Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 19

Thuở nhỏ, gia đình Tạ Ly là kiểu mẫu điển hình "chồng lo việc ngoài, vợ lo việc trong".

Tạ Hoài Chí bận rộn làm ăn bên ngoài, còn An Ngọc Trân ở nhà chăm sóc hai chị em. Họ sống trong một con phố chật chội nhất của thành phố, cầu thang cũ kỹ phủ đầy bụi bặm. Khi còn nhỏ, Tạ Ly không có khái niệm về sự bừa bộn, trò chơi yêu thích nhất của cô là nhảy nhót trên cầu thang.

Cô sống ở tầng năm, cứ thế từ dưới đất nhảy lên đến tầng năm.

Cầu thang hẹp luôn vang lên âm thanh cãi vã của các cặp vợ chồng trên dưới, hay tiếng mắng trẻ con.

Nếu là giờ ăn, bước lên trên thường thấy người ta nấu ăn ngay trước cửa nhà.

Hàng xóm ai cũng biết nhau, đôi khi họ sẽ hỏi thăm Tạ Ly:

"Tiểu Ly, bố cháu về chưa?"

"Mẹ cháu có nhà không?"

"Trưa nay qua nhà cô ăn nhé."

Tạ Ly luôn đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào:

"Có ạ!"

Lúc nhỏ, Tạ Ly chưa phải là cô bé xinh xắn, nhưng trẻ con thì thế nào cũng dễ thương. Các cô chú nhìn cô mà không nhịn được cười.

"Trời ơi, con nhà họ Tạ đúng là đáng yêu quá."

"Lại ngoan nữa."

Có lần, khi nhảy không thành công, cô bé ngã mạnh xuống đất.

Sững lại vài giây, đôi mắt to tròn của cô ngấn đầy nước mắt. Miệng méo xệch, rồi cô bé òa khóc chạy về nhà.

"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Đau quá!"

Cô bé chạy đến bên An Ngọc Trân, lúc đó đang vừa trông em vừa nấu ăn, chìa ra vết thương trên chân mình. Một mảng lớn bị bầm, còn bị trầy xước.

"Ôi trời, làm sao thế này?" An Ngọc Trân vội đặt nồi thức ăn sang một bên để kiểm tra vết thương của cô. Nhìn qua rồi thở phào: "Không sao đâu, chỉ trầy da thôi."

Trẻ con ngày ấy không được nâng niu như bây giờ, những vết xước như vậy chẳng phải chuyện lớn lao gì.

Nhưng nhìn con gái nước mắt lưng tròng, trông đáng thương vô cùng, bà chỉ biết cúi xuống thổi nhẹ hai cái, miệng dỗ dành:

"Được rồi, được rồi, mẹ thổi là hết đau ngay."

Động tác ấy như có phép màu, khiến Tạ Ly lập tức ngừng khóc, chuyển sang cười tươi.

Với Tạ Ly, điều hạnh phúc nhất trong ngày chính là được nghe tiếng bước chân của bố trở về.

Khi còn nhỏ, cô đã có thể phân biệt chính xác tiếng bước chân của bố mình trên cầu thang. Không giống với bất kỳ ai khác.

Phải rồi, khi đó Tạ Ly không hề ghét bố mình. Không chỉ không ghét, cô còn tràn đầy sự yêu thích và ngưỡng mộ.

Giống như bao đứa trẻ khác, bố là cánh cửa đầu tiên mở ra thế giới, là hình mẫu cao lớn, là tri thức uyên bác, là siêu năng lực vô biên.

"Bố về rồi!" Cô bé vui vẻ chạy ra cửa, quả nhiên nhìn thấy Tạ Hoài Chí vừa về đến.

"Cục cưng của bố." Tạ Hoài Chí cười, bế cô từ dưới đất lên: "Hôm nay ở nhà có ngoan không?"

"Con ngoan ạ!"

"Thật không? Đây, phần thưởng cho bé ngoan."

Nói rồi, ông ta đưa cho cô thứ gì đó mang về, có thể là một món ăn vặt nhỏ, hoặc một viên kẹo, nhưng cũng đủ để Tạ Ly vui sướng rất lâu.

Tạ Hoài Chí chỉ có bằng cấp ba, ở thời của ông ta, như vậy không phải quá thấp, nhưng cũng không cao, không có quan hệ để tiến xa hơn.

