Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 20

Khuôn mặt Tạ Ly được bôi thuốc mỡ, cảm giác mát lạnh xen lẫn chút đau nhói.

"Được rồi, bây giờ nói đi, sao lại đánh nhau?" Hứa Tử Câm ngồi bên cạnh. Những năm qua sức khỏe bà yếu dần, việc dạy dỗ con cái phần lớn do chồng bà đảm nhận. Dù biết con mình nghịch ngợm, bà cũng không có sức quản lý nhiều.

Phó Thời ngồi im lặng.

Cậu bé nghịch ngợm này chỉ sợ duy nhất một người: mẹ mình.

Còn Tạ Ly cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, lập tức tố cáo bằng giọng ngây thơ: "Cậu ấy nói nhà chúng con là..."

Cô bé quên mất cụm từ "ký sinh trùng" mà cậu bé đã dùng, liền nói thứ cô nhớ: "Nói bố con là chó."

Nghe vậy, trên mặt Tạ Hoài Chí thoáng hiện vẻ lúng túng.

Phó Thời vốn định đáp lại "Đúng là thế mà." nhưng vì Hứa Tử Câm đang ở đây, cậu không dám nói ra, chỉ trừng mắt nhìn Tạ Ly đầy tức giận.

Ánh mắt này bị Hứa Tử Câm nhìn thấy, bà càng giận hơn: "Phó Thời, mẹ đã dạy con thế này sao? Con thử nghĩ xem, nếu có người nói vậy trước mặt con về mẹ con, con có tức giận không?"

Phó Thời cúi đầu. Trong lòng cậu nghĩ mẹ mình sao có thể so với bố của Tạ Ly, nhưng không dám nói ra.

Hứa Tử Câm không dịu giọng: "Lại đây, xin lỗi Tạ Ly."

Điều này còn khó chịu hơn cả việc bị đánh. Cậu bé cắn răng không chịu nói lời xin lỗi, thấy bà sắp nổi giận, Tạ Hoài Chí liền can ngăn: "Không sao đâu, trẻ con đùa nghịch với nhau thôi, không có gì nghiêm trọng cả."

"Tôi còn chưa nói đến anh." Hứa Tử Câm liền quay sang mắng ông ta, "Là một người bố, sao anh không hỏi rõ ràng đã vội đánh con? Bé gái nhỏ thế này, bị ức hiếp mà ngay cả bố mẹ cũng không đứng ra bênh vực, con bé biết làm gì đây?"

Mặt Tạ Hoài Chí lộ rõ vẻ áy náy: "Phu nhân nói đúng, là tôi nóng vội." Ông ta xoa đầu Tạ Ly: "Tiểu Ly, bố xin lỗi con."

Mắt Tạ Ly càng đỏ hơn, không hiểu sao lại nghẹn ngào, không thốt nổi thành lời.

Hứa Tử Câm thấy vậy mới hài lòng.

Còn Phó Thời, dù cuối cùng phải bị phạt chép thơ nhưng vẫn không chịu nói lời xin lỗi.

Khi Tạ Ly chuẩn bị ra về, cậu bé trừng mắt nhìn cô, nói với vẻ căm hận: "Cậu chết chắc rồi."

-

Khi ở trước mặt Hứa Tử Câm, Tạ Hoài Chí đã xin lỗi Tạ Ly, nhưng về đến nhà, ông ta vẫn rất tức giận.

"Bố bảo con xen vào à? Bố cần con xen vào cái gì? Giả sử làm chó thì sao? Bố làm vậy là vì ai?"

Tạ Ly không hiểu tại sao bố đột nhiên thay đổi thái độ, sợ đến mức run rẩy. Mẹ cô ôm cô vào lòng, khẽ nói với chồng: "Thôi được rồi, chuyện qua rồi thì cho qua, phu nhân cũng đâu có tính toán. Anh nhìn mặt con gái mình bị anh đánh kìa."

"Phu nhân không tính toán là chuyện của bà ấy. Nhưng con nhìn cậu chủ nhỏ đó đi, chắc chắn cậu ta đã ghi hận trong lòng rồi! Bố để con qua đó là muốn con và cậu ấy làm bạn tốt, nhưng con thì sao, lại đánh người ta ngay lần đầu gặp mặt!"

Tạ Hoài Chí càng nói càng tức: "Bố mày làm trâu làm ngựa ở nhà người ta, còn mày lại cứng đầu. Giờ tính khí phu nhân tốt, bố còn có thể bênh mày. Nhưng lỡ mày đụng phải người không tốt thì sao? Chỉ có tiền mới là chân lý. Có tiền thì không chỉ giúp mày một lúc mà là cả đời."

Những lời lẽ sai trái đó, về sau nghĩ lại thật đầy lỗ hổng, nhưng khi đó trong tai một đứa trẻ nhỏ, dù sợ hãi rúc vào lòng mẹ, cô vẫn cảm thấy lời bố nói là đúng.

