Khi Tạ Ly tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Trình Mộ Tiêu.
Phòng VIP là kiểu phòng suite, Trình Mộ Tiêu vừa bước từ nhà vệ sinh ra, tay còn chưa kịp lau khô. Vừa chạm vào ánh mắt đã mở của Tạ Ly, viền mắt cô nàng lập tức đỏ hoe, nóng rực lên, liền nhanh chân bước tới bên giường, xúc động nắm lấy tay bạn, vừa nói vừa như muốn khóc: "Cậu làm tớ sợ chết khiếp! Cậu biết lúc đó cậu dính đầy máu nhìn đáng sợ lắm không? Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, bảo cậu đổi cái xe tốt hơn đi, cậu không nghe, giờ thì sao hả? Nhìn lại cái xe rách nát kia của cậu kìa, đúng là đồ bỏ đi mà!"
Cô nàng vừa mừng rỡ, vừa đau lòng, lại thêm chút sợ hãi còn chưa tan, nói năng chẳng còn mạch lạc nữa. Nói xong một tràng mới phát hiện người nằm trên giường quá yên lặng.
Tạ Ly không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô nàng chằm chằm. Trình Mộ Tiêu cảm giác không ổn, lo lắng vội vàng hỏi: "Cậu sao thế? Có chỗ nào không ổn à?"
Người trên giường vẻ mặt bỗng trở nên ngơ ngác, mở miệng hỏi: "Cậu... là ai?"
Trình Mộ Tiêu lập tức sững sờ tại chỗ: "Chuyện gì thế này? Bác sĩ chẳng phải bảo không sao sao? Cậu đợi chút, tớ lập tức đi gọi bác sĩ."
"Ấy!" Tạ Ly vội vàng gọi cô nàng lại, "Tiêu Tiêu, tớ đùa cậu thôi mà."
Thực ra, Tạ Ly đã tỉnh được một lúc rồi.
Khoảnh khắc tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên lướt qua đầu cô chính là, may quá, vẫn còn sống.
Ngay sau đó, cô từ từ thử động đậy ngón tay, ngón chân dưới lớp chăn. Vẫn có thể cử động, vẫn có cảm giác. Trước mắt là trần nhà trắng tinh của phòng VIP, bên tai vang lên tiếng tích tích đều đặn từ máy theo dõi.
Ngoại trừ đầu hơi đau một chút thì có vẻ cũng không còn vấn đề gì nghiêm trọng. Nghĩ tới đây, Tạ Ly cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi ấy cô hoàn toàn không dám cược vào tốc độ cứu hộ, chỉ có thể cố gắng giảm tốc bằng cách liên tục va vào hàng rào ven đường. Cuối cùng, hình như cô đâm vào chân cầu mới dừng lại được.
Tạ Ly nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cơ thể lập tức rơi vào cảm giác mất kiểm soát đáng sợ ấy lần nữa. Khi ấy, cô chỉ căng thẳng tột độ, nhưng bây giờ thì khác, một cảm giác sợ hãi muộn màng đang cuốn lấy cô, khiến nhịp thở của cô cũng trở nên dồn dập hơn.
Mãi đến khi nhìn thấy Mộ Tiêu, cô mới hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng vừa rồi.
Trình Mộ Tiêu bấy giờ mới ý thức được là cô bạn đang trêu chọc mình, tức giận muốn đấm Tạ Ly một cái, nhưng vừa giơ tay lên lại chẳng nỡ đánh xuống: "Tớ thấy cậu đúng là khỏe rồi đấy, còn đùa được với tớ cơ mà!"
Tạ Ly yếu ớt mỉm cười: "Tớ chỉ muốn giúp cậu đỡ căng thẳng chút thôi."
Giọng cô rất nhỏ, nụ cười cũng có phần miễn cưỡng, rõ ràng vừa tỉnh lại còn chưa khôi phục hoàn toàn sức lực. Điều này lại khiến Trình Mộ Tiêu thêm phần đau lòng.
-
Bác sĩ rất nhanh đã đến kiểm tra, nói cơ thể và não bộ không có tổn thương nghiêm trọng, chỉ có một số vết thương ngoài da trên đầu và dưới tai, đã phải khâu vài mũi.
