Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 54

Lời của Tạ Ly như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng ngọn lửa đang bừng bừng cháy trong tim Phó Thời, khiến nó lập tức tắt ngấm.

Làm bạn với cô chỉ là giải pháp tạm thời của anh.

Phó Thời đương nhiên không muốn chỉ làm bạn. Anh muốn một mối quan hệ gần gũi hơn, thân mật hơn.

Nhưng anh biết, những lời Tạ Ly vừa nói chắc chắn không mang ý nghĩa giống như của anh.

Phó Thời thậm chí còn nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không. Rõ ràng vừa rồi chẳng phải mọi chuyện vẫn tốt đẹp sao? Rõ ràng cô vừa tặng quà sinh nhật cho anh, vừa đến tìm anh, vừa lo lắng cho anh cơ mà?

Anh không hiểu tại sao cô lại đột ngột nói ra những lời này.

Nhưng Tạ Ly không cho anh cơ hội để nghi ngờ. Cô vẫn tiếp tục nói:

"Mình biết cậu đã giúp đỡ gia đình mình rất nhiều ở chỗ bố cậu. Sau này... không cần làm thế nữa. Rõ ràng quan hệ của hai người vốn chẳng tốt đẹp gì, mình không muốn cậu vì chuyện nhà mình mà phải nhờ ông ấy."

"Tôi đâu có nhờ ông ta." Phó Thời như nắm lấy cọng rơm cuối cùng, vội vàng giải thích, "Công ty vốn có phần của mẹ tôi mà, đây là ý của bà ấy. Tôi cần gì phải nhờ ông ta chứ?"

Nhưng lời giải thích này cũng không thay đổi được gì. Sau một thoáng im lặng, Tạ Ly lại tiếp tục:

"Thực ra một người như mình vốn dĩ không có cơ hội làm bạn với cậu." Cô cúi đầu, nét mặt không rõ ràng, nhưng giọng nói thường ngày luôn dịu dàng nay lại mang theo sự kiên quyết không thể lay chuyển. "Chúng ta gần gũi quá sẽ bị bạn học bàn tán. Bây giờ mình chỉ muốn tập trung học hành thôi."

Toàn là lời dối trá!

Cô đâu có sợ bị bàn tán khi ở bên Tống Nhất Lê? Ở bên cậu ta, cô đâu có sợ bị nói ra nói vào? Cô cũng đâu phải không muốn học hành?

Phó Thời hiểu rằng tất cả những điều này chỉ là cái cớ. Lý do thực sự là trái tim cô đã hoàn toàn hướng về Tống Nhất Lê, cô muốn rời xa anh.

Ngày hôm nay dù bị bố tát đau điếng, anh cũng chưa từng tuyệt vọng đến thế này.

Tuyệt giao? Dựa vào đâu chứ?

Anh đã cố chịu đựng khi thấy cô và Tống Nhất Lê thân thiết, mỗi ngày đều phải chống chọi với sự điên cuồng trong lòng. Nhưng anh vẫn nhẫn nhịn.

Cô dựa vào đâu mà ngay cả mối quan hệ bạn bè cũng muốn chấm dứt?

Cơn giận dữ khiến cơ thể anh run lên bần bật, nhưng anh không thể nói được lời nào. Như thể sợ cô bỏ chạy, Phó Thời vội vàng nắm chặt lấy cổ tay Tạ Ly.

Tạ Ly giật mình, theo phản xạ muốn rút tay ra, nhưng anh càng nắm chặt hơn.

"Có phải vì gần đây tôi với cậu đi chung nhiều quá không?" Sự thỏa hiệp một khi bắt đầu, sẽ khiến giới hạn ngày càng bị đẩy lùi. Dù tức giận đến nghiến răng ken két, phản ứng đầu tiên của Phó Thời vẫn là nhận lỗi, là dỗ dành để Tạ Ly rút lại những lời vừa nói. "Sau này tôi sẽ giữ khoảng cách hơn với cậu."

Như vậy đã được chưa? Anh nghĩ. Như vậy cô sẽ không nói ra những lời đau lòng đó nữa chứ?

