Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 79

Ngày Phó Thời phẫu thuật, Tạ Ly nhận được cuộc gọi từ Tạ Khởi Nguyên.

"Chị, nghe nói chị và anh rể đến thành phố C rồi?"

"Ừm."

Phòng bệnh vip của Phó Thời giống dạng căn hộ, lúc này Tạ Ly đang ở phòng khách, Phó Thời bắt đầu nhịn ăn uống, cô cũng không có tâm trạng gì, sáng chưa ăn, giờ chỉ tự rót cho mình một cốc nước.

"Vậy khi nào hai người về?"

Dạo gần đây, cô và em trai ít tiếp xúc, không còn thân thiết như trước.

Tạ Khởi Nguyên hiếm khi quan tâm đến lịch trình của cô, lần này còn hỏi cụ thể như vậy, cô lập tức cảnh giác. Là thời điểm đặc biệt, có khi cậu đang thăm dò, nên cô không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Sao vậy?"

Một tay cầm cốc nước, cô chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha.

Đầu dây bên kia, Tạ Khởi Nguyên do dự rất lâu mới lên tiếng: "Chị, em sắp kết hôn rồi."

Tạ Ly sững sờ.

Cô phải mất một lúc mới phát ra được tiếng ngạc nhiên: "Cái gì?"

Một khi đã nói ra, cậu không giấu nữa mà tuôn hết một hơi: "Em yêu cô ấy đã lâu nhưng ba mẹ không đồng ý. Giờ cô ấy có thai rồi, ba rất nghe lời anh rể, chị giúp em nói với anh ấy, bảo anh đứng về phía em có được không?"

Thái dương của Tạ Ly bắt đầu giật giật theo từng chữ của cậu.

"Em thực sự rất yêu cô ấy."

Giọng điệu của Tạ Khởi Nguyên chân thành đến mức khiến những lời trách móc của cô tạm thời nghẹn lại. Cô im lặng hồi lâu.

Dù sao việc gì cũng chưa xử lý xong đã khiến cô gái đó mang thai, cô không thể nào tán thành được.

Nhưng ít nhất, cô phải hiểu rõ mọi chuyện trước khi quyết định.

Bây giờ không phải thời điểm thích hợp.

Suy nghĩ một hồi, Tạ Ly chỉ đáp: "Việc này, đợi chị về rồi nói."

"Được, được, được!" Tạ Khởi Nguyên nghe vậy, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

"Chị và anh rể cứ tận hưởng chuyến đi nhé."

"Tạ Ly."

Cô ngẩng đầu lên, là người đàn ông cả buổi không thấy bóng dáng giờ đang bước ra ngoài.

"Nói chuyện với ai thế?"

Tạ Ly đút điện thoại vào túi, đặt cốc nước xuống, bước đến chỗ Phó Thời: "Không có gì."

Cô không muốn anh phải lo lắng về chuyện này.

"Anh có chán không? Còn chút thời gian nữa, hay xem phim nhé?"

Phó Thời theo thói quen nắm lấy tay cô, nét khó chịu thoáng qua khi nãy vì không thấy cô đâu cũng nhanh chóng tan biến.

"Ừm."

Họ chọn một bộ phim nước ngoài ngẫu nhiên.

Tạ Ly thực sự không có tâm trạng, nhưng khi quay sang lại thấy Phó Thời đang rất tập trung.

Cô cũng nhìn lại màn hình.

Là bộ phim nổi tiếng "Flipped" (Lần Đầu Biết Yêu).

Cô chưa xem, nhưng với công việc của mình, những tác phẩm hot thế này ít nhiều cũng biết sơ qua.

Đại khái là câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã.

Phim mới chiếu được hai mươi phút, cửa phòng bệnh đã mở ra.

Một đoàn người lần lượt bước vào: Bác sĩ điều trị chính, lãnh đạo bệnh viện, hai người cậu ruột và mợ của Phó Thời.

Tạ Ly lập tức đứng dậy.

Phó Thời thì thản nhiên bấm tạm dừng phim.

