Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 51

Khoảnh khắc nhìn thấy Phó Thời, cảm giác áp bức mà hai tháng xa cách đã dần phai nhạt trong lòng Tạ Ly lại một lần nữa ập đến, mạnh mẽ mà không thể kháng cự.

Không phải còn hai ngày nữa anh mới về sao? Sao bây giờ đã xuất hiện ở đây?

Phó Thời đang rất tức giận, điều này Tạ Ly cảm nhận được. Từ ánh mắt của anh nhìn sang, cô có thể thấy cơn bão tố đang cuộn trào bên trong đó.

Phải làm sao đây?

Tại sao cô lại sợ hãi? Tạ Ly không nói rõ được, chỉ biết rằng bản năng đã khiến cô bước thêm một chút về phía trước mặt Tống Nhất Lê, như thể muốn chắn ánh mắt của Phó Thời lại.

Dù cô biết rõ hành động này là vô ích. Với chiều cao vượt trội của Tống Nhất Lê, cô chẳng thể nào che chắn được ánh mắt của anh.

Thế nhưng, sự bảo vệ của cô lại giống như châm ngòi cho cơn giận của Phó Thời, khiến đầu óc anh như nổ tung.

Cô đang đề phòng anh, lại còn che chắn cho người khác trước mặt anh.

Phó Thời nhớ lại những gì mình vừa nhìn thấy: một nam một nữ trẻ tuổi đi bên nhau. Dù không nói một lời, thậm chí cố tình giữ chút khoảng cách, nhưng vẫn toát lên sự mập mờ không thể phủ nhận.

Anh đã nhìn thấy Tống Nhất Lê gọi cô lại và tặng quà cho cô.

Lúc đó, Phó Thời gần như nín thở.

Anh chăm chú dõi theo, trong lòng thầm hy vọng cô sẽ từ chối.

Nếu vậy anh có thể tự an ủi rằng đó chỉ là một kẻ quấy rối viển vông.

Nhưng Tạ Ly lại nhận món quà ấy.

Không chỉ nhận, anh còn nghe thấy cô hỏi:

"Tại sao cậu lại tặng quà cho mình?"

Câu hỏi với giọng điệu như nũng nịu, vừa ngây thơ vừa cố ý trêu chọc, khiến Phó Thời không thể tự lừa dối mình. Anh không ngốc, anh biết chuyện gì sắp xảy ra. Chỉ cần cậu con trai kia phá vỡ lớp ngăn mỏng cuối cùng, hai người bọn họ sẽ thuận lý thành chương mà...

Vì thế anh mở lời.

Đầu óc Phó Thời ù đi, hình ảnh nam nữ đứng cạnh nhau đâm vào mắt anh đau buốt.

Bên cạnh cô sao có thể là người con trai khác? Không được, vị trí đó là của anh, từ trước đến giờ luôn là của anh.

Không ai được phép tranh giành!

Phó Thời nhìn rõ khuôn mặt của chàng trai đó. Anh nhận ra, cậu chính là người từng gặp ở quán lẩu cay, sau này mới biết tên là Tống Nhất Lê.

Trong đầu anh lướt qua hàng loạt suy nghĩ. Có phải trong suốt hai tháng anh không ở đây, bọn họ ngày nào cũng gần gũi như vậy không?

Không đúng, anh nhớ lại nhiều cảnh tượng khác. Có lẽ ngay từ trước đó, ngay dưới mắt anh, hai người họ đã bắt đầu thân thiết rồi.

Tại sao anh lại không nhận ra? Tại sao không để ý chặt hơn?

Phó Thời bắt đầu tiến về phía họ. Anh không biết vẻ ngoài của mình lúc này đáng sợ đến mức nào: đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt đầy đố kỵ và giận dữ, trông như sắp làm điều gì đó liều lĩnh.

Tạ Ly không nhịn được mà thấy sợ.

Hình như... anh thực sự đang rất giận.

-

Tống Nhất Lê luôn âm thầm quan sát.

Tất nhiên cậu đã nhận ra từ lâu rằng mối quan hệ giữa hai người kia không hề đơn giản. Cậu từng thắc mắc, từng dằn vặt, thậm chí khi nhận ra sự phức tạp ấy, cũng đã từng nghĩ đến việc rút lui.