Những gia đình như họ, phần lớn đều làm công nhân. Nhưng Tạ Hoài Chí lại không chấp nhận. Ông ta không chịu nổi sự nhàm chán lặp đi lặp lại ở nhà máy hay công trường, luôn tìm kiếm cơ hội để phát triển, cứ thế luẩn quẩn giữa khởi nghiệp và thất bại.

Tạ Ly không hiểu những chuyện này, cô chỉ nghĩ bố mình thật tài giỏi.

Mẹ cô khi nhắc đến ông ta với người khác cũng luôn nói như vậy: "Hoài Chí thông minh, chỉ là chưa gặp cơ hội thôi. Đến lúc có cơ hội, chắc chắn anh ấy sẽ thành công."

Trong mắt người ngoài, ông ta là kẻ thất bại, nhưng trong mắt vợ con, ông ta lại là người vĩ đại nhất.

Sau này, Tạ Ly chỉ biết rằng bố mình đã đổi sang công việc mới: làm tài xế cho người ta.

Nguồn gốc công việc này, mỗi lần uống vài ly rượu ở nhà, Tạ Hoài Chí đều kể lại đầy hào hứng. Ông ta nói mình tình cờ gặp được một tổng giám đốc bị bắt cóc, rồi làm thế nào mà đấu trí đấu dũng giúp cảnh sát giải cứu được người.

"Đừng nhìn tôi bây giờ làm tài xế." Tạ Hoài Chí vừa nhấm nháp vài hạt đậu phộng giòn tan, vừa hào hứng nói, "Đây là cơ hội mỗi ngày đều tiếp xúc với tổng giám đốc. Sau này quen thuộc rồi, thứ rơi ra từ kẽ tay người ta cũng đủ để cả nhà chúng ta sống sung sướng."

An Ngọc Trân luôn hoàn toàn tin tưởng chồng, vừa rót rượu vừa nói: "Anh phải làm tốt, để tổng giám đốc tin tưởng anh."

Tạ Hoài Chí tặc lưỡi: "Nói với em thì em cũng không hiểu được đâu."

Lúc đó, Tạ Ly ngồi bên cạnh nhìn chẳng hiểu gì. Mãi về sau khi hình tượng cao lớn của người bố hoàn toàn sụp đổ, cô mới nhận ra từ những đoạn ký ức này, rằng bố luôn xem thường mẹ mình.

Người đàn ông thất bại bên ngoài chỉ có thể tìm kiếm cảm giác vượt trội trong ánh mắt ngưỡng mộ của vợ con.

Không biết bằng cách nào, sau đó An Ngọc Trân cũng đến làm giúp việc cho nhà họ Phó.

Bà thật thà, chăm chỉ, nấu ăn ngon, nên rất được nhà họ Phó yêu quý.

Tạ Ly bị để lại ở nhà, chăm sóc cậu em trai mới hai tuổi.

Dù mẹ cũng nhờ hàng xóm thi thoảng qua trông chừng, nhưng phần lớn việc nhà đều do Tạ Ly phải làm.

Bố nói: Con nhà nghèo trưởng thành sớm, nên cô sớm học được cách giữ cho bếp than luôn cháy, kê ghế nhỏ hâm nóng đồ ăn thừa mẹ để lại, ăn cơm cùng em trai xong thì rửa bát, ngoan ngoãn chờ bố mẹ về nhà.

Dù có những lúc mệt mỏi, hoặc khi không dỗ nổi em trai đang khóc, cô cũng thấy tủi thân. Nhưng trước khi gặp Phó Thời, Tạ Ly luôn nghĩ rằng trẻ con trên đời đều sống như thế.

Cho đến khi cô gặp được một người dường như đến từ thế giới khác.

Lần đầu tiên gặp Phó Thời, là khi mẹ nói muốn đưa cô đến nơi bà làm việc chơi, thậm chí gửi em trai cho hàng xóm trông hộ.

Đương nhiên Tạ Ly rất vui. Đêm trước đó, Tạ Hoài Chí còn dặn dò cô.

"Trong nhà đó có một cậu bé trạc tuổi con. Đến nơi nhớ tìm cách chơi với cậu ta, cậu ta nói gì cũng nghe theo, tuyệt đối đừng cãi nhau, nghe chưa?"

Tạ Ly ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Thế nhưng ngay lần gặp đầu tiên, hai đứa trẻ đã lao vào đánh nhau.

