Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 66

Sau khi nhập học một thời gian, Tạ Ly bắt đầu thân thiết hơn với hai cô bạn còn lại trong ký túc xá.

Tối hôm đó, La Thu Ngọc bất ngờ hỏi cô: "Tạ Ly, cậu có bạn trai rồi đúng không?"

Tạ Ly hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu trả lời: "Ừ, đúng vậy."

La Thu Ngọc đứng dậy, bước đến gần cô, đưa cho xem một đoạn tin nhắn. Tin nhắn là từ ai đó hỏi cô ấy về tình trạng quan hệ của Tạ Ly. Nhìn qua ảnh đại diện quen thuộc, Tạ Ly ngước lên nhìn phần ghi chú.

Hàn Túc.

Hàn Túc là trợ giảng của lớp Tạ Ly.

Tân sinh viên năm nhất, mỗi lớp sẽ có hai trợ giảng hỗ trợ giáo viên chủ nhiệm, thường là một nam và một nữ. Vì chuyên ngành của Tạ Ly còn mới, không có anh chị khóa trên cùng ngành, nên Hàn Túc được điều từ chuyên ngành Khoa học Máy tính qua.

Khác với ấn tượng thường thấy về nam sinh ngành kỹ thuật, Hàn Túc lại rất khéo léo, hoạt bát.

Thêm vào đó, trong mắt các tân sinh viên, nhất là những trợ giảng, anh ta được phủ một lớp "filter" đặc biệt, vì vậy rất được lòng các bạn trong lớp của Tạ Ly.

Dĩ nhiên không bao gồm Tạ Ly.

Không phải vì lý do gì cụ thể, chỉ đơn giản là anh ta khiến cô nhớ đến Triệu Viễn. Hai người dường như cùng kiểu người, khiến cô vô thức có phần bài xích.

Cô bạn khác trong phòng là Cố Bình, lúc này đang đắp mặt nạ, đi ngang qua cũng liếc nhìn màn hình, thấy tên Hàn Túc liền khịt mũi một tiếng: "Mình biết một chị khóa trên từng nói, Hàn Túc ấy à, đúng là kiểu người lăng nhăng."

Trương Yến nghe vậy ngạc nhiên thốt lên: "Thật á? Nhưng đàn anh nhìn có vẻ thân thiện mà?"

"Thân thiện thì sao?" Cố Bình còn định nói thêm gì đó nhưng lại nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Trương Yến. Cô ấy hừ lạnh: "Thôi, mình không nói nữa. Nói ra lại bị bảo là ghen tị với ai đó được kẻ tệ hại ấy thích."

Trương Yến bị nói vậy, gương mặt cũng hơi đỏ lên: "Mình đâu có ý đó."

Thấy không khí có vẻ căng thẳng, hai người khác trong phòng vội vàng giải vây.

"Đúng là mình có bạn trai. Nếu anh ta hỏi thì cậu cứ nói thật."

"Được rồi, mình trả lời như thế nhé?" La Thu Ngọc nói xong còn kéo tay Cố Bình đang giận dỗi.

"Thôi nào, mọi chuyện rồi sẽ rõ ràng. Chúng ta cũng không nên chỉ nghe lời đồn."

Chuyện này xem như tạm thời trôi qua.

Dù Hàn Túc hỏi với mục đích gì, Tạ Ly cũng nghĩ rằng sau câu trả lời đó, anh ta sẽ không còn ý đồ nào khác.

Nhưng chưa đến hai ngày sau, anh ta lại gửi tin nhắn cho cô.

"Đàn em, cuối tuần em rảnh không? Anh mới phát hiện một quán lẩu rất ngon, hay chúng ta cùng thử nhé?"

Tạ Ly cau mày, từ chối ngay.

Hàn Túc cũng không tiếp tục dây dưa, nhưng sau đó cứ cách vài ngày lại dùng đủ lý do để trò chuyện hoặc rủ cô đi chơi. Đến lần thứ ba, cô xóa luôn liên lạc của anh ta.

Ban đầu vì trợ giảng cần tiếp xúc nhiều với sinh viên, nhưng khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, công việc này cũng không còn cần thiết nữa.

Thế nên Tạ Ly xóa liên lạc cũng không ảnh hưởng gì.

-

Mọi chuyện êm đẹp được vài ngày, một buổi tối, La Thu Ngọc đột nhiên xông vào phòng với vẻ mặt bức xúc: "Tạ Ly, mau xem diễn đàn của trường đi!"

Động tĩnh lớn, giọng nói lại gấp gáp, khiến cả Tạ Ly và Trương Yến đều tò mò nhìn qua.

Cố Bình, người thường đi cùng La Thu Ngọc, cũng bước vào sau nhưng biểu cảm thì bình tĩnh hơn nhiều. Cô ấy tiện tay đóng cửa phòng lại.