Mẹ cô cũng thế, vừa xót con vừa nhắc nhở: "Bố con nói gì cũng đúng. Con nghe lời bố đi, bố là người luôn nghĩ cho con, không bao giờ hại con đâu."

Dưới những lời lẽ ấy, Tạ Ly bắt đầu cảm thấy chắc chắn lỗi lầm là ở mình.

-

Chưa đến vài ngày sau, Tạ Ly lại bị đưa đến nhà họ Phó.

Nghe nói lần này là do Phó Thời yêu cầu.

Tạ Ly không muốn đi chút nào. Nghĩ đến ánh mắt của Phó Thời lúc chia tay lần trước, cô đã thấy sợ hãi.

Nhưng bố mẹ cô lại dặn dò mãi: "Tiểu Ly, lần trước con sai rồi. Lần này gặp lại cậu ấy, phải xin lỗi đàng hoàng, làm bạn tốt với người ta."

Thế là Tạ Ly lại đến nơi như lâu đài trong truyện cổ tích ấy, và gặp Phó Thời lần nữa.

Cậu bé hôm nay mặc bộ đồ khác so với lần trước, nhưng vẫn là quần áo mới tinh, sáng sủa, sạch sẽ, trông rất đẹp.

"Tạ Ly đến rồi à?" Hứa Tử Câm dịu dàng cười với cô, "Lại đây nào," Bà vẫy tay, "Tên nhóc hư này còn nợ con một lời xin lỗi!"

Người từng thà chịu phạt chép thơ chứ không chịu xin lỗi, nay lại ngoan ngoãn đến kỳ lạ.

Nhìn Tạ Ly bước đến, cậu mở miệng: "Xin lỗi, hôm đó tôi không nên nói như vậy."

Dù cậu rất đáng ghét, nhưng giọng trẻ con mềm mại thế nào cũng khiến người ta khó mà cứng lòng.

Tạ Ly lại càng cảm thấy mình thật sự sai.

Cô lấy từ túi ra một viên kẹo, cũng rụt rè nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, tôi cũng không nên đánh cậu."

Viên kẹo đó rất rẻ, chưa đến một hào, nhưng là thứ Tạ Ly để dành mãi không nỡ ăn. Trong mắt Phó Thời, viên kẹo bọc trong cái giấy xám xịt, nhàu nát, không biết đã để bao lâu, khiến cậu nhăn mặt ghê tởm.

Quả nhiên là nghèo nàn!

Thấy Phó Thời không nhận, Tạ Hoài Chí hiểu ý, liền nhanh tay cầm lấy viên kẹo từ tay con gái: "Được rồi, được rồi, cậu chủ nhỏ đã nhận lời xin lỗi của con rồi."

Tạ Ly tiếc nuối nhìn viên kẹo bị bố cầm chặt trong tay.

Nếu Phó Thời không nhận, cô còn định giữ lại để tự ăn.

Dù Tạ Hoài Chí không ngại khom lưng luồn cúi để đổi lấy cơ hội lật ngược tình thế, nhưng nhìn dáng vẻ của con gái, ông vẫn thấy mất mặt.

"Viên kẹo này để lâu hỏng rồi, ba nói bao nhiêu lần rồi, đồ ăn đừng tiếc, mai ba mua kẹo mới cho con."

Nghe vậy, Tạ Ly mới miễn cưỡng thu lại ánh mắt tiếc nuối.

"Mẹ ơi." Phó Thời cất giọng, "Con muốn dẫn Tạ Ly lên phòng chơi đồ chơi."

Phó Thời vốn tính khí nóng nảy, gần như không có bạn đồng trang lứa, lần này hiếm hoi thấy cậu muốn chơi với ai, Hứa Tử Câm vừa thấy an tâm vừa không khỏi lo lắng:

"Con không được bắt nạt em gái đâu đấy."

Ai là em gái cậu cơ chứ?

Phó Thời nghĩ vậy trong lòng, nhưng ngoài miệng lại ngoan ngoãn đáp: "Con biết rồi."

Thấy cậu biểu hiện tốt, Hứa Tử Câm mới để hai đứa đi chơi, nhưng vẫn sắp xếp người làm theo dõi.

Chuyện này chẳng là gì với Phó Thời, đám người làm nhà họ Phó chẳng ai trị nổi cậu nhóc nghịch ngợm này, chỉ mất chút công sức cậu đã đuổi được người theo dõi đi.

-

Đây là lần đầu tiên Tạ Ly vào phòng của Phó Thời.

Cô chưa từng thấy căn phòng nào lớn như thế.

"Cậu ngủ một mình à?" Cô tò mò hỏi.

"Tất nhiên rồi." Phó Thời chẳng buồn che giấu sự khó chịu trước câu hỏi ngốc nghếch.

"Thế bố mẹ cậu thì sao?"

"Họ có phòng riêng của họ."

Tạ Ly không để ý giọng nói thiếu kiên nhẫn của Phó Thời, ánh mắt cô đã bị đống đồ chơi trong phòng thu hút. Những mô hình, xe ô tô nhỏ và đủ thứ khác khiến cô nhìn không chớp mắt.