"Trong thời gian này cần nghỉ ngơi thật tốt, tiếp tục theo dõi thêm một thời gian nữa."
Không chờ Tạ Ly lên tiếng, Trình Mộ Tiêu đã nhanh chóng thay cô nói lời cảm ơn bác sĩ.
Ánh mắt Tạ Ly đảo quanh phòng tìm kiếm một lượt, không thấy bóng dáng Phó Thời đâu. Điều này rất không bình thường. Cô chợt nhớ ra ký ức cuối cùng trước khi xảy ra tai nạn, đó là Phó Thời định tự lái xe tới tìm mình. Vì thế, đợi bác sĩ vừa ra ngoài, cô liền hỏi ngay Mộ Tiêu: "Phó Thời đâu rồi?"
Trình Mộ Tiêu lập tức biến sắc, khuôn mặt tỏ rõ sự khó chịu, qua loa đáp lại: "Cậu ta bảo công ty có việc, không tới được!"
Ngay lập tức, cô nàng nhận được ánh mắt "Cậu coi tớ là đồ ngốc sao?" từ Tạ Ly.
Cũng phải, Phó Thời dù có cả ngàn khuyết điểm nhưng tuyệt nhiên không phải loại người này.
Trình Mộ Tiêu bất lực thở dài, chán nản đáp lại: "Cậu ta đang ngồi ngoài kia, nói là không dám vào gặp cậu."
Biết được anh bình an, Tạ Ly cũng khẽ thở phào: "Chuyện này đâu liên quan đến anh ấy, cậu bảo anh ấy vào đi."
Sao mà không liên quan chứ? Trong lòng Trình Mộ Tiêu tức tối, nhưng lại không muốn Tạ Ly vừa tỉnh lại đã nghĩ ngợi thêm nhiều, đành miễn cưỡng nói một câu: "Được rồi, tớ ra gọi cậu ta vào" rồi đi ra ngoài.
Người đàn ông đang ngồi trên băng ghế dài ngoài hành lang, dáng vẻ bình thường luôn thẳng tắp đầy kiêu ngạo giờ đây lại gục xuống mệt mỏi. Hình như lần trước cô nàng bước ra anh cũng ngồi như vậy.
Tạ Ly tỉnh lại, chẳng cần cô nàng nói, cả bệnh viện này đều là của Phó Thời, làm sao anh lại không biết chứ.
Phó Thời như thể đã sớm biết cô nàng sẽ bước ra, ánh mắt trống rỗng vô hồn vừa liếc thấy Trình Mộ Tiêu, liền từ trên ghế đứng dậy: "Cô ấy tìm tôi phải không?"
Nghe giọng nói chắc chắn này, Trình Mộ Tiêu không khỏi tức giận.
Không phải anh biết rõ Tạ Ly luôn dịu dàng sao? Không phải biết rõ cô sẽ sợ anh lo lắng, áy náy sao?
Uổng công cô nàng lúc trước còn khổ tâm khuyên nhủ, thậm chí từng nói mình ủng hộ anh, còn ra sức bày mưu tính kế cho anh nữa. Giờ đây cô nàng không chỉ muốn tát cho Phó Thời một phát, còn muốn tự tát cho chính mình lúc đó nữa.
"Tìm cậu á?" Trình Mộ Tiêu mỉa mai bật cười, "Tạ Ly tìm cậu làm gì chứ? Cậu ấy bảo không muốn nhìn thấy cậu."
Phó Thời nhìn Trình Mộ Tiêu, ánh mắt đen láy lạnh lẽo, rõ ràng là anh chẳng tin lời cô nàng nói, giống hệt như phản ứng của Tạ Ly khi cô nàng nói rằng Phó Thời bận việc không đến được.
"Sao nào? Trong lòng cậu chẳng có tí tự giác nào à?" Trình Mộ Tiêu cảm giác ngọn lửa trong tim bùng cháy, giọng nói càng lúc càng gay gắt, "Cậu ấy nằm đó là vì ai? Ai là người đã liên lụy cậu ấy? Cậu làm việc không sạch sẽ, để bà mẹ kế điên khùng kia thò tay tới tận chỗ Tạ Ly, khiến cậu ấy phải đi một vòng quỷ môn quan, chẳng lẽ cậu nghĩ cậu ấy biết hết rồi vẫn sẽ cam tâm tình nguyện tha thứ cho cậu sao?"
