Tạ Ly đến sớm, chờ sẵn trong phòng riêng đã đặt trước, thực đơn vẫn để bên cạnh, chưa gọi món.
Trong lúc chờ, cô gửi mấy tin nhắn cho Trương Yến, nhưng vẫn không có hồi âm. Tạ Ly vừa thở dài một hơi, cửa phòng đã mở ra.
Người đi vào đầu tiên là Tạ Khởi Nguyên. Chàng trai trẻ đã cao lớn, khuôn mặt khí chất anh tuấn, bước đi đến đâu cũng khiến người ta ngoái nhìn.
Vừa thấy chị gái, cậu đã lập tức lên tiếng: "Chị, lúc trước em gọi điện còn chưa biết chuyện của anh rể. Anh ấy sao rồi? Không có chuyện gì chứ?"
"Ừ, không sao cả."
Tạ Ly trả lời đơn giản, nhưng ánh mắt lại dừng trên cô gái đi phía sau cậu.
Không rõ vô tình hay cố ý, nửa người cô gái nấp sau lưng Tạ Khởi Nguyên, như thể có chút rụt rè.
Nhận ra ánh nhìn của chị, Tạ Khởi Nguyên dịch người sang một bên, nắm tay bạn gái kéo lên phía trước: "Chị, đây là Tô Như, bạn gái em."
Sau đó cậu quay sang giới thiệu với cô gái: "Đây là chị gái anh."
Trong mắt Tô Như có chút lúng túng, nhưng đã đến mức này rồi, có lẽ cô ấy cũng hiểu không thể trốn tránh mãi.
Cô ấy hơi nhích người ra, lễ phép nhưng vẫn mang chút e dè gọi một tiếng: "Chị ạ."
Tạ Ly mỉm cười chào lại: "Chào em, vào ngồi đi."
Chờ hai người đã ổn định chỗ ngồi, cô mới đẩy thực đơn qua: "Chị không rõ hai đứa thích ăn gì, hay là tự gọi món đi."
Mặc dù cô nói "hai đứa", nhưng rõ ràng Tô Như không dám tùy tiện. Cuối cùng vẫn là Tạ Khởi Nguyên nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Nhà hàng này là nơi cố định mà Tạ Ly và Phó Thời thường xuyên đến, không tiếp khách ngoài, phục vụ cũng là người quen mặt.
Họ theo thói quen rót trà ngon mang lên. Tạ Ly ngửi thấy hương trà, chợt nhớ ra, hỏi: "Uống trà có ảnh hưởng gì không?"
Dù sao Tô Như cũng là phụ nữ mang thai.
Hai người trẻ đưa mắt nhìn nhau, Tạ Khởi Nguyên không chắc chắn: "Chắc là... không sao đâu?"
Nhìn sang Tô Như, cô ấy còn ngơ ngác hơn.
Tạ Ly cảm thấy bất lực.
Trong mắt cô, cặp đôi này chẳng khác gì trẻ con, còn lâu mới đủ chín chắn để làm cha mẹ. Tuy bản thân cũng không có kinh nghiệm, nhưng để an toàn, cô vẫn bảo nhân viên đổi thành nước lọc.
Chờ món ăn được mang lên đầy đủ, Tạ Ly yêu cầu nhân viên rời đi, ba người mới bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.
Tô Như là đàn em của Tạ Khởi Nguyên, hai người gặp gỡ trong một chương trình văn nghệ của trường, rồi từ đó quen nhau, yêu nhau.
Tạ Khởi Nguyên chỉ lo than phiền: "Chị cũng biết ba mẹ mình phong kiến thế nào rồi, cứ chấp nhặt chuyện môn đăng hộ đối gì đó. Nhà mình đâu phải sinh ra đã giàu có, cũng từng có thời nghèo khó mà? Chị, em và Tô Như thật lòng yêu nhau, chị giúp bọn em đi. Hơn nữa bây giờ..."
Cậu đột nhiên dừng lại, nhưng Tạ Ly hiểu rõ. Cậu định nói bây giờ đứa bé cũng đã có rồi.
Quả thật đây là một vấn đề đau đầu.
