọn họ, anh luôn tự hỏi: Hai người đang nói gì vậy? Tại sao lại có nhiều chuyện để nói với nhau đến thế?

Tại sao khi nói chuyện với Tống Nhất Lê, cô lại có thể cười vui vẻ đến vậy?

Còn khi ở bên anh, Tạ Ly đã từng thật sự vui vẻ hay chưa?

Tống Nhất Lê không ở lại quá lâu. Lúc anh ấy ra về, Phó Thời còn rất lịch thiệp, ra dáng chủ nhà tiễn khách ra tận cửa.

Khi quay lại, anh ngang qua phòng vệ sinh, vừa lúc nhìn thấy Tạ Ly đang soi mình trong gương.

Bộ dạng cô lúc này đúng thật là... thê thảm chẳng nỡ nhìn. Mái tóc bóng dầu rối bời, gương mặt vẫn chưa hết sưng, bên mắt phải còn hơi phù nhẹ.

Phó Thời đúng lúc trở về, vừa thấy cô đưa tay lên sờ quanh mắt, liền lo lắng bước nhanh tới: "Sao thế? Em thấy khó chịu à?"

Anh tiến sát tới gần, Tạ Ly liền quay lại, một tay vẫn đang che mắt, thấy vẻ mặt đầy lo lắng của anh, cô mới từ từ hạ tay xuống.

"Không sao." Cô mỉm cười nhẹ, "Chỉ là nhìn xem mình bây giờ xấu đến mức nào thôi."

Phó Thời nghe cô nói vậy, lập tức bị cơn áy náy làm cho nghẹn lại, chẳng thể thốt ra nổi lời nào.

Anh chẳng thể làm gì cả, hình như lúc này ngoại trừ ly hôn ra, anh không còn cách nào khác để bù đắp hay khiến cô vui vẻ được nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment