Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 53

Vì là ngày đầu của kỳ học mới, khi Tạ Ly bước vào lớp, các bạn học sau hai tháng không gặp đang tụm năm tụm ba trò chuyện rôm rả, làm cho không khí trong lớp ồn ào, náo nhiệt.

Chẳng ai chú ý đến việc cô và Tống Nhất Lê vào lớp cách nhau chỉ vài bước chân.

Tất nhiên dù có chú ý, cũng không ai nghĩ gì nhiều, bởi Tống Nhất Lê nổi tiếng là "sói đơn độc" trong lớp, ít giao tiếp với bất kỳ ai.

Duy chỉ có một người ngoại lệ.

Khi Tạ Ly vừa bước vào, cô bắt gặp ánh mắt của Phó Thời. Anh ngồi một mình ở góc cuối lớp, ánh mắt thoáng dừng trên người cô, rồi lại lướt qua Tống Nhất Lê đang bước vào phía sau, cuối cùng lạnh nhạt dời đi, không để lộ bất kỳ cảm xúc gì.

Hình ảnh Phó Thời nổi giận ngày hôm đó vẫn còn rõ nét trong tâm trí cô. Ban đầu cô có hơi lo lắng, nhưng thấy thái độ điềm tĩnh của anh lúc này, cô đoán rằng với tính cách của Phó Thời, có lẽ anh đang chọn cách chiến tranh lạnh, không để ý đến cô nữa.

Thực ra như vậy lại tốt hơn.

Nghĩ vậy, Tạ Ly thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cô bước về chỗ ngồi của mình.

Cảm nhận được ánh mắt của Tống Nhất Lê đang nhìn qua, Tạ Ly ngẩng lên đáp lại. Trong đôi mắt của cậu lấp ló sự lo lắng. Cô bèn dùng ánh mắt để trấn an.

Ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong thoáng chốc rồi rời đi, không ai để ý, ngoại trừ Phó Thời đang siết chặt cây bút, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm màn "liếc mắt đưa tình" ấy.

"Tạ Ly."

Vừa ngồi xuống, cô nghe thấy tiếng Phó Thời gọi tên mình.

Tạ Ly khựng lại, không ngờ người mà cô nghĩ sẽ chiến tranh lạnh với mình lại gọi tên cô nhanh như vậy. Giọng điệu của anh cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt.

Huống chi Phó Thời gọi thẳng tên cô như vậy cũng không phải thói quen thường thấy. Đa số lần anh gọi cô đều là bằng cách chạm nhẹ vào lưng hoặc cánh tay.

Cô chần chừ một chút rồi mới quay lại.

Chàng trai ngả người dựa vào tường, nét mặt không khác gì bình thường, không có chút gì giống đang tức giận, thậm chí còn có vẻ dịu dàng hơn, như thể cuộc tranh cãi hôm đó chưa từng xảy ra.

"Bài tập tiếng Anh mấy trang cuối tôi chưa làm, cho tôi mượn chép."

Tạ Ly không nói gì, lấy tập tiếng Anh trong cặp đưa qua.

Phó Thời điềm tĩnh đến mức khiến cô cảm thấy bất an.

Đến khi nghe thấy tiếng động sau lưng, cô mới quay lại. Là Phó Thời dùng một góc tập đập nhẹ vào cô: "Của cậu."

Tiếng Anh đa phần là trắc nghiệm, nên anh chép nhanh cũng không lạ. Tạ Ly cầm lại tập của mình, bất chợt phát hiện một trang bị gấp lại ở góc.

Cô mở trang giấy ra, bên trong kẹp một mẩu giấy nhỏ.

"Hôm đó là tôi nóng nảy. Cậu nói đúng, chúng ta là bạn, tôi cũng không có quyền cấm cậu kết bạn với người khác.

Chúng ta làm hòa nhé."

Nếu không phải chữ này là của Phó Thời, Tạ Ly hẳn đã nghi ngờ có ai giả mạo viết thay.

Cô không nhịn được, liếc nhìn về phía anh.

Chàng trai vốn đang nhìn cô, trong mắt là một cảm giác vừa chờ mong vừa căng thẳng không nói rõ được. Thấy cô quay lại nhìn, ánh mắt anh lập tức dời đi, rõ ràng có chút lúng túng.

Tạ Ly quen biết Phó Thời nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ biểu hiện bất an này. Vì vậy, cô cũng tự giác thu ánh mắt về.

Nghĩ kỹ lại, hai lần tranh cãi gần đây đều là Phó Thời chủ động làm hòa trước.