Tạ Ly không hỏi cô gái mang thai bao lâu, nhưng khi Tô Như bước vào, cô đã liếc một cái, nhận ra cô ấy mặc đồ không quá rộng, bụng vẫn phẳng, chắc là vẫn còn những tháng đầu.
Cô liếc nhìn Tô Như lần nữa.
Nhắc đến chuyện này, cô gái im lặng cúi đầu, chỉ dùng đũa khẩy nhẹ hạt cơm trong bát, không nói lời nào.
"Ăn cơm trước đi đã." Cuối cùng Tạ Ly chỉ nói vậy.
Sau bữa ăn, Tạ Ly bảo Tạ Khởi Nguyên rời đi trước.
Cậu không hề lo lắng, dù biết chị gái có chuyện muốn hỏi, nhưng chỉ nhắn nhủ bạn gái một ánh mắt an ủi, rồi cứ thế bước ra khỏi phòng.
Sau khi cậu rời đi, Tạ Ly nhận ra rõ ràng, cô gái kia càng trở nên căng thẳng hơn.
Cô nhẹ giọng trấn an: "Chị chỉ muốn nói chuyện với em thôi."
Giọng nói vốn đã mềm mại, lại mang theo sự thân thiện, khiến Tô Như bớt đi phần nào căng thẳng.
Tạ Ly đi thẳng vào vấn đề: "Ở bên Khởi Nguyên, muốn kết hôn với nó, đây là suy nghĩ của em sao?"
Tô Như sững lại, dường như không ngờ cô sẽ hỏi điều này. Dù sao trong mắt người khác, cô ấy chỉ là người may mắn được trèo cao.
"Vâng." Sau vài giây lưỡng lự, Tô Như khẽ gật đầu.
"Vậy còn chuyện mang thai?" Lần này, Tạ Ly không né tránh chủ đề: "Cũng là em tự nguyện sao?"
Sợ Tạ Ly hiểu lầm rằng Tạ Khởi Nguyên ép buộc mình, Tô Như lập tức gật đầu: "Là em tự nguyện."
Dù nghe vậy, Tạ Ly vẫn không hài lòng. Cô hơi nhíu mày, giọng điệu bất mãn: "Tên nhóc đó đúng là làm bậy mà. Hai đứa còn trẻ, chuyện này hoàn toàn có thể từ từ mà đến. Dù muốn thuyết phục ba mẹ, cũng không nên dùng cách này."
Tô Như lặng lẽ ngước mắt, lén nhìn cô nhiều hơn một chút.
Có vài lời Tô Như không nói ra.
Ví dụ như lúc trước, Tạ Khởi Nguyên từng bảo: "Chị gái anh mềm lòng lắm, em chỉ cần có thai, chắc chắn chị ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
"Trong nhà này, mọi người đều nghe theo anh rể, mà anh rể lại nghe theo chị anh. Đến lúc đó, ba mẹ có đồng ý hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa."
Bây giờ cô ấy đã phần nào hiểu được ý của Tạ Khởi Nguyên khi nói những lời đó.
Tạ Ly không nói gì thêm, cũng không trách móc gì.
Trước khi rời đi, cô còn tặng Tô Như một chiếc vòng vàng làm quà.
"Giờ đứa bé đã có rồi, nếu đã định sinh thì hai đứa cũng nên chú tâm hơn một chút. Khởi Nguyên, em lo tìm một người có kinh nghiệm chăm sóc cô ấy cho tốt."
Tạ Khởi Nguyên nghe hiểu, nhận ra chị gái đã quyết định giúp đỡ, nụ cười trên mặt không thể che giấu được: "Chị yên tâm đi."
Cậu vừa nói xong, chợt nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ gần đó, cười cười, chỉ về phía trước: "Chị, có phải anh rể đến đón chị không?"
Tạ Ly nhìn theo hướng cậu chỉ, thấy chiếc Bentley màu đen của Phó Thời đậu ngay bên đường, không biết đã tới từ bao giờ.
"Vậy chị qua đó trước đi." Tạ Khởi Nguyên giục cô: "Bọn em cũng về đây."
Tạ Ly đáp một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Khi cửa xe mở ra, Tạ Khởi Nguyên vô tình thấy được người bên trong, đang nói gì đó với chị gái mình. Khuôn mặt hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng khi đối mặt với người khác.
