Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 67

Sau sự việc kia, thay đổi lớn nhất có lẽ là mối quan hệ giữa các thành viên trong phòng ký túc xá của Tạ Ly trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Trương Yến đã rất nghiêm túc xin lỗi Cố Bình.

Không có gì để biện minh, cô ấy thừa nhận bản thân dễ dàng nghĩ xấu về người khác. Khi Cố Bình nói những lời hôm trước, phản ứng đầu tiên của Trương Yến là nghĩ rằng cô ấy ghen tỵ, "ăn không được thì nói nho chua."

Thái độ chân thành của Trương Yến làm Cố Bình hơi bối rối, cuối cùng phất tay bỏ qua: "Thôi, coi như xong chuyện."

Tất nhiên, một thay đổi khác là Phó Thời giờ đây đã trở thành cái tên quen thuộc trong nhóm họ, nhưng Tạ Ly vẫn ít nhắc đến anh.

Tạ Ly luôn cảm thấy, trong tình cảm của Phó Thời dành cho cô, phần nhiều là do thói quen.

Bởi vì sau khi dì Hứa qua đời, trong cái nơi không còn gọi là gia đình kia, họ đã nương tựa lẫn nhau.

Thời gian và khoảng cách đủ lâu có lẽ sẽ làm vơi đi thói quen và sự phụ thuộc này.

Dần dần, cô đã quen với cuộc sống mới, chuyên ngành mới, không còn quá nhiều thời gian rảnh rỗi dành cho Phó Thời.

"Em cúp máy trước nhé. Em đã hẹn với Mộ Tiêu, chín giờ sẽ liên lạc với cô ấy rồi."

Hầu như lần nào Tạ Ly cũng là người chủ động kết thúc cuộc gọi.

Lúc cô nói như vậy, Phó Thời theo thói quen nhìn đồng hồ trên tay, mới tám giờ rưỡi.

Rõ ràng trước đây, cô còn sẵn sàng nói chuyện với anh đến tận chín giờ. Có thể vô tình hoặc cố ý, giờ đây cô đã bắt đầu rút ngắn khoảng thời gian đó.

Cảm giác này thật khó chịu. Đôi khi, Phó Thời cảm thấy mình giống như một con chó đang bị Tạ Ly huấn luyện.

Cô đang dần thử thách giới hạn của anh, hoặc đang kiểm tra mức độ chịu đựng của anh. Ngoài việc kiên nhẫn, anh chẳng còn cách nào khác.

Phó Thời chưa từng nghĩ rằng Tạ Ly đang cố gắng loại bỏ anh khỏi cuộc sống của cô. Anh chỉ nghĩ, nếu đây là cách cô muốn huấn luyện anh thành kiểu người cô thích... nếu đúng như vậy, anh không ngại chấp nhận.

"Tạ Ly."

Cô chưa cúp máy, khẽ đáp một tiếng "Ừ."

Hầu kết của Phó Thời khẽ chuyển động, như đang nuốt xuống thứ gì đó khó nói.

Nếu như anh hoàn toàn làm theo những gì cô muốn, tự mình nuốt trọn mọi nỗi đau, liệu anh có nhận được điều mình mong đợi không?

Huấn luyện là như vậy, phải không?

Làm tốt rồi, thì chắc hẳn sẽ có phần thưởng.

Môi anh mấp máy, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ cất giọng trầm thấp: "Vậy mai anh gọi cho em tiếp."

Đối phương ngập ngừng một chút, rồi đồng ý.

"Được."

Sau khi cúp máy, Phó Thời ngồi yên trên sofa một lúc lâu trước khi đứng dậy.

Căn hộ này không giống với căn hộ nhỏ ở thành phố F mà anh đặc biệt chọn mua. Lúc mua nơi này, anh không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là chọn căn hộ rộng nhất.

Nhưng chính vì quá rộng, mà khi anh ở một mình, căn nhà trông thật trống trải. Đặc biệt là sau khi từng trải qua cảm giác sống chung với Tạ Ly, sự cô đơn và thiếu thốn càng trở nên dày vò hơn.