Nhìn dòng chữ trên tờ giấy, rồi nhớ lại thái độ trước đây của anh và sự điềm tĩnh hiện tại, Tạ Ly cảm thấy có lẽ Phó Thời thực sự đã nghĩ thông suốt.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng viết thêm một chữ "Ừm" ở phía dưới.

Mẩu giấy với chữ viết của Tạ Ly lại được truyền về tay Phó Thời.

Nhưng ánh mắt của anh vẫn dừng trên chiếc kẹp tóc trên đầu cô.

Anh tất nhiên biết rõ chiếc kẹp ấy là do ai tặng. Nghĩ đến chiếc kẹp tóc mình tặng bị ném xuống đất, rồi lại nhìn chiếc kẹp này, ngày hôm qua mới nhận được, hôm nay Tạ Ly đã cài lên.

Gương mặt vốn bình tĩnh khi đối diện Tạ Ly lúc nãy, giờ vì cơn ghen tuông âm ỉ mà dần vặn vẹo.

Không biết cái đồ nghèo kiết xác kia đã mua thứ rẻ tiền ấy ở đâu. Cậu ta chỉ có thể dựa vào lòng tốt và sự mềm lòng của Tạ Ly mới tặng được món quà đó.

Tên chó chết đó cũng lợi dụng điểm này.

Lợi dụng sự lương thiện, lòng trắc ẩn của cô.

Phó Thời cúi đầu nhìn dòng chữ "Ừm" trên tờ giấy, cố gắng để trái tim như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa ghen tuông được xoa dịu đôi chút.

Đây là cách đúng đắn.

Anh nghĩ thầm, bản thân phải biết nhẫn nhịn, tạm thời ẩn mình.

-

Trong những ngày tiếp theo, Phó Thời quả thật không còn gây khó dễ cho Tạ Ly nữa.

Anh dường như thực sự chỉ coi cô là một người bạn. Hai người giống như đã trở lại thời điểm trước kia, mỗi khi gặp cô, anh vẫn luôn đi cùng một nhóm bạn rôm rả.

Điểm khác biệt duy nhất là khi nhìn thấy cô, anh không còn giả vờ như không quen biết mà quay mặt đi nữa. Thay vào đó, Phó Thời sẽ tự nhiên gật đầu chào cô, nét mặt hoàn toàn bình thường.

Thậm chí, khi Tạ Ly cùng Trình Mộ Tiêu ngồi ăn cơm, Phó Thời đôi lúc còn đột nhiên đến ngồi cạnh cô.

"Cậu làm gì vậy!" Không đợi Tạ Ly kịp phản ứng, Trình Mộ Tiêu đã trừng mắt nhìn Phó Thời.

"Không phải chỉ mình cậu là bạn của Tạ Ly." Phó Thời bình thản trả lời, "Tôi cũng là bạn, ngồi chung ăn cơm không được à?"

Lời này khiến cả Tạ Ly và Trình Mộ Tiêu đều không thể phản bác.

Trình Mộ Tiêu nhớ đến lời của Kiều Viễn trước đó rằng Phó Thời thích Tạ Ly. Tuy nhiên anh lại chưa từng nói thẳng, khiến cô nàng băn khoăn không biết có nên nhắc nhở Tạ Ly hay không.

Cô nàng ngồi đó, dùng đũa chọc chọc đĩa thức ăn, trong khi nghe Phó Thời trò chuyện từng câu từng chữ với Tạ Ly.

Thậm chí anh còn gắp cả cà rốt trong bát Tạ Ly ăn giúp.

Đừng nói Trình Mộ Tiêu kinh ngạc đến ngây người, ngay cả Tạ Ly cũng giật mình không nhẹ. Cô vốn dĩ không thích ăn cà rốt, nhưng lần này lại ngoan ngoãn ăn sạch bách những món còn lại.

Trình Mộ Tiêu liếc nhìn về phía Tống Nhất Lê đang ngồi cách đó không xa. Cô cảm thấy Phó Thời cố tình làm như vậy, nhưng không ngờ anh có thể làm đến mức này.

Không phải mấy ngày không gặp, mà tính cách anh đã thay đổi, trở nên thảo mai thế này sao?

Trong lớp học, Phó Thời cũng hành xử tương tự.

"Tạ Ly, cho tôi mượn bút."

"Tạ Ly, cho tôi mượn bài tập chép."

Anh thậm chí còn thường xuyên mang bữa sáng bỏ vào ngăn bàn của cô trước giờ học.

"Mua nhiều quá, cho cậu ăn."

