Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 60

Chớp mắt, hơn nửa kỳ nghỉ hè đã trôi qua. Mặc dù giấy báo trúng tuyển chưa gửi hết, nhưng các trường đại học nhận học sinh cơ bản đã xác định rõ.

Đúng như dự đoán ban đầu, không có gì thay đổi nhiều.

Trong suốt kỳ nghỉ, Phó Thời gần như trở thành khách quen trong nhà họ Tạ. Trước đây, vì né tránh Tạ Hoài Chí, anh hiếm khi bước chân vào nhà họ, nhưng kỳ nghỉ này, mỗi lần Tạ Ly ra khỏi phòng, cô đều thấy anh đã ngồi trong phòng khách.

Nếu như đến 10 giờ cô vẫn chưa ra khỏi phòng, mẹ cô sẽ đến gõ cửa gọi dậy.

Có lẽ Tạ Hoài Chí biết Phó Thời không thích mình, nên cũng hiếm khi xuất hiện trước mặt anh.

Trời nóng, hầu hết thời gian hai người chỉ ở nhà. Hiếm hoi có vài lần ra ngoài, Phó Thời dẫn cô đến Đại học A.

Lý do là để làm quen trước với môi trường trường học.

Dù Phó Thời ít nói, Tạ Ly biết anh ngầm thừa nhận rằng đây sẽ là ngôi trường mà hai người học trong tương lai.

Gần đến ngày nhập học, Phó Thời lại dẫn cô đến một khu bất động sản.

Về hành động này, anh không giải thích nhiều, và Tạ Ly cũng không hỏi. Cô chỉ lặng lẽ đi theo.

Vì yêu cầu của Phó Thời là nhà đã hoàn thiện nội thất, nên nhân viên bán hàng dẫn họ đi xem các căn nhà hiện tại đã được trang bị đầy đủ.

"Đây là căn biệt thự bán chạy nhất của chúng tôi năm nay." Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu, "Rộng rãi nhưng đủ ấm cúng cho hai người. Gần Đại học A, và khu vườn tặng kèm cũng rất rộng. Nếu hai bạn muốn tổ chức tiệc tại đây, không gian hoàn toàn thoải mái."

Khi nghe đến cụm từ "cho hai người", ánh mắt của Phó Thời lặng lẽ lướt qua Tạ Ly. Nhưng đối phương chỉ giữ vẻ mặt lịch sự, kiên nhẫn lắng nghe, không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào.

Anh thu lại ánh mắt, tiếp tục giữ im lặng, mặc dù trong lòng đang rối loạn không yên.

Thực ra Phó Thời muốn mua một căn nhà để sống cùng Tạ Ly.

Nhà của cả hai đều cách trường khá xa, và trước giờ họ cũng chưa từng ở ký túc xá. Vậy thì việc mua nhà ở gần trường cũng không có gì lạ.

Thực tế trước khi Tạ Ly chuyển về nhà họ Tạ, hai người vốn dĩ đã sống chung.

Dù là thế, việc làm sao để đề cập đến chuyện này vẫn khiến anh đau đầu.

Những ngày qua, trong lúc trăn trở về cách tự nhiên nhất để mở lời, Phó Thời không ít lần hối hận. Nếu trước đây không để cô chuyển ra ngoài, thì giờ mọi chuyện đã thuận lý thành chương.

Anh thậm chí nghĩ, nếu khi đó không để Tống Nhất Lê xen vào, có lẽ mọi thứ đã khác.

Sự thật đã chứng minh rằng, mỗi lần anh đẩy Tạ Ly ra xa, anh đều phải dùng rất nhiều nỗ lực và hối tiếc để kéo cô về.

Khi đang lạc trong suy nghĩ, Phó Thời bỗng nhận ra Tạ Ly đã biến mất bên cạnh mình.

Anh vội vàng quay lại tìm, cuối cùng thấy cô đang ngồi trên xích đu ở ban công, mắt nhìn xa xăm. Chiếc xích đu khẽ đung đưa.

Bước chân vốn dồn dập của Phó Thời bỗng chậm lại khi thấy cảnh đó. Trái tim anh như được gợi lên một cảm xúc mãnh liệt khác.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng anh dường như đã vẽ ra hình ảnh tương lai của mình.

Một ngôi nhà có sự hiện diện của cô.

Chỉ khi có cô, nơi đó mới được gọi là nhà.

Phó Thời tiến lại gần, đặt tay lên sợi dây xích đu, cách bàn tay Tạ Ly chỉ một chút.

Nhận ra anh đến, Tạ Ly ngẩng đầu nhìn lên.

"Em thấy chỗ này thế nào?" Phó Thời hỏi.

"Cũng được."

Không biết đây đã là căn biệt thự thứ mấy họ xem hôm nay.

Trước đó, anh cũng hỏi và nhận được những câu trả lời tương tự.

Nhưng có lẽ sự rung động trong lòng đã tiếp thêm can đảm, yết hầu anh khẽ chuyển động, cuối cùng cũng hỏi: "Em thích chỗ này không?"

Anh bất giác căng thẳng, nghĩ rằng khả năng bị từ chối rất cao.

Đôi mắt Tạ Ly không lộ ra nhiều sự ngạc nhiên, rõ ràng cô đã sớm hiểu ý định của anh.

Chỉ là trước khi cảm xúc nào khác bộc lộ, cô đã cúi đầu, che giấu nét mặt của mình.

Mỗi giây phút chờ đợi câu trả lời đều khiến Phó Thời cảm thấy khó khăn.

