Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 97

Sau một trận gà bay chó sủa trong nhà, cuối cùng Tạ Hoài Chí giận dữ đập cửa bỏ đi.

An Ngọc Trân cũng định đi, nhưng bà chẳng có chỗ nào để đi cả, cuối cùng Tạ Ly đành đưa bà về căn nhà vừa dọn dẹp xong của mình. Tinh thần bà lúc này rất bất ổn, không phải nổi giận thì cũng ngồi khóc một mình.

Tạ Ly ở bên cạnh đến tận khi bà ngủ rồi, thấy điện thoại có cuộc gọi từ Phó Thời mới lặng lẽ ra khỏi phòng.

"Alo?"

"Mẹ sao rồi em?"

Tạ Ly bước ra phía ban công, khẽ đáp: "Ừm, giờ thì tâm trạng cũng ổn hơn chút rồi. Nhưng... chắc cần thêm thời gian mới chấp nhận được."

Phó Thời nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của cô, bàn tay đang cầm điện thoại siết chặt lại. Đúng vào lúc này, anh chỉ có thể tưởng tượng ra tâm trạng rối bời của cô, hình dung cô mệt mỏi tới mức nào, nhưng đến cả một cái ôm an ủi anh cũng chẳng thể làm được.

"Anh tìm một bác sĩ tâm lý rồi, ngày mai sẽ để cô ấy tới ở cùng hai người, cũng tiện khuyên nhủ mẹ."

Đây quả thực là một đề nghị Tạ Ly không thể từ chối: "Ừm, được."

"Em đừng quá lo lắng, có vấn đề gì thì cứ để anh giải quyết. Dù mẹ quyết định bắt người phụ nữ kia đi, hay muốn ly hôn thì cứ giao hết cho anh."

Tạ Ly im lặng rất lâu.

Thật ra cô không quen dựa dẫm vào người khác, cũng chẳng có ai để dựa vào. Cô quen tự giữ mọi chuyện trong lòng, chuyện gì có thể tự mình gánh được thì tự gánh lấy.

Nhưng khi nghe Phó Thời nói "cứ giao cho anh", cô vẫn thoáng ngẩn ngơ trong một khoảnh khắc.

"Phó Thời."

"Hử?" Anh lại áp điện thoại sát thêm vào tai.

"Chuyện công ty ba em, anh đừng xen vào nữa."

Phó Thời không chút do dự liền trả lời: "Được."

"Chuyện của ba mẹ em, chúng ta cũng đừng can thiệp vội. Đợi mẹ em suy nghĩ rõ ràng đã rồi tính tiếp."

Phó Thời lại nhẹ nhàng đáp một tiếng "được".

Trước khi cúp máy, Tạ Ly khẽ nói một câu cảm ơn.

-

Suy nghĩ của An Ngọc Trân mỗi ngày mỗi khác.

Lúc thì bà hùng hổ mắng mỏ, nhất quyết không ly hôn, không bao giờ nhường vị trí này cho tiểu tam, không cho kẻ thứ ba được toại nguyện.

Lúc thì bà lại than thân trách phận, rằng những năm qua mình sống quá thảm hại, chẳng thể nào sống tiếp với Tạ Hoài Chí thêm một ngày nào nữa, cuộc hôn nhân này nhất định phải ly.

Tạ Ly từ đầu tới cuối không tỏ thái độ, chỉ khi An Ngọc Trân cuối cùng đã thật sự quyết tâm ly hôn, cô mới tìm luật sư cho mẹ.

Chẳng bao lâu sau, Tạ Hoài Chí đích thân tới cửa xin lỗi.

Ông ta đến rất nhiều lần. Ban đầu, mỗi lần tới đều làm ầm ĩ một trận, An Ngọc Trân đánh mắng đủ kiểu, nhưng thái độ ông ta rất tốt, mặc kệ bà trút giận, không hề nói lời nào quá đáng.

Lần nữa Tạ Ly về nhà thì thấy Tạ Hoài Chí lại đến, nhưng lần này không còn ồn ào nữa. Họ đang ở trong phòng của mẹ, cửa khép hờ, cô đứng ngoài khe cửa nhìn vào, thấy mẹ ngồi trên mép giường, Tạ Hoài Chí thì quỳ gối bên cạnh, thấp giọng dỗ dành, không còn vẻ cao ngạo thường ngày, giờ đây giọng điệu nghe rất nhún nhường.