Tạ Ly chưa từng gặp ai đáng ghét như vậy.

Cô nắm chặt nắm tay nhỏ, giận dữ nhìn cậu bé đối diện, mặt mũi cũng đang lấm lem vết bẩn.

Ban đầu, cô rõ ràng nghĩ người này trông rất đẹp.

Đẹp đến mức khó tin.

Môi đỏ, răng trắng, đôi mắt to tròn, sáng long lanh, mặc một bộ quần áo mới đẹp đẽ khiến Tạ Ly nhìn mà ghen tị.

Cậu bé còn chủ động bắt chuyện với cô.

"Cậu là Tạ Ly, con gái của Tạ Hoài Chí à?"

Chưa hiểu thái độ thù địch, Tạ Ly ngơ ngác gật đầu.

"Hừ!" Cậu bé nhỏ tuổi nhưng đã có vẻ mặt già dặn, khẽ cười nhạt một tiếng.

Tạ Ly không hiểu gì, chỉ thấy cậu mặc chiếc quần yếm, bước từng bước về phía mình.

Hai đứa trẻ cùng tuổi, chiều cao cũng tương đương, nhưng khí chất cao quý từ cậu bé toát ra không hiểu sao lại khiến cô sợ hãi.

"Cậu có em trai đúng không?"

Tạ Ly tiếp tục ngơ ngác gật đầu.

"Bố cậu, mẹ cậu, cậu, tiếp theo là đến lượt em trai cậu chứ gì? Hừ, mấy thứ ký sinh trùng đáng ghét."

Lúc đó Tạ Ly chưa thể hiểu hết ý nghĩa của câu nói này, nhưng cậu bé đã có thể nói những lời độc ác một cách không chút biểu cảm.

Nhìn vẻ mặt ngây ngô không hiểu của Tạ Ly, cậu càng bực mình: "Đồ xấu xí không chỉ xấu, mà còn ngốc nghếch."

Lần này Tạ Ly cuối cùng cũng hiểu, liền tức giận cắn môi nhìn cậu.

Khi tức giận, má cô phồng lên, biểu cảm trên mặt không còn ngây ngô, khiến Phó Thời thấy thú vị.

"Nhìn đi!" Cậu chỉ về phía xa.

Tạ Ly nhìn theo, thấy bố mình đang mở cửa xe cho bố Phó Thời, cúi lưng rất thấp, khuôn mặt đầy vẻ nịnh nọt.

"Giống con chó nhà chúng tôi." Phó Thời nhận xét.

Tạ Ly chỉ thấy người này thật quá đáng ghét, ghét đến mức khiến cô phát cáu. Thế là không nghĩ ngợi, cô giơ tay tát thẳng vào mặt cậu.

Cô bé từ nhỏ chưa từng đánh ai, nên khi làm chuyện này theo bản năng, vì sợ hãi mà cái tát rất nhẹ, không có chút lực nào.

Nhưng với Phó Thời, một cậu bé lớn lên trong nhung lụa, việc bị người khác tát là nỗi sỉ nhục kinh khủng.

Khuôn mặt vốn cao ngạo của cậu lập tức biến mất, tay ôm lấy nửa bên má, nhưng không thể che được sự méo mó giận dữ ở nửa mặt còn lại.

"Cậu dám đánh tôi! Chưa từng có ai dám đánh tôi! Tạ Ly, cậu chết chắc rồi!"

Tạ Ly còn chưa kịp phản ứng, cậu bé sói con đã lao tới.

Bím tóc mà mẹ cô buộc cho từ sáng đã bị Phó Thời túm lấy, giật mạnh đến nỗi khiến cô đau điếng.

Tất nhiên cô cũng không chịu thua, liền túm ngược lại. Trẻ con bốn, năm tuổi, con trai và con gái chưa có nhiều chênh lệch về sức mạnh, thế nên cả hai vật lộn, cấu xé ngang sức ngang tài. Nhưng Tạ Ly lại hơi thiệt thòi.

Cô để tóc dài, và giờ cái bím tóc của cô bị Phó Thời kéo mạnh, đau đến mức muốn khóc, trong khi cậu bé kia tóc ngắn, cô chẳng biết túm vào đâu.

Thế là nhìn thấy cánh tay trắng nõn trước mặt, Tạ Ly chẳng nghĩ ngợi gì mà cắn mạnh xuống.

