Vì thế, khi Tống Nhất Lê lại "vô tình" xuất hiện trước mặt Tạ Ly, Chung Tu Minh, người đang dựa vào công việc để ngày đêm canh chừng, suýt chút nữa thì bị cái câu: "Tôi mang cơm cho Tiểu Du, tiện thể làm thêm một phần" đầy mùi trà xanh ấy làm cho tức tới bật cười.
Thảo nào chiêu thức trà xanh của cậu ta mãi chẳng hiệu quả, hóa ra đã có người dùng trước rồi. Nghĩ tới cảnh trước đây khi còn làm việc chung, ánh mắt hai người họ thường xuyên trao đổi qua lại, Chung Tu Minh tức đến nổ phổi.
Quan trọng nhất là cậu ta đã điều tra rõ, người đàn ông này còn mang theo buff "ánh trăng sáng" của Tạ Ly.
Phó Thời có biết không? Chẳng lẽ việc kết thúc dự án là ý của anh ta? Kết thúc dự án thì được gì? Không phải tên kia vẫn lượn lờ trước mặt chị Ly sao? Để chừa một lỗ hổng lớn như vậy, anh ta là đồ vô dụng à?
Dù trong lòng tức muốn nghiến nát răng, nhưng ngoài mặt Chung Tu Minh vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười: "Chị Ly, chị định đi ăn ở đâu vậy? Hay đi chung đi? Buổi sáng em còn mấy vấn đề công việc muốn hỏi chị một chút."
Tống Nhất Lê nhìn lướt qua cậu ta. Dù cậu thanh niên trước mặt đang cười, nhưng sự thù địch trong ánh mắt quá mức rõ ràng, khiến anh ấy dễ dàng nhận ra điều khác thường.
"Đã hết giờ làm rồi, có lẽ không cần nói chuyện công việc nữa đâu nhỉ?" Tống Nhất Lê lên tiếng trước cả Tạ Ly.
"Chắc anh Tống không hiểu rõ, ngành nghề chúng tôi vốn vậy, phải tranh thủ mọi lúc mọi nơi, cảm hứng thì không đợi ai cả."
"Nhưng cậu cũng nên xem người khác có muốn hay không chứ?"
Cửa thang máy vừa mở ra, điện thoại của Tạ Ly đột nhiên đổ chuông, cô chẳng buồn để tâm tới hai người đang đấu võ mồm kia nữa, vừa nhận điện thoại vừa bước ra khỏi thang máy.
Cuộc gọi từ bên nhà họ Phó, bảo cô về một chuyến.
"Ông chủ nói muốn cô về đây một mình, hình như là chuyện liên quan đến cậu chủ, còn dặn là đừng nói lại với cậu ấy."
Người quản gia bên kia điện thoại truyền đạt lại như vậy.
Tạ Ly với người quản gia cũng khá quen thuộc, nhưng nhất thời vẫn chưa hiểu rõ Phó Trác Đạt gọi mình về có chuyện gì. Kể từ sau khi ông ta bị thương ở chân, gần như sống ẩn cư trong nhà cũ, rất ít khi gặp người ngoài, càng hiếm khi gặp riêng cô thế này.
Nhưng nghĩ đến việc gần đây xảy ra đủ thứ chuyện, chắc chắn Phó Trác Đạt cũng đã nghe ngóng được chút gì rồi, cô trầm ngâm một lát rồi nhận lời luôn.
"Bác sĩ Tống." Trước khi đi Tạ Ly vẫn lịch sự nói với Tống Nhất Lê một câu, "Tôi còn có chút việc, đi trước đây, anh và Tiểu Du ăn vui vẻ nhé."
Còn Chung Tu Minh thì cô không thèm nhìn tới một lần.
Trong mắt Tống Nhất Lê thoáng qua chút dao động. Thật ra điều này chẳng khó đoán. Với tính cách của Tạ Ly, chắc chắn sẽ không bao giờ thích kiểu người như cậu thanh niên kia. Ngược lại, chỉ càng muốn tránh xa hơn.
Anh ấy vốn chẳng cần tranh cãi với Chung Tu Minh làm gì, nhưng loại khiêu khích này đúng là dễ khiến người ta mất bình tĩnh, ngay cả anh ấy cũng khó tránh khỏi.
Bao gồm cả cảm giác vui vẻ khi được cô thiên vị và ưu ái.