"Anh đã đưa mẹ con cô ta sang Mỹ rồi, từ giờ sẽ không liên lạc nữa, cũng sẽ không để em nhìn thấy họ nữa."

"Chuyện này thật sự là anh sai, tuyệt đối sẽ không tái phạm. Em muốn quản tiền thì cứ để em quản."

"Em nghĩ xem, chúng ta đi qua mưa gió bao nhiêu năm như vậy, bây giờ chỉ vì chuyện này, em thực sự muốn ly hôn sao? Cho dù không nghĩ cho anh, cũng phải nghĩ cho con cái chứ."

"Anh với cô ta thật sự không có tình cảm."

Giọng nói của ông ta nhỏ, câu được câu mất, nhưng cũng chỉ loanh quanh mấy lời này mà thôi.

Tạ Ly nhìn qua khe cửa, An Ngọc Trân lúc này không còn kích động như lần trước nữa, chỉ im lặng lau nước mắt.

Cô thu lại ánh mắt, đi ra phòng khách ngồi đợi.

Quả nhiên, cuối cùng ông ta vẫn chẳng dỗ dành được gì, bị An Ngọc Trân đuổi ra khỏi phòng. Thấy Tạ Ly ngồi ngoài phòng khách, vẻ mặt ông ta thoáng hiện lên chút xấu hổ, nhưng rất nhanh vẫn lấy lại dáng vẻ của một người cha nghiêm nghị, cất giọng dặn dò cô đôi câu: "Chuyện của mẹ con, con chịu khó khuyên bà ấy thêm đi. Nhà cửa đang yên ổn, tan đàn xẻ nghé ra thì ai cũng chẳng tốt đẹp gì. Còn nữa..."

Ông ta như chợt nhớ ra chuyện gì đó: "Gần đây con với Phó Thời cãi nhau à? Con cũng đừng cứ ở mãi đây làm gì, vợ chồng có chuyện gì thì phải trao đổi rõ ràng với nhau mới được."

Cha con họ vốn đã lâu rồi không có chuyện gì để nói, trước đây những lời kiểu này đều là An Ngọc Trân nói với cô.

Tạ Ly chẳng buồn đáp lại, cứ thế nhìn ông ta rời đi.

Không biết qua bao lâu, An Ngọc Trân mới bước ra khỏi phòng.

"Ba con đi rồi à?"

Tạ Ly có thể cảm nhận rất rõ thái độ của mẹ đã dịu xuống rất nhiều.

"Ừm."

An Ngọc Trân lau đôi mắt sưng đỏ rồi đi vào phòng vệ sinh, có lẽ để rửa mặt. Tạ Ly chờ đến khi bà đi ra mới gọi lại: "Mẹ."

An Ngọc Trân quay đầu nhìn cô.

"Mẹ có biết tại sao Tạ Hoài Chí không muốn ly hôn với mẹ không?"

Câu hỏi này làm bà ngây ngẩn một chút, thậm chí chẳng kịp để ý tới việc con gái vừa gọi cả họ tên ba mình: "Cái gì cơ?"

"Mẹ có phải nghĩ rằng ông ấy thật ra vẫn còn tình cảm với mẹ, không nỡ rời xa mẹ, đối với người phụ nữ bên ngoài chỉ là chơi bời, còn mẹ mới là người ông ấy thật lòng yêu thương?"

An Ngọc Trân như bị hỏi trúng tim đen, lúng túng mấp máy môi hồi lâu mới nhỏ giọng đáp lại: "Mẹ không nghĩ thế đâu."

Tạ Ly biết rõ, thật ra bà đúng là nghĩ như vậy.

"Mẹ cứ kiên trì thêm một tuần nữa, đừng tha thứ cho ông ấy vội, nhất quyết đòi ly hôn. Lúc cuối cùng thì bảo mẹ chỉ cần tiền, không cần cổ phần công ty." Tạ Ly chăm chú nhìn mẹ, "Rồi mẹ xem ông ấy sẽ nói thế nào."

-

Dạo này vì vừa bận việc công ty, vừa phải lo chuyện của An Ngọc Trân, mỗi khi chẳng muốn ăn uống gì, Tạ Ly đều tuỳ tiện gọi ít đồ KFC.

"Bọn tôi ngồi đây được không?"