Nhưng vào khoảnh khắc này, khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ và căng thẳng của Tạ Ly, cậu đã có câu trả lời. Và cũng đã tìm thấy lý do để không thể rút lui.

Chính là người này sao? Người khiến cô luôn phải khổ sở và khó xử như vậy.

Tống Nhất Lê tiến lên hai bước, để lộ cơ thể bị Tạ Ly che khuất, bàn tay đặt nhẹ lên vai cô bên phía gần mình.

Ngay giây phút bàn tay đó đặt lên vai Tạ Ly, đồng tử của Phó Thời đột nhiên co rút lại.

Trong lòng như có một con thú hoang đang gào thét điên cuồng, muốn lao tới xé nát người kia ra thành từng mảnh, bẻ gãy cánh tay không biết chừng mực kia.

Nhưng Phó Thời lại dừng bước.

Anh chỉ đứng cách đó vài bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tạ Ly, người không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

"Tạ Ly." Giọng nói như ác quỷ thì thầm vang lên từ khoảng cách gần, "Qua đây."

Ngữ điệu ấy khiến Tống Nhất Lê nhíu mày.

Tạ Ly nhìn về phía anh. Phó Thời ngẩng cao đầu, dáng vẻ quen thuộc mà cô từng biết. Chỉ có điều trong đôi mắt kia lại thoáng hiện lên một nét cầu xin mơ hồ.

Anh đứng đó như muốn chứng tỏ điều gì, cố chấp không di chuyển.

Trong lòng Tạ Ly thoáng hiện lên vô số suy nghĩ.

Mình quá lỗ mãng rồi, tại sao lại để Phó Thời bắt gặp? Nếu anh kể lại với ba cô thì phải làm sao? Sẽ rất phiền phức, không chỉ cho mình mà còn có thể liên lụy đến Tống Nhất Lê.

Sau một hồi do dự, cô khẽ nhấc chân.

Nhưng trước khi kịp nhìn thấy biểu cảm của Phó Thời dịu lại, bàn tay trên vai cô đã siết chặt hơn.

"Tạ Ly, cậu cần phải học cách từ chối." Giọng Tống Nhất Lê vang lên, trầm ổn và nhẫn nại. "Không phải chỉ một lần dũng cảm nói không, mà là phải nói không với mọi thứ mình không thích."

Lời nói ấy cũng lọt vào tai Phó Thời. Ánh mắt anh lập tức hóa thành dao nhọn, nhìn Tống Nhất Lê như muốn đâm xuyên qua người cậu.

Nhưng ánh mắt của Tống Nhất Lê không hề dao động.

Cậu biết rõ Phó Thời là ai, biết rõ gia thế của nhà họ Phó. Chỉ cần đứng yên đó thôi, khí chất toát ra từ Phó Thời đã cho thấy anh là người cao quý thế nào.

Còn mình thì sao? Trên cánh tay trái vẫn còn vắt chiếc tạp dề cũ kỹ, vội vàng tháo ra khi chạy ra ngoài.

Thế nhưng tính cách của Tống Nhất Lê khiến những điều này không để lại nhiều dấu ấn trong lòng cậu.

Cảm giác tự ti, e dè chưa từng có mà mối tình đầu mơ hồ mang lại, chỉ tồn tại khi cậu nghĩ về Tạ Ly, khi cậu lo lắng không thể mang đến những điều tốt đẹp nhất cho cô.

Nhưng với người trước mặt – người chỉ mang đến cho Tạ Ly sự sợ hãi và khó xử – Tống Nhất Lê không cảm thấy mình thua kém điều gì.

Sắc mặt của Phó Thời càng tối sầm lại.

Khốn kiếp, hắn đang xúi giục Tạ Ly cái gì vậy?

Tạ Ly quay đầu nhìn về phía Tống Nhất Lê, bóng dáng kiên định của cậu như khẳng định rằng cậu luôn đứng về phía cô.

Cuối cùng, cô mở lời:

"Tống Nhất Lê, cảm ơn cậu đã đưa mình về. Cậu về trước đi."

Mỗi câu nói của cô đều thốt ra đầy khó khăn. Cô biết rằng hành động đẩy Tống Nhất Lê ra lúc này đồng nghĩa với điều gì, nhưng cô cũng không muốn để sự việc tiến triển thêm nữa.

