Khi nhìn thấy kết quả, phản ứng của Phó Thời bình tĩnh hơn nhiều so với những gì Tạ Ly dự đoán.
Anh chăm chú nhìn tờ kết quả xét nghiệm một lúc lâu, như thể đang tiêu hóa sự thật này.
Tạ Ly chủ động nắm lấy tay anh.
Cô hiếm khi làm vậy, mà Phó Thời người lúc nào cũng ham thích những tiếp xúc thân mật cũng rất ít khi cho cô cơ hội này.
"Bác sĩ nói rồi, kết quả này chưa phải là kết luận cuối cùng. Tất cả còn phải đợi sau khi phẫu thuật lấy mẫu sinh thiết, khi đó mới xác định được. Bây giờ đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta lập tức liên hệ bệnh viện."
Lúc này Phó Thời mới như hoàn hồn. Anh cúi xuống nhìn cô. Tạ Ly không biết ánh mắt mình lúc này như thế nào, nhưng từ trong mắt anh, cô lại thấy được sự xót xa.
"Xin lỗi." Anh siết lấy tay cô, giọng nhẹ nhàng, "Khiến em lo lắng lắm phải không?"
Tạ Ly trước khi đến đây đã cố gắng dằn xuống mọi cảm xúc. So với đau lòng, điều quan trọng hơn lúc này là cùng anh đối mặt.
Nhưng khi nghe anh nói như vậy, đôi mắt cô vẫn đỏ hoe ngay tức khắc.
"Anh ngốc quá hả? Giờ mà anh còn lo lắng cho em?"
Giọng nói nghẹn ngào, đầu cô hơi cúi xuống, không nói tiếp được nữa, chỉ có bàn tay là nắm chặt hơn.
Phó Thời chưa bao giờ cảm nhận được, bàn tay họ từng siết chặt đến thế này.
Như thể cô đang dùng toàn bộ sức lực để bám chặt lấy anh.
Làm sao mà không lo lắng cho được?
Không ai hiểu sự mềm mại trong lòng Tạ Ly hơn Phó Thời, cũng không ai biết rõ cô đã lo lắng thế nào trong những ngày qua bằng anh.
Trước đây, vào những khoảnh khắc hạnh phúc đến mức chẳng còn mong cầu gì hơn, Phó Thời từng nghĩ, dù ngay giây tiếp theo có phải chết, anh cũng không oán hận gì cả.
Giờ đây, suy nghĩ ấy vẫn không thay đổi, chỉ là...
Người đàn ông ôm chặt lấy cô, không để lộ bất cứ cảm xúc nào trong mắt.
Anh thực sự không nỡ...
Không nỡ rời đi.
Không nỡ bỏ lại người vợ mà anh đã chờ đợi bao lâu mới có được.
Anh sao có thể đành lòng bỏ cô lại?
"Nếu là trong mấy bộ phim ngược tơi bời ấy." Giọng Phó Thời vang lên từ trên cao, "Lúc này chắc nam chính phải đóng vai đau khổ để không làm liên lụy đến nữ chính, hoặc bỏ đi nước ngoài chữa bệnh đúng không?"
Không đợi Tạ Ly cau mày phản bác, anh đã bật cười nhẹ một tiếng: "Nhưng mà không được đâu,"
Anh siết chặt vòng tay, hôn lên đỉ.nh đầu cô, giọng nói đầy kiên định: "Em phải ở bên anh. Kể cả khi anh chết đi, Tạ Ly, người đưa tiễn anh cũng nhất định phải là em."
Nghe đến chữ "chết", cơ thể Tạ Ly bỗng cứng đờ.
Cô lập tức bấu chặt lấy ống tay áo của Phó Thời.
"Đừng nói mấy lời này."
Phó Thời biết câu này sẽ khiến cô đau lòng, nên cũng không nói thêm nữa. Nhưng trong lòng lại bắt đầu suy tính. May mắn là trước đó họ đã lặng lẽ đi kiểm tra, nếu không, nếu tin tức này bị lộ ra, tình thế của anh bây giờ sẽ rất bất lợi.
Không chết thì thôi. Nếu thật sự không thể tránh khỏi, sau khi thu xếp mọi thứ cho Tạ Ly, anh nhất định phải kéo theo vài kẻ chôn cùng.
"Chuyện này, trước mắt vẫn chưa thể để lộ ra ngoài."
Tạ Ly ngồi thẳng dậy, cô hiểu được những băn khoăn của anh, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất phải là sức khỏe.
"Vậy phẫu thuật của anh thì sao? Phải mời bác sĩ giỏi nhất..." Nói đến đây, giọng cô bỗng ngập ngừng, như thể vừa hiểu ra điều gì: "Anh định đi thành phố C sao?"
