"Mình không thể chỉ có một mình cậu, và cậu cũng vậy. Cậu rồi sẽ có những người khác nữa."
Câu nói của Tạ Ly như đóng đinh Phó Thời tại chỗ.
Từ lúc cô ngập ngừng nhìn anh, đến khi quyết tâm quay lưng bước vào biệt thự, anh vẫn đứng yên, không có bất kỳ hành động nào.
Anh chỉ có thể đứng đó, nhìn bóng cô dần biến mất khỏi tầm mắt, thậm chí ngay cả một tiếng gọi níu giữ cô cũng không thốt ra được.
Bởi vì Phó Thời biết những gì Tạ Ly nói, vốn dĩ... vốn dĩ chính là suy nghĩ ban đầu của anh.
Vì thế anh đã để mặc cho mối quan hệ giữa hai người xa cách dần, bắt đầu kết bạn với những người khác, và cũng để Tạ Ly có không gian của riêng mình.
Nhưng...
Tống Nhất Lê thì không được.
Cậu ta không giống như Trình Mộ Tiêu, cậu ta không được phép!
Cậu ta không thể tồn tại.
Dù bên cạnh Tạ Ly có bao nhiêu người đi chăng nữa, vị trí cùng cô đi hết cuộc đời này, nhất định phải là của anh!
Cho dù tạm thời rời xa, nhưng trong tiềm thức của Phó Thời, anh vẫn luôn mặc định rằng vị trí ấy thuộc về mình.
Phó Thời cúi người nhặt chiếc kẹp tóc rơi trên đất. Anh nhớ lại cảm giác phấn khích khi mua nó tại buổi đấu giá, suy nghĩ rất lâu mới quyết định vứt bỏ hộp quà đi, chỉ vì muốn món quà này trông tự nhiên hơn, không quá giống một món quà... lấy lòng.
Nhưng giờ đây, nỗi hoảng loạn và hối hận ùa đến như sóng cuốn.
Anh sai rồi, ngay từ đầu anh đã sai.
Những thứ quý giá phải nắm thật chặt trong tay. Phải bảo vệ, không thể để lỏng dù chỉ một giây.
Phó Thời siết chặt chiếc kẹp tóc trong tay, cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng chỉ cần nghĩ đến nguy cơ mất Tạ Ly, anh lại không thể kiểm soát được con thú dữ đang cuồng loạn trong lòng mình.
Hơi thở gấp gáp của anh đột ngột dừng lại khi thấy vết máu trên chiếc kẹp tóc.
Ban đầu Phó Thời nghĩ đó là máu của mình. Anh nới lỏng tay ra, nhưng phát hiện tay mình không hề bị thương. Nhớ lại khoảnh khắc Tạ Ly hất chiếc kẹp đi, anh chợt nhận ra...
Là cô bị thương.
Khoảnh khắc đó, lòng anh đau nhói.
Sự đau xót dành cho Tạ Ly chiếm trọn trái tim anh, khiến những cảm xúc phẫn nộ và ngột ngạt không có lối thoát cứ thế cuộn trào.
Nhưng anh không trách cô, không thể trách cô.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Thời trở nên tàn nhẫn, tràn ngập sát khí. Tất cả đều là lỗi của Tống Nhất Lê!
Nếu không phải tại cậu ta, một người ngoan ngoãn như Tạ Ly sao có thể liên quan đến một kẻ nghèo rớt mồng tơi như vậy?
Chỉ cần cậu ta biến mất khỏi thế giới của Tạ Ly, mọi thứ sẽ ổn.
-
Lúc này nhìn Phó Thời rõ ràng đang không vui, Kiều Viễn tự giác thu lại thái độ cợt nhả thường ngày.
Phó Thời vốn ít nói, lại luôn muốn giữ thể diện, nên không nói rõ ra.
Nhưng Kiều Viễn ngẫm kỹ lại, từ những lời ngắn ngủi của anh, cũng hiểu được đại khái: Anh em mình vừa ra ngoài một vòng, nhà đã bị trộm mất rồi. Mà kẻ trộm chính là cậu nam sinh tên Tống Nhất Lê.