"Không cần căng thẳng, bác sĩ giỏi nhất đã sắp xếp xong xuôi rồi." Một trong hai cậu lên tiếng.

Phó Thời nhướn mày, liếc ông ấy một cái: "Nghe giọng cậu, có vẻ cậu mới là người căng thẳng nhất?"

"Nhìn nó còn nói chuyện ngang ngạnh như vậy là yên tâm rồi."

Một nhóm người vừa nói chuyện, vừa đưa Phó Thời vào phòng phẫu thuật.

Dù là ca đại phẫu nhưng cũng không phải loại không thể ra được, nên không khí vẫn nhẹ nhàng. Không có cảnh sinh ly tử biệt nào cả.

Sau khi Phó Thời vào phòng mổ, mọi người đến phòng chờ đợi.

Giữa chừng, Tạ Ly nhận được điện thoại từ Hoàng Du. Anh ta là người duy nhất trong công ty biết tình trạng bệnh của Phó Thời.

Tạ Ly nhìn lướt qua những người trong phòng, bước ra ngoài để nghe máy.

"Trợ lý Hoàng, có chuyện gì?" Cô cảm thấy có điềm không hay.

Quả nhiên, giọng Hoàng Du vội vã: "Cô Tạ, bên Tổng Giám đốc Tôn nghe phong thanh về bệnh tình của Phó tổng. Bà ta triệu tập hội đồng quản trị ngay trong hôm nay, Định nhân cơ hội này gạt anh ấy ra khỏi vị trí! Tôi nghe nói bà ta còn bí mật gặp gỡ các thành viên trong hội đồng. Có lẽ đang thuyết phục bọn họ theo phe mình, chúng ta phải làm sao đây?"

Lúc trước hai bên còn cân sức, nhiều người chỉ ngồi xem kịch.

Nhưng nếu bệnh của Phó Thời là thật, Tôn Lâm đang trên đà quyền lực, cậu con trai cũng sắp trưởng thành, thì không thể đảm bảo không có kẻ muốn hùa theo bà ta.

"Thuyền đắm ai mà chẳng muốn đẩy nhanh?"

Trong tình huống này, Hoàng Du chỉ có thể tìm đến Tạ Ly thương lượng.

Cô biết sự việc nghiêm trọng, đầu óc nhanh chóng tính toán.

"Chủ tịch biết chưa?"

"Có vẻ là chưa."

Hoàng Du lập tức nhận ra điểm mấu chốt: "Đúng rồi! Hay là bây giờ báo cho chủ tịch?"

Dù sao hai cha con đấu đá thế nào cũng là chuyện nhà. Kẻ khác ra tay đẩy con trai mình xuống nước, ông ta chắc chắn không khoanh tay đứng nhìn.

Hoặc nếu có ngày ông ta thực sự bỏ mặc, thì ít nhất... không phải là lúc này.

Tạ Ly cân nhắc một lúc, rồi bình tĩnh ra lệnh: "Không cần báo cho ông ta. Bây giờ hãy tung tin cho giới truyền thông, đưa nó lên hot search."

Cô ngừng lại vài giây, sau đó nhấn mạnh thêm một câu: "Làm sao để tin tức xuất hiện dưới danh nghĩa của Tôn Lâm, càng nghiêm trọng càng tốt."

Hoàng Du lập tức hiểu được ý của Tạ Ly: "Được, tôi làm ngay."

Chỉ một lát sau, anh ta đã gửi tin nhắn đến.

Thì ra chuyện Tôn Lâm biết được tin tức về bệnh tình của Phó Thời là vì trước đó có người đã chụp được ảnh của hai người họ tại bệnh viện thành phố.

Người chụp ảnh không hề nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần đăng bài cảm thán:

"Gặp một đôi tình nhân ở bệnh viện, nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, khí chất cao quý, ai hiểu được cảm giác này không? Đúng kiểu couple nhà giàu bước ra từ tiểu thuyết luôn ấy!"

Dưới phần bình luận, có người nhận ra thân phận của họ, xác nhận đúng là cặp vợ chồng hào môn.