"Cậu cứ chắc chắn là cậu ấy sẽ không trách mình phải không?"
"Cậu đúng là đồ sao chổi! Từ ngày quen biết cậu, Tạ Ly toàn gặp xui xẻo. Cậu thì đạt được điều mình muốn rồi, chắc vui lắm nhỉ! Cậu mang lại được điều gì tốt đẹp cho cậu ấy chưa?"
"Hay là cậu nhất định phải lấy mạng cậu ấy rồi mới chịu buông tay?"
Từng câu từng câu chất vấn dồn dập khiến sự chắc chắn ban đầu trong mắt Phó Thời hoàn toàn tan rã, trở nên hoang mang vô định. Vốn dĩ anh cũng chẳng dám chắc điều gì. Anh hiểu rõ chính mình đã hại cô, rõ ràng mọi lỗi lầm đều xuất phát từ anh.
Giống như Trình Mộ Tiêu nói, anh giống như một ngôi sao chổi, chỉ mang đến tai ương bất tận cho Tạ Ly.
Nếu cô trách anh, đó cũng là điều nên làm.
Thật ra anh biết hết, cho nên mới chẳng dám bước vào gặp cô. Giống như đang đợi, đợi Tạ Ly sẽ chủ động gọi anh, tha thứ cho anh, dịu dàng nói với anh rằng: "Không phải lỗi của anh đâu."
Rồi cứ như thế, anh sẽ tiếp tục bám víu vào cô mà sống, hút lấy mọi năng lượng, tinh thần từ cô, dù biết rõ rằng điều đó sẽ dần vắt kiệt sức lực cô, nhưng anh vẫn chẳng đành lòng buông tay.
-
Trình Mộ Tiêu cuối cùng cũng trút được cơn giận.
Sau khi cô nàng trở vào, Tạ Ly còn hỏi: "Sao Phó Thời không vào?"
Mộ Tiêu lập tức nói dối không chút do dự: "Cậu ta bảo không còn mặt mũi nào gặp cậu, bây giờ phải đi xử lý chuyện tai nạn xe của cậu. Cậu ta cũng đồng ý ly hôn rồi, từ giờ hai người coi như đường ai nấy đi."
Lần này, Trình Mộ Tiêu chẳng hề chột dạ khi nói những lời này. Cô nàng nghĩ nếu Phó Thời còn là người, thì đây chính là điều anh nên làm.
Tạ Ly tất nhiên hiểu rằng lời này chẳng thật được bao nhiêu, ít nhất cũng không hoàn toàn thật. Nhưng cô chỉ mỉm cười nhàn nhạt, từ từ đưa tay ra khỏi chăn, nhẹ nhàng cử động.
Mộ Tiêu lập tức tiến sát lại hỏi: "Sao vậy?"
"Tớ sau này..."
"Hử?"
Tạ Ly im lặng vài giây mới nói tiếp được câu sau: "Sau này, tớ không muốn lái xe nữa."
Mộ Tiêu lập tức cảm thấy cay cay nơi sống mũi, nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng đáp lời: "Được, không lái nữa. Tớ thuê tài xế cho cậu. À không, tớ làm tài xế riêng cho cậu luôn!"
Tạ Ly không nói gì nữa, cả ngày trải qua đủ chuyện như vậy cũng quá mệt rồi. Cô vừa khép mắt lại chẳng được bao lâu, liền chìm vào giấc ngủ.
-
Giữa đêm, khi Tạ Ly tỉnh giấc mơ màng, còn chưa mở mắt ra, cô đã nhận ra bên giường mình có người đứng đó.
Trong phòng không bật đèn, người tới có vóc dáng cao gầy, chặn lại hoàn toàn chút ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ, khiến cô không khó để nhận ra đó là ai. Tạ Ly cũng chẳng lên tiếng.
Phó Thời cúi người xuống, tay anh chần chừ nơi mép chăn một hồi lâu. Người nằm trong chăn được quấn rất kín, anh không thể chạm vào cô một chút nào, cuối cùng đành chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn.
Một lát sau, Tạ Ly lại cảm giác được tay anh dường như đang di chuyển lên phía đầu mình.