Nơi đó là địa bàn của nhà họ Hứa.
Vợ chồng đúng là tâm linh tương thông, Phó Thời vừa nghe đã gật đầu: "Ừ."
Anh lập tức liên hệ với cậu bên nhà mẹ. Những năm qua họ vẫn duy trì liên lạc, các cậu vốn đã rất quan tâm đến anh, huống hồ còn có ông cụ Hứa ngồi trên đó. Anh chỉ cần nói một tiếng, bên kia tự nhiên sẽ lo tất cả, không cần anh bận tâm.
Tạ Ly ở lại văn phòng của Phó Thời một lúc lâu, đến khi rời đi, vẫn là anh tiễn cô ra ngoài.
"Vậy chốt vậy nhé? Ngày mai anh đi cùng em đến triển lãm trang sức. Mẹ kế của anh còn nói em làm mất mặt nhà anh nữa đấy."
"Dạo này thực sự quá bận..." Người đàn ông có những đường nét sắc lạnh, cả người tỏa ra hơi thở xa cách, thế nhưng ánh mắt rũ xuống lại dịu dàng đến lạ, như đang dỗ dành người giận dỗi vậy.
"Hay là đợi anh xong việc nhé?"
Những người trong văn phòng vốn đang giả vờ làm việc nhưng thực ra đều liếc sang hóng chuyện, lúc này ai nấy đều như thấy quỷ.
Chỉ thấy Tạ Ly kéo lấy tay áo của Phó tổng, cũng không làm nũng, cũng chẳng cầu xin, nhưng ánh mắt lại mang theo ý tứ lấp lửng. Cô im lặng một lúc lâu, mãi sau mới đánh bạo ra lệnh với khí thế không còn mạnh mẽ như trước: "Nhất định phải là ngày mai."
Cho nên đây mới là làm nũng thật sự sao? Làm gì có ai không mềm lòng được chứ?
Quả nhiên, Phó tổng của bọn họ lập tức đầu hàng.
"Được, được, được! Ngày mai thì ngày mai. Anh đặt vé máy bay ngay."
Phó Thời đưa cô vào thang máy, cửa khép lại trước mắt anh.
Trước khoảnh khắc đó, ánh mắt Tạ Ly dành cho anh có chút luyến tiếc. Không phải đang diễn, mà là thực sự không nỡ rời xa, lưu luyến quấn quýt.
Trước đây, cô chưa bao giờ nhìn anh với ánh mắt ấy.
Phó Thời đứng lặng thật lâu, rồi mới quay người trở lại văn phòng.
Anh ngồi xuống ghế chủ tịch, bàn tay chống lên trán, trước mặt vẫn là bức ảnh mẹ anh chụp cùng hai người lúc nhỏ.
Phó Thời khẽ thở dài.
Lúc này điều mà anh nghĩ đến là, Tạ Ly phải làm sao bây giờ?
Nếu anh rời đi theo một cách khác, cô chắc chắn vẫn sẽ sống tốt. Nhưng nếu theo cách này, cô lại mềm lòng như vậy, làm sao cô chịu được sinh ly tử biệt?
-
Tạ Ly muốn gọi điện báo cho Trương Yến một tiếng, nhưng vẫn không tìm thấy cô nàng.
Khi liên lạc được thì mới biết, cô nàng đã về nhà rồi.
"Xin lỗi cậu, Tạ Ly." Giọng nói đầu dây bên kia đầy mệt mỏi, "Nhà có chút việc, mình phải về xem sao."
Tạ Ly lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Trương Yến im lặng một lúc rồi mới nói: "Cũng không có gì... Ba mình vô ý bị ngã, gãy xương chân."
"Có nặng không?"
"Không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi một thời gian là được."
Tạ Ly lúc này mới thở phào: "Vậy thì tốt rồi."
Thực ra cô không hiểu rõ lắm về gia đình Trương Yến, vì nhà họ quá xa, cô chưa từng đến thăm, cũng chưa từng gặp qua người thân của cô nàng.
Cô chỉ biết sơ sơ về các thành viên trong nhà.
"Cậu cứ yên tâm chăm sóc bác đi. Bên này mình cũng có vài chuyện phải giải quyết, công việc của studio cứ để đấy đã, chờ cậu về rồi tính."
Trương Yến bên kia cũng đáp lại một tiếng.
Sau khi cúp máy, tâm trạng Tạ Ly vẫn có chút rối bời. Cô biết mấy năm nay Trương Yến chắc cũng tiết kiệm được chút tiền, nhưng vẫn không yên lòng, bèn gọi cho Hoàng Du, dặn anh ta chuyển vào tài khoản Trương Yến 200.000 tệ.