Rồi không biết bằng cách nào, tin tức này đến tai Tôn Lâm. Sau đó bà ta lập tức điều tra hồ sơ bệnh án của Phó Thời.

Kết hợp mọi manh mối trước sau, bà ta đã nắm rõ tình trạng bệnh của anh.

Hoàng Du làm việc rất nhanh. Không lâu sau, điện thoại của Tạ Ly bắt đầu đổ chuông liên tục. Có người nhà họ Phó, người nhà họ Tạ, còn rất nhiều số lạ không rõ danh tính.

Tạ Ly không bắt máy.

Cô cũng không quan tâm thế giới bên ngoài có náo loạn thế nào, dứt khoát tắt nguồn điện thoại, quay lại phòng chờ để tiếp tục đợi.

-

Ca phẫu thuật của Phó Thời kết thúc trong sự chờ đợi căng thẳng của mọi người.

Khi bác sĩ bước ra, trên mặt ông ấy là sự nhẹ nhõm dễ dàng nhận thấy: "Chúng tôi xác định đây chỉ là u lành tính, kết quả xét nghiệm nhanh trong lúc phẫu thuật cũng trùng khớp. Dù cần đợi thêm hai ngày để có báo cáo bệnh lý chính thức, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, chắc chắn không phải ung thư ác tính."

Giọng điệu ông ấy rất chắc chắn.

Với một bác sĩ, dùng lời khẳng định như vậy, tức là đã có đủ cơ sở để đảm bảo.

Những ngày qua, Tạ Ly liên tục tìm hiểu trên mạng, tất nhiên cô biết sự khác biệt lớn giữa khối u lành tính và ung thư dạ dày.

Trái tim cô vốn treo lơ lửng trên cao suốt nhiều ngày. Ngay khoảnh khắc này, nó cuối cùng cũng được đặt về chỗ cũ.

Cả người cô như bị rút hết sức lực, đứng không vững, phải dựa vào tường.

May quá...

May mà chỉ là một phen hú vía...

Người bên cạnh thấy cô như vậy, vội vàng đỡ lấy cô.

"A Ly, cháu ổn không?"

Tạ Ly lắc đầu, giọng khàn khàn: "Mợ, cháu không sao."

Ai tin được cô không sao?

"Nhìn xem, mặt trắng bệch hết rồi. Chắc mấy ngày nay lo lắng đến chết mất, may mà mọi chuyện đều ổn cả rồi. Tai qua nạn khỏi, sau này chắc chắn sẽ có phúc."

Mọi người dìu cô về phòng nghỉ ngơi.

Phải mất rất nhiều ngày sau, Tạ Ly mới dần tiêu hóa hết những cảm xúc đè nén trong thời gian vừa qua.

Lúc này, Phó Thời đã hồi phục gần như hoàn toàn.

Trong lúc hai người cùng ăn cơm, anh lật xem những bức ảnh bị rò rỉ trước đó.

Trong ảnh, người phụ nữ tựa vào lòng anh, một tay đặt trên bụng anh, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Phó Thời cảm thán: "Chụp cũng khá đẹp đấy chứ."

Sau đó anh tiện tay lưu ảnh lại.

Dĩ nhiên, anh cũng đã biết tin đồn trên mạng: Nói rằng anh mắc trọng bệnh, sắp chết đến nơi.

Dư luận luôn có xu hướng đứng về phía kẻ yếu. Vì vậy, Tôn Lâm ban đầu không định làm rùm beng, chỉ muốn mượn cơ hội này để đá Phó Thời ra khỏi công ty trước.

Nhưng bây giờ tin tức đã lan truyền rộng rãi. Dù là để tránh dư luận, hay vì Phó Trác Đạt đích thân ra mặt, thì đã không còn ai dám ủng hộ bà ta nữa.

Phó Thời ngẩng đầu nhìn Tạ Ly. Cô đang cúi xuống múc canh cho anh.

"Bây giờ anh chưa thể ăn đồ quá dầu mỡ, em nấu canh thanh đạm, anh nếm thử xem."