Trình Mộ Tiêu từng nói với cô, đầu cô đã phải khâu vài mũi. Khi tự soi gương, cô cũng chỉ thấy đầu mình được băng bó dày đặc, mặt mũi bầm tím, sưng phù.
Cực kỳ xấu xí.
Lúc đó Mộ Tiêu sợ cô buồn, còn liên tục an ủi rằng những vết sưng ấy sẽ nhanh chóng biến mất, đảm bảo không để lại bất cứ dấu vết nào.
Nhưng thật ra, Tạ Ly chỉ cảm thấy mình không gãy chân tay gì, bình an sống sót đã là may mắn lắm rồi.
Lúc này, bàn tay Phó Thời đang lơ lửng ngay phía trên lớp băng gạc trên đầu cô, không hề chạm xuống, chẳng rõ là sợ đụng trúng vết thương hay sợ đánh thức cô.
Chỉ là anh cứ giữ nguyên tư thế đó quá lâu, khiến Tạ Ly còn nghĩ, tay anh không thấy mỏi à?
"Phó Thời?"
Cô bất ngờ lên tiếng.
Như thể bị điện giật, bàn tay Phó Thời lập tức rút nhanh về, đứng thẳng người dậy.
Cho dù chẳng nhìn thấy rõ, cô vẫn có thể cảm nhận rõ sự luống cuống từ phía anh.
"Xin lỗi." Rất lâu sau anh mới mở miệng, giọng nói trầm thấp vang lên, "Anh biết em không muốn gặp anh. Anh chỉ là... sợ em có chỗ nào không thoải mái, muốn vào nhìn em một chút, không có ý đánh thức em đâu."
Tạ Ly thật ra cũng không đến mức chẳng muốn nhìn thấy anh, chắc lại do Mộ Tiêu nói như vậy thôi.
"Chuyện chiếc xe, anh đã điều tra rõ chưa?"
Nghe cô hỏi, thân hình người đàn ông khẽ run lên một chút, nhưng anh vẫn trả lời rõ ràng: "Là do Tôn Lâm, bà ta đã động tay vào xe của em. Em yên tâm, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em."
Người con trai của Tôn Lâm đã được bác sĩ thông báo không còn khả năng tỉnh lại, dù không trực tiếp tuyên bố chết não nhưng cũng chẳng khác gì, có lẽ là muốn giữ cho bà ta chút hy vọng mong manh.
Nhưng Tôn Lâm chắc chắn hiểu rõ điều này, bà ta dồn hết căm hận lên người Phó Thời, động tay vào xe của Tạ Ly cũng chỉ là để trả thù anh.
Phó Trác Đạt đến khi Phó Thời dẫn người tới bắt bà ta mới biết chuyện, ông ta không ngăn được cũng chẳng muốn ngăn, Phó Thời thậm chí còn nhận ra trong ánh mắt ông ta thoáng hiện sự sợ hãi, như thể ông ta sợ chính mình sẽ là đối tượng bị trả thù tiếp theo vậy.
Tạ Ly nhớ tới ánh mắt thù địch của Tôn Lâm hôm trước, trong lòng đã sớm có suy đoán nên cũng không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng sự im lặng này lại như đang tuyên án tử hình đối với Phó Thời vậy.
"Anh sẽ đòi lại công bằng cho em."
Anh khẽ lặp lại thêm một lần nữa, thay cho lời xin lỗi không thể nói ra.
Tạ Ly hồi thần từ dòng suy nghĩ, cô nghe rõ sự áy náy sâu sắc trong giọng nói của Phó Thời, nhưng lại không mở lời an ủi ngay, mà khẽ hỏi: "Mộ Tiêu bảo anh đã đồng ý ly hôn rồi, là thật sao?"
Phó Thời tất nhiên chưa từng nói lời này.
Thế nhưng bây giờ, đôi môi anh khẽ hé ra, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, chẳng thể phát ra được âm thanh nào.
Thật lâu sau, anh cố ép bản thân thốt ra một tiếng: "Ừ." Giọng anh khàn đặc trong bóng tối, "Khi nào em khỏe lại rồi, nếu suy nghĩ của em vẫn không thay đổi... thì Tạ Ly, anh sẽ đồng ý ly hôn."