Tối thứ Bảy, Tạ Ly đã bắt đầu lục lọi tủ quần áo để tìm trang phục cho ngày mai.
Không muốn ăn mặc quá xuề xòa, nhưng cũng không thể quá cầu kỳ.
Cô đang đau đầu lựa chọn thì bên ngoài vang lên tiếng nói.
"Tạ Ly ở trong phòng, để dì gọi nó ra."
"Không cần đâu ạ, cháu tự vào tìm cậu ấy được rồi."
Là giọng của Trình Mộ Tiêu.
Tạ Ly vội vàng đóng sập cửa tủ, bước nhanh ra mở cửa phòng. Quả nhiên, vừa nhìn đã thấy mẹ cô đang dẫn Trình Mộ Tiêu đến.
Vì là bạn thân từ nhỏ của Tạ Ly, nên mẹ cô rất quý mến Trình Mộ Tiêu. Thấy Tạ Ly đã ra ngoài, bà cũng không làm phiền thêm: "Hai đứa chơi đi nhé, lát dì bảo người mang ít trái cây vào."
"Không cần đâu ạ, cháu không ăn đâu."
Trình Mộ Tiêu phải mất một lúc mới từ chối được sự nhiệt tình của An Ngọc Trân, sau đó lập tức kéo tay Tạ Ly, lôi cô vào trong phòng.
"Cậu đến làm gì vậy?"
"Chị em của mình ngày mai có buổi hẹn hò đầu tiên, sao mình không đến được chứ?" Giọng Trình Mộ Tiêu nghe còn kích động hơn cả Tạ Ly.
"Đâu phải... hẹn hò." Tạ Ly nhỏ giọng phản bác, nhưng ánh mắt long lanh mang vẻ vừa ngượng ngùng vừa vui sướng của cô hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Trình Mộ Tiêu "chậc chậc" hai tiếng, biểu cảm như muốn nói "cậu còn giả vờ," nhưng trong lòng lại thật lòng vui mừng cho bạn mình.
Tạ Ly đã luôn phải nhẫn nhịn. Gia đình ích kỷ, cộng với một "trúc mã" như hung thần, khiến cô không còn lựa chọn nào khác. Đó là thói quen, cũng là một cách tự bảo vệ bản thân.
Nhưng Trình Mộ Tiêu biết, sự nhẫn nhịn ấy đã dần làm mòn ánh sáng trong đôi mắt Tạ Ly, cũng như khát vọng về một cuộc sống khác của cô. Là bạn thân, cô nàng thật sự rất thương Tạ Ly.
Vì vậy, hiếm hoi lắm mới được thấy một Tạ Ly tràn đầy sức sống và hy vọng như hôm nay, Trình Mộ Tiêu cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
"Được rồi, để mình xem mai cậu định mặc gì nào."
Trình Mộ Tiêu vừa nói vừa đi thẳng đến tủ quần áo.
Tạ Ly định ngăn cản nhưng không kịp, Trình Mộ Tiêu mở tủ ra, chỉ thấy bên trong là một mớ hỗn độn.
Nhìn Tạ Ly đang ngượng ngùng đứng im, cô nàng trêu: "Hừ, còn bảo không phải là hẹn hò."
Mặt Tạ Ly đỏ bừng, lúng túng rụt tay lại.
Hai người lục tung một hồi, cuối cùng cũng chọn được bộ đồ cho ngày mai.
Trình Mộ Tiêu dặn dò thêm vài câu, nhưng nghe một hồi, Tạ Ly phát hiện có gì đó không đúng, liền ngắt lời: "Ngày mai cậu không đi à?"
Trình Mộ Tiêu làm mặt ngớ ngẩn: "Cậu nói gì thế? Hai người hẹn hò thì mình đi làm gì?"
Sự căng thẳng vừa nhen nhóm trong lòng Tạ Ly bỗng bùng lên gấp bội. Cô nắm lấy tay Trình Mộ Tiêu: "Chẳng phải đã nói là ba người cùng đi sao? Nếu cậu không đi, một mình mình thì căng thẳng lắm. Chỉ có hai người, ngại chết đi được."
