Phó Thời nhìn thấy Tạ Ly từ xa. Cô vừa đi vào siêu thị trong trường. Lúc này là giờ cao điểm, siêu thị đông nghịt người, dáng người nhỏ nhắn của cô nhanh chóng bị dòng người che khuất, không thấy đâu nữa.
Đôi lúc Phó Thời tự hỏi liệu trên người mình có gắn một "radar Tạ Ly" nào không. Chỉ cần cô xuất hiện trong tầm mắt, dù giữa biển người đông đúc, anh cũng có thể dễ dàng bắt được hình bóng ấy.
Phía sau, nhóm bạn nam đang trò chuyện.
"Kiều Viễn, hôm nay không thấy bạn gái cậu à?"
Kiều Viễn đáp lại một cách hờ hững: "Yêu đương đâu phải ngày nào cũng phải quấn quýt bên nhau, phải có chút không gian riêng chứ."
"Được đấy, thế cậu với bạn gái tiến triển đến đâu rồi?"
Câu hỏi vừa dứt, cả đám con trai liền cười rộ lên đầy ẩn ý.
Phó Thời không tham gia vào cuộc thảo luận. Từ khi Kiều Viễn có bạn gái, đám bạn này như thể bước vào kỳ "động dục," ngày nào cũng bàn tán về chuyện yêu đương, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nói xong chuyện của Kiều Viễn, họ chuyển sang nói về các cô gái trong lớp.
"Bạn gái của Kiều Viễn chắc là người xinh nhất trường rồi, đúng không?"
"Cần gì phải nói, nếu không xinh nhất thì Kiều Viễn yêu làm gì?"
"Nhưng mà tôi thấy Lưu Kỳ lớp mình cũng được lắm, giọng nói dễ thương cực."
Nghe đến đây, cả nhóm như được châm lửa, bắt đầu bàn tán rôm rả.
Ánh mắt của Phó Thời ban đầu vẫn tập trung vào cửa siêu thị, chờ bóng dáng cô gái bước ra. Cho đến khi một cái tên quen thuộc bất ngờ lọt vào tai cậu.
"Với cả Tạ Ly cũng rất xinh mà."
Gần như ngay lúc nghe thấy cái tên đó, ánh mắt Kiều Viễn liền hướng về phía Phó Thời. Quả nhiên, cậu ta thấy người vừa nãy tỏ vẻ không hứng thú, giờ ánh mắt sắc bén đã quét thẳng về phía chàng trai vừa nhắc đến Tạ Ly.
Những người khác không nhận ra sự thay đổi, vẫn tiếp tục tranh luận.
"Tôi cũng thấy vậy. Cô ấy không phải kiểu đẹp gây choáng ngợp, nhưng nhìn lâu lại thấy rất dễ chịu... rất cuốn hút."
"Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào, cứ như tiên nữ ấy."
"Đúng đúng, cô ấy có một kiểu cuốn hút khiến người ta càng nhìn càng không rời mắt được."
"Vậy sao?" Cậu bạn ban đầu nhắc đến Tạ Ly thấy mọi người đồng tình, nhất là khi cả Phó Thời cũng nhìn về phía này, liền hăng hái hơn: "Tôi ngồi ngay phía sau cô ấy. Tính tình tốt lắm. Mà không biết cô ấy dùng dầu gội gì, mỗi lần gội đầu xong, tóc luôn có mùi rất dễ chịu..."
Câu nói còn chưa dứt, một quả bóng rổ đột ngột bay thẳng về phía cậu ta. May mắn cậu ta phản ứng nhanh, vội né sang một bên. Quả bóng đập mạnh vào bức tường phía sau, rồi nảy xuống đất, lăn vài vòng rồi lăn xa hơn.
Tất cả mọi người lập tức im bặt, đồng loạt quay sang nhìn Phó Thời. Rõ ràng quả bóng vừa nãy được ném ra từ tay anh.
