Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 59

Cuối cùng, điều mà Tạ Ly chờ được là thông báo từ giáo viên về việc Tống Nhất Lê chuyển trường.

Đối với những học sinh không có nhiều thú vui giải trí, một chút tin đồn nhỏ cũng đủ để làm dấy lên những cuộc bàn tán sôi nổi.

Tạ Ly lắng nghe mọi người bàn luận về lý do tại sao Tống Nhất Lê lại đột ngột chuyển trường.

Chỉ là sự hiện diện của cậu trong lớp vốn đã không quá nổi bật, ngoài việc các nữ sinh đôi lúc cảm thán rằng cậu thật sự đẹp trai, dáng vẻ cuốn hút, thì chẳng mấy chốc cậu đã bị họ lãng quên.

Phó Thời đang quan sát phản ứng của Tạ Ly, nhưng không nhìn rõ được biểu cảm. Anh chỉ thấy cô gái ấy ngây người ra trong chốc lát, sau đó cúi đầu tiếp tục viết bài thi của mình.

Sau buổi tự học buổi tối, cô cũng không còn đến quán của Tống Nhất Lê để chờ cậu nữa. Mỗi ngày đi học, tan học, cô vẫn làm mọi thứ như thường, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng.

Tống Nhất Lê xuất hiện sau đó một tuần.

Cậu đứng đợi ở góc đường nơi trước đây hai người hay gặp nhau, vào thời điểm sau buổi tự học buổi tối.

Mùa thu đã đến được một khoảng thời gian, tiết trời se lạnh, vậy mà cậu chỉ mặc một chiếc áo mỏng, không mang theo áo khoác, cứ đứng đó.

Tạ Ly không hề ngạc nhiên, có lẽ từ lúc nghe được tin ấy, cô đã biết rằng Tống Nhất Lê chắc chắn sẽ đến tìm mình.

Dù vì lý do gì phải rời đi, thì trước khi đi, cậu nhất định sẽ đến gặp cô.

Lúc thực sự nhìn thấy cậu, hốc mắt cô bỗng chốc cay xè.

Chỉ cần ánh mắt đầy lưu luyến đó, cô đã biết rằng cuộc gặp gỡ tối nay là để nói lời từ biệt.

Tạ Ly dừng lại tại chỗ, không biết có phải là một loại ăn ý nào đó hay không, cả hai giữ một khoảng cách, chẳng ai bước thêm một bước. Tạ Ly làm như không nhận ra điều gì, khẽ hỏi:

"Dì cậu sao rồi?"

"Đã kiểm tra ở bệnh viện, không có vấn đề gì nghiêm trọng."

"Thanh Nghiên thì sao?"

"Tiểu Nghiên rất ngoan, mấy ngày nay đều tự đi học, tự về nhà."

Nhưng Tạ Ly biết, dù là như vậy, cậu cũng phải bận rộn cả đôi bên, gánh chịu áp lực cả về thể chất lẫn tinh thần.

Cô nhìn cậu, nhẹ nhàng nói:

"Cậu vất vả rồi."

Thân hình Tống Nhất Lê khẽ run lên, biểu cảm trên gương mặt như chiếc mặt nạ rạn nứt trong giây lát. Trong mắt cậu, Tạ Ly có thể thấy rõ sự áy náy.

"Tạ Ly." Cậu nói, "Xin lỗi."

Những ngày này, Tạ Ly thật ra đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng lúc này, đầu óc đang mơ hồ bỗng nhiên tỉnh táo hẳn.

"Cậu chuyển trường... đi đâu?"

"Ra nước ngoài."

Cậu thậm chí còn không nói cụ thể hơn, không biết là chưa xác định được, hay là đã thỏa thuận gì đó với Tạ Hoài Chí.

"Xa vậy sao?" Tạ Ly cúi đầu như tự lẩm bẩm, "Thế thì phải xa dì và Tiểu Nghiên rồi."

