Cảnh tượng này khiến anh như quay trở lại lúc cô đòi tuyệt giao hồi cấp ba, lúc đó anh cũng như vậy, cùng đường rồi mới phải từng bước lùi về phía sau.
Nhưng dù có lui thế nào cũng vô dụng. Một khi đã động đến giới hạn đạo đức của cô, cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Thậm chí không phải là không nhượng bộ, mà cô vốn chẳng chịu cho anh bất cứ cơ hội nào.
Phó Thời năm đó không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, nhiều năm trôi qua như thế, thời gian mài dũa anh trở thành một người lạnh lùng thản nhiên đến đâu đi nữa, thì chỉ cần đối diện với chuyện liên quan đến Tạ Ly, anh vẫn cứ là cậu thiếu niên năm đó, hoảng loạn đến chẳng biết phải làm thế nào.
Hoàn toàn không có chút thay đổi nào cả.
Vậy anh thực sự đã thắng được Tống Nhất Lê ư?
-
Sau khi cảm giác choáng váng vì bị đẩy ngã xuống giường qua đi, Tạ Ly mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt, giống hệt như một con thú bị nhốt trong lồng.
Ánh mắt cô hơi lệch đi, thấy được tấm ảnh cưới của hai người treo trên tường. Người đàn ông trong bức ảnh rõ ràng không hề cố ý cười, nhưng ánh mắt lại chứa chan dịu dàng.
"Phó Thời." Tạ Ly thu lại tầm mắt, đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt anh, "Em nói rồi, đây là chuyện giữa hai chúng ta, không liên quan gì đến anh ấy."
Bàn tay của cô lành lạnh, cảm giác ấy như kéo anh trở về với lý trí, khiến ngọn lửa trong mắt dần dần nguội tắt, chỉ còn lại sự hoang mang.
Hai người cứ lặng im nhìn nhau như vậy một hồi lâu, cuối cùng Phó Thời cũng hạ ánh mắt xuống.
"Nhất định phải đi à?"
"Ừ."
Lại một khoảng im lặng rất dài nữa, Tạ Ly không nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng có thể cảm nhận được sự đè nén tỏa ra từ con người này, giống như đang đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.
Cô từ từ rút tay mình về, động tác cực nhẹ, như thể sợ quấy nhiễu anh. Nhưng vừa buông tay xuống, nụ hôn của anh đã lập tức kéo tới.
Phản ứng đầu tiên của Tạ Ly là cự tuyệt, nhưng cô còn chưa kịp né tránh, ánh mắt đã bắt gặp nỗi bi thương trong mắt anh, khiến động tác cô bỗng chững lại.
Dẫu rằng đã quyết định chia tay, nhưng thấy Phó Thời như vậy, cô vẫn không thể nào nhẫn tâm làm ngơ.
Tựa như nỗi buồn trong mắt anh cũng đã lan tới cô.
Chỉ sau một giây đối diện ngắn ngủi, Phó Thời liền nhắm mắt lại, hàng mi dài còn thấp thoáng hơi ẩm. Đây không phải là nụ hôn chứa đầy d.ục v.ọng như thường ngày, giờ phút này Phó Thời giống như đang cố tìm kiếm một chút an ủi nào đó, nụ hôn vừa vội vàng, vừa thô lỗ, lại vừa tuyệt vọng.
Cuối cùng, Tạ Ly vẫn để mặc anh. Chỉ tới khi cảm thấy bàn tay đang đặt trên eo mình bắt đầu len vào trong, cô mới vội vàng giữ chặt lại.
Phó Thời mở mắt, nhìn rõ sự kiên quyết trong ánh mắt cô, bàn tay không còn làm càn nữa, chỉ có đôi môi càng thêm dùng sức hôn sâu.
Tất cả những trải nghiệm thân mật của anh đều do Tạ Ly ban tặng. Khi người ta bảo rằng con người đều thích mới chán cũ, Phó Thời cảm thấy họ chẳng thể nào hiểu được cảm giác run rẩy đến tận linh hồn khi thân mật với người mình thật lòng yêu thương là thế nào.
Nhưng anh không phải là người mà Tạ Ly thật lòng yêu thương.
Niềm vui của anh, chẳng cách nào truyền được sang Tạ Ly.
Mãi đến khi phát hiện người dưới thân mình vì nghẹt thở mà bắt đầu kháng cự, Phó Thời mới chịu buông cô ra, lúc tách môi còn nhẹ nhàng li.ếm lên môi cô một cái.