Trình Mộ Tiêu liếc cô một cái: "Vậy lúc cậu vào động phòng cũng muốn mình ở bên cạnh à? Với lại mình mà đi, trong mắt Tống Nhất Lê cũng chỉ xem mình là không khí thôi... không khí! Cậu nghĩ mà xem, rau mùi cậu ấy cũng hỏi cậu chứ không hỏi mình. Còn chưa yêu nhau mà cậu đã bắt đầu tỏ rõ uy quyền của vợ rồi đấy."
Thấy cô bạn càng nói càng kỳ quặc, Tạ Ly nhẹ nhàng nhéo một cái: "Sao cứ nhớ mãi chuyện rau mùi thế?"
Hai người bật cười khúc khích.
Cuối cùng, Trình Mộ Tiêu siết chặt tay lại, ra hiệu cổ vũ: "Lấy tinh thần lần trước chủ động chào hỏi ra mà dùng. Tự tin là đẹp nhất. Cậu làm được, chắc chắn hạ gục được cậu ấy."
Nụ cười trên môi Tạ Ly nhạt dần. Cô siết chặt tay Trình Mộ Tiêu, khẽ nói: "Cậu nói đúng, Tiêu Tiêu. Cậu là người tốt nhất mà mình từng gặp. Nhất định sẽ có người nhận ra điều đó, đừng vì những người không xứng mà đánh giá thấp bản thân."
Không ngờ câu chuyện lại xoay về mình, Trình Mộ Tiêu thả lỏng nắm tay, ánh mắt thoáng chút u ám nhưng nhanh chóng nở nụ cười: "Mình biết rồi. Người ta đã có bạn gái, mình còn lưu luyến gì chứ? Thật không nhớ nữa. Mai mốt nếu mình cưới mà chú rể là cậu ta, cậu không cần đến đâu nhé."
Tạ Ly cười, nhưng trong lòng không khỏi xót xa cho cô bạn luôn phải gượng cười như vậy.
Ước gì cô nàng thật sự có thể buông bỏ.
-
Sáng hôm sau, Tạ Ly đến quán lẩu cay của Tống Nhất Lê từ sớm.
Tiệm không mở cửa vào buổi sáng. Cậu không bận rộn gì phía sau mà chỉ ngồi ở bàn, trông một bé gái khoảng bảy, tám tuổi làm bài tập.
Vừa thấy Tạ Ly xuất hiện, ánh mắt cậu lập tức hướng về phía cô, rồi nhanh chóng đứng dậy.
Cậu vừa đứng lên, cô bé bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn theo.
"Cậu đến rồi à?" Giọng Tống Nhất Lê trầm thấp vang lên.
Nghĩ đến việc sắp đi riêng cùng cậu, Tạ Ly căng thẳng gật đầu, sau đó như sực nhớ ra điều gì, vội vàng giải thích: "À... Trình Mộ Tiêu đột nhiên bận việc nên không đến được. Cậu ấy... cậu ấy nói nhà có khách đến bất ngờ..."
Mỗi lần nói dối, Tạ Ly đều rất lúng túng, vô thức cố gắng làm câu chuyện nghe có vẻ thật hơn.
Thế nhưng khi cô nhìn sang, lại thấy vẻ mặt Tống Nhất Lê hơi sững lại, dường như đang cố nhớ xem "Trình Mộ Tiêu" là ai.
"Bạn của cậu đúng không?" Cậu gật gù, như vừa nhớ ra, chậm rãi nói tiếp: "Ừ, còn có bạn cậu nữa..."
Tạ Ly nghe thấy câu nói ấy, dù giọng rất nhỏ như tự lẩm bẩm, nhưng cô vẫn nghe rõ.
Cô đang đau đầu tìm lý do để giải thích, lại bị câu nói ấy làm khựng lại: "..."