Sợ cô nàng không chịu nhận, cô còn để lại lời nhắn: "Tiền cứ giữ đó trước, cần thì dùng, không cần thì khi nào về rồi tính sau."
May mắn là lần này đối phương đã chịu nhận.
Sau đó, Tạ Ly cho hai nhân viên còn lại của studio nghỉ phép, rồi hôm sau liền cùng Phó Thời bay đến thành phố C.
Sân bay thành phố C.
Vừa ra khỏi cổng, Tạ Ly đã nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng ở đó.
Cô gặp bọn họ không ít lần từ khi còn học đại học cho đến sau khi kết hôn, nên tự nhiên lên tiếng chào:
"Cậu cả, cậu út."
Người đàn ông lớn tuổi hơn gật đầu với cô: "A Ly, cực cho cháu rồi."
"Đúng là cực nhọc đấy." Người bên cạnh thì miệng nói mát, nhưng ánh mắt vẫn mang theo chút lo lắng. Đến khi bị ông anh trừng mắt một cái mới chịu im lặng.
Hứa Quý Thanh liếc mắt nhìn Phó Thời, từ trên xuống dưới quan sát một lượt, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ vỗ lên vai anh: "Đã đến rồi thì đừng nghĩ linh tinh nữa, hai ngày tới cứ tập trung kiểm tra đi. Cậu sẽ nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật cho cháu."
Phó Thời khẽ gật đầu: "Được."
Trên đường ra xe, Hứa Quý Thanh chợt bổ sung thêm một câu: "Chuyện của cháu, tạm thời cậu chưa nói với ông ngoại. Đợi có kết quả chính xác rồi hãy nói."
Dù gì Phó Thời cũng là đứa con duy nhất mà em gái ông để lại trên đời, nếu bây giờ báo tin này cho ông cụ Hứa, chỉ sợ ông cụ không chịu nổi cú sốc.
Nhắc đến ông cụ, Tạ Ly liền nhận ra trong mắt Phó Thời có một tia đau xót lướt qua.
Nhưng người đàn ông vẫn gật đầu: "Cháu biết rồi."
Cô theo bản năng nắm chặt lấy tay anh hơn một chút.
Hứa Quý Thanh liếc qua hai bàn tay đang nắm chặt nhau của bọn họ, rồi quay đi sắp xếp để hai người cùng ngồi một xe.
Vì không thể để ông cụ Hứa biết chuyện, cũng để tránh lãng phí thời gian, họ không đến biệt thự cũ, mà trực tiếp đến bệnh viện tư của nhà họ Hứa.
Một ngày kiểm tra kéo dài không ngừng nghỉ.
Tạ Ly vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Lúc làm chụp cắt lớp toàn thân, cô đứng bên trong phòng quan sát phía sau lớp kính, vô thức cắn nhẹ ngón tay vì lo lắng.
Cô đã từng thấy Phó Thời trong mọi dáng vẻ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh mặc đồ bệnh nhân.
Khoảnh khắc anh nằm xuống giường bệnh, cô đã kịp nhận ra biểu cảm phản kháng thoáng qua trên gương mặt anh. Một biểu cảm chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, nhưng không hiểu sao lại khiến hốc mắt cô bỗng nhiên nóng lên.
Thực ra bác sĩ đã nói với cô, kết quả xét nghiệm mô sinh thiết từ lần nội soi dạ dày trước đó rất có thể chính là kết luận cuối cùng. Thế nhưng dạo gần đây cô không ngừng tìm kiếm các trường hợp phẫu thuật có kết quả khác với nội soi ban đầu. Dù chỉ có một tia hy vọng, cô cũng không thể không tin tưởng.
"A Ly."
Một giọng nói vang lên kéo cô về thực tại.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, rồi mới quay sang.
"Cậu cả."
Hứa Quý Thanh không biết từ khi nào đã đứng cạnh cô, ánh mắt ông nhìn vào bên trong tràn ngập nỗi lo lắng không thể che giấu.
"Cực cho cháu rồi." Ông lặp lại câu nói ban nãy.
Tạ Ly vừa định đáp rằng không có gì cực khổ cả, nhưng chưa kịp nói ra thì ông đã nói tiếp.
"Phó Thời có cháu, đó là phúc phần của nó. Không chỉ là bây giờ, mà còn suốt bao năm qua. Nhờ có cháu nên dù là thời điểm nào, nó cũng chưa từng thực sự cô độc."
"Chính vì vậy mà nó vẫn còn có cảm xúc, vẫn có thể sống như một con người có da có thịt."