Nhìn người trước mặt đang kiên nhẫn và dịu dàng chờ mình trả lời, Tống Nhất Lê bỗng cảm giác, dường như vai trò của hai người đã đảo ngược hoàn toàn so với năm đó.
"Được." Ánh mắt người đàn ông ánh lên nét cười, "Trên đường đi cẩn thận nhé."
Chung Tu Minh bên kia thì chẳng có nổi chút tâm trạng nào tốt đẹp nữa, bị phớt lờ hoàn toàn khiến cậu ta chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chẳng có tư cách lên tiếng.
Còn cái dáng vẻ xuân tình phơi phới, ánh mắt đầy ý cười của Tống Nhất Lê càng khiến cậu ta nhìn mà phát buồn nôn.
Đồ vô dụng Phó Thời này! Chung Tu Minh trong lòng thầm mắng.
-
Tạ Ly lái xe về tới nhà cũ, quản gia đích thân ra đón cô.
"Thiếu phu nhân."
Từ sau khi Phó Trác Đạt gặp chuyện, Tôn Lâm cũng không còn xuất hiện trong giới thượng lưu nữa, địa vị của Tạ Ly vì vậy càng tăng thêm không ít. Cho dù cô rất ít khi tham dự các bữa tiệc, nhưng giờ đây mỗi lần nhắc tới "Phu nhân nhà họ Phó", mọi người đều hiểu ngay đó là chỉ cô.
Chỉ duy nhất người trong nhà cũ này, cách xưng hô với cô vẫn không thay đổi.
Tạ Ly khẽ gật đầu với quản gia, lúc cô vừa bước vào phòng khách, lập tức cảm giác được một ánh mắt đầy thù địch nhìn về phía mình. Ngẩng đầu lên, cô liền bắt gặp Tôn Lâm đang đứng trên tầng hai, nhìn xuống.
Tạ Ly thoáng ngạc nhiên.
Khi nhà họ Phó vừa xảy ra chuyện, cảm xúc của Tôn Lâm rất bất ổn, từng được Phó Thời đưa vào bệnh viện để điều trị tâm lý.
Cô hoàn toàn không biết bà ta đã về nhà từ bao giờ.
Tôn Lâm chạm ánh mắt với cô một giây liền lập tức xoay người rời đi.
"Phu nhân gần đây sức khỏe đã khá hơn một chút." Giọng quản gia vang lên giải thích, "Ông chủ mới đưa bà ấy trở về tĩnh dưỡng."
Có lẽ vì chuyện của cậu con trai nhỏ, lại biết Tôn Lâm sống trong bệnh viện không tốt, nên ông ta cũng có chút mềm lòng với bà ta rồi.
Tạ Ly thu lại tầm mắt, theo quản gia bước vào phòng ăn. Căn phòng rộng lớn, nhưng chỉ có một mình Phó Trác Đạt ngồi ở vị trí chủ tọa. Ông ta gầy đi so với lần gặp trước, vóc dáng gầy yếu khiến ông ta trông già hơn hẳn.
"Tạ Ly đến rồi à?" Cuối cùng vẫn là Phó Trác Đạt lên tiếng trước, "Các con đều bận, bảo con về đây chắc không ảnh hưởng gì chứ?"
"Cũng không có việc gì quan trọng cả."
Từ trước tới giờ, kể cả khi Hứa Tử Câm còn sống hay đã mất đi, cô và ông ta đều chẳng nói chuyện với nhau bao giờ, lần này cũng vậy, giọng nói đều khách khí và xa lạ.
Tạ Ly ngồi xuống vị trí bên cạnh.
Người giúp việc bắt đầu đẩy xe vào, lần lượt dọn thức ăn lên bàn. Đồ ăn đã dọn đủ, nhưng không thấy bóng dáng Tôn Lâm đâu, có vẻ hôm nay chỉ có hai người họ ăn cơm.
Phó Trác Đạt đầu tiên hỏi tới chuyện nhà họ Tạ.
Chuyện ly hôn của Tạ Hoài Chí đúng là đã truyền tới tai ông ta, nhưng rõ ràng Phó Trác Đạt chẳng mấy quan tâm, nên Tạ Ly cũng chỉ lạnh nhạt trả lời vài câu cho có.
Cho đến khi ông ta chuyển chủ đề sang chuyện con cái.