Phó Thời đi qua đi lại trong phòng, ánh mắt vô tình dừng lại ở tờ lịch treo trên tường.

Một dấu mực đỏ đã đánh dấu ngày anh sẽ gặp lại Tạ Ly.

Một hàng, hai hàng...

Anh tiếp tục lật lịch về những tháng sau.

Thật dài...

Anh quay lại sofa ngồi xuống, nghĩ rằng giờ này Tạ Ly hẳn đang nói chuyện với Trình Mộ Tiêu. Anh theo thói quen lướt qua trang cá nhân của Tạ Ly, và không ngạc nhiên khi thấy nó vẫn sạch sẽ, không có gì mới.

Tạ Ly hiếm khi đăng bài.

Dòng trạng thái gần đây nhất là từ hai tháng trước, cô chia sẻ một hướng dẫn chỉnh sửa video. Anh đã nhấn thích bài viết đó từ lâu.

Khi chuẩn bị thoát ra, Phó Thời bỗng nhận ra bên dưới bài đăng có thêm một bình luận mới.

"Hehe, có ích đó, mình xin nhé!"

Phó Thời nhớ ra đây là bạn cùng phòng của Tạ Ly, cô gái mà cô dành sự quan tâm đặc biệt.

Anh đã từng cho người điều tra, tuy gia đình cô gái này không có gì nổi bật, nhưng điểm đáng chú ý là hoàn cảnh gia đình không hề khá giả.

Có lẽ... đây cũng là một điểm anh có thể lợi dụng.

Phó Thời gần như cứ nửa tháng lại bay đến thành phố F một lần.

Đó là sau khi đã bị Tạ Ly giảm tần suất xuống. Chứ theo ý anh, tuần nào anh cũng muốn qua.

Tạ Ly với lịch học dày đặc, không hiểu nổi làm sao mà đại học của Phó Thời lại nhàn hạ đến thế.

Hôm nay, khi cô đang ngồi trước máy tính mò mẫm phần mềm thiết kế theo hướng dẫn, bàn học bỗng bị gõ nhẹ.

Ngẩng đầu lên, cô thấy Trương Yến đứng đó.

Cô bạn làm bộ mặt nghiêm túc, tay giơ lên chào kiểu quân đội: "Báo cáo tổ chức, em có tin mật cần báo cáo!"

Hai người đã quá quen thân, nhìn dáng vẻ này của Trương Yến, Tạ Ly muốn bật cười nhưng cố nhịn, ngả lưng vào ghế, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Trương Yến lập tức đưa điện thoại ra: "Tổ chức nhìn xem, bạn trai của cậu vừa kết bạn với mình."

Ngay lập tức, Cố Bình - đang bôi kem dưỡng - lập tức quay đầu lại. La Thu Ngọc đang chơi game, thậm chí còn bỏ cả tai nghe để chen qua.

"Thật không đấy?"

Là thật.

Tạ Ly vừa nhìn thấy ảnh đại diện đã nhận ra ngay. Đó là ảnh cặp đôi mà Phó Thời mới chọn và thay cùng cô không lâu trước đây.

Trương Yến giơ điện thoại ra hai tay: "Khi nhận lời kết bạn, mình đâu biết đó là bạn trai của cậu, chỉ thấy ảnh đại diện quen quen thôi. Mời tổ chức kiểm tra!"

Cái "tổ chức" này không chỉ có Tạ Ly, mà cả hai cô bạn còn lại đều dí đầu lại xem.

Tạ Ly kéo khung chat lên xem một lượt.

Chuyện này có lẽ bắt nguồn từ lần trước khi cô để lỡ trả lời tin nhắn. Phó Thời rõ ràng muốn "mua chuộc" Trương Yến làm người báo tin, bởi anh biết cô thân nhất với Trương Yến trong phòng ký túc.