Tạ Ly nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, anh chỉ thản nhiên đáp lại.

"Coi như trả cậu, vì cậu hay cho tôi mượn đồ."

Biểu cảm của anh hết sức tự nhiên, như thể đây là điều bình thường.

Thực ra khi Tạ Ly còn ở nhà họ Phó, những chuyện như vậy đối với hai người họ chẳng có gì lạ. Nhưng giờ đây, cô lại cảm thấy có chút khác thường.

Cảm giác này không chỉ riêng cô có, mà còn cả bạn cùng bàn của cô – Lưu Kỳ. Cô ấy tò mò hỏi: "Hóa ra cậu và Phó Thời là thanh mai trúc mã à? Trước giờ mình không biết đấy. Bảo sao cậu ấy lại đối xử đặc biệt với cậu như vậy."

"Không phải, chỉ là quen biết thôi." Tạ Ly vội vàng phủ nhận.

Nhưng lời này chẳng có chút sức thuyết phục nào. Lưu Kỳ tiếp tục hỏi: "Vậy hai người... có phải..."

"Không phải!" Tạ Ly nhanh chóng ngắt lời, giọng điệu rõ ràng muốn phủ nhận.

Cô cảm thấy đau đầu.

Những chuyện này cô đều kể cho Tống Nhất Lê nghe, kể cả việc mình quen biết Phó Thời đã nhiều năm, hoàn toàn không giữ lại điều gì.

Khi đó, biểu cảm của Tống Nhất Lê giống như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống. Thay vào đó, cậu hỏi: "Cậu ghét cậu ta sao?"

Tạ Ly ngẩn người trước câu hỏi này.

Ghét ư?

Cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. Thật ra tính cách của Phó Thời tuy có chút tồi tệ, nhưng nhà họ Phó cũng chưa từng bạc đãi cô, chưa kể đến việc nhà cô còn nhận được nhiều lợi ích.

Những khó chịu ban đầu khi mới gặp, dần dần cũng phai nhạt qua năm tháng.

Nhưng...

"Rất..." Tạ Ly tìm từ, "Rất ngột ngạt. Mình không ghét cậu ấy, chỉ là cảm thấy rất áp lực mỗi khi ở bên cậu ấy."

Trên khuôn mặt cô gái hiện lên nét mơ hồ, nhưng ánh mắt của Tống Nhất Lê lại tràn đầy sự thấu hiểu.

Phải, đối với một người như Tạ Ly, cảm giác ghét bỏ có lẽ là điều quá xa lạ.

Nguyên nhân khiến cô cảm thấy áp lực, có lẽ là do bản năng bài xích sự bất bình đẳng kéo dài trong mối quan hệ, hoặc sự chán ghét với những kỳ vọng và áp lực mà ba mẹ cô áp đặt từ nhỏ đến lớn.

Tất cả những điều đó như những hòn đá đè nặng trong lòng cô.

Vậy nên cô không ghét Phó Thời, nhưng cũng không thể hoàn toàn gạt bỏ cảm giác áp lực đó.

Trước mắt là nhà Tạ Ly, cả hai người cùng dừng bước.

"Mình về rồi..."

Tạ Ly vừa nghiêng người định nói, đã bắt gặp ánh mắt đầy thương xót của Tống Nhất Lê, khiến cô ngừng lại.

Cô không hiểu tại sao cậu lại nhìn mình như vậy.

Nhưng ánh mắt của cậu như một ngọn lửa âm ỉ, mang theo sự ấm áp lạ thường.

Tống Nhất Lê đưa chiếc cặp của cô cho cô.

Khi Tạ Ly định nhận, cậu vẫn chưa buông tay ngay.

"Tạ Ly."

"Ừ?"

"Xin lỗi."

Trong mắt cô tràn đầy sự khó hiểu, không rõ lời xin lỗi này là vì điều gì.

Tống Nhất Lê nghĩ đến những suy đoán sai lầm trước đây của mình. Một môi trường đầy ắp tình yêu thương không phải thứ đã nuôi dưỡng một Tạ Ly dịu dàng như vậy.

Ngược lại, cô đã lớn lên trong những gánh nặng, những ràng buộc, nhưng vẫn trở thành một người thật tốt đẹp.

Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng, cậu chỉ khẽ thốt lên: "Chúc ngủ ngon."

Sau đó buông tay.

Tạ Ly nhận lấy chiếc cặp, mỉm cười với cậu: "Ngủ ngon."