"Mình có thể tự giải quyết. Không phải cậu từng nói rồi sao? Việc này phải dựa vào chính mình."

Đúng vậy, đó là điều cậu từng nói, và cũng là điều cậu luôn tin tưởng từ trước đến nay.

Nhưng giờ đây, trong lòng Tống Nhất Lê lại dấy lên sự hối hận.

Dù là vậy thì sao? Giờ đây, cậu không muốn để Tạ Ly đối mặt một mình.

Cậu nhìn thẳng vào mắt cô hồi lâu, cho đến khi xác nhận rằng đây thật sự là mong muốn của cô, mới chậm rãi buông tay.

"Ừm."

Cuối cùng, Tống Nhất Lê nhìn Phó Thời một lần trước khi quay người rời đi. Dáng người anh căng cứng như một con báo săn đang rình mồi, sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào.

Trong khoảnh khắc xoay người, Tống Nhất Lê nghĩ: Giá mà vừa rồi mình nói ra được. Những lời suýt thốt ra nhưng lại ngập ngừng vì do dự, nếu nói ra thì liệu bây giờ mình đã có lý do chính đáng để ở lại rồi không?

Thay vì như bây giờ, để cô thực sự phải dựa vào chính mình.

-

Sắc mặt của Phó Thời không hề tốt hơn khi thấy Tống Nhất Lê rời đi. Cảnh hai người chia tay bịn rịn khiến anh có cảm giác mình đang làm kẻ chia cắt đôi uyên ương.

Tạ Ly không dám nhìn thẳng vào anh, càng không dám tiến lại gần.

"Phó Thời." Cô đứng yên tại chỗ, khẽ lên tiếng, "Sao hôm nay cậu đã về rồi?"

"Sao? Cậu thấy tôi về làm phiền cậu à?"

Không còn giận dữ như lúc trước, giờ đây giọng nói của anh lại đầy ghen tuông và đố kỵ.

Tạ Ly tiếp tục cúi đầu, ánh mắt dừng trên một nhánh cỏ mọc lên từ kẽ nứt trên mặt đất.

"Kỳ nghỉ hè của cậu thế nào?"

Cô cố chuyển chủ đề, nhưng lần này Phó Thời không để cô trốn tránh. Anh tiến lên một bước, đôi giày của anh xuất hiện trong tầm mắt của cô.

"Cậu và Tống Nhất Lê có quan hệ gì?"

Giọng điệu của anh giống như đang chất vấn người yêu ngoại tình. Câu hỏi khiến Tạ Ly cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn trả lời sau một thoáng ngẫm nghĩ:

"Chỉ là bạn học. Vì trời tối nên cậu ấy tiện đường đưa mình về thôi."

"Tạ Ly." Phó Thời nghiến răng, nhìn cô chằm chằm, "Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc sao? Cả kỳ nghỉ hè cậu đều ở bên cậu ta phải không? Cậu nói đi chơi với Trình Mộ Tiêu, thật ra là đi gặp cậu ta đúng không?"

Tạ Ly im lặng, cúi đầu không nói gì.

Không nhìn thấy biểu cảm của cô càng khiến Phó Thời thêm bức bối. Tại sao không trả lời? Dù chỉ là... nói dối tôi một chút thôi cũng được.

"Ngẩng đầu lên mà nhìn tôi..."

Lời còn chưa dứt, Tạ Ly đã ngẩng đầu.

Gương mặt mà anh mong nhớ suốt hai tháng qua đột ngột, rõ ràng hiện ra ngay trước mắt anh.

Không còn là ảo ảnh trong giấc mơ, không phải là qua màn hình điện thoại lạnh lẽo, mà là hiện thực, gần trong gang tấc.

Phó Thời lập tức cứng họng, không nói nên lời.

Ngực anh nhói lên, đau đớn đến mức như muốn rơi nước mắt. Tâm trạng khi đổi vé máy bay về sớm giờ đây lại trào dâng.

Anh nhớ em.

Phó Thời cúi người xuống, mặt càng sát gần gương mặt cô hơn. Anh thực sự rất nhớ em.

Nỗi nhớ khiến anh trằn trọc suốt đêm, khiến anh tỉnh giấc giữa giấc mơ, đầu óc chỉ toàn hình bóng của cô.

Dù giờ đây có đang giận đến phát điên, nhưng khi nhìn thấy gương mặt ấy, anh lại không nỡ nổi giận.