Vừa định đưa tay chạm vào, đã nghe giọng cậu vang lên: "Đừng động vào!"

Cô giật mình, vội rụt tay lại, quay đầu nhìn cậu với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa mong chờ. Ánh mắt ấy lại khiến lòng tự tôn của Phó Thời được thỏa mãn một cách kỳ lạ.

Cậu nhìn chằm chằm vào tay Tạ Ly một lúc, mặt lại lộ ra vẻ ghét bỏ: "Bẩn chết đi được, đi rửa tay đi."

Tạ Ly nhìn tay mình, quả thật không sạch lắm, dưới móng tay còn dính bụi bẩn. Cô cũng nhận ra điều đó, cảm giác xấu hổ dâng lên, liền giấu tay ra sau.

Thực ra khi mẹ cô ở nhà, bà vẫn luôn chăm cô sạch sẽ gọn gàng. Nhưng giờ An Ngọc Trân bận bịu ở nhà họ Phó, về nhà còn phải chăm em trai hai tuổi, chẳng mấy khi để ý đến cô.

Phó Thời dẫn cô vào phòng tắm trong phòng mình.

Lần đầu tiên Tạ Ly biết rằng phòng ngủ cũng có phòng tắm riêng. Phòng tắm đó gần như lớn bằng cả nhà cô, bồn rửa tay còn rất thấp, rõ ràng là thiết kế riêng cho trẻ em, không giống như ở nhà, mỗi lần rửa tay cô phải kéo ghế nhỏ.

Phó Thời mở vòi nước.

"Mau rửa đi."

Cậu thúc giục.

Tạ Ly bắt đầu thấy Phó Thời hình như không quá đáng ghét. Cô nghĩ nếu rửa tay sạch sẽ, chắc mình sẽ được chơi đồ chơi, nên rửa rất cẩn thận.

Phó Thời đứng bên nhìn cô rửa tay, không hài lòng thì chỉ đạo: "Cả tay áo nữa. Rửa sạch sẽ đi."

Tạ Ly ngoan ngoãn xắn tay áo lên, để lộ đôi tay nhỏ bụ bẫm, rửa từng chút một cho sạch.

Cho đến khi Phó Thời cảm thấy hài lòng, cậu mới vươn tay tắt vòi nước.

"Đưa tay đây tôi xem."

Tạ Ly nghĩ cậu muốn kiểm tra, liền chìa tay ra trước mặt cậu: "Cậu xem nè, sạch rồi."

Phó Thời không nhìn nụ cười ngây ngô trên mặt cô, mà nắm lấy tay cô, nhìn trong vài giây rồi bất ngờ cắn mạnh xuống.

"Á!" Cơn đau nhói khiến Tạ Ly hét lên.

Phó Thời cuối cùng cũng hả hê.

Từ lúc bị cô cắn trên tay, cậu đã tức đến mức không ăn nổi cơm. Cậu hối hận vì sao hôm đó không cắn trả ngay, càng nghĩ càng bực bội.

Hôm nay cậu cố tình giả vờ xin lỗi để dụ cô đến.

Lúc này, cậu cắn lại mới thấy lòng nhẹ nhõm.

Tạ Ly đau đến bật khóc, không rút tay về được, liền dùng chân đá cậu, để lại một dấu chân nhỏ trên người Phó Thời.

Phó Thời cuối cùng cũng nhả tay ra, nhưng không chịu buông tay cô. Cậu hung hăng cảnh cáo: "Đồ xấu xí, nếu cậu dám đánh tôi, tôi sẽ mách bố tôi. Tôi sẽ bảo bố tôi đuổi việc bố cậu, đuổi luôn mẹ cậu. Để cả nhà cậu phải ra đường mà ngủ!"

Tạ Ly bị dọa sợ, nhớ đến lời bố dặn, nói không được đánh cậu, đến rụt tay lại cô cũng không dám.

Phó Thời rất hài lòng.

Cậu còn cố tình nhắm vào chỗ vừa cắn, cắn thêm một lần nữa.

Tạ Ly đau đến rơi nước mắt, nhưng không dám khóc to.

Không biết người làm có nghe thấy động tĩnh không, họ đến kiểm tra thì thấy hai đứa trẻ đang ngồi chơi đồ chơi trên sàn.

Tạ Ly cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe cũng không ai để ý, chỉ thấy tình bạn giữa trẻ con xây dựng thật nhanh chóng, liền yên tâm quay lại báo với phu nhân.

Bây giờ Tạ Ly chẳng thấy đồ chơi thú vị chút nào, cô chỉ muốn về nhà tìm mẹ.

Phó Thời lại cảnh cáo: "Nếu cậu dám nói với mẹ tôi, tôi sẽ tiếp tục cắn cậu! Còn bảo bố cậu đánh cậu nữa. Từ nay, bố cậu là người của bố tôi, cậu chính là người của tôi."

Tạ Ly không nghe, chỉ lau nước mắt, thầm nghĩ sau này sẽ không bao giờ chơi với Phó Thời nữa.

Bình Luận (0)
Comment