La Thu Ngọc chưa kịp cất cặp sách, đã vội kéo mọi người xem diễn đàn:
"Không biết ai lại đăng bài như thế này, thật kinh tởm!"

Tạ Ly lấy điện thoại ra, mở diễn đàn.

"Chủ đề tân sinh viên ấy."

Dựa theo chỉ dẫn của La Thu Ngọc, Tạ Ly nhanh chóng tìm thấy bài viết.

"Chuyện hai ba điều về tân sinh viên và kim chủ: Sự suy đồi đạo đức hay..."

Tiêu đề giật gân vô cùng.

Bài viết là một chuỗi các đoạn văn, kể chuyện một nữ sinh năm nhất cặp kè với kim chủ, nói rõ việc xe sang đưa đón cô ta, chi tiết đến mức khiến nhiều người đọc tin sái cổ.

"Ai thế? Ai vậy?"

"Nói mà không có bằng chứng à?"

"Đúng là năm nhất, mới nhập học chưa lâu mà đã nhanh nhỉ."

Tạ Ly lướt qua từng bình luận trong bài đăng. Thật ra nếu không nhờ La Thu Ngọc đã báo trước rằng cô chính là "nữ chính" trong câu chuyện, cô còn chẳng nhận ra bài viết này đang nói về mình.

Quả nhiên, khi bầu không khí trong bình luận sôi sục lên, chủ bài viết bắt đầu tung ra hình ảnh.

Những bức ảnh không mấy rõ nét, nhưng lại được cẩn thận che mờ ở một số chi tiết.

Tất nhiên, ngoại trừ logo xe sang và gương mặt của Tạ Ly.

Ngay lập tức, dưới sự hợp sức của các "thám tử mạng", ảnh khác của Tạ Ly cùng thông tin lớp học cũng bị lôi ra.

"Trông cũng là kiểu dịu dàng đấy chứ."

"Chơi hàng thật."

"Không thể nào lên đại học mới như vậy được, chắc hồi cấp ba là kiểu học sinh cá biệt."

"Sao đậu được trường mình hay nhỉ?"

"Tối đi, sáng về... hiểu rồi đấy."

Thậm chí có người còn cắt một bức ảnh Tạ Ly đang cúi xuống xem vết thương ở chân do va quẹt xe. Hình ảnh bị cố ý dừng lại ở tư thế kỳ lạ, dẫn đến nhiều bình luận dung tục hơn nữa.

"Nhìn thế này, chắc 'kim chủ' vẫn còn sung sức, cô bé chân đã mềm nhũn rồi."

Những lời lẽ khó nghe tiếp tục được nối dài.

"Bọn này có bệnh à? Đúng là bọn ngu xuẩn!" Trương Yến không kìm được tức giận, bật ra một câu chửi thề.

Khi Tạ Ly xem bài, cô ấy cũng ngồi cạnh nhìn. Đọc đến những lời ác ý đó, cơn giận của Trương Yến không thể kìm nén được nữa.

Dù không nói ra, tất cả các bạn trong ký túc xá đều biết Tạ Ly có bạn trai. Họ nhìn thấy ngày nào anh cũng gọi điện cho cô, rõ ràng là một mối quan hệ nghiêm túc chứ không phải kiểu "bé ba bị bao nuôi" như trong bài viết bịa đặt.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tạ Ly, nhưng cô lại giữ vẻ mặt bình tĩnh đến bất ngờ.

Khi đọc xong bài đăng, cô nhận ra mọi người đang quan sát mình, liền nhẹ nhàng nói: "Bài viết đó là giả."

Nghe vậy, cả phòng đều đồng loạt bày tỏ thái độ.

"Tất nhiên là bọn mình biết là giả chứ!"

Dù là Trương Yến gần gũi với cô hay La Thu Ngọc và Cố Bình ít thân thiết hơn, không ai tin rằng Tạ Ly là người như vậy.

Cảm nhận được sự tin tưởng từ ánh mắt của họ, Tạ Ly mỉm cười, tâm trạng nhẹ nhõm đi rất nhiều: "Vậy là tốt rồi."

"Tốt cái gì mà tốt?! Bực thật!"

La Thu Ngọc giận dữ phản bác, cả phòng lập tức hóa thành "chiến binh bàn phím", lao vào đấu khẩu với những bình luận độc địa trên diễn đàn.

"Mồm thối thế? Ăn phân hả?"

"Tâm hồn bẩn thỉu nên nhìn gì cũng bẩn à?"

Tuy nhiên, bọn họ dù đông nhưng vẫn không thể đáp trả hết những bình luận xấu. Họ còn bị chế giễu là "bị đả kích mạnh quá, không chịu nổi".