Chàng trai bị ném bóng vẫn chưa hiểu chuyện gì, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
Chỉ có Kiều Viễn, ánh mắt thoáng chút suy tư, liền lặng lẽ lùi về sau một chút. Lý do rất đơn giản... Phó Thời lúc này nhìn quá đáng sợ, giống như một con mãnh thú đang bảo vệ lãnh thổ của mình, đôi mắt tràn đầy sát khí đối với kẻ dám xâm phạm.
"Đi nhặt lại bóng." Phó Thời lên tiếng, giọng nói nhắm thẳng vào cậu bạn vừa bị ném.
Dù không hiểu chuyện gì, nhưng cảm nhận rõ ràng rằng tâm trạng Phó Thời rất tệ, chàng trai kia cũng không dám nói gì, lập tức chạy đi nhặt quả bóng đã lăn xa.
Dù bình thường Phó Thời vẫn chơi bóng cùng họ, mọi người đều gọi anh một tiếng "anh Phó," nhưng ai cũng biết, anh không thực sự giống họ. Giữa họ và anh luôn tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua.
Anh giàu có hào phóng, vừa có tiền vừa đẹp trai, nên ai cũng có vài phần ngưỡng mộ, tiếng gọi "anh" này cũng rất tình nguyện.
Dù bình thường anh vẫn luôn cho người ta cảm giác lạnh lùng, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh nổi giận như vậy.
Chàng trai bị ném bóng nhanh chóng nhặt quả bóng quay lại, hồi hộp đưa cho anh: "Anh Phó."
Phó Thời nhận bóng nhưng không đáp lại, ánh mắt hướng về phía siêu thị. Lúc này, Tạ Ly đã bước ra, dáng người nhỏ nhắn hiện rõ trong tầm mắt anh.
Bực bội! Một cảm giác bức bối không lý do bỗng trào dâng trong lòng Phó Thời.
Như thể một kho báu vốn dĩ chỉ thuộc về mình nay lại bị người khác thèm muốn. Chỉ cần nghe người khác dùng giọng điệu đó bàn tán về cô, lồng ng.ực anh như bị đè nén bởi một khối nghẹn khó chịu.
Anh muốn làm điều gì đó, chứng minh điều gì đó.
"Tạ Ly." Anh gọi to.
Tạ Ly đang chuẩn bị về lớp, nghe có người gọi tên mình liền quay đầu lại. Khi nhận ra người gọi là Phó Thời, cô có chút bất ngờ.
Đây là lần hiếm hoi anh gọi cô ở trường.
Muốn giả vờ không nghe thấy cũng không còn cơ hội. Cô đứng yên, nghe thấy giọng Phó Thời vang lên lần nữa: "Qua đây."
Tạ Ly nhìn thoáng qua đám bạn phía sau anh, da đầu bắt đầu tê dại, trong lòng không muốn đi chút nào.
Nhưng do dự hồi lâu, thói quen phục tùng với Phó Thời vẫn khiến cô chậm rãi bước đến.
"Có chuyện gì vậy?"
Phó Thời đang đứng trên một bậc cao hơn mặt đất, nơi có lan can bao quanh. Đây là một góc nhỏ gắn liền với tòa nhà lớp học, có cầu thang xoắn dẫn lên, thường ngày không ai qua lại ngoại trừ mùa tốt nghiệp, nơi đây mới thành điểm check-in chụp ảnh. Còn bình thường, nó là nơi tụ họp của đám con trai trong trường.
Tạ Ly vốn rất ít khi đi qua chỗ này.
"Có chuyện gì vậy?" Cô đứng dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh. Anh đang tựa vào lan can, một tay cầm bóng rổ.
May mắn là lúc này ngoài Phó Thời ra, không ai chú ý đến cô. Điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô không hề biết, khí thế bảo vệ lãnh thổ mà Phó Thời đang tỏa ra khiến đám bạn không ai dám liếc nhìn về phía họ.