"Chậc chậc, tiền bạc đúng là chẳng thành vấn đề." La Thu Ngọc cảm thán hai tiếng rồi mở bản thỏa thuận đính kèm, mắt sáng rực: "Để xem nào, một, mười, trăm, nghìn, vạn... Ôi trời! Lại còn lương cứng kèm hoa hồng? Này, cậu hỏi thử xem anh ta có cần tuyển thêm người không?"

Tạ Ly thầm thở dài trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, khẽ cười nói với Trương Yến: "Cậu bảo anh ấy tăng giá đi."

"Tăng giá nữa?" Trương Yến ngập ngừng, giọng hơi bất an: "Mình hơi áy náy."

"Không sao đâu." Tạ Ly trả lại điện thoại cho cô bạn, vẫn giữ nụ cười, "Càng đắt, anh ấy càng thấy yên tâm."

"Đây chính là thế giới của người có tiền sao? Cái gì đắt tiền thì là tốt à?"

"Con trai nhà phú ông là thế mà."

Cả nhóm cười ồ rồi tản ra, chỉ có Cố Bình đi ngang qua, vỗ vai Tạ Ly một cái: "Cậu mà không nói đó là bạn trai mình, chắc mình còn tưởng anh ta là kẻ theo dõi biến thái."

Câu nói của Cố Bình chỉ là đùa vui, nhưng lại khiến Tạ Ly không khỏi trầm tư. Cô cầm lấy điện thoại, mở khung chat với Phó Thời, nơi đoạn hội thoại dừng lại khi cô báo là mình cần học bài, còn anh đáp một tiếng "Được."

Ngón tay Tạ Ly gõ nhẹ lên màn hình, do dự một lúc rồi gửi đi một tin nhắn:

"Anh có đang bận không?"

Bình thường, cô hiếm khi chủ động nhắn tin cho anh khi không có việc gì. Đột ngột nhắn như vậy, cô cũng không biết phải bắt đầu thế nào.

Nhưng với Phó Thời, điều đó không quan trọng.

Gần như ngay lập tức, anh trả lời: "Có chuyện gì vậy?"

Tốc độ nhanh đến mức khiến cô nghĩ anh như đang chờ sẵn.

Tạ Ly không vội đáp, vài giây sau, anh lại nhắn tiếp: "Xảy ra chuyện gì rồi à?"

Nếu như lần đầu là giọng điệu vui mừng, thì lần thứ hai đã mang theo chút sốt ruột và bất an.

Tạ Ly nhìn màn hình, trầm ngâm một lúc, cuối cùng không nhắc đến chuyện của Trương Yến.

"Mai anh đến lúc mấy giờ?"

Ở đầu dây bên kia, nhận được tin nhắn này, Phó Thời thở phào nhẹ nhõm, chỉ còn lại sự hân hoan khi thấy Tạ Ly chủ động liên lạc với mình.

Anh ngả người ra sofa, bắt chéo chân, khóe môi không kìm được mà cong lên.

"Tám giờ tối."

"Để em đi đón anh nhé?"

Dù đây là một câu hỏi, Phó Thời lại đọc đi đọc lại nó, lòng ngập tràn vui sướng. Đây là lần đầu tiên cô chủ động muốn đón anh, làm sao anh nỡ từ chối?

"Anh sẽ bảo tài xế đến trường đón em trước, rồi cùng đi."

Đó quả là cách hợp lý nhất. Tạ Ly đồng ý, sau đó nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: "Em phải tiếp tục học rồi, mai gặp anh."

Đọc tin nhắn này, Phó Thời không nhịn được mà bật cười.

"Nếu học mệt, cứ nhắn tin cho anh."

Tạ Ly tất nhiên không trả lời nữa, cô chọc ghẹo một chút rồi "chạy mất", để lại Phó Thời với tâm trạng xáo trộn mãi không yên.

Khi thì anh nghĩ xem làm thế nào để chứng minh mình không ngốc, khi lại lật đi lật lại những tin nhắn cô gửi, đọc mãi không chán.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại tắt dần, phản chiếu lên khuôn mặt anh – một khuôn mặt mà rất hiếm khi trông tươi sáng đến thế.