Tạ Ly chẳng còn hơi sức quan tâm tới động tác nhỏ của anh nữa, cơn thiếu oxy làm đầu óc cô trống rỗng trong chốc lát, ánh mắt cũng hơi thất thần, chỉ nghe được tiếng hít thở gấp gáp của cả hai.
Cho đến khi giọng của Phó Thời vang lên: "Được rồi, em cứ đi đi."
Anh nói xong, hình như còn cười nữa.
"Tạ Ly, nếu anh có thứ gì còn nhiều hơn cả tình yêu dành cho em, vậy chắc chắn là sự kiên nhẫn."
Anh không thiếu kiên nhẫn để dây dưa với Tạ Ly cả đời.
Vậy thì cứ mặc cô đi.
Anh tin mình sẽ đợi được đến lúc cô chịu đầu hàng trước.
-
Tạ Ly còn chưa kịp chuyển đi thì bên An Ngọc Trân đã xảy ra chuyện.
Phó Thời cũng nhận được điện thoại. Dạo gần đây toàn bộ tâm trí anh đều dồn hết vào Tạ Ly, công ty vốn chẳng mấy khi thấy bóng dáng của tổng giám đốc Phó.
"Phó tổng, bên nhà họ Tạ xảy ra chuyện rồi."
Phó Thời ngửa đầu tựa lên sofa, khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi không thể nói thành lời. Tạ Ly đã đi làm, tối nay cũng sẽ không trở lại nữa. Hôm qua anh còn nói năng thoải mái như vậy, bây giờ một mình đối diện với căn nhà trống trải này, lại khó lòng chấp nhận.
"Tôi đã nói rồi, chuyện bên đó tạm thời đừng quản nữa."
Tạ Khởi Nguyên trước đây khởi nghiệp từ ngành bất động sản, giờ trên tay cả đống rắc rối. Trước đây anh chen vào đã là sai lầm, bây giờ càng không muốn tiếp tục can dự nữa.
Lời của Trình Mộ Tiêu lần trước, anh không phải không suy nghĩ kỹ càng. Ít nhất chuyện giữ khoảng cách rõ ràng với Tạ Khởi Nguyên là đúng.
Thậm chí chuyện Tạ Ly muốn ly hôn, anh cũng không hề tiết lộ cho bên kia biết.
Lần trước đưa cô về nhà đã đủ khiến Phó Thời hối hận rồi.
"Không phải chuyện của ông Tạ, là phu nhân nhà họ Tạ. Chuyện ông Tạ có tình nhân bên ngoài bị bà ấy phát hiện rồi, giờ đang làm ầm ĩ lên tận nơi."
Người đó ngừng lại rồi bổ sung thêm một câu: "Bà chủ cũng qua bên ấy rồi."
Phó Thời lập tức mở bừng mắt.
Tình nhân?
-
Khi Tạ Ly chạy tới, khung cảnh đã là một mớ hỗn loạn. Người mẹ xưa nay luôn yếu đuối, nhút nhát của cô lúc này tóc tai rối bù bị người ta giữ chặt, miệng vẫn không ngừng mắng chửi "đồ không biết xấu hổ", "đồ hồ ly tinh".
Trái lại, cô nhân tình của Tạ Hoài Chí thì lại ăn vận bóng bẩy, đứng ở bên kia, bộ dạng kiêu ngạo, ngẩng cao đầu nhìn xuống.
Lúc Tạ Ly bước vào, vừa hay nghe thấy ả đang nói: "Lăn lộn trong giới thượng lưu nhiều năm như vậy, vẫn không bỏ được cái tính đàn bà chanh chua nhà quê, chẳng trách Hoài Chí không thích."
Sắc mặt cô lập tức trầm xuống: "Các người đang làm cái gì thế!"
Tạ Ly bước nhanh qua đống đồ vỡ dưới đất, tiến về phía mẹ mình.
An Ngọc Trân nhận được tin lập tức một mình xông tới đây gây chuyện, bà thân cô thế cô, lại còn đang trên địa bàn người khác, đương nhiên là thiệt thòi đủ đường.
Người phụ nữ kia vừa thấy Tạ Ly thì vẻ mặt kiêu ngạo lập tức khựng lại.