Dám đào góc tường của Phó Thời, đúng là không biết sợ là gì.
Suy nghĩ một chút, Kiều Viễn vẫn quyết định lên tiếng khuyên nhủ:
"Cậu bình tĩnh lại đã."
Ánh mắt lạnh lùng của Phó Thời lướt qua cậu ta: "Tôi rất bình tĩnh."
Nhìn ánh mắt đầy cuồng loạn sắp bùng nổ của anh, Kiều Viễn nghĩ thầm: Cậu đang lừa ai thế?
Nhưng cậu ta cũng khôn ngoan không vạch trần, chỉ tiếp tục thuyết phục:
"Cái thằng Tống Nhất Lê kia không có quan hệ, không có gia thế. Mà cho dù có đi chăng nữa, cậu muốn khiến cậu ta khó sống, thậm chí biến mất, cũng chỉ là chuyện một câu nói. Nhưng mà..." Kiều Viễn chuyển giọng, "Phó Thời, cậu nghĩ kỹ đi, Tạ Ly là kiểu người như thế nào? Lương thiện, có chính nghĩa, lại rất giàu lòng trắc ẩn."
Nói đến đây, ánh mắt Phó Thời thoáng cụp xuống, không nói lời nào. Kiều Viễn biết anh đã nghe lọt tai.
"Nếu giờ cậu làm căng, chọc cô ấy đồng cảm, rồi cái chính nghĩa với lòng trắc ẩn đó bùng lên, chẳng phải lại khiến họ càng thêm thân thiết sao? Lúc đó chẳng phải là cậu tự tay đẩy Tạ Ly về phía cậu ta à?"
Phó Thời im lặng rất lâu, Kiều Viễn nhìn thấy tay anh dần siết chặt lại.
Như thể cậu thiếu gia kiêu ngạo này đang tự nhổ từng cái gai trên người mình. Cuối cùng, giọng anh khàn khàn khó đoán:
"Vậy cậu nói xem nên làm thế nào?"
Nghe câu này, Kiều Viễn đã biết: Xong rồi, anh bạn này trước mặt Tạ Ly không thể ngẩng đầu lên nổi nữa.
Cậu ta hắng giọng: "Tính cậu quá cứng nhắc rồi. Đối với con gái thì không thể làm vậy được. Đặc biệt là Tạ Ly là người dễ mềm lòng, cậu phải học cách dịu dàng. Quan trọng nhất là... phải biết giả vờ. Cô ấy nói hai người là bạn, thì các cậu cứ làm bạn đi."
Nhìn thấy gương mặt Phó Thời càng lúc càng đanh lại, cậu ta vội bổ sung:
"Là bạn... tạm thời thôi."
Nhưng sắc mặt Phó Thời vẫn rất căng thẳng: "Ý cậu là tôi phải đứng nhìn họ thân thiết sao?"
Không biết có phải anh đã liên tưởng đến cảnh tượng đó hay không, giọng nói của anh như sắp muốn liều mạng vậy.
Thực ra Kiều Viễn đúng là có ý này, nhưng nhìn dáng vẻ của Phó Thời, cậu ta biết anh chẳng thể nào nhịn nổi.
"Mọi thứ chỉ là tạm thời thôi. Cậu và Tạ Ly có bao nhiêu năm tình cảm? Còn cậu ta với cô ấy thì mới tới đâu? Cậu nhìn tôi mà xem, dù tôi có bạn gái, thì có bao giờ so sánh được với tình cảm của tôi với Trình Mộ Tiêu không?"
Phó Thời liếc cậu ta một cái, càng thêm bực bội: "Đừng có lấy cậu ra so với tôi."
Triệu Viễn thầm đảo mắt: Nếu cậu mà dịu dàng với con gái được một nửa của tôi, Tạ Ly đã sớm yêu chết yêu sống cậu rồi.
"Tóm lại chính là nhẫn nhịn ẩn nấp, chờ thời cơ rồi ra tay."
"Cậu yên tâm, tôi sẽ điều tra kỹ về Tống Nhất Lê cho cậu."
Lần này, Phó Thời không nói gì nữa.