Chỉ có cô mới có thể làm cho những ngày tháng tăm tối của anh trở nên rực rỡ thêm một chút.

Nếu cô không cho anh một viên kẹo ngọt, có lẽ anh thật sự sẽ chết vì đói mất.

-

Vì Tạ Ly đã nói trước rằng sẽ đến đón anh, Phó Thời từ lúc lên máy bay đã mang theo một cảm giác mong chờ nhiều hơn so với mọi lần trước.

Khi ra khỏi cổng sân bay, anh thậm chí không cần phải tìm kiếm, chỉ cần liếc mắt là đã thấy cô gái đứng đó.

Mái tóc cô hơi xoăn nhẹ, vì thời tiết đã trở lạnh nên cô mặc một chiếc áo khoác màu nâu, quàng thêm một chiếc khăn quàng dài kẻ caro.

Nghĩ lại, mặc dù do sự "kiên trì" của anh mà hai người gần như cứ nửa tháng lại gặp nhau một lần, nhưng mỗi lần gặp, Phó Thời luôn cảm thấy Tạ Ly thay đổi rất nhiều. Giống như một viên ngọc không quá rực rỡ, nhưng theo thời gian càng trở nên trong trẻo và dịu dàng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tạ Ly đã nhìn thấy anh. Cô không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía anh tựa như đang gọi tên anh.

Phó Thời gần như có thể tưởng tượng được giọng nói dịu dàng ấy. Anh dường như đã quen với việc trái tim mình lặng đi sau mỗi lần rời khỏi đây, và chỉ khi gặp lại cô, nó mới đập mạnh trở lại. Cứ thế lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn.

Khi bước đến gần cô, Tạ Ly mới lên tiếng hỏi: "Anh chưa ăn gì đúng không?"

"Ừ."

"Em đã đặt sẵn chỗ ở nhà hàng rồi."

Phó Thời lại khẽ "Ừ" một tiếng, sau đó theo thói quen nắm lấy tay cô.

Tạ Ly cũng để anh làm vậy.

Thực ra hành động Phó Thời bỏ tiền mua chuộc Trương Yến từng khiến cô thoáng chốc cảm thấy bực mình.

Trương Yến thật sự coi cô là bạn, nên đã lập tức kể mọi chuyện lại.

Nhưng nếu không thì sao? Nếu như Trương Yến thực sự làm "gián điệp" cho Phó Thời, âm thầm báo cáo từng hành tung của cô, và rồi một ngày nào đó cô phát hiện ra sự thật, liệu cô có thể bình thản chấp nhận không?

Phó Thời đúng là đã thay đổi rất nhiều, nhưng ở một số khía cạnh, như tính cách độc tài và kiêu ngạo kiểu của Tạ Hoài Chí, thì anh vẫn chẳng thay đổi.

Bản chất vẫn là muốn mọi chuyện diễn ra theo ý muốn của mình.

Chỉ là...

Tạ Ly cũng từng tự ngẫm lại bản thân. Có lẽ chính thái độ của cô đã khiến anh bất an. Nếu lần trước cô chủ động nói với anh mọi chuyện, chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc anh phải biết qua những lời chế nhạo cay nghiệt từ Trình Mộ Tiêu.

Nói cho cùng, cả hai đều là những kẻ "nghiệp dư" trong chuyện tình cảm, thiếu kinh nghiệm, thiếu trưởng thành.

Tạ Ly từ trước đến nay đối với bất cứ ai hay việc gì đều nghiêm túc, duy chỉ với Phó Thời, cô không thể hoạch định được tương lai hay đưa ra thái độ rõ ràng.

Thế nên, cô chỉ có thể bị động mà bước từng bước, vừa đi vừa nhìn xem kết quả thế nào.

Cô nghĩ, thôi thì coi như để Trương Yến kiếm thêm một khoản, chẳng mấy chốc là cô ấy cũng có đủ tiền mua máy tính rồi.

Bình Luận (0)
Comment