Người nhà họ Tạ cô ta đều biết rõ cả, giọng điệu nhanh chóng trở nên dịu dàng hơn không ít: "Cô Tạ à, tôi thật sự không hề muốn động tay động chân với bà ấy đâu, chẳng qua là cảm xúc bà ấy kích động quá mức, cô xem mấy thứ này đều bị bà ấy đập vỡ cả, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi."
Tạ Ly lạnh lùng nhìn đám người đang giữ chặt mẹ mình, bọn họ dường như cũng nghe ra vẻ khách sáo trong lời người phụ nữ kia, bèn do dự buông tay. Cô nhanh chóng bước tới đỡ lấy An Ngọc Trân.
An Ngọc Trân run bần bật cả người, vừa tức giận, lại vừa tuyệt vọng khi niềm tin vỡ vụn.
Khác với những người phụ nữ ngầm mặc định đàn ông có tiền sẽ trăng hoa, bà thực sự luôn tin tưởng Tạ Hoài Chí sẽ không bao giờ làm ra chuyện phản bội mình.
Tạ Ly thấy trên người mẹ không có vết thương rõ ràng nào mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa siết chặt tay bà an ủi, vừa đưa mắt nhìn sang người phụ nữ kia, lạnh giọng nói: "Trong căn phòng này có thứ nào không phải tiền của nhà họ Tạ? Đập thì đã sao?"
"Tôi... tôi không phải có ý đó." Người phụ nữ kia trước mặt cô lập tức biến thành dáng vẻ đáng thương tội nghiệp, "Cô xem mấy mảnh vỡ dưới đất này đi, tôi cũng chỉ sợ bà ấy bị thương thôi."
"Bị thương cái con khỉ!" An Ngọc Trân vừa nghe lời này lập tức kích động trở lại, "Cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ nhà cô, suốt ngày dùng cái vẻ này để dụ dỗ đàn ông!"
Bà căm ghét nhất dáng vẻ dịu dàng, hiểu chuyện mà cô ta cố tình bày ra. Vừa nghĩ đến việc chồng mình chính vì dáng vẻ này mà bị dụ dỗ, bà liền nổi cơn thịnh nộ.
Sức lực của An Ngọc Trân đột nhiên bộc phát mạnh mẽ tới mức Tạ Ly cũng không kịp giữ lại.
Một tiếng "Chát!" giòn tan, bà xông tới cho người phụ nữ kia một cái tát thật mạnh. Tạ Ly không sợ mẹ mình đánh người, cô chỉ sợ người kia sẽ phản kích.
Quả nhiên, người phụ nữ kia bị đánh đến ngẩn ngơ, lập tức mất hết vẻ bình tĩnh nãy giờ, khuôn mặt trở nên dữ tợn nhìn An Ngọc Trân: "Bà già điên này!"
Vừa nói xong tay đã giơ cao lên.
Tạ Ly còn chưa kịp đưa tay ngăn lại thì một bóng người cao lớn hơn đã bước tới, nhanh chóng bắt được cổ tay đang giơ cao của người kia.
Phó Thời cau chặt mày, giữ lấy tay đối phương trong chốc lát rồi lập tức hất mạnh ra như ném thứ gì bẩn thỉu, khiến cô ta loạng choạng lùi lại vài bước.
"Cô đang định động tay với ai?"
Anh lúc này thực sự nổi giận, không chỉ vì người suýt bị đánh là An Ngọc Trân, mà với Phó Thời hiện giờ, loại "tiểu tam" này khiến anh cực kỳ chán ghét.
Đã biết rõ đối phương có gia đình vẫn cố chen vào, còn dám ra vẻ kiêu ngạo với người vợ chính thức. Thứ gì đây?
Tất cả đều vô liêm sỉ như nhau.
Phó Thời vừa xuất hiện, khí thế của đám người kia lập tức yếu đi hẳn. Nhất là cô tình nhân của Tạ Hoài Chí, ai có thể đắc tội, ai không thể đắc tội, cô ta vẫn còn đủ tỉnh táo để phân biệt. Thậm chí ngay cả An Ngọc Trân cũng dịu xuống phần nào.
Lúc này An Ngọc Trân thật sự rất thảm hại, hiếm khi Phó Thời nảy sinh một chút thương cảm, nhẹ giọng hỏi bà: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
An Ngọc Trân bỗng chợt nhận ra bộ dạng mình lúc này chắc chắn vô cùng tệ hại, nghĩ đến việc con rể đang đứng ngay trước mặt, bà bối rối vuốt lại tóc tai: "Không sao, không sao."