Dưới mắt cô vẫn còn quầng thâm nhàn nhạt.

Suốt thời gian qua, anh biết cô chưa từng có một giấc ngủ ngon.

Có lẽ vì đã từng lướt qua Quỷ Môn Quan, tâm trạng của Phó Thời cũng có chút thay đổi.

Chỉ cần Tạ Ly luôn ở bên anh.

Chỉ cần cô vẫn ở đây.

Thì những chuyện khác, dường như không còn quan trọng nữa.

Ánh mắt anh chậm rãi lướt qua mái tóc cô. Lần này, tóc cô không còn suôn mượt như trước. Anh từng mua rất nhiều trang sức cho cô, nhưng chưa bao giờ mua kẹp tóc. Vì trong tiềm thức, anh không muốn cô nhớ đến người khác. Lần này thì mua đi. Không cần phải vướng mắc với quá khứ nữa. Dù sao, họ cũng phải tiếp tục hướng về phía trước.

-

Không bao lâu sau, Phó Trác Đạt cũng bay đến.

Kể từ sau khi Hứa Tử Câm qua đời, ông ta hiếm khi liên lạc với nhà họ Hứa. Lần này đích thân đến thăm Phó Thời, lại bị người nhà họ Hứa mỉa mai không ít. Nhưng khi biết anh chỉ bị u lành tính ở dạ dày, ông ta vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông này có vẻ như già đi mấy tuổi. Nhưng khi đứng trước mặt Phó Thời, ông ta vẫn cố giữ dáng vẻ cứng rắn như mọi khi.

"Chuyện lớn như vậy, tôi là ba cậu, thế mà cậu lại giấu tôi."

Phó Thời cười lạnh: "Người phụ nữ bên gối của ông không phải đã biết rồi sao? Sao bà ta không nói với ông?"

"Bà ấy là bà ấy, tôi là tôi. Dù gì, tôi vẫn là ba ruột của cậu."

"Bà ta cũng là mẹ ruột của cậu con trai quý báu kia đấy."

Hai cha con vẫn như thường ngày, khẩu chiến căng thẳng.

Nhưng đến khi sắp rời đi, Phó Trác Đạt vẫn chịu nhượng bộ trước.

"Chuyện này tôi sẽ giải quyết, cũng sẽ cho cậu một lời giải thích."

Ông ta đang nói đến vụ Tôn Lâm bí mật triệu tập hội đồng quản trị.

Phó Thời không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ.

Dao tự dâng đến tay, cớ gì không dùng?

-

Nhà họ Phó ra tay rất nhanh.

Họ gỡ bỏ tin đồn, chính thức làm rõ bệnh tình của Phó Thời. Nhưng dù vậy, sự tò mò của dân mạng với drama nhà giàu vẫn chưa giảm sút. Họ còn đào lại chuyện tiểu tam lên ngôi năm xưa, thêm mắm dặm muối mà bàn tán về một vở kịch ân oán hào môn.

Chẳng bao lâu, Tôn Lâm bị bãi nhiệm khỏi chức vụ.

Sau khi xuất viện, Phó Thời và Tạ Ly trở về thành phố A.

Anh vừa về đã lập tức đến công ty. Giờ chính là thời điểm thích hợp nhất để thanh trừng nội bộ. Còn Tạ Ly, cuối cùng cũng có thời gian xử lý chuyện riêng của mình.

Cô tới studio, nhưng vẫn chưa thấy Trương Yến trở về.

Tạ Ly gọi điện, điện thoại đối phương lại tắt máy. Cô hỏi hai nhân viên trong studio, bọn họ cũng không liên lạc được với Trương Yến.

Lúc này Tạ Ly mới nhận ra, ngoài số điện thoại, cô gần như không biết gì về gia đình của Trương Yến. Nhưng mất liên lạc một cách khó hiểu thế này rõ ràng không bình thường.

Tạ Ly cảm thấy bất an, lập tức nhờ Hoàng Du điều tra.

Còn cô tự mình đi gặp Tạ Khởi Nguyên.

Bình Luận (0)
Comment