Cho đến khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, rồi cất giọng: "Em không thích biệt thự lắm, em thích căn hộ chung cư hơn."

Câu nói ấy đối với Phó Thời, giống như một tín hiệu.

Tạ Ly không từ chối.

Bàn tay anh vô thức siết chặt, cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng ánh mắt lại không giấu được tia sáng hân hoan.

Niềm vui xen lẫn sự bất an không thể diễn tả. Hạnh phúc dường như chỉ cách một bước, nhưng lại mang theo cảm giác hư ảo, mơ hồ như đang bước trên mây.

Phải mất một lúc, Phó Thời mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Được, vậy chúng ta mua căn hộ chung cư."

Lần này bất kể vì lý do gì, anh cũng sẽ không để người con gái này rời xa mình thêm một lần nào nữa.

-

Cuối cùng, Tạ Ly cũng nhận được giấy báo trúng tuyển.

So với Phó Thời, cô nhận được muộn hơn một chút.

Mấy hôm trước, sau khi nhận được thông báo của mình, Phó Thời đã hỏi cô. Khi đó Tạ Ly chỉ trả lời qua loa vài câu. Có lẽ anh nhận ra sự hời hợt của cô, nên đã tiếp tục truy hỏi thêm mấy lần nữa.

Tạ Ly không biết làm sao, đành chuyển chủ đề sang chuyện căn hộ.

"Anh đã chuẩn bị xong căn nhà chưa?"

Câu hỏi này quả nhiên khiến Phó Thời phân tán sự chú ý. Ban đầu anh hơi lúng túng, nhưng rất nhanh, anh như mở ra dòng suy nghĩ mới.

"Những đồ dùng sinh hoạt cần thiết anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi, cũng cho người đến dọn dẹp sạch sẽ."

"Phòng của em thì anh chỉ chuẩn bị sơ qua, trước khi nhập học anh sẽ dẫn em qua xem, nếu cần gì thì bổ sung thêm."

"Anh còn thuê một cô giúp việc, ban ngày sẽ đến dọn dẹp, sẽ không làm phiền đến..." Nói đến đây, như nhận ra sự không hợp lý, anh vội vàng chỉnh lại, "Không làm phiền đến thời gian sinh hoạt của chúng ta."

Thực ra Tạ Ly không để tâm quá nhiều. Cô chỉ đáp lại bằng mấy tiếng "ừ" ngắn gọn.

Cho đến khi kết thúc cuộc gọi, Phó Thời dường như khẽ thở dài và nói:

"Thật mong sớm được nhập học."

Giọng anh rất nhỏ, như đang cảm thán.

Câu nói ấy khiến Tạ Ly khựng lại một chút khi định gác máy.

Trong lòng cô thoáng qua cảm giác phức tạp. Việc lừa dối Phó Thời khiến cô cảm thấy có chút áy náy.

Nhưng nhiều hơn thế là cảm giác nhẹ nhõm. May mắn thay, anh đã không nhắc lại chuyện cũ.

Cho đến giờ, Tạ Ly biết rằng sự thật chẳng thể giấu mãi.

Cô đã nộp đơn vào một trường ở thành phố F, cách thành phố A rất xa.

-

Có đôi khi, ngay cả Tạ Ly cũng không hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì.

Việc đổi nguyện vọng là một quyết định bất ngờ, được đưa ra vào phút cuối.

Nhưng không phải là một ý nghĩ thoáng qua.

Điều mà trong mắt người khác tưởng như đã rõ ràng từ trước, lại là điều khiến cô day dứt bấy lâu.

Sau buổi tiệc đính hôn, mẹ cô đã nói chuyện với cô vài lần. Những lời khuyên lặp đi lặp lại rằng hai người bên nhau lâu rồi sẽ thành tình thân, rằng cô và Phó Thời đã quá quen thuộc với nhau, và liệu sau này cô có chắc mình sẽ gặp được người tốt hơn không?

Những lời ấy, đôi khi cũng làm cô xao động.

Phó Thời đối xử với cô rất tốt. Nhất là bây giờ, nghĩ kỹ lại, hầu như mọi thứ cô muốn, anh đều cố gắng đáp ứng.

Ngày đầu tiên anh nắm tay cô, bàn tay anh run rẩy, gương mặt lộ rõ sự vui sướng xen lẫn căng thẳng, và vẻ nghiêm túc ấy đã khẳng định tất cả những hoài nghi trước đó. Anh thực sự thích cô. Dù không rõ đó là loại tình cảm nào, nhưng nó rất thật.

Nếu... nếu cô có thể từ bỏ những đêm dằn vặt suy nghĩ, từ bỏ cảm giác không cam lòng luôn bám lấy mình, từ bỏ những suy nghĩ làm cô mệt mỏi, và né tránh áp lực không thể tránh khỏi.

Nếu cô có thể đơn giản chấp nhận mọi thứ, biết đâu cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Cuối cùng cô đã tung một đồng xu.

Khi đồng xu còn chưa rơi xuống, câu trả lời trong lòng cô đã rõ ràng.

Cô vẫn chọn cách rời đi, bất kể phía trước sẽ phải đối mặt với điều gì.

Vậy nên khi Phó Thời dẫn cô đi xem căn nhà mới mua và hỏi xem cô có điểm nào không hài lòng, Tạ Ly không giấu giếm nữa.

"Trường em trúng tuyển là Đại học F."

Bình Luận (0)
Comment