Đáng tiếc là Tạ Ly quay lưng về phía cậu, cậu không nhìn rõ biểu cảm của chị mình.
Chỉ là đột nhiên hồi tưởng lại một cảnh tượng nhiều năm về trước...
Hồi đó, cậu từng nhìn thấy một chàng trai đưa chị gái về nhà.
Lúc ấy họ còn là thiếu niên, đi cạnh nhau trông vô cùng đẹp đẽ và trong trẻo.
Không biết... chị có còn nhớ không?
"Đàn anh?"
Tiếng gọi của Tô Như kéo cậu về thực tại.
Cô gái hơi nghiêng đầu, hỏi: "Người đó là anh rể anh à? Sao anh không sang chào hỏi?"
Tạ Khởi Nguyên bật cười, khoác vai cô ấy: "Anh rể của anh chỉ thích chị anh thôi. Cách lấy lòng anh ấy tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt anh ấy."
Tô Như cảm thán: "Yêu nhau thế này, thật tốt quá."
Yêu nhau sao?
Tạ Khởi Nguyên có một thoáng do dự, nhưng rất nhanh liền biến mất. Nếu như đây còn chưa gọi là yêu, vậy thế nào mới là yêu?
-
Tạ Ly vẫn chưa kịp nghe tin từ Hoàng Du, thì cô đã gặp lại Trương Yến.
Lúc cô bước vào studio, Trương Yến đang đứng cạnh cây nước, rót nước vào cốc.
Dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Tạ Ly luôn cảm thấy bản thân bị cuốn vào guồng quay bận rộn. Nhưng may mắn là từng vấn đề đều đang được giải quyết dần dần.
Và khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng của Trương Yến, tảng đá cuối cùng trong lòng cô cũng rơi xuống. Cuối cùng, cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô sải bước thật nhanh về phía đó.
Trương Yến vừa quay lại, suýt chút nữa bị dọa giật lùi một bước, nước trong cốc cũng bị đổ ra ngoài một ít.
"Ui trời." Tạ Ly vội vàng giúp cô nàng lau tay: "Không sao chứ? Bị bỏng không?"
"Không sao." Trương Yến tùy ý lau tay, giọng điệu đầy bất ngờ: "Nước lạnh mà! À đúng rồi, trước đó mình không biết Phó Thời bị bệnh. Mình thấy trên mạng nói là khối u lành tính, có nghiêm trọng không?"
Tạ Ly lắc đầu: "Anh ấy đã phẫu thuật rồi, đúng là lành tính. Bác sĩ nói khả năng ác tính hóa rất thấp."
Nhưng so với chuyện đó, Tạ Ly quan tâm đến một việc khác hơn.
"Ba cậu sao rồi? Chân của ông ấy hồi phục ổn không? Mình gọi điện cho cậu suốt mà không liên lạc được."
Studio làm việc vốn đã nhỏ, mấy ngày qua chẳng có ai, không khí dường như cũng phủ một lớp bụi mờ, làm cho không gian có chút xám xịt.
Tạ Ly nhận ra ánh mắt của Trương Yến chợt trầm xuống.
"Tạ Ly, mình có chuyện muốn nói với cậu."
Cô gái hít sâu một hơi, như thể đã suy nghĩ rất lâu, sau đó nói một cách kiên định: "Mình đã tìm được một công việc ở quê. Mình quyết định... xin nghỉ ở studio."
-
Tạ Ly đã nằm trên ghế dài trong phòng khách rất lâu rồi.
Trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại những lời của Trương Yến.
Hai người ngồi nói chuyện với nhau rất lâu, chính xác hơn là Trương Yến đã nói rất lâu. "Làm media vốn chỉ là một cơn gió thoảng, không phải kế lâu dài. Đúng lúc người nhà tìm được cho mình một công việc ổn định. Lúc tốt nghiệp đại học ai cũng nói phải ở lại thành phố lớn, nhưng ở lâu rồi lại thấy nhớ nhà."
"Ba mình lần này gãy chân, dù có hồi phục cũng không thể đi lại như trước. Mẹ mình sức khỏe cũng không tốt, mà mình lại ở xa, có nhiều thứ bất tiện lắm."