Tống Nhất Lê mở miệng vài lần định nói gì đó, nhưng chẳng thể phát ra âm thanh.

Sao cô có thể, đến lúc này rồi mà vẫn chỉ nghĩ đến người khác?

Tạ Ly cúi đầu nhìn chằm chằm vào bóng mình dưới ánh đèn đường thật lâu, sau đó khẽ lên tiếng:

"Thật ra cậu không cần phải xin lỗi đâu, Tống Nhất Lê. Từ trước đến nay mình luôn rất ngưỡng mộ cậu, rất thích, cũng rất kính trọng một người như cậu. Dù cho đến bây giờ, cảm giác ấy vẫn không thay đổi."

Cậu đã đưa ra lựa chọn mà Tạ Ly cho là đúng, nhưng bản thân cô lại không thể làm được.

Vì vậy khi mọi chuyện cuối cùng trở nên rõ ràng trước mắt cô, ngược lại, cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Tống Nhất Lê vẫn là Tống Nhất Lê, vẫn đẹp trai như vậy.

Bản thân cô không hoàn toàn gây phiền phức cho cậu.

Như vậy, cô cũng không cảm thấy mình nợ cậu nữa.

Có đôi lúc Tạ Ly nghĩ, có lẽ những người khắt khe với cô không chỉ là bố mẹ, mà còn chính bản thân cô nữa.

Tống Nhất Lê không biết mình nên nói gì.

Nói xin lỗi?

Nói rằng cậu không có lựa chọn nào tốt hơn?

Dù là xin lỗi hay giải thích, đều quá nhạt nhòa, vô nghĩa.

Chỉ có sự đau lòng đã cắm rễ trong tim, khiến cậu vô thức tiến thêm hai bước về phía cô gái ấy.

Tạ Ly nhận ra động tác của cậu, đột nhiên ngẩng đầu:

"Cậu cứ đứng yên đó đi."

Giọng điệu không hề gay gắt, nhưng lại khiến Tống Nhất Lê ngoan ngoãn dừng lại tại chỗ.

Hốc mắt đỏ hoe của cô gái như sắp rơi lệ ngay giây tiếp theo, nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười, dùng biểu cảm đó để nói với cậu:

"Thật ra... mình vẫn rất buồn."

-

Tống Nhất Lê đi rồi.

Ngày hôm sau, khi Tạ Ly đến trường, chỗ ngồi của cậu đã trống không.

Rồi sau đó, có bạn học khác được sắp xếp vào chỗ đó.

Lâu dần, mọi người cũng quên mất sự tồn tại của một người như Tống Nhất Lê.

Khi Tống Nhất Lê vừa mới rời đi, Phó Thời trở nên đặc biệt trầm lặng. Mặc dù mỗi ngày vẫn đúng giờ theo sát Tạ Ly, nhưng anh không chủ động nói chuyện với cô. Chỉ cần cô đi, anh đi theo; cô dừng lại, anh cũng dừng lại.

Cho đến một ngày, Phó Thời đột nhiên gọi tên cô.

"Tạ Ly."

Giọng nói phát ra từ phía sau, Tạ Ly quay đầu lại mới phát hiện Phó Thời không biết từ lúc nào đã tụt lại vài bước.

"Sao vậy?" Cô hỏi.

Khi cô mở miệng, anh như ngẩn ra, ánh mắt thoáng hiện lên tia sáng mơ hồ. Một lúc sau, anh mới nói: "Tôi muốn ăn cái này, nhưng không mang theo tiền."

Tạ Ly nhìn về phía anh chỉ, đó là một quán nhỏ bán đậu hũ nướng.

Cô dừng lại một lát rồi bước tới, lấy tiền từ trong cặp ra trả thay cho anh. Khi xoay người định đi, anh vội vã bước theo.

Tạ Ly lại quay đầu nhìn anh.

"Đồ của cậu còn chưa làm xong mà?"