Nhưng chỉ vừa nghĩ đến những chuyện Tạ Hoài Chí làm, bà liền không kìm được nước mắt.
"Cái thứ súc sinh đó! Sao ông ta có thể làm vậy? Từ lúc ông ta trắng tay, mẹ đã luôn đi theo rồi. Giờ ông ta giàu rồi, phát đạt rồi, thì lại quay ra phản bội mẹ!" Càng nói bà càng kích động, cuối cùng không nhịn nổi nữa bật ra những lời mắng chửi thô t.ục, "Thằng khốn nạn! Cái đồ chó má! Sao ông ta dám... sao dám cả con riêng cũng có luôn rồi!"
An Ngọc Trân ngày thường tính tình hiền lành, nhưng thực ra bà mắng chửi người rất giỏi. Bà xuất thân từ làng quê, từ nhỏ đến lớn, những lời chửi tục không biết đã nghe qua bao nhiêu rồi.
Nhưng sau này Tạ Hoài Chí phát tài, thường xuyên nhắc nhở bà rằng bây giờ tầng lớp đã khác, vòng xã giao đã khác, nên bà phải kiềm chế lại những lời chửi bậy.
Bà luôn luôn nghe lời ông ta.
Nghĩ đến đây, An Ngọc Trân chỉ thấy khí huyết dâng trào, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngất đi.
Tạ Ly và Phó Thời đứng gần nhất, nhanh chóng mỗi người một bên đỡ lấy bà.
"Mẹ!" Tạ Ly hoảng hốt gọi lên.
Cuối cùng vẫn là Phó Thời trực tiếp bế bà lên, đi thẳng ra ngoài.
-
Phó Thời đưa bà tới bệnh viện tư nhân của gia đình anh, sau khi kiểm tra sơ bộ, bác sĩ kết luận là do cảm xúc quá kích động khiến huyết áp tăng cao đột ngột.
Vì an toàn, bác sĩ đề nghị bà chụp cộng hưởng từ não bộ.
An Ngọc Trân lúc này chẳng có chút tâm trạng nào để kiểm tra, nhưng vì có Phó Thời ở đây nên bà cũng miễn cưỡng làm theo.
Trong lúc bà vào phòng kiểm tra, hai người còn lại đứng chờ ngoài hành lang.
Phó Thời đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía Tạ Ly đang ngồi trên ghế.
Cô biết rõ, anh đã phát hiện ra việc cô thuê thám tử tư điều tra chuyện nhà họ Tạ từ lâu rồi.
Dù biết rõ như thế, nhưng cô chưa từng tâm sự hay bàn bạc với anh lấy một lần. Tại sao vậy? Là không tin tưởng anh? Hay cho rằng anh sẽ chẳng thể nào hiểu nổi? Hay cô vốn không muốn bày ra trước mặt anh những chuyện xấu xí của nhà họ Tạ?
Nhưng lúc này, rõ ràng chẳng phải thời điểm để hỏi những điều đó. Hơn nữa, bất kể đáp án là gì, ít nhất cũng chứng minh một điều: giữa cô và anh, cuối cùng vẫn luôn tồn tại một khoảng cách vô hình.
-
Sự việc ầm ĩ tới mức này, Tạ Ly hiểu rõ bên phía Tạ Hoài Chí chắc chắn không thể không nghe được tin tức.
Nhưng tới tận bây giờ, người duy nhất gọi cho cô lại là Tạ Khởi Nguyên.
Tạ Khởi Nguyên tưởng cô là người để lộ chuyện này, dù cố gắng kiềm chế, vẫn không giấu nổi vẻ trách cứ trong giọng nói: "Chị à, chị làm vậy có đáng không? Công ty ba dạo này vốn đã đủ phiền rồi, giờ ba mẹ lại làm ầm lên thế này, không phải đang khiến cả nhà chúng ta đều chẳng yên ổn được sao?"
Tạ Ly không giải thích, chỉ bình thản hỏi lại một câu: "Em nghĩ là chị làm cho nhà mình chẳng yên ổn à?"
Đối phương thoáng im lặng, nhưng vẫn cố mạnh miệng phản bác một câu: "Không thể nói vậy được. Chuyện này có lý, nhưng cũng phải nói đến cái tình nữa chứ."
Tạ Ly chẳng còn hứng nghe thêm, không thèm trả lời dù Tạ Khởi Nguyên hỏi cô đang ở đâu, cứ thế cúp luôn điện thoại.