"Á!" Phó Thời hét lên đau đớn, "Đồ xấu xí, buông ra ngay!"

Mắt Tạ Ly đỏ hoe, dù cảm nhận được tay đang túm tóc mình giật mạnh hơn, cô vẫn cắn chặt, nhất quyết không buông.

Tiếng động làm kinh động đến đám người làm, họ vội vàng chạy tới.

"Trời ơi, hai đứa nhỏ, mau buông tay!"

Mỗi người ôm lấy một đứa trẻ, mất bao công sức mới tách được cả hai ra.

Tay Phó Thời vẫn còn nắm một nhúm tóc của Tạ Ly vừa giật được.

Dù đau đến phát khóc, Tạ Ly vẫn kiên cường không rơi một giọt nước mắt, chỉ rưng rưng chịu đựng.

Sự ồn ào tất nhiên khiến người lớn chú ý.

Khi nhìn thấy bố đến, Tạ Ly nhịn khóc nãy giờ mới vỡ òa, cô chạy bước nhỏ về phía ông, chờ đợi được bố ôm lấy và an ủi như mọi khi.

Nhưng gương mặt của Tạ Hoài Chí lại đầy tức giận.

Ông ta nhìn thấy Phó Thời bị con gái mình làm xước mặt. Khi mẹ của Phó Thời là Hứa Tử Câm bước tới, ánh mắt bà đầy vẻ đau lòng.

Lúc này, ông ta không quan tâm con gái mình có ấm ức hay chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy cơn giận bốc lên.

Tạ Ly! Tối qua đã dặn đi dặn lại cô phải chơi đàng hoàng với cậu bé kia, vậy mà hôm nay đã đánh người.

Quá tức giận, khi Tạ Ly vừa đến gần, ông ta vung tay tát mạnh một cái.

Cái tát này không chỉ khiến Tạ Ly ngẩn người, mà ngay cả Hứa Tử Câm cũng sững sờ.

Với một đứa trẻ, ngoài sự ngưỡng mộ dành cho bố thì còn có nỗi sợ hãi ăn sâu vào xương tủy.

Đối diện với cơn giận dữ của bố, vì quá sợ hãi, Tạ Ly thậm chí không dám ấm ức.

Cô ôm lấy mặt, nước mắt cứ vòng quanh trong mắt nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ thỉnh thoảng nấc nhẹ, làm lồng ng.ực phập phồng.

Hứa Tử Câm đặt Phó Thời xuống rồi bước tới. Bà đã kìm nén nỗi xót xa dành cho con trai mình, nhưng giờ ánh mắt lại đầy bất mãn với Tạ Hoài Chí.

"Hoài Chí, chuyện còn chưa rõ ràng, sao anh có thể ra tay đánh con? Lại còn đánh mạnh như vậy."

Giọng nói của bà mang theo chút tức giận.

Tạ Hoài Chí vội vàng giải thích: "Tôi cũng chỉ nóng nảy thôi, cậu nhỏ không sao chứ? Cậu ấy quý giá thế này, không thể để bị thương được."

Hứa Tử Câm lườm ông ta một cái đầy giận dữ, không trả lời mà quay sang ngồi xuống xem xét tình trạng của Tạ Ly.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đã sưng lên, hằn rõ dấu tay đỏ bừng. Dù uất ức đến mức không thở nổi, cô bé vẫn không dám khóc thành tiếng.

Hứa Tử Câm vốn chỉ có một đứa con trai nghịch ngợm, lại không thể sinh thêm con do sức khỏe yếu.

Nhìn thấy bộ dạng của Tạ Ly, bà không khỏi thấy xót xa.

"Nào." Giọng bà nhẹ nhàng sợ làm cô bé sợ hãi, "Lại đây với dì, dì bôi thuốc cho con nhé."

Tạ Ly không biết rằng những vết thương thế này cần phải bôi thuốc. Ở nhà, mỗi khi bị thương, cô chỉ đợi vết thương tự lành.

Cô ngẩng lên, bắt gặp nụ cười dịu dàng của Hứa Tử Câm, như có phép màu xoa dịu.

Nhưng khi quay đầu, cô lại thấy Phó Thời ở đằng xa.

Ánh mắt cậu bé còn hung dữ hơn lúc nãy.

Bình Luận (0)
Comment