"Mẹ con bảo con đi bệnh viện kiểm tra rồi, không thấy vấn đề gì. Phó Thời cũng không sao, con cũng không sao, tại sao đã kết hôn bảy năm rồi mà vẫn chưa có thai được?"
Trước đây, bản thân ông ta cũng từng rất phong lưu, có quan tâm thì cũng sẽ chẳng lộ rõ ra ngoài. Nhưng bây giờ, ông ta thật sự sốt ruột rồi.
"Bác sĩ bảo cứ để tự nhiên."
"Cứ để tự nhiên nữa thì tuổi hai đứa cũng lớn rồi."
Thật ra là ông ta không đợi nổi nữa, Tạ Ly hiểu rõ điều này, nhưng không vạch trần. Cô im lặng một lát, bỗng nhiên nghe ông ta hỏi tiếp: "Nghe nói gần đây con và Phó Thời đang đòi ly hôn à?"
Tạ Ly nhẹ nhàng cầm đũa, vốn từ đầu cũng chưa động vào món ăn nào, lúc này càng hoàn toàn bất động.
Cô ngước mắt nhìn sang Phó Trác Đạt.
Ánh mắt ông ta đầy soi mói, khẽ nhếch môi nói: "Nếu con thật sự muốn ly hôn, ta ủng hộ."
Tạ Ly đặt đũa xuống, đáp nhẹ nhàng: "Chuyện giữa con và Phó Thời, chúng con sẽ tự giải quyết."
Nghe cô nói thế, người đàn ông kia liền cười mỉa mai một tiếng: "Nói ly hôn cho hay, thực ra chẳng phải vì không nỡ từ bỏ vị trí thiếu phu nhân nhà họ Phó sao? Chẳng qua chỉ muốn dùng ly hôn để kiềm chế Phó Thời. Chỉ có đứa con ngốc nghếch kia của ta mới luôn bị con dắt mũi quay vòng vòng từ trước tới giờ."
Người đàn ông từng luôn đứng trên cao, xem thường thiên hạ, lúc này lại nói những lời đầy cay nghiệt và châm chọc.
Tạ Ly nghe hết lời ông ta nói, sắc mặt không chút thay đổi.
Ban đầu, cô vốn không định để Phó Trác Đạt can thiệp, bởi cô biết rõ Phó Thời cực kỳ chán ghét ông ta, chắc chắn anh sẽ không vui khi ba mình xen vào chuyện này.
"Không phải là con không muốn nhờ ba giúp." Ánh mắt cô lướt qua chiếc xe lăn phía dưới ông ta, "Nhưng ba nghĩ xem, ba có thể giúp con thế nào đây?"
Ánh mắt người phụ nữ rõ ràng bình thản, thậm chí còn mang vẻ chân thành, nhưng khi lọt vào mắt Phó Trác Đạt thì đó là sự giễu cợt không hề che giấu.
Tạ Ly, nhà họ Tạ, những thứ vốn dĩ không đáng lọt vào mắt ông ta, những kẻ vốn dĩ chỉ nên bò dưới chân ông ta nhìn sắc mặt để sống, giờ lại dám dùng ánh mắt đó để nhìn ông ta sao?
Tất cả sự bất mãn đều bộc phát ngay lúc này, khuôn mặt ông ta đỏ bừng vì tức giận. Quản gia đứng bên vội vàng tiến lên vỗ về: "Ông chủ, ngài bớt giận, bớt giận ạ."
Tạ Ly đứng lên.
"Vậy ba cứ dùng cơm thong thả, con đi trước đây."
Lúc cô rời đi, phía sau vẫn vang vọng tiếng gào thét của Phó Trác Đạt.
"Ta không quản được nó sao? Ta sao lại không quản được? Dù gì ta vẫn là ba nó! Ta còn chưa chết đâu! Thịnh Phong vẫn là của ta!"
Cô chẳng hề để tâm.
Sớm biết chỉ nói những lời vô nghĩa này, cô đã chẳng tới làm gì.
Ngồi vào trong xe, vừa mới khởi động rời khỏi một đoạn ngắn, điện thoại của Phó Thời đã gọi tới. Cô nhận điện thoại bằng tai nghe Bluetooth.
"Em ăn tối chưa?"
Lúc này, Phó Thời vừa mới bị tình địch cà khịa xong. Chung Tu Minh rõ ràng vừa bị Tống Nhất Lê chọc tức, lại quay sang chửi anh vô dụng.