-
Tạ Ly đã ở nhà hai ngày liền. Phó Thời không đến tìm cô, dường như Tạ Hoài Chí cũng chưa biết chuyện này.
Điều này khiến Tạ Ly thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng điều làm cô lo lắng lại là Tống Nhất Lê.
Nghĩ kỹ lại việc cô bảo cậu đi lúc đó chẳng khác nào chọn đứng về phía Phó Thời. Không biết sau đó cậu sẽ nghĩ thế nào.
Chỉ còn hai ngày nữa là khai giảng. Tạ Ly chỉnh lại mái tóc xoăn đã gần như trở lại như ban đầu, rồi cầm chiếc kẹp tóc Tống Nhất Lê tặng, ngắm nghía một lúc lâu.
Cô rất thích món quà ấy, cũng muốn đeo nó.
Nhưng... nếu Tống Nhất Lê đã giận thì sao? Nếu cậu nhìn thấy cô đeo món quà này, liệu có buồn hơn không?
Sau một hồi lưỡng lự, cô vẫn quyết định đeo.
Nếu là Tống Nhất Lê... chắc cậu sẽ không giận đâu.
Khi đi ngang qua phòng khách, Tạ Ly nhìn thấy Tạ Hoài Chí. Hôm nay là ngày khai giảng, cô đi khá muộn, theo lý thì ông ta không nên ở nhà.
Hai người đã không nói chuyện với nhau một thời gian. Tạ Ly chỉ liếc nhìn ông ta một cái rồi định lặng lẽ rời đi.
Bất ngờ, giọng Tạ Hoài Chí vang lên từ phía sau.
"Hôm nay khai giảng à?"
Câu hỏi nghe như một lời thừa thãi mà ai cũng biết câu trả lời.
Tạ Ly quay lại, thấy An Ngọc Trân đứng phía sau ông ta, đang cố gắng ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo cô hãy nhân cơ hội này làm hòa, đừng tiếp tục căng thẳng nữa.
Sau vài giây ngập ngừng, Tạ Ly khẽ gật đầu.
Tạ Hoài Chí đặt tách trà xuống bàn: "Để tài xế đưa con đi."
Tạ Ly không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi xoay người bước ra ngoài.
Ngồi trong xe, tài xế nhìn thấy tâm trạng cô không tốt, tưởng rằng vẫn là mâu thuẫn giữa cha con, liền mở lời an ủi:
"Ba con mà có mâu thuẫn gì sâu sắc được? Ngài Tạ dù nghiêm khắc nhưng không phải người xấu. Bố mẹ nào chẳng thương con cái, dù nói gì đi nữa, trong lòng vẫn luôn yêu thương các con."
Tạ Ly chỉ đáp lại vài câu qua loa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô khẽ chạm vào chiếc kẹp tóc trên đầu, lưỡng lự giữa việc tháo ra hay để nguyên. Cuối cùng cô vẫn để nó ở đó.
Chưa đến trường, Tạ Ly đã bảo tài xế dừng lại.
Trời tháng Chín không còn quá nóng, nhưng nắng vẫn gay gắt. Cô đứng dưới tán cây, đây là con đường mà Tống Nhất Lê sẽ đi qua. Cô không chắc cậu đã đến trường hay chưa.
Coi như phó mặc cho số phận vậy. Cô nhìn về phía con đường, thầm nghĩ.
Không biết có phải lời thầm thì trong lòng đã được nghe thấy hay không, cô chẳng phải đợi lâu, bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện.
Tạ Ly nắm chặt quai cặp.
Cơ thể cô căng cứng, bất giác nhớ lại lần trước mình đứng đây chờ, nhưng Tống Nhất Lê lại phớt lờ.
Lần đó, cô đã sớm sinh lòng thoái lui. Người nhút nhát dường như lúc nào cũng muốn né tránh.
Nhưng lần này cô không nhúc nhích, chờ đợi cậu tiến lại gần. Cô nhận ra Tống Nhất Lê đã nhìn thấy mình, bước chân cậu nhanh hơn.
Lần này cậu không đi lướt qua như lần trước.