Chẳng lẽ Tống Nhất Lê quên rằng cuộc hẹn này vốn là ba người sao? Trong đầu Tạ Ly bỗng vang lên câu nói của Trình Mộ Tiêu hôm trước: "Trong mắt cậu ấy mình chẳng khác gì không khí."
Ừm... Có lẽ tốt nhất đừng để Trình Mộ Tiêu biết chuyện này.
Tạ Ly nhận ra cô bé ngồi cạnh Tống Nhất Lê đang nhìn mình chằm chằm, liền quay sang. Ánh mắt hai người chạm nhau, cô bé tròn xoe mắt nhìn cô.
Tống Nhất Lê chú ý đến ánh mắt của Tạ Ly, giải thích: "Đây là con của dì tôi."
Cô bé nghe thấy mình được giới thiệu, lập tức ngọt ngào gọi: "Chào chị ạ."
Nhìn cô bé nhoẻn miệng cười, Tạ Ly cảm thấy trái tim mình như tan chảy, liền đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
Tống Nhất Lê cúi đầu dặn dò: "Chăm chỉ làm bài, lát nữa anh về sẽ kiểm tra."
Cô bé phụng phịu: "Biết rồi mà. Anh đi hẹn hò, còn em thì phải làm bài tập."
Hai chữ "hẹn hò" khiến tim Tạ Ly thót lại. Cô lập tức nhìn phản ứng của Tống Nhất Lê, nhưng gương mặt cậu vẫn bình thản. Cậu chỉ lật thêm vài trang sách bài tập, đặt xuống trước mặt cô bé: "Làm đến đây nhé."
Nói xong, cậu phớt lờ ánh mắt bất mãn của cô bé, quay sang Tạ Ly: "Đi lối này."
Cậu ra hiệu một hướng, Tạ Ly vội vàng đi theo.
Họ đi qua một con hẻm nhỏ, hai bên bờ tường được phủ kín bởi những dây hoa bìm bìm, báo hiệu đầu mùa hè đã đến. Tạ Ly giữ một khoảng cách an toàn, đi bên cạnh Tống Nhất Lê, đang định tìm chủ đề để bắt chuyện thì nghe cậu lên tiếng trước.
"Hơi xa một chút." Cậu giải thích, "Chính vì xa tiệm, nên bọn tôi đã chuyển đi, thuê chỗ khác."
Tạ Ly không ngờ cậu lại kể nhiều như vậy, liền nhanh chóng đáp lại: "Không sao đâu."
Cô lén nhìn sang Tống Nhất Lê. Gương mặt nghiêng của cậu thật sự rất đẹp, sống mũi cao, đường nét sắc sảo, nhưng không còn cảm giác xa cách như ban đầu.
Có lẽ là vì cậu vừa kể về gia đình mình, khiến cô cảm thấy gần gũi hơn. Cảm giác thoải mái này giúp cô tự nhiên tìm thêm chủ đề để trò chuyện: "Tóc cậu cắt ở đâu thế?"
"Ừm?" Tống Nhất Lê không trả lời ngay mà hỏi lại: "Trông xấu lắm sao?"
"Có chút." Tạ Ly bật cười. "Nhưng mà người đẹp thì..." Nói đến đây, chính cô cũng giật mình, vội sửa lại: "Người đẹp thì kiểu tóc nào cũng hợp hết."
Dù vẫn là khen ngợi, nhưng nghe vậy có vẻ bớt phần mập mờ hơn.
Gương mặt Tống Nhất Lê hơi nghiêng sang một bên, dường như để che đi phản ứng của mình. Một lúc sau, cậu mới trả lời: "Tôi tự cắt đấy."
Giọng cậu có chút khác thường. Sau khi hắng giọng, cậu mới bình tĩnh giải thích: "Sáng dậy tóc bị dựng ngược, tôi định chỉ cắt chỗ đó thôi. Nhưng sau khi cắt thì trông không đều, thế là cắt thêm vài nhát, cuối cùng thành ra như vậy."