Phó Thời chỉ bình tĩnh đáp lại: "Không phải ngay cả cậu bây giờ cũng vẫn đang nhờ tôi mới xuất hiện được trước mặt cô ấy à?"
Giọng điệu ấy hoàn toàn không xem hai người kia ra gì.
Chung Tu Minh lúc ấy vừa sốc vừa giận tới mức chẳng thốt nổi lời nào. Quá thiếu định lực rồi. Thành thật mà nói, một kẻ năng lực chiến đấu yếu như vậy cũng chẳng phải chuyện tốt với anh.
Nhắm mắt cũng biết, đem Chung Tu Minh ra đấu với Tống Nhất Lê chắc chắn chẳng chịu nổi một hiệp.
Phó Thời ở đầu bên kia đã âm thầm diễn đủ ba mươi sáu kế trong đầu rồi, còn Tạ Ly thì hoàn toàn không hay biết gì cả. Xe cô đã chạy lên đường chính, chỉ nhẹ giọng đáp: "Hình như... ăn rồi thì phải?"
Phó Thời cười nhẹ: "Thì phải? Không ăn nhưng vẫn no rồi à?"
Anh đúng là rất hiểu rõ Tạ Ly.
Nhưng lần này cô chẳng mỉm cười đáp lại lời đùa giỡn của anh nữa.
"Phó Thời."
"Sao thế em?" Nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng cô, Phó Thời cũng lập tức thu lại ý cười.
"Chuyện ly hôn, anh đã suy nghĩ đến đâu rồi?"
Lại là chuyện này...
Những lời lúc nãy Chung Tu Minh nói, rằng cô quan tâm Tống Nhất Lê thế nào, lập tức ùa về tâm trí Phó Thời.
Cảm giác phiền muộn kéo tới, khiến thái độ anh cũng trở nên cứng rắn hơn: "Tạ Ly, em muốn gì anh cũng đều chiều theo em cả, anh cũng đã cho em rất nhiều lựa chọn. Chỉ riêng chuyện ly hôn thì tuyệt đối không thể."
Chỉ có ly hôn, không có cửa để thương lượng.
Tạ Ly khẽ thở dài. Có lẽ vừa rồi bị Phó Trác Đạt nhắc nhở nên giờ cô cảm thấy việc cứ mãi dây dưa không dứt thế này thật sự rất phiền chán.
"Vậy anh cứ suy nghĩ thêm đi." Cô nhẹ nhàng nói, "Phó Thời, em thật sự nghiêm túc đấy."
Cô vừa định cúp điện thoại thì đèn xanh chuyển vàng, nhìn thấy không kịp vượt qua, cô lập tức đạp chân phanh để dừng lại.
Thế nhưng chiếc xe hoàn toàn không có dấu hiệu giảm tốc mà lại lao thẳng qua ngã tư, khiến Tạ Ly còn tưởng mình vừa giẫm nhầm vào chân ga.
May mắn nhờ cô là chiếc xe đầu tiên lao vọt qua đường, những xe khác chưa kịp di chuyển, nên cô mới tránh được va chạm với xe cộ đang đi qua. Tạ Ly vừa vội vàng kiểm tra, vừa tiếp tục thử đạp phanh. Không có tác dụng. Cô lập tức dùng cả phanh tay, kéo lên thì có kéo được, nhưng xe vẫn không chút dấu hiệu giảm tốc.
Tai nghe Bluetooth vẫn đang phát ra giọng nói của Phó Thời, hình như anh vẫn còn đang nói gì đó, nhưng lúc này Tạ Ly hoàn toàn chẳng còn tâm trí đâu để nghe nữa. Lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi, cả người lạnh toát vì căng thẳng.
Hiện tại cô đang chạy gần đường vành đai, đoạn này tạm thời khá ít xe nên chưa xảy ra chuyện lớn, nhưng vừa rồi cô đã phải vượt qua hai chiếc xe rất nguy hiểm. Nếu tiếp tục thế này, đến khi gặp đèn đỏ hay nơi đông người, khả năng va chạm là rất cao.
"Phó Thời." Tạ Ly gọi tên anh. Có lẽ bởi vì quá căng thẳng nên lúc này giọng cô cực kỳ bình tĩnh, một sự bình tĩnh đến đáng sợ, "Xe của em mất phanh rồi."