Tim cô đập loạn nhịp, biết rằng cậu đang đứng tại chỗ nhìn mình rời đi. Cô không dám quay đầu lại, cúi đầu bước nhanh về nhà.

Nhưng vừa đến cửa, cô bất ngờ bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Tạ Khởi Nguyên.

"Chị." Cậu cười hỏi, "Đó là ai vậy?"

Tạ Ly giật mình, không ngờ bị em trai bắt gặp, vội vàng bước lên giải thích: "Không phải như em nghĩ đâu. Đó là bạn cùng lớp của chị, vì trời tối quá, cậu ấy không yên tâm nên mới đưa chị về."

"Ồ..." Tạ Khởi Nguyên kéo dài giọng, "Bạn cùng lớp, không yên tâm, đưa chị về, còn cầm cặp giúp nữa..."

"Thôi đi!" Tạ Ly vội giật tay áo em trai ngăn không cho nói thêm, "Đừng có nói lung tung."

Nhìn dáng vẻ bối rối của chị mình, Tạ Khởi Nguyên bật cười lớn: "Em biết rồi, biết rồi. Chị yên tâm, em chắc chắn không nói với ba mẹ đâu."

Nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn cố thêm một câu: "Trông anh ấy trông cũng được lắm."

Lần này chị gái cậu không còn tỏ ra xấu hổ hay giận dỗi nữa, chỉ mỉm cười.

Tạ Khởi Nguyên cũng cười theo. Có vẻ như chị cậu cũng nghĩ vậy nhỉ?

-

Sinh nhật của Phó Thời vào giữa tháng Chín.

Ngày hôm đó, ngay từ sáng sớm anh đã không đến lớp. Rõ ràng từ khi khai giảng đến giờ, Phó Thời luôn đúng giờ đi học.

Tạ Ly đoán rằng có lẽ anh lại gặp chuyện không vui ở nhà.

Vì có liên quan đến Hứa Tử Câm, Phó Thời vốn không thích tổ chức sinh nhật. Mỗi lần Phó Trác Đạt nhắc đến chuyện tổ chức cho anh, nhà họ Phó thế nào cũng xảy ra một trận cãi vã.

Tôn Lâm - mẹ kế của anh dường như rất am hiểu điều này. Bà ta thường cố tình mượn cớ chuyện này để khiêu khích, chọc giận Phó Thời, rồi sau đó lại quay sang khóc lóc kể lể với Phó Trác Đạt, tạo thành một vòng luẩn quẩn.

Vì vậy sinh nhật đối với Phó Thời mà nói, chưa từng là một ngày vui vẻ.

Đúng như dự đoán, đến tận khi giờ tự học buổi tối kết thúc, anh vẫn không xuất hiện ở trường.

Hôm nay Tạ Ly về nhà một mình. Gần đến nhà cô có một bậc thềm cao. Từ khi cô chuyển ra khỏi nhà họ Phó, Phó Thời thường đến tìm cô, nhưng lại không thích vào trong nhà, đa phần chỉ đứng đợi ở đây.

Đi ngang qua bậc thềm đó, Tạ Ly ngước lên nhìn thoáng qua.

Nơi mà anh hay ngồi giờ trống không. Cô liền thu lại ánh mắt, tiếp tục bước đi.

Chưa đi được bao xa, Tạ Ly đột ngột dừng lại.

Cô nghe thấy tiếng bóng rổ nảy trên mặt đất, tiếng thình thịch xen lẫn âm thanh bóng đập vào rổ.

Có người đang chơi bóng trên sân. Tạ Ly ngước nhìn lên. Trên bậc thềm đó chính là sân bóng rổ. Không rõ vì trực giác hay lý do gì, cô chần chừ một lúc rồi bước lên.

Khi sân bóng rổ hiện ra trong tầm mắt, cô cuối cùng cũng nhìn thấy người đang chơi bóng dưới ánh đèn đường.

Giữa sân vắng vẻ chỉ có một bóng người lẻ loi. Anh không ngừng thực hiện động tác dẫn bóng và ném bóng, lực bóng rất mạnh, mỗi lần bóng chạm vào vành rổ lại phát ra âm thanh chói tai, như thể anh đang trút giận.

Đến khi cảm nhận được sự hiện diện của người khác, anh mới dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Tạ Ly.

Dưới ánh đèn, Phó Thời đứng ngược sáng. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cô dường như nhìn thấy một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đó, dù chỉ là ánh sáng mờ nhạt nhưng lại nóng rực đến đáng sợ.

"Sao cậu lại đến đây?" Một lúc lâu sau, anh là người mở lời trước. "Hôm nay không có ai đi cùng về à?"