Nhưng Tạ Ly vẫn tránh ánh mắt anh. Vừa từ chối vừa tiếp tục muốn rút tay về: "Không được..."

"Cái này không được, cái kia cũng không được! Vậy cậu muốn tôi làm thế nào? Tôi đã nói chỉ là bạn bè thôi, tôi đã nói sẽ giữ khoảng cách, vậy mà cậu vẫn không chấp nhận, rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì?" Sự phản kháng của cô dường như đã thổi bùng ngọn lửa trong anh. "Cậu cố ý chọn ngày sinh nhật để nói mấy lời này phải không? Có phải cậu mong tôi chết đi không?"

Nghe đến hai chữ "chết đi", Tạ Ly rùng mình. Đôi mắt đỏ ngầu của Phó Thời khiến người ta không chút nghi ngờ rằng anh thật sự sẽ làm vậy. Cô hoảng sợ lắc đầu lia lịa.

Hai người cứ giằng co như vậy, cho đến khi đôi mắt giận dữ của anh chuyển thành ánh nhìn ấm ức, như đang trách móc.

"Sao cậu có thể như vậy?" Sao cậu có thể đối xử với tôi như thế này? "Cậu là đang dựa vào..."

Dựa vào việc anh thích cô, dựa vào việc anh không thể rời xa cô.

Những lời này Phó Thời không nói ra, nhưng trong lòng chúng đã khơi lên những đợt sóng dữ.

Anh sợ rằng Tạ Ly đã hiểu ra điều anh không nói hết.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Phó Thời cảm thấy có lẽ cô đã hiểu.

Tạ Ly lại dùng sức rút tay ra, cố gắng thoát khỏi anh.

Lần này Phó Thời buông tay. Anh không tiếp tục níu giữ nữa.

Thoát được ra, Tạ Ly lùi lại mấy bước liền.

"Phó Thời." Cô mở miệng, trong mắt như chất chứa ngàn lời muốn nói.

Phó Thời từ ánh mắt cô thấy được sự lo lắng và không nỡ, nhưng cuối cùng, cô vẫn không bước đến gần anh thêm chút nào.

"Cậu có điều kiện tốt như vậy." Cuối cùng cô nói, "Sẽ có rất nhiều người tốt làm bạn với cậu. Thật ra có rất nhiều người thích cậu."

Anh không cần! Anh không muốn bất kỳ ai trong số họ!

Người duy nhất anh muốn, lúc này đây lại đang tìm mọi cách đẩy anh ra xa.

Cuối cùng Tạ Ly lấy từ trong cặp ra chiếc điện thoại mà Phó Thời từng mua cho cô. Cô không dám trực tiếp đưa cho anh, mà đặt nó lên băng ghế hai người vừa ngồi.

"Cái này, cậu cũng giữ lại đi."

Phó Thời nhìn Tạ Ly nói xong, như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn, liền quay lưng bước đi. Bóng lưng và những bước chân của cô đều toát lên vẻ nhẹ nhõm.

Cô đã trút bỏ gánh nặng, chạy về phía hạnh phúc của mình.

Còn anh thì sao? Anh bị bỏ lại trong bóng tối phải làm sao đây?

Anh chỉ có cô thôi. Cả cuộc đời anh, chỉ còn lại mình cô.

-

Tạ Ly chạy một mạch về nhà, vừa vào đến cổng đã gặp ngay Tạ Hoài Chí cũng vừa trở về.

"Tan học rồi à?" Tạ Hoài Chí hỏi.

Tạ Ly chỉ đáp gọn một tiếng "Vâng." rồi vội vã trở về phòng mình.

Cô nằm trên giường, nhưng tâm trạng chẳng thể nào bình tĩnh lại được. Dù đã nhắm mắt, đầu óc cô vẫn tràn ngập hình ảnh và biểu cảm của Phó Thời khi nãy.

Đặc biệt là lúc anh nói từ "chết", giọng điệu ấy khiến lòng cô bất an tột độ.