Phó Thời không nói gì, chỉ nhìn cô.

Hai người đối diện nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Tạ Ly chịu thua, từ bỏ ý định rời đi.

Có lẽ Phó Thời hiểu rằng cô sẽ dừng lại chờ, anh quay lại nhìn đậu hũ nướng của mình, nhưng ánh mắt vẫn lén lút dõi theo Tạ Ly, dường như sẵn sàng đuổi theo ngay nếu cô động đậy.

May mà Tạ Ly chỉ im lặng đứng đó chờ.

Phó Thời khẽ nới lỏng tay, cảm giác ẩm ướt từ lòng bàn tay do lo lắng cũng dần khô đi trong gió.

Anh thực sự rất sợ, sợ đến mức bấy lâu nay không dám mở lời, sợ Tạ Ly sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa, sợ cô mãi mãi không thể thoát khỏi cái bóng của Tống Nhất Lê.

Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi... Anh nghĩ, chỉ cần thêm chút thời gian nữa, cái tên ấy sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của bọn họ.

"Cậu trai trẻ! Đồ của cậu xong rồi đây!"

Ông chủ đưa phần đậu hũ nướng đã làm xong cho Phó Thời. Anh nhận lấy, chẳng màng đến dầu mỡ chảy tràn lớp gia vị, lập tức đưa lên miệng ăn.

Thực tế, anh chẳng cảm nhận được mùi vị gì, vì toàn bộ tâm trí đều đặt lên Tạ Ly.

Việc tìm lại cô không khiến anh vui sướng, mà chỉ để lại nỗi bất an cùng hoang mang sâu hơn, sau khi lớp vỏ tự lừa dối bản thân đã tan biến.

Nếu lại mất cô một lần nữa thì sao?

Nếu có ai đó lại cướp mất cô khỏi tay anh thì phải làm thế nào?

Phó Thời gần như muốn dán ánh mắt mình lên cô mọi lúc mọi nơi.

Rất nhanh sau đó, Tạ Ly về đến nhà. Nhìn cô bước vào, Phó Thời cũng không rời đi ngay. Anh ăn hết phần đậu hũ, đặt hộp giấy sang bên cạnh, rồi ngồi đó nhìn lên cửa sổ phòng cô rất lâu, cho đến khi đèn trong phòng tắt hẳn.

Khi ấy, anh mới chậm rãi lấy ra từ trong túi một bức thư.

Đó là bức thư Tống Nhất Lê viết cho Tạ Ly, trong đó có dòng cuối cùng:

"Tính cách không phải là sai lầm, không ai cần phải trở thành người tốt hơn, nhưng tôi mong cậu có thể trở thành người mà cậu muốn."

Nghe thì hay thật đấy! Nhưng chẳng phải cậu ta cũng bỏ đi rồi sao?

Cái tên Tống Nhất Lê gần như trở thành một cái gai trong lòng Phó Thời. Chỉ cần nghĩ đến việc người đó từng nhận được tình cảm của Tạ Ly, anh lại ghen đến phát điên.

Ban đầu, anh định xé nát bức thư, nhưng sau khi suy nghĩ, lại lấy bật lửa ra đốt.

Đến khi chỉ còn lại tro bụi, anh vẫn chưa nguôi giận, còn dẫm mạnh lên vài lần.

Biến đi như thế mới tốt!

-

May mắn là Tạ Ly dường như cũng dần quên mất người ấy. Cô dồn hết tâm sức vào học tập, thành tích ngày một cải thiện.

Phó Thời lại xin được ngồi cùng bàn với cô.

Những băn khoăn trước đây, lòng tự trọng khó buông bỏ, giờ đây so với việc được ở gần cô, đều chẳng còn quan trọng.

Anh cũng không trốn học nữa, không đi tham gia những buổi tụ tập đánh nhau với bạn bè.

Chỉ cần ở cạnh Tạ Ly, dù chỉ ngồi ngủ gật trên bàn, anh cũng thấy an tâm hơn nhiều.