Cô quay lại ghế dài ngồi xuống, nhưng hình như vừa rồi những lời ấy cũng đã bị Phó Thời nghe thấy hết rồi.
"Anh còn nhớ hôm đính hôn xong, tối hôm sau em trai em tìm đến gặp anh, nói rằng em vốn chẳng hề thích anh. Còn bảo anh là Mã Văn Tài chia rẽ Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài, sau này nhất định không có kết cục tốt đẹp gì." Giọng anh vang vọng trong hành lang trống trải, như đang kể lại một câu chuyện xa xưa nào đó.
Tạ Ly cúi đầu đáp lại: "Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi."
Môi trường xung quanh luôn từng chút, từng chút ăn mòn một con người.
Giống như Tạ Khởi Nguyên, từ lúc ban đầu còn đau lòng cho cô, giờ đây đã biến thành thản nhiên, coi cô hy sinh là lẽ dĩ nhiên.
"Tạ Ly."
Tạ Ly ngẩng đầu nhìn sang.
Anh chăm chú nhìn vào mắt cô: "Anh sẽ không thay đổi."
Tạ Ly lặng lẽ rời mắt đi, không nói gì thêm. Cô nghe thấy Phó Thời tiếp tục nói: "Em yên tâm, chuyện bên phía ba em cứ để anh xử lý. Anh sẽ bắt ông ta đưa người phụ nữ kia đi, từ giờ về sau tuyệt đối không..."
"Quan trọng bây giờ không phải Tạ Hoài Chí làm gì." Tạ Ly ngắt lời anh, "Mà là mẹ em sẽ lựa chọn thế nào."
-
Đợi An Ngọc Trân bình tĩnh trở lại, bà gọi Tạ Ly tới trước mặt hỏi: "Chuyện ba con ngoại tình, có phải con đã biết từ lâu rồi không?"
Tạ Ly cúi đầu nhìn xuống ngón tay mình, không nói câu nào.
An Ngọc Trân vừa nhìn biểu hiện của cô là đã rõ đáp án, nước mắt lập tức chảy xuống không ngừng, vừa khóc vừa trách móc: "Mẹ biết ngay mà, các người hợp lại lừa gạt mẹ. Ngay cả con cũng như vậy, tất cả đều không ai có chút lương tâm nào."
"Mẹ vất vả bao nhiêu năm nay, vì con, vì cái nhà này, cuối cùng đây là cách con báo đáp mẹ sao?"
"Con biết rõ ba có nhân tình, có con riêng bên ngoài, thế mà con thì sao? Con cứ trơ mắt nhìn mẹ bị giấu diếm, cứ để mẹ luôn miệng nói rằng ông ta tuyệt đối không ngoại tình!"
Phó Thời đứng ngoài cửa, khe cửa cố ý được anh để hở một chút nên mọi lời bên trong đều nghe rất rõ. Nghe An Ngọc Trân đem toàn bộ lửa giận đổ hết lên người Tạ Ly, từng câu trách móc ấy như kiến bò khắp tim anh, khiến anh khó chịu vô cùng.
Ngay cả anh cũng biết, người duy nhất thật sự quan tâm, lo lắng cho An Ngọc Trân trong cái nhà này chỉ có một mình Tạ Ly thôi.
Sao bà có thể trách mắng cô như vậy được?
Phó Thời nhìn người phụ nữ đang lặng im chịu đựng bị mắng, bàn tay đặt lên tay nắm cửa, vừa định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy Tạ Ly cuối cùng cũng lên tiếng.
"Vậy mẹ định làm thế nào?"
Động tác của Phó Thời lập tức dừng lại.
An Ngọc Trân cũng ngẩn người, nhất thời quên cả tiếp tục khóc lóc.
"Chuyện này con mới biết thôi, ngay trước lúc con dẫn mẹ đi du lịch. Mà mẹ à, mẹ không phải vì con, mẹ là vì Tạ Hoài Chí, vì Tạ Khởi Nguyên. Con chẳng qua chỉ là người kèm theo thôi."
Tạ Ly dừng lại một lát.
An Ngọc Trân là người rất truyền thống, coi chồng là trời, con trai mới là tất cả. Cũng chính vì truyền thống như vậy, bà càng không thể chấp nhận được sự phản bội.
Thực ra, Tạ Ly nói những lời này không phải để chỉ trích mẹ.