Tạ Ly gọi điện cho Trình Mộ Tiêu, nhớ rằng cô nàng quen một người bạn giỏi công nghệ, xin liên hệ.

Cô không định kể chuyện này cho Trình Mộ Tiêu, nhưng người bạn kia vừa nhận lời đã lập tức báo cho cô bạn thân.

Quả nhiên, Trình Mộ Tiêu tức giận đến phát điên: "Mình không ở trong nước chứ nếu mình có mặt á hả, nhất định mình sẽ truy ra cái kẻ đăng bài và cả lũ bôi nhọ cậu. Phải khiến bọn nó câm miệng lại mới được!"

Cô nàng tiếp tục mắng cả người yêu của Tạ Ly: "Còn cái tên họ Phó kia nữa, cậu ta để chuyện này xảy ra là sao?!"

Cuối cùng, Trình Mộ Tiêu bảo bạn mình phải làm rõ mọi chuyện ngay trong đêm và chuyển cho Tạ Ly thông tin một luật sư gia đình: "Mình đã nhờ anh ấy rồi. Đừng tha cho đứa nào, kiện hết!"

Lúc này, trong phòng, Trương Yến vừa chăm chú xem điện thoại vừa lo lắng nhìn sắc mặt của Tạ Ly: "Tạ Ly này."

"Ừ?"

"Có nên nói với bạn trai cậu không?"

Tạ Ly không do dự lắc đầu: "Không cần đâu, mình sẽ tự giải quyết."

Trương Yến nghĩ rằng để bạn trai Tạ Ly ra mặt là cách tốt nhất để xử lý chuyện này, nhưng cô lại không có ý định đó.

Trong khi Trương Yến còn suy tư, Tạ Ly nhận được một tin nhắn, sắc mặt nghiêm nghị hơn: "Một người bạn của mình đã tra ra được rồi. Người đăng bài là Hàn Túc."

Điều này không bất ngờ, vì gần đây cô chỉ có xích mích với mỗi người này.

Dù lúc ấy chưa có quy định nghiêm ngặt về danh tính trên mạng, bạn của Trình Mộ Tiêu vẫn nhanh chóng tìm ra danh tính kẻ đứng sau.

Cố Bình và La Thu Ngọc nghe xong, khí thế càng hừng hực. Nếu không vì Tạ Ly lo việc gỡ bài sẽ ảnh hưởng đến quá trình thu thập bằng chứng, họ đã nhảy vào làm loạn.

"Đúng, phải kiện! Ai cũng đã trưởng thành cả rồi, đừng tưởng nói gì cũng không cần chịu trách nhiệm."

"Không được, mình phải quay lại chửi thêm vài câu cho bõ ghét!"

Tối hôm đó, cả phòng gần như thức đến tận nửa đêm.

Tạ Ly thì chẳng bị ảnh hưởng gì, ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm sau đến lớp, cô nhận thấy ánh mắt khác lạ từ các bạn xung quanh. Bài viết quá hot, hầu như ai cũng đã đọc hoặc nghe nói về nó.

Những lời lẽ trong bài viết, cùng những bình luận bôi nhọ, cứ như ám ảnh trong đầu cô, khiến mỗi bước đi đều trở nên nặng nề hơn.

Trương Yến vẫn như thường lệ ngồi cạnh cô. Nhưng lần này, cả La Thu Ngọc và Cố Bình cũng kéo ghế ngồi gần, rõ ràng muốn hỗ trợ nếu có chuyện.

Tạ Ly rất ít khi nhắc đến Phó Thời trước mặt họ, cô không ngờ các bạn trong phòng lại tin tưởng mình vô điều kiện đến vậy.

Về phần những người khác... lúc này, Tạ Ly chợt nhận ra, thật ra ý kiến của họ chẳng còn quá quan trọng nữa.

Cô lại nhớ đến một người, một người đã dạy cô cách tách biệt bản thân khỏi ánh nhìn của người khác, để mạnh mẽ hơn.

Cô nghĩ có lẽ mình nên học cách sống như vậy.

Trình Mộ Tiêu hành động rất nhanh, ngay khi tòa án gửi giấy triệu tập, Hàn Túc đã lập tức nhắn tin xin lỗi, đồng thời nhanh chóng xóa bài đăng và hủy tài khoản.

"Xin lỗi đàn em." Anh ta liên tục nhắn tin trong danh sách bạn bè, không ngừng xin lỗi: "Bài viết tôi đã xóa rồi, thật sự chỉ là một phút hồ đồ, mong em đại nhân không chấp tiểu nhân."

Tạ Ly không thèm trả lời.

"Hừ, ngay cả xin lỗi cũng không dám nói trực tiếp, đúng là kẻ hèn nhát."

La Thu Ngọc hưng phấn đến mức không kìm nén được: "Bây giờ chửi được chưa? Mình không nhịn được nữa rồi."