"Có tiền thì đúng là có thể giải quyết rất nhiều việc, nhưng có những chuyện không phải cứ có tiền là được. Mình vẫn muốn ở bên cạnh họ nhiều hơn."
Trương Yến dường như đã biết trước Tạ Ly sẽ nói gì, vì thế cô ấy đã chặn hết mọi đường, khiến Tạ Ly gần như không thể nói thêm một câu nào.
Đây là cuộc đời của người khác. Dù cô có không hiểu nổi, dù trong lòng cô có buồn bực đến mức nào đi nữa, cô cũng không có tư cách để can thiệp.
Trương Yến đã trả lại cô ba mươi vạn mà trước đó cô chuyển khoản qua.
"Tạ Ly, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn. Thật ra... cậu đã rất hạnh phúc rồi, thực sự đấy. Cậu đã có được những thứ mà rất nhiều người ao ước cả đời. Cậu chỉ là quá cố chấp với chính mình thôi. Đôi khi, con người ta sống hồ đồ một chút, có lẽ sẽ vui vẻ hơn nhiều."
Tạ Ly không biết mình nên nói gì, nhưng cô cảm thấy tất cả không nên như thế này.
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Rõ ràng không nên là như thế này...
"Cạch" một tiếng, ở huyền quan có tiếng động truyền đến.
Là Phó Thời đã về.
Tạ Ly nhìn theo ánh đèn nơi huyền quan, thấy người đàn ông bước vào.
Anh đổi giày, bật đèn sáng, lúc này mới nhìn thấy cô vẫn nằm trên ghế dài.
"Sao không bật đèn?"
Anh đi đến gần. Vì cô đang nằm trên ghế, anh bèn ngồi xuống sofa ngay sát bên cạnh, một tay đặt trên tay vịn ghế.
"Vừa nãy có hơi buồn ngủ." Tạ Ly tùy tiện tìm một lý do.
"Thế sao không vào phòng ngủ?"
"Lười nhúc nhích."
Nói xong, cô nhìn thấy đôi mắt anh ánh lên ý cười.
Sau đó anh tùy tiện ném chìa khóa lên bàn, rồi cúi người xuống gần cô hơn.
"Không cần em nhúc nhích." Anh cọ nhẹ vào má cô, "Anh bế em vào."
Khoảnh khắc cô rời khỏi ghế dài, theo bản năng, Tạ Ly ôm chặt lấy anh. Không biết có phải vì vừa trải qua một cuộc chia ly không, mà lúc nãy khi nằm trên ghế, trong lòng cô dâng lên một cảm giác cô đơn khó diễn tả bằng lời.
"Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn."
Cô lẩm bẩm lại câu nói của Trương Yến.
Phó Thời hình như đã khựng lại trong chốc lát.
"Ai với ai?" Anh hỏi.
"Không biết, chắc là bất kỳ ai cũng vậy."
Cô thì thầm mơ hồ trong lòng anh, khiến Phó Thời cảm thấy đau lòng.
"Thế thì chắc chắn không có chúng ta."
Tạ Ly tò mò ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Vì chúng ta là một người, Tạ Ly, anh chính là cái bóng của em."
Bóng của một người... thì làm sao có thể chia lìa với chủ nhân được?
Tạ Ly sững lại: "Bóng gì mà bóng?"
Cô cúi đầu lầu bầu: "Chúng ta đều là chính mình."
Phó Thời thuận theo lời cô, "Được được được."
Anh đặt cô xuống giường, nhưng bàn tay vẫn chưa rời khỏi người cô ngay.
"Tối nay anh muốn ôm em ngủ, được không?"
Cô không thích quá gần khi ngủ, còn Phó Thời thì thích, thích đến mức không thể chịu nổi. Nhưng anh chỉ có thể đôi khi xin xỏ như thế này.
Lần này anh không muốn bỏ lỡ cơ hội, vì cô trông có vẻ đang cần anh một chút. Tạ Ly không từ chối.
Khi cô nhẹ nhàng nói "Được", Phó Thời không nhịn được, lại cúi xuống cọ cọ vào mặt cô.
Người đàn ông khẽ lẩm bẩm trong lòng... Dựa dẫm vào anh thêm một chút đi, A Ly.
Trên thế gian này, chỉ có anh là tuyệt đối sẽ không rời xa em.