Kỳ thi cuối tháng mới, sau khi có kết quả, Phó Thời hiếm hoi ngồi nhìn bảng điểm của mình thật lâu, rồi quay sang nhìn Tạ Ly.

Tiếc rằng anh không phải là nhân vật thiên tài trong tiểu thuyết, nhắm mắt cũng thi được điểm cao. Khi mẹ còn sống, bà quản thúc anh chặt nên anh có nền tảng tốt, nhưng không đủ để bây giờ học ít mà vẫn vào top đầu.

So với Tạ Ly thì anh vẫn còn kém xa.

"Tạ Ly."

Đang chăm chú xem điểm số của mình, cô chỉ khẽ đáp lại: "Ừm."

"Cậu định thi đại học nào?"

Câu hỏi này với học sinh cấp ba không có gì lạ. Tạ Ly tùy ý nêu tên hai trường, đều ở thành phố A.

"Cụ thể thi được trường nào thì còn phải xem điểm số, bây giờ nói sớm quá."

Phó Thời lại hỏi thêm: "Chỉ thi trường ở thành phố A thôi à?"

"Ừ."

Phó Thời lén ghi nhớ.

Anh như bừng tỉnh, lần đầu tiên anh phá lệ, lật hết sách giáo khoa ra học.

Muốn thi trường ở thành phố này, độ khó không quá lớn.

Vì tương lai, anh cũng phải cố gắng.

-

Thời gian trôi qua, những người tinh ý đều nhận ra mối quan hệ khác thường giữa hai người họ, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài kẻ không biết điều.

Phó Thời không quan tâm bất cứ điều gì, nhưng lại đặc biệt nhạy cảm với chuyện này. Chỉ cần có tin đồn về việc nam sinh nào đó thích hoặc thầm mến Tạ Ly, thì chắc chắn hôm sau kẻ đó sẽ nhận được cảnh cáo từ anh.

"Tạ Ly, thầy dạy văn..."

Nam sinh đến tìm Tạ Ly còn chưa kịp nói hết câu, thì Phó Thời vốn đang nằm gục ngủ ở bàn, bỗng mở mắt. Ánh nhìn sắc bén như chim ưng của anh đã lập tức khóa chặt vào đối phương.

Ánh mắt ấy giống như đang nhìn một kẻ xâm lược từ bên ngoài.

Nam sinh sợ hãi, vội nói nhanh: "Thầy dạy văn tìm cậu!" rồi lập tức chuồn mất.

Tạ Ly nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phó Thời, anh lại nhắm mắt nằm im như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cô dừng lại một chút, cuối cùng không nói gì mà đi đến văn phòng gặp giáo viên. Cũng không phải chuyện lớn, chỉ là thầy góp ý về bài văn của cô. Khi quay lại lớp, Phó Thời vẫn nằm gục trên bàn, nhưng mặt quay vào tường.

"Phó Thời."

Tạ Ly biết anh không ngủ.

Khi nghe giọng cô, cơ thể anh khẽ cứng lại.

"Bây giờ mình chỉ muốn học hành chăm chỉ." Tạ Ly tiếp tục nói, "Mình sẽ không có quan hệ gì với ai đâu, cậu đừng làm những chuyện không hay nữa."

Có lẽ cô đã nghe được gì đó, có thể là từ Trình Mộ Tiêu.

Phó Thời quay lưng lại với cô, siết chặt tay.

Trong lòng anh như có những bụi cỏ dại đang điên cuồng mọc lan, anh phải nỗ lực kìm chế, chặt bỏ hết lớp này đến lớp khác, mới không bị nó nhấn chìm.

Anh nhớ đến lời chế giễu của một nam sinh mà mình từng dằn mặt.

"Cậu lấy tư cách gì mà bảo tôi tránh xa cô ấy? Cậu có phải bạn trai cô ấy đâu."