Lời vừa thốt ra, Phó Thời lập tức hối hận. Giọng điệu chua lè xen lẫn chất vấn kia hoàn toàn không phải ý anh muốn nói. Đặc biệt là khi nhìn thấy nét ngập ngừng trên khuôn mặt Tạ Ly, ánh mắt anh thoáng hiện vẻ bối rối khó che giấu.

Anh sợ Tạ Ly không vui mà quay người bỏ đi. Nhưng may thay, cô dường như không để tâm, thậm chí không đợi anh kịp nói gì thêm, đã lên tiếng trước.

"Hôm nay cậu không đến trường..." Giọng cô mang theo sự lo lắng, "Không sao chứ? Mấy người đó không làm khó cậu đấy chứ?"

Phó Thời ôm quả bóng rổ chặt hơn, cúi đầu che giấu cảm giác tủi thân đột ngột dâng trào khi nghe thấy sự quan tâm của cô.

"Không sao." Nhưng vừa nói xong, không biết nghĩ đến điều gì, anh lại sửa lời. "Chỉ là cãi nhau một trận, bị ông ta tát cho một cái."

"Ông ấy đánh cậu?" Trong chuyện ghét Phó Trác Đạt, hai người họ đúng là đồng lòng như một.

Khi nhìn thấy cơn giận trên khuôn mặt Tạ Ly, trái tim Phó Thời mềm nhũn.

Đây là cảm xúc dành riêng cho anh. Là sự quan tâm, lo lắng chỉ dành riêng cho anh.

Kiều Viễn nói không sai. Tên nghèo kiết kia làm sao có thể sánh được với bao năm tình cảm giữa anh và cô chứ?

Dù thế nào, giữa họ vẫn luôn có một mối liên kết.

Phó Thời tiến lại gần cô, dừng chân cách cô vài bước, rồi nghiêng đầu chỉ vào một bên mặt.

"Nhìn đi, ông già đó ra tay mạnh lắm. Sớm muộn gì cũng có ngày tôi sẽ cho ông ta biết tay."

Lúc này đứng gần hơn, Tạ Ly nhìn rõ nơi bị sưng đỏ lớn trên khuôn mặt anh.

Sự chú ý của cô lập tức bị hút vào đó, thậm chí không nghĩ đến việc hành động không che giấu này chẳng giống Phó Thời chút nào.

Nếu là anh, đáng lẽ anh sẽ giấu kín những điều này chứ không phơi bày ra như vậy, giống như một lời than thở xen lẫn nũng nịu.

Hai người ngồi đó, Tạ Ly lắng nghe anh kể lại những chuyện đã xảy ra trong ngày. Quả nhiên vẫn là Tôn Lâm đứng sau mọi chuyện, châm ngòi, khiêu khích, khiến Phó Thời hoàn toàn bất lực.

Một lúc sau, cô im lặng mở khóa túi, lấy ra một chiếc hộp đưa cho anh.

Phó Thời sững sờ nhận lấy: "Quà sinh nhật à?" Khi hỏi, khóe miệng anh bất giác cong lên, giọng điệu lộ rõ sự vui mừng không thể che giấu.

"Ừ, lần trước sinh nhật mình, cậu cũng tặng quà mà."

Sinh nhật Tạ Ly sớm hơn Phó Thời một chút, nên hằng năm luôn là Phó Thời tặng trước.

Lần này cô lại nói như thể mình phải tặng lại cho có lệ vậy.

Nhưng Phó Thời chẳng hề để ý. Anh hào hứng mở chiếc hộp hình trụ ra.

"Cái gì đây?"

"Bút." Tạ Ly thành thật trả lời.

"Một hộp bút?" Anh hơi nheo mắt, thấy cô gật đầu đầy nghiêm túc.

"Cậu hay mượn bút của mình, lần này mình mua cả hộp cho cậu, sẽ không thiếu bút nữa đâu."

Phó Thời thoáng lộ vẻ bất lực, trong đầu âm thầm mắng cô là đồ ngốc. Nhưng cuối cùng, cảm giác ngọt ngào lại chiếm thế thượng phong.

"Rồi..." Do dự một lát, Tạ Ly tiếp tục nói, "Năm sau, cậu không cần tặng quà cho mình nữa. Phó Thời..."

Cô cúi đầu không nhìn anh, như thể còn do dự không nỡ, nhưng lời nói ra lại vô cùng dứt khoát.

"Chúng ta tốt nhất đừng làm bạn nữa."

Bình Luận (0)
Comment