Giọng nói của người đàn ông dừng lại ngay khi cô gọi tên anh, nghe thấy câu nói lạnh lùng đến mức khiến tim người ta như ngừng đập kia, anh lập tức nín thở mất một giây, chỉ đúng một giây sau liền nhanh chóng hỏi: "Em đang ở đâu?"
Tạ Ly vội liếc mắt nhìn biển báo bên đường, rồi báo ngay vị trí của mình.
Cô nghe thấy đầu bên kia Phó Thời đang căn dặn gì đó, cụ thể là gì cô chẳng còn tâm trí nghe rõ. Hiện tại, tất cả tinh thần cô đều dồn hết vào con đường trước mắt.
"Tạ Ly, em cố đợi anh, anh đến ngay đây."
Trong giọng nói ấy chứa đựng nỗi sợ hãi vô cùng rõ rệt, giống như người đang ngồi trong chiếc xe mất kiểm soát này chính là anh vậy.
Nhưng Tạ Ly không thể đợi thêm được nữa.
Chức năng lái tự động cô mở từ đầu bỗng nhiên lại tăng tốc bất thường, cô thử tắt thế nào cũng không thể tắt được.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra tai nạn.
"Tạ Ly!"
Phó Thời gọi tên cô, giọng anh mang theo sự hoảng hốt chưa từng có trước đây.
Tạ Ly đáp một tiếng, ánh mắt vẫn không ngừng đảo nhanh hai bên đường. Không thể đợi nữa rồi! Không thể cứ tăng tốc thế này mãi được, cô phải tìm cách giảm tốc độ xuống.
Đâm vào vật cản nào đó cũng tốt hơn là đâm phải người hoặc xe khác, nghĩ vậy cô lập tức đánh mạnh tay lái sang một bên.
-
"Phó tổng!" Hoàng Du sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, "Tôi đã liên hệ với cảnh sát giao thông rồi, đoạn đường phu nhân mất kiểm soát đã được phong tỏa, đội cứu hộ cũng đang lập tức tới hiện trường!"
Phó Thời đang nhanh chân đi ra ngoài, điện thoại chưa từng rời khỏi tai anh. Anh không dám làm phiền Tạ Ly nhưng lại không kiềm chế được liên tục mở miệng nói chuyện: "Tạ Ly, em nghe thấy không? Đội cứu hộ đang..."
Anh chưa kịp dứt lời, từ phía điện thoại bên kia đã vang lên âm thanh va chạm, ma sát chói tai.
Sau tiếng va chạm, xe dường như vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đâm vào thứ gì đó khác nữa.
"Tạ Ly!" Phó Thời điên cuồng gào thét vào điện thoại.
Âm thanh từ đầu dây bên kia như đang xé toạc tim gan anh. Anh hoàn toàn không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào âm thanh ấy, tưởng tượng cô lúc này đang nỗ lực thế nào để cố kiểm soát chiếc xe đã mất kiểm soát kia.
Mãi đến khi cuối cùng vang lên một tiếng va chạm cực mạnh, mọi thứ mới hoàn toàn trở về im lặng.
"Tạ Ly!" Anh hoảng loạn gọi tên cô, trước mắt anh như phủ kín bóng tối, bước chân anh lảo đảo như muốn ngã xuống.
Anh thà rằng đây chỉ là một trò đùa, một sự uy hiếp của Tạ Ly. Nếu đây đúng là uy hiếp, anh chịu thua rồi, anh đồng ý hết. Ly hôn cũng được, thế nào cũng được, cô muốn gì cũng được...
"Phó tổng!" Thấy Phó Thời đứng còn không vững nữa, Hoàng Du vội chạy tới đỡ lấy anh.
"Xe đâu?" Phó Thời một tay nắm chặt điện thoại, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn anh ta.
"Đã chuẩn bị sẵn rồi ạ!" Hoàng Du vội đáp.
Phó Thời giật lấy chìa khóa xe trong tay Hoàng Du, vừa định mở cửa xe, đột nhiên từ bên điện thoại lại vang lên giọng nói yếu ớt của Tạ Ly.
Giọng cô nhỏ nhẹ vô cùng, như thể dùng hết chút sức lực cuối cùng để nói vậy.
"Phó Thời..." Chỉ vài chữ ngắn ngủi, cô đã phải gắng sức vô cùng mới nói ra được, "Anh... không được lái xe."