"Nó yêu cháu, dựa dẫm vào cháu, dồn tất cả tình cảm của mình lên người cháu. Trong mắt người ngoài, đó là một điều may mắn. Nhưng đối với một người không cần điều đó, đây lại là một gánh nặng."
"Lần này nếu có chuyện gì xảy ra, cháu cùng nó đi đến cuối con đường, sau này dù nó không còn, nhà họ Hứa vẫn sẽ che chở cho cháu cả đời. Nếu nó may mắn vượt qua, vậy thì cháu..."
Lời nói của Hứa Quý Thanh đột ngột ngừng lại. Ông không nói tiếp nữa, và Tạ Ly cũng không hỏi thêm.
Bởi hiện tại, cô không thể phân tâm để nghĩ đến tương lai được.
-
Ban đêm, Tạ Ly ngủ trên giường xếp dành cho người nhà trong phòng bệnh. Giường trong khu phòng VIP tất nhiên rất thoải mái, nhưng cô lại không thể nào ngủ được. Cô không dám xoay người phát ra tiếng động, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Phó Thời đang nằm trên giường bệnh cách đó không xa.
Có vẻ anh đã ngủ rồi.
Tạ Ly ngồi dậy, lặng lẽ nhìn anh một lúc, rồi rón rén bước ra khỏi phòng bệnh.
Cô ngồi xuống băng ghế dài ở hành lang, dựa vào ánh đèn tường, tiếp tục tìm kiếm trên điện thoại những trường hợp bệnh tương tự, cố gắng tự an ủi bản thân bằng những kết quả lạc quan. Chỉ là cô cũng hiểu rõ xác suất là một thứ không thể nói trước. Một phần vạn khi rơi xuống một người, đối với người ấy mà nói, đó chính là một trăm phần trăm.
Lúc quay lại phòng bệnh, cô vừa đóng cửa lại, giọng nói của người trên giường đột ngột vang lên.
"Tạ Ly."
Cô giật mình, quay đầu lại: "Em làm anh thức à?"
Trong bóng tối, cô không nhìn rõ biểu cảm của Phó Thời, chỉ nghe thấy anh bật cười khẽ: "Em không ở cạnh, anh không ngủ được."
Vì lo buổi tối hoặc sáng sớm hôm sau có y tá đến kiểm tra, cô mới chọn nằm giường xếp. Nhưng nghe anh nói vậy, cô đứng yên một lúc lâu, đợi đến khi mắt đã quen với bóng tối, rồi mới đi thẳng đến bên giường anh.
Người đàn ông tự động dịch sang một bên, tạo ra một khoảng trống trên giường.
Tạ Ly cởi giày, chui vào vị trí mà anh vừa nhường ra.
Chỉ đến khi ôm cô vào lòng, Phó Thời mới khẽ thở dài mãn nguyện. Nghĩ đến việc thời gian có thể ôm cô như thế này không còn nhiều nữa, anh chỉ hận không thể mỗi phút mỗi giây đều ở bên cô.
Người phụ nữ ngoan ngoãn nằm im để anh ôm, cuối cùng còn ngả đầu tựa vào ngực anh. Khoảnh khắc ấy, dường như khoảng trống trong tim Phó Thời cũng được lấp đầy.
"Phó Thời."
"Ừm?"
"Anh không sợ sao?"
Người đàn ông suy nghĩ chốc lát, rồi nhẹ nhàng vu.ốt ve mái tóc của cô: "Bây giờ thì không còn sợ nữa."
Người trong lòng không trả lời, chỉ chủ động ôm lấy eo anh.
Khoảnh khắc ấy, Phó Thời bỗng nhận ra...
Yêu hay không yêu, hình như đã không còn quan trọng nữa.
Anh khẽ khàng cất giọng: "Tạ Ly, nếu không có em, anh nhất định sẽ cảm thấy cuộc đời mình thật bi thảm, sẽ oán trách số phận bất công. Anh sẽ làm những chuyện điên rồ mà mình muốn làm, sẽ báo thù, sẽ phát điên... Cuối cùng sẽ rời đi trong đau đớn."
"Nhưng vì có em, anh chưa bao giờ cảm thấy số phận bạc đãi mình."
"Thế nên anh mới có thể bình thản như bây giờ."
Trong đầu Phó Thời bỗng hiện lên một từ còn đẹp đẽ hơn cả tình yêu.
Ràng buộc.
Những năm tháng đằng đẵng bên nhau,
Những lần số phận đan xen, dây dưa chẳng dứt,
Những sợi tơ vô hình ràng buộc anh và cô chặt chẽ đến mức nó đã vượt xa phạm trù của tình yêu.