Trong mắt Tạ Ly, An Ngọc Trân rõ ràng chỉ là một nạn nhân, bị những lề lối cũ trói buộc mà thôi. Cô còn mong đợi được gì ở một người gần như chẳng được đi học, lấy đâu ra khả năng phá vỡ những định kiến ấy?
Nhưng cô vẫn luôn hy vọng, mong mẹ mình có thể bước ra khỏi những trói buộc đó.
"Giờ thì mẹ biết rồi đấy, vậy tiếp theo thì sao? Mẹ muốn làm gì?"
Khi nghe cô hỏi vậy, An Ngọc Trân đột nhiên thấy con gái có chút xa lạ. Rõ ràng ngày trước là người dịu dàng đến thế, vậy mà lúc này, dù giọng cô vẫn mềm mại, nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng khó hiểu.
Muốn làm gì sao? Giờ phút này bà mới thật sự tỉnh táo lại để suy nghĩ vấn đề này.
"Mẹ sẽ không để bọn chúng được sống yên ổn! Cả ba con nữa, đúng, còn ba con! Giờ mẹ phải đi tìm ông ta, phải hỏi cho rõ ràng! Sao ông ta dám làm ra chuyện này, sao ông ta dám phản bội mẹ chứ!"
Tạ Ly không ngăn cản.
An Ngọc Trân còn chưa kịp đến công ty, có lẽ Tạ Hoài Chí đã biết trước, chặn đường đưa thẳng bà về nhà.
Tạ Ly ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn màn náo kịch trước mặt.
Trái ngược với An Ngọc Trân đang gào thét hết mức, Tạ Hoài Chí chỉ biểu lộ sự mất kiên nhẫn, nhìn bà bằng ánh mắt như đang chịu đựng một người đàn bà vô lý.
Chỉ đến khi An Ngọc Trân nhắc tới chuyện ly hôn, biểu cảm của ông ta mới hoàn toàn thay đổi.
"Tôi sẽ đưa mẹ con họ ra nước ngoài, tuyệt đối không xuất hiện trước mặt bà nữa. Lần này tôi sai rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa."
"Ngựa quen đường cũ! Ai tin ông sẽ không tái phạm? Sau này tiền của ông phải đưa hết cho tôi quản lý! Tôi thì tiết kiệm từng đồng từng cắc, còn ông thì lấy tiền nhà này ra nuôi đàn bà bên ngoài!"
"Ai bảo bà phải tiết kiệm chứ?" Tạ Hoài Chí cuối cùng cũng nổi giận, "Tôi ngày nào cũng bảo bà đừng tiết kiệm nữa, nhìn bà dùng đồ kiểu gì, mặc đồ kiểu gì! Tôi dám đưa bà ra ngoài gặp người ta sao? Tiền đưa bà quản? Bà biết cái gì? Tiền có bao nhiêu bà đếm rõ à? Bà có biết tình trạng công ty hiện giờ không hả?"
Nói đến đây, Tạ Hoài Chí thật sự bực bội, ánh mắt lại quay về phía Tạ Ly, người vẫn im lặng từ đầu đến giờ.
"Tạ Ly, con cũng biết tình hình nhà mình đấy. Hai năm nay bất động sản khó làm ăn, dự án của ba đều đang bị mắc kẹt, vốn bị khóa hết rồi. Mấy hôm nay Phó Thời lại không có động tĩnh gì cả. Con đi nói với nó một tiếng, đừng để đứt đoạn nguồn tiền nữa. Chút tiền này với nó cũng không đáng gì đâu..."
"Không được!"
Không chờ Tạ Ly lên tiếng, An Ngọc Trân đã gào lên trước: "Tạ Ly, con đừng nghe ông ta nói! Con cứ bảo Phó Thời đừng quản nữa! Mẹ xem ông ta không có tiền thì làm sao đi nuôi con hồ ly tinh kia được nữa!"
"Bà thật vô lý!"
"Tôi vô lý? Tôi sống với ông bao nhiêu năm nay, được hưởng sung sướng gì? Ông chưa từng biết thương tôi lấy một chút! Ông nhìn xem Phó Thời kìa, có tiền hơn ông, giỏi giang hơn ông, sao người ta không lăng nhăng như ông hả?"
Tạ Ly trong lòng khẽ thở dài. Phó Thời mà mẹ cô nhắc tới hiện giờ không có ở đây. Trước khi về nhà họ Tạ, cô đã bảo anh quay về trước rồi.