Tạ Ly không cố ý chọn đúng ngày sinh nhật của Phó Thời để nói những lời đó.

Cô cảm nhận được sự khác lạ ở Phó Thời, một sự khác lạ không thể chỉ dùng cụm từ "tính chiếm hữu của một người bạn thân" để lý giải. Dù đối với Tạ Ly, việc "Phó Thời thích mình" vẫn là điều không tưởng.

Sao cậu ấy có thể thích mình được? Trước đây Tạ Ly luôn cho rằng việc ba mình muốn gán ghép cô với Phó Thời là điều phi lý, nhưng... nếu không phải thích, thì tại sao một người kiêu ngạo như Phó Thời lại làm những điều đó?

Cô nghĩ mãi, lòng đầy rối bời và lo lắng.

Có lần khi Trình Mộ Tiêu nói đùa rằng gần đây Phó Thời cư xử có vẻ rất "bỉ bựa," Tạ Ly đã im lặng hồi lâu trước khi lên tiếng: "Mình cảm thấy người bỉ bựa là mình thì đúng hơn."

"Hả?" Trình Mộ Tiêu ngớ ra, sau đó không nhịn được mà đánh nhẹ cô một cái. "Cậu đừng có bạ đâu nhận đó."

Tạ Ly thở dài: "Không phải... Mình cảm thấy Phó Thời..." Cô ôm chặt gối, khó khăn nói ra, "Hình như... có chút... thích mình."

Nói xong, Tạ Ly nhìn sang Trình Mộ Tiêu, không ngờ đối phương không hề lộ vẻ bất ngờ hay phản bác kiểu "Cậu đùa gì thế, sao cậu ta có thể thích cậu được?"

Đến lúc này, Tạ Ly mới nhận ra.

Hóa ra ngay cả Trình Mộ Tiêu cũng đã sớm biết.

"Mình thích Tống Nhất Lê." Cô nói, "Nếu không nói rõ ràng với Phó Thời, cứ để mọi chuyện như thế này... chẳng phải tớ mới là kẻ bỉ ổi sao?"

Nếu đổi lại là Trình Mộ Tiêu, cô nàng chẳng những chẳng bận tâm chuyện mập mờ, mà còn sẵn sàng đưa thêm một "chiếc thuyền" khác để chèo cùng lúc.

Nhưng với đạo đức của Tạ Ly, chắc chắn cô không thể chấp nhận điều đó.

Hiểu được tâm tư của bạn mình, Trình Mộ Tiêu gật đầu: "Vậy cậu định nói rõ thế nào?"

Hiển nhiên, Tạ Ly đã nghĩ rất lâu về điều này. Cô ngồi thẳng dậy, bắt đầu diễn tập: "Chỉ cần nói... Chúng ta không nên làm bạn..."

"Khoan đã!" Trình Mộ Tiêu vội lùi sang một bên, "Đừng nói với mình như thế, làm mình cứ tưởng cậu muốn tuyệt giao với mình vậy. Cậu thử lại đi."

Tạ Ly đuối sức ngã xuống, ôm gối: "Thì... cứ vậy thôi."

Cô có một linh cảm rằng không thể kéo dài được nữa. Càng kéo dài, không chỉ Phó Thời, mà tất cả mọi người đều sẽ bị tổn thương.

Hôm nay là một cơ hội. Dù đây không phải thời điểm thích hợp — rõ ràng hôm nay là sinh nhật của Phó Thời, hơn nữa anh vừa bị bố đánh.

Nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác, đôi khi sự tàn nhẫn không phải điều xấu.

Chỉ là... anh sẽ không thật sự...

Cô xoay người trên giường, nhắm mắt lại, tự trấn an mình: Chắc chắn không đâu.

-

Nhà họ Phó lúc này cũng đang trong tình trạng hỗn loạn.

Thiếu gia vừa tức giận đập phá cả căn phòng từng là nơi Tạ Ly ở, tạo ra tiếng động ầm ầm, khiến Phó Trác Đạt phải lên tiếng hỏi han.