Phó Thời không trả lời ngay, chỉ cúi đầu nhìn cô gái mang vẻ mặt lúng túng, lo âu pha chút e dè trước mặt mình.
Đẹp sao?
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, lướt qua từng đường nét: đôi mắt, chiếc mũi, bờ môi.
Đúng, rất đẹp. Ý nghĩ này bất ngờ xuất hiện trong đầu anh, chiếm lấy ý thức trước khi anh kịp chống lại.
Thậm chí cô còn đẹp hơn bất kỳ ai, kể cả bạn gái của Kiều Viễn mà đám bạn kia vừa bàn tán.
Đột nhiên, cổ họng anh cảm thấy khô khốc.
Người mà trước đây anh luôn gọi là "xấu xí" giờ đây lại đẹp đến mức không thể rời mắt.
Phó Thời nhớ lại những lời nhận xét vừa rồi của đám bạn, ý thức được rằng, không chỉ anh mới nhận ra điều này.
Một tầng u ám bao phủ ánh mắt anh.
Dù Tạ Ly không yêu đương, điều đó không có nghĩa là không có người thích cô. Chỉ nghĩ đến khả năng này thôi cũng đủ khiến Phó Thời bực bội.
Từ góc nhìn của Tạ Ly, cô chỉ thấy gương mặt của Phó Thời lúc sáng lúc tối, thay đổi thất thường.
Dù quen biết nhau bao năm, Tạ Ly tự tin rằng mình hiểu Phó Thời, nhưng lúc này cô cũng không đoán được anh đang nghĩ gì.
Cô định mở lời nói rằng mình phải về lớp, nhưng đúng lúc đó Phó Thời lại lên tiếng.
"Mua gì vậy?"
Tạ Ly sững lại, sau đó giơ cao chiếc bánh mì trên tay.
"Bánh mì."
Thấy Phó Thời chăm chú nhìn vào bánh mì, cô ngập ngừng hỏi: "Cậu... đói à?"
Theo cô nhớ, Phó Thời không ăn đồ ngọt. Không ngờ anh lại gật đầu.
Hiểu ý, Tạ Ly không do dự đưa luôn chiếc bánh mì trong tay cho anh.
Dù sao cũng chỉ là đồ ăn vặt, đưa anh cũng không sao.
Phó Thời cúi người, lúc vươn tay nhận lấy chiếc bánh, thời gian như chậm lại. Trong ánh mắt trong trẻo của cô, anh nhìn thấy bóng dáng chính mình, đồng thời nghe rõ nhịp tim loạn nhịp trong lồng ng.ực.
Ngay khi anh cầm lấy bánh, Tạ Ly liền thả tay.
"Gần vào giờ học rồi, mình đi trước đây."
Phó Thời khẽ gật đầu.
Anh cứ thế nhìn bóng lưng Tạ Ly biến mất trong tòa nhà lớp học. Tay anh vì cảm xúc không rõ ràng trong lòng, vô thức bóp méo chiếc bánh.
Cuối cùng, anh đứng thẳng người, rời khỏi lan can.
Đám bạn đang đoán xem vì sao anh tức giận, lúc này dường như đã hiểu rõ. Nhất là khi ánh mắt cảnh cáo của Phó Thời lướt qua lần nữa trước khi anh rời đi, khiến họ không khỏi rùng mình.
Sau này tuyệt đối không được nhắc đến Tạ Ly trước mặt Phó Thời nữa.
-
Tạ Ly cũng không hiểu vì sao Phó Thời lại đột nhiên gọi mình trong trường.
Từ khi lên cấp ba, cả hai luôn giữ dáng vẻ "không quen biết," chẳng lẽ chỉ vì anh đói bụng?
Hy vọng thật sự là vậy. Dù Phó Thời không phải kiểu người luôn là tâm điểm chú ý như Kiều Viễn, anh vẫn là một nhân vật nổi bật, Tạ Ly không muốn bị người khác hiểu lầm rằng cô thân thiết với anh.