Là lỗi của mình. Anh tự trách. Rõ ràng biết cô xinh đẹp thế nào, biết cô thu hút ra sao, biết có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo cô.

Vậy mà lại không trông chừng tốt, lại để người khác có cơ hội tiếp cận. Sao không khiến cô sớm... yêu mình?

Ánh mắt Phó Thời hạ xuống, dừng lại trên món quà mà Tạ Ly đang cầm.

Chướng mắt, thực sự rất chướng mắt.

Anh đột ngột giơ tay giật lấy chiếc hộp, khiến Tạ Ly bất ngờ không kịp phản ứng.

"Phó Thời!"

Cô hoảng hốt kêu lên, nhưng anh phớt lờ, cầm chiếc hộp như cầm một thứ bẩn thỉu rồi mạnh tay ném đi.

Biểu cảm của Tạ Ly lập tức thay đổi. Cô quay người định chạy về hướng chiếc hộp bị ném.

Nhưng Phó Thời đã nắm chặt lấy tay cô, giữ cô lại.

"Không được nhặt!"

Rõ ràng là dáng vẻ hung dữ nhưng lại như đang cầu xin. Đừng nhận đồ của người khác, tất cả mọi thứ anh đều có thể cho em.

"Tạ Ly." Giọng anh mềm lại, gần như van nài, "Đừng đi nhặt, tôi cũng có, tôi cũng có mà."

Phó Thời như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng dùng tay kia lục túi áo. Chiếc kẹp tóc đính đá quý mà anh đã bỏ ra số tiền lớn để đấu giá, vì sợ quá trang trọng sẽ khiến cô khó xử, nên anh đã bỏ hộp từ trước. Giờ đây, chiếc kẹp nằm trơ trọi trong tay anh.

"Cái này chắc chắn hơn hẳn đồ của tên nghèo kiết xác kia..."

Lời còn chưa dứt, đã bị Tạ Ly ngắt lời.

"Buông ra!"

Khuôn mặt cô quay sang nhìn anh, lạnh lùng và giận dữ. Không phải sự tức giận khi bị làm phiền, mà là cơn thịnh nộ thực sự.

Cô chưa bao giờ nổi giận với anh, chưa bao giờ.

Giờ đây, lại vì người đó...

Phó Thời sững sờ trong giây lát, và trong khoảnh khắc ấy, Tạ Ly vùng mạnh, thoát khỏi tay anh.

Do hành động bất ngờ, chiếc kẹp tóc anh định đưa cho cô rơi xuống đất. Nhưng cô không hề liếc nhìn, chỉ vội chạy về phía chiếc hộp mà Phó Thời vừa ném đi.

Chắc là không hỏng đâu nhỉ?

Nhờ lớp vỏ hộp bảo vệ, Tạ Ly không biết bên trong có vấn đề gì không. Cô ôm chiếc hộp trong tay, đứng thẳng dậy, bắt gặp ánh mắt thất thần của Phó Thời dưới ánh đèn đường.

Một dáng vẻ mà cô chưa từng thấy trước đây.

Tạ Ly khựng lại, trái tim không tự chủ được mà mềm đi.

Cô bước đến, nhìn chiếc kẹp tóc rơi trên đất, rồi lại nhìn Phó Thời đang im lặng, do dự một chút rồi lên tiếng:

"Phó Thời."

Chàng trai ngước nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe, không còn vẻ đáng sợ của cơn giận dữ khi nãy, mà giống như một đứa trẻ đang chịu ấm ức, gần như muốn bật khóc.

Tạ Ly nghĩ có lẽ vì hai người lớn lên cùng nhau, giống như hồi nhỏ anh không thích cô chơi với người khác. Sự chiếm hữu của anh giờ đây cũng không cho phép cô ở bên cạnh người khác.

Trước đây với Trình Mộ Tiêu cũng vậy.

Nhưng cuối cùng anh cũng chấp nhận được, phải không?

Tạ Ly hít một hơi, cố gắng giải thích bằng lý lẽ:

"Chúng ta là bạn, nhưng cũng nên có cuộc sống riêng của mình. Mình không thể chỉ có mình cậu được, và cậu cũng vậy. Rồi cậu sẽ có những người khác nữa."

Bình Luận (0)
Comment