Quản gia lắc đầu: "Thiếu gia từ lúc về đã không vui."

Tôn Lâm đứng bên cạnh cười mỉa: "Chẳng phải đang cố tỏ ra uy quyền trước anh sao?"

Không ngờ lời này lại khiến Phó Trác Đạt liếc bà ta một cái: "Bớt thêm dầu vào lửa đi, không thì cái nhà này đã yên ổn biết bao."

Tôn Lâm bị doạ tới mức thu lại nụ cười.

Bà ta nghĩ có lẽ mình đã vội vàng quá. Dẫu sao, dù là con trai bà ta cũng không thể so với Phó Thời. Huống hồ hiện tại Phó Trác Đạt còn đang áy náy vì đã đánh anh.

Nhưng giờ phút này, Phó Thời hoàn toàn không để tâm đến hai người họ.

Anh đập phá căn phòng của Tạ Ly, sau đó nằm ngủ ngay trên đống hỗn độn đó.

Anh nằm trên giường, ánh mắt hướng về khung ảnh trên đầu giường.

Đó không phải đồ của Tạ Ly. Sao cô có thể đặt ảnh chung của hai người ở đây được? Cô vốn đã ghét anh đến thế.

Đó là bức ảnh Phó Thời tự đặt vào sau này.

Ảnh chụp ngày họ tốt nghiệp cấp hai, Tạ Ly ôm bó hoa, nụ cười tươi tắn và ngọt ngào, còn Phó Thời mặt lạnh nhưng ánh mắt vẫn ánh lên nét rạng rỡ. Hoặc có lẽ, chỉ mình Phó Thời nhìn ra được điều đó, vì chỉ có anh mới biết, ngày hôm đó mình vui sướng nhường nào.

Trước đây anh luôn nghĩ đây là mối quan hệ "trời sinh một cặp."

Nhảm nhí! Nét mặt Phó Thời bỗng trở nên hung ác, tay vung mạnh, khung ảnh cuối cùng trong phòng cũng bị ném đi tan tành.

Anh nhắm mắt lại, nhưng trái tim vẫn đau đớn như thể sắp nổ tung.

Anh bật dậy, lấy chiếc điện thoại mà Tạ Ly trả lại.

Chiếc điện thoại sạch sẽ như đang tuyên bố với anh rằng, những lời cô nói hôm nay đã được chuẩn bị từ lâu.

Phó Thời nghiến chặt răng, cố nuốt ngược lại những giọt nước mắt chực rơi.

Những lời của Kiều Viễn đều là vớ vẩn. Làm bạn cái gì chứ? Đáng chết, cô thậm chí chẳng cho anh cơ hội để làm bạn.

Sao cô có thể đối xử với anh như vậy? Không, không phải lỗi của cô. Chắc chắn là Tống Nhất Lê! Tên khốn đó thấy anh ngứa mắt, nên đã xúi giục cô làm vậy.

Phó Thời nhập số của mình vào danh bạ đã bị xoá sạch của Tạ Ly.

Anh mở giao diện nhắn tin, nhìn chằm chằm vào màn hình trống một lúc lâu, sau đó bắt đầu gửi tin nhắn vào số của mình.

"Thật ra mình lừa cậu thôi. Không muốn làm bạn nghĩa là muốn làm người yêu."

"Phó Thời, mình thích cậu."

Đến đây, anh như kẻ điên, liên tục gửi tin nhắn, từng dòng một.

"Mình thích cậu."

"Em thích anh."

...

Khi cầm điện thoại của mình lên, Phó Thời nhìn thấy màn hình đầy ắp những dòng tin nhắn với từ "thích."

Anh lại ngây người nhìn tên của Tạ Ly trên màn hình.

Thích...

Hành động này chẳng khác nào tự uống rượu độc giải khát.

Rõ ràng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn đỏ hoe mắt, giống như một kẻ ngốc, dùng chính điện thoại của mình để trả lời phía dưới.

"Tôi cũng vậy."

"Anh cũng thích em."

Bình Luận (0)
Comment