Nhưng ngay khi nghĩ đến lời hẹn vào Chủ nhật, cô liền gạt ngay những suy nghĩ này qua một bên.
Tuần này trùng với lịch nghỉ cuối tháng, chiều thứ Sáu tan học, Tạ Ly từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Tống Nhất Lê phía trước.
Khác với dáng đi nhanh như thường ngày, lần này trông cậu bước chậm hơn rất nhiều.
Đây là một cơ hội, cô nghĩ. Có nên bước lên chào hỏi không nhỉ?
Đang chần chừ thì cậu đột nhiên quay đầu lại. Khi ánh mắt bắt gặp Tạ Ly, những bước chân vốn đã chậm rãi của cậu nay dừng hẳn.
Cậu ấy đang đợi mình sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tạ Ly lập tức tăng tốc bước về phía trước, trong ánh mắt mang theo niềm vui mà chính cô cũng không nhận ra.
"Tống Nhất Lê."
Khi đến gần, cô chỉ kịp gọi tên cậu, nhưng lại không biết nói gì thêm.
Tống Nhất Lê khẽ "ừ" một tiếng. Hai người duy trì một khoảng cách không xa không gần, cùng nhau đi ra khỏi cổng trường. Lần này, bước chân của cậu rõ ràng đã điều chỉnh để phù hợp với cô.
"Chủ nhật, tám giờ sáng được không?"
Thì ra cậu cố tình chờ là để hẹn giờ. Tạ Ly đương nhiên không có ý kiến: "Ok, mình sao cũng được, theo thời gian của cậu là được."
Cậu trầm ngâm một lát như đang cân nhắc điều gì đó, cuối cùng vẫn giải thích: "Nghe nói buổi sáng xem sẽ chuẩn hơn."
Tạ Ly hơi ngạc nhiên. Ban đầu cô cứ nghĩ cậu chọn giờ này là vì bận việc vào những khoảng thời gian khác. Dù sao Tống Nhất Lê luôn là người rất bận rộn. Khi nãy, cô thậm chí còn cảm thấy áy náy vì sợ làm phiền cậu.
Nhưng giờ nghe cậu nói vậy, đôi mắt cô bất giác cong lên cùng với khóe môi.
"Được thôi. Nhưng... không phải cậu không tin mấy chuyện này sao?"
"Đúng là không tin," ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt mang nụ cười của cô một thoáng rồi nhanh chóng rời đi, "nhưng nếu đã tin thì làm theo quy tắc của họ sẽ tốt hơn."
"Ừm."
Lần này, cậu không như thường ngày, vừa nói xong đã đi nhanh về phía trước. Cậu vẫn giữ khoảng cách ấy, cùng cô đi đến ngã rẽ.
"Vậy..." Tạ Ly dừng lại, nhìn Tống Nhất Lê cũng khựng bước, không hiểu sao lời "tạm biệt" đã đến miệng lại biến thành: "Chủ nhật gặp nhé."
Tống Nhất Lê khẽ gật đầu: "Ừ. Chủ nhật gặp."
Có lẽ là bị sự mong chờ vô tình lộ ra trong giọng nói của cô ảnh hưởng, cậu trả lời với giọng nhẹ hơn thường ngày.
Chính bản thân cậu cũng hơi ngẩn ra, nhưng chỉ trong tích tắc, cậu nhanh chóng quay người rời đi.
Nhịp tim của Tạ Ly dồn dập. Cô bước đi vài bước, rồi không kìm được ngoảnh đầu nhìn bóng lưng của cậu. Người ấy đã quay lại dáng vẻ bận rộn quen thuộc, bước chân nhanh chóng biến mất trong dòng người.
Chủ nhật gặp.
Cô nhẩm đi nhẩm lại câu nói ấy, như một lời hẹn hứa, khiến lòng cô từ giây phút này đã bắt đầu tràn ngập mong chờ.