Ngược lại ở mấy bước cuối, cậu sải đôi chân dài, chạy chậm lại gần cô.
Như thể sợ Tạ Ly phải chờ lâu, cậu đứng trước mặt cô, hỏi:
"Đợi lâu chưa?"
Tạ Ly nghe thấy giọng nói quen thuộc, không khác gì thường ngày.
Cô không trả lời, chỉ ngây người. Ánh mắt chàng trai dừng trên khuôn mặt cô một lúc, như thể hiểu ra điều gì:
"Cậu tưởng tôi sẽ không để ý đến cậu nữa à?"
Cô nghe vậy liền gật đầu mạnh, ẩn hiện chút uất ức sau bao ngày lo lắng.
Tống Nhất Lê bật cười, khẽ thở dài, giọng dịu dàng hơn:
"Tôi đã nói rồi mà, sau này sẽ không như vậy nữa."
Cậu nói xong, ánh mắt lại lướt qua mái tóc của Tạ Ly, thấy chiếc kẹp tóc mình tặng. Đôi môi cậu khẽ cong lên, như thể nhẹ nhõm:
"Lúc trước tôi còn lo cậu không thích."
"Mình thích lắm!" Tạ Ly vội đáp.
Thật ra cô biết chiếc kẹp này không rẻ. Với cô thì không sao, nhưng với Tống Nhất Lê...
Cô lại nghĩ đến việc cậu phải viết thuê bài tập.
Nhưng những lo lắng ấy cuối cùng vẫn không được nói ra. Cô chỉ chắc chắn nhấn mạnh thêm một lần:
"Mình rất thích."
Vẻ chân thành và nghiêm túc của cô khiến Tống Nhất Lê thoáng sững lại, ánh mắt rời đi chỗ khác, che giấu đôi tai đã nhanh chóng ửng đỏ.
"Đi thôi."
Nói rồi cậu đi trước.
Khi căng thẳng, bước chân cậu lại nhanh hơn.
Tạ Ly phát hiện ra điều đó, tâm trạng u ám lúc trước bỗng chốc tan biến. Cô chạy chậm hai bước, đuổi kịp, nghiêng đầu nhìn cậu.
"Mình thật sự rất thích."
Cô lặp lại lần nữa.
"Ừm." Tống Nhất Lê đáp.
"Là cậu chọn mà. Cậu nhìn xem có đẹp không?"
Nghe vậy, chàng trai cuối cùng cũng quay đầu lại.
Ánh mắt chạm nhau, nhưng cậu không nhìn chiếc kẹp tóc, mà dừng lại trên khuôn mặt đang chờ mong của cô. Sau một hồi, cậu khẽ cúi đầu nói:
"Đẹp."
Định trêu cậu, nhưng lần này chính Tạ Ly lại thua trước, ánh mắt nhanh chóng dời đi.
Là... đang nói cô sao?
-
Tạ Ly đã chờ bao lâu, Phó Thời cũng ngồi trong xe chờ bấy lâu.
Anh cảm thấy mình như một kẻ tự ngược, rõ ràng biết cô đang chờ ai, nhưng vẫn phải tận mắt nhìn thấy Tống Nhất Lê mới thôi.
Anh chứng kiến tất cả cảm xúc của Tạ Ly.
Từ hồi hộp, lo lắng, đến khi nói chuyện với người kia, nụ cười của cô dần tỏa sáng rực rỡ.
Dưới ánh nắng, dáng vẻ ấy của cô đẹp đến mức khiến trái tim anh run rẩy.
Nếu tất cả những nụ cười, sự hờn dỗi ấy đều dành cho mình thì tốt biết bao. Nếu cô có thể như thế với mình... thì tốt biết bao.
Nhưng tất cả những điều đó lại dành cho người khác.
Ghen tị!
Phó Thời ghen đến phát điên. Bàn tay anh siết chặt tay nắm cửa xe, như thể giây tiếp theo sẽ lao xuống để chia cắt hai người.
Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn lại.
Kiều Viễn nói không sai. Anh phải bình tĩnh, phải tìm cách khiến Tống Nhất Lê hoàn toàn biến mất khỏi trái tim Tạ Ly.