Dù Hàn Túc đã xóa bài, nhưng toàn bộ bằng chứng cần thiết đã được luật sư của Tạ Ly thu thập đầy đủ.

Khi Tạ Ly gật đầu, mọi người trong phòng lập tức lên diễn đàn phản bác, cuối cùng cũng có cơ hội xả giận.

"Chấn động! Kẻ tung tin đồn hóa ra là kẻ tiểu nhân vì yêu sinh hận!"

La Thu Ngọc cuối cùng cũng được dịp thể hiện tài năng viết lách, liên tục gõ phím tạo nên một bài phản bác đầy sắc bén.

"Bị từ chối thì thôi, lại còn quay ra tung tin bôi nhọ? Đúng là đáng thương!"

"Người ta là thanh mai trúc mã, cặp đôi thực thụ, còn từng đính hôn, có chỗ cho mấy kẻ quấy rối chen chân vào sao?"

"Tại sao lại che mờ mặt của nam chính? Là sợ người ta so sánh xong sẽ tự ti sao?"

"Có những người, ngoài cái nghèo thì chẳng còn gì đáng tự hào. Không được yêu thì lại gán cho người ta tội hám giàu, chẳng tự xem mình có đáng không."

"Tâm địa hẹp hòi, nhỏ nhen như vậy thì chẳng lạ gì khi bị từ chối."

"Tự tưởng tượng người khác là kẻ đào mỏ, nếu có cơ hội thì chắc ngay cả bản thân cũng muốn dâng lên ấy chứ."
"Bây giờ biết xin lỗi rồi? Lúc trước tung tin đồn thì nghĩ gì? Cứ chờ đấy, các người đã bình luận bịa đặt thì cũng không thoát khỏi trách nhiệm đâu."

La Thu Ngọc còn công khai một vài đoạn tin nhắn trò chuyện, trực tiếp chỉ ra Hàn Túc. Hóa ra trong mắt các đàn anh đàn chị, danh tiếng của anh ta vốn đã chẳng tốt đẹp gì.

Ngay lập tức, những tài khoản từng buông lời ác ý đều lặng lẽ xóa bình luận hoặc hủy tài khoản, trong khi người xem bắt đầu đổi chiều và đứng về phía Tạ Ly.

Phó Thời biết chuyện này sau đó, lập tức gọi cho Tạ Ly.

"Thật sự không sao rồi." Đối mặt với sự xác nhận lặp đi lặp lại của anh, Tạ Ly liên tục trả lời một cách chắc chắn: "Các bạn cùng phòng của em đã giúp em đáp trả lại rồi."

Chàng trai dựa người vào khung cửa kính, sự bức bối và phiền muộn trong lòng khiến anh thở dài một hơi thật sâu.

Sự việc đúng là đã đi đến hồi kết. Trình Mộ Tiêu thậm chí còn muốn lột da kẻ tung tin đồn, trước đó cũng đã mắng xối xả Phó Thời qua điện thoại.

Nhưng cuối cùng, rắc rối là do anh mang lại, người ở bên cạnh Tạ Ly lại là người khác, an ủi cô cũng là người khác, và người giúp cô đáp trả mạnh mẽ vẫn là người khác.

Còn anh thì chẳng làm được gì cả.

Trước khi cúp máy, Phó Thời cuối cùng cũng hỏi: "Xảy ra chuyện như vậy, tại sao em không nói với anh?"

"Em chỉ nhớ ra Mộ Tiêu có bạn giỏi về việc này thôi."

"Còn anh thì không có sao?"

"Ừm..." Tạ Ly cố ý ngập ngừng, rồi hỏi lại: "Ý anh là... bạn bè?"

Chàng trai không có bạn bè: "..."

Cô dùng giọng điệu đùa vui để lảng tránh, Phó Thời rõ ràng biết cô đang muốn chuyển đề tài, nhưng lại không thể nói thêm gì.

"Giờ ảnh của em cũng đang lan truyền trên diễn đàn trường anh rồi, có khi em nổi tiếng khắp nơi luôn ấy chứ?"

Quả thực, họ mỗi người ở một nơi, cô ở phương Nam, anh ở phương Bắc.

Câu nói nhẹ nhàng của cô làm dịu đi nỗi lòng xáo động của Phó Thời.

Sự chua xót và ngọt ngào đan xen trong tâm trí, tựa như một chiếc lưới lớn giữ chặt lấy anh, khiến giọng nói của anh dần trở nên nhẹ nhàng hơn: "Tạ Ly."

"Dạ?"

Anh khẽ thở dài: "Em có thể... dựa vào anh nhiều hơn một chút được không?"

Như thế, anh sẽ không cảm thấy người con gái này quá khó để nắm bắt.

Bình Luận (0)
Comment