Không nghi ngờ gì, nam sinh đó hôm sau đã chuyển trường.

Nhưng câu nói ấy lại khắc sâu trong tâm trí Phó Thời.

Anh cần một danh phận chính đáng mới được.

Có như vậy, anh mới bớt bất an.

-

Những năm cấp ba trôi qua yên bình.

Kỳ thi đại học kết thúc, Tạ Ly làm bài khá tốt. Nếu xét các trường trong thành phố, cô có thể đỗ một trường đại học khá, với chuyên ngành ổn.

Phó Thời kém cô một chút, nhưng nếu chấp nhận chọn chuyên ngành điều chỉnh, việc học cùng trường với cô cũng không phải không thể.

Anh không quá quan tâm đến việc học trường nào hay chuyên ngành gì.

Miễn là được ở bên Tạ Ly, điều này như đã ăn sâu vào tiềm thức của anh.

Nhưng trước đó, còn một việc khác phải giải quyết.

Đó là liên hôn giữa nhà họ Phó và nhà họ Tạ.

Hai người chỉ vừa tròn mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba thì đã tổ chức lễ đính hôn.

Sự kiện này gây không ít xôn xao tại thành phố A.

Bởi dù nhìn thế nào, cũng thấy nhà họ Tạ đang trèo cao. Nhưng nghe nói cuộc hôn nhân này là do nhà họ Phó chủ động đề nghị, rằng hai đứa trẻ vốn thanh mai trúc mã, và cậu đại thiếu gia nhà họ Phó từ lâu đã si mê Tạ Ly.

Tuy nhiên trong lễ đính hôn, cả hai nhân vật chính đều vắng mặt.

Gia đình hai bên giải thích rằng vì các con còn nhỏ, không muốn chúng xuất hiện quá sớm trên các buổi tiệc xã giao. Dù nghe có vẻ chỉ là cái cớ, nhưng cũng không ai cố truy vấn.

Chỉ còn lại những tiếng chúc mừng không ngớt.

-

Phó Thời tìm thấy Tạ Ly ở sân bóng rổ nhỏ.

Cô ngồi đó, trông có vẻ ngẩn ngơ. Dù nhìn thấy anh đến, cô cũng không phản ứng nhiều.

Hôm nay Phó Thời ăn mặc rất chỉnh tề: bộ vest trắng, thắt cà vạt kỹ lưỡng, tóc được chải chuốt, cố định bằng keo xịt.

Anh không đến dự lễ đính hôn, nhưng vẫn tỏ ra rất nghiêm túc.

Lúc này, anh mặc bộ lễ phục đắt tiền, ngồi xuống cạnh Tạ Ly. Đang là giữa mùa hè nóng bức, áo vest khiến trán anh rịn mồ hôi.

Có lẽ... không chỉ vì nóng.

"Lễ đính hôn sắp kết thúc rồi." Anh bất ngờ lên tiếng.

Tạ Ly chỉ ừ một tiếng cho có.

Sự im lặng của cô khác thường đến mức Phó Thời cảm nhận được một sự cam chịu nào đó, hoặc có thể nói là một kiểu thờ ơ.

Tạ Ly hiện tại vẫn dịu dàng, bình thản, nhưng không còn giống trước đây. Phó Thời cảm thấy cô dường như đã khóa kín một phần bản thân.

Nhưng anh không thể mạo hiểm tìm hiểu phần ấy.

Anh không dám đánh cược, không thể mạo hiểm mất cô.

Cũng giống như anh không dám nói "Anh thích em" càng không dám hỏi "Em có đồng ý không?" Vì như thế chẳng khác nào cho cô cơ hội để từ chối.

"Tạ Ly." Phó Thời mím môi, giọng nói mang theo sự cầu khẩn, "Đưa tay cho anh."

Anh chỉ có thể nắm lấy những gì mà anh có thể giữ được.

Bình Luận (0)
Comment