Khi nghe tiếng nói rồi ngẩng đầu lên, động tác nhai của Tạ Ly lập tức khựng lại.

Là Tống Nhất Lê dẫn theo Tống Du.

Cô vội vàng nhai thêm hai miếng cho qua loa, trong lúc đó còn liếc nhìn đứa nhỏ một cái, chờ đến khi nuốt hết thức ăn trong miệng xuống rồi mới gật đầu.

"Được."

Quán giờ này đông người, vốn cũng không còn bàn nào trống.

Một lớn một nhỏ ngồi xuống đối diện cô. Tạ Ly còn tiện tay kéo bớt mấy món đồ trên bàn về phía mình.

"Sao hai người lại ở đây?"

"Lần trước tới đây Tiểu Du thích một lớp múa trong tòa nhà này, gần đây mới bắt đầu đi học."

Thật lòng mà nói, Tạ Ly chẳng thể không nghĩ ngợi gì được. Nhưng nghĩ kỹ lại thì có khi chỉ là do cô tự mình đa tình mà thôi. Một người như Tống Nhất Lê, hẳn cũng không lấy trẻ con làm cớ để tiếp cận cô đâu.

Cô ngước mắt nhìn sang phía anh ấy, người kia lại vẫn rất bình thản.

Chuyện chiếc bánh lần trước, tin nhắn Tạ Ly không trả lời, bây giờ cũng chẳng muốn nhắc tới nữa. Cứ tiếp tục thế này, cô sợ rồi lại mắc vào cái vòng luẩn quẩn, nên tốt nhất cứ dừng luôn ở đây thì hơn.

Dù sao cô cũng sắp ăn xong rồi.

"Em chỉ ăn mỗi cái này thôi à? Nhà không nấu cơm sao?"

"Không phải..." Bị Tống Nhất Lê hỏi thế, Tạ Ly lập tức nghĩ ra lý do, "Chỉ là gần đây hơi bận việc thôi."

"Công việc của em đúng là bận thật, gần đây chắc cũng có nhiều chuyện phiền phức lắm nhỉ? Nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất chứ?" Nhà họ Tạ xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên cũng có chút tin tức lan ra ngoài. Chỉ là Tạ Hoài Chí chẳng mấy nổi danh, nên chuyện này cũng không thành tin hot. Chỉ có Tống Nhất Lê cố ý quan tâm mới để ý tới, "Lúc này, anh ta càng nên chăm sóc em chu đáo hơn mới đúng chứ?"

"Anh ta" ở đây dĩ nhiên là chỉ Phó Thời.

Tạ Ly cảm thấy lời này có chút kỳ lạ, theo bản năng lại bênh vực Phó Thời: "Công việc của Phó Thời còn bận hơn. Hơn nữa, anh ấy vốn chăm sóc tôi rất tốt, chỉ thi thoảng tôi mới... ăn uống qua loa thế này thôi."

Tống Nhất Lê lần này không nói thêm nữa, nhưng Tạ Ly vẫn thấy dường như ánh mắt anh ấy còn giấu điều gì đó chưa nói ra.

Cô vốn định ăn xong sẽ lập tức rời đi, nhưng Tống Nhất Lê đột nhiên phải vào nhà vệ sinh, nhờ cô trông chừng Tống Du, vậy nên cô đành phải ngồi lại.

Trên khuôn mặt nhỏ bé của Tống Du vẫn còn vẻ ngượng ngùng vì chuyện lần trước.

"Cô ơi."

Tạ Ly đã quen với kiểu gọi lúc thế này lúc thế khác của con bé rồi: "Sao vậy con?"

Ghế hơi cao, đôi chân nhỏ lơ lửng của Tống Du nhẹ nhàng đung đưa, ánh mắt nhìn cô tràn ngập vẻ mong đợi: "Có phải ba con thích cô không?"

Hai ba con nhà này hỏi câu nào câu nấy đều khiến cô hết hồn: "Sao thế được? Cô đã kết hôn rồi."

Trẻ con có lẽ chưa hiểu được rõ ràng, đôi mắt trong veo chớp chớp đầy vô tội: "Nhưng ba nói vậy cũng không sao cả mà."

Nụ cười vốn dịu dàng, kiên nhẫn của Tạ Ly lúc này mới hơi thu lại một chút: "Tiểu Du, con không nên có suy nghĩ này đâu."

-

Phó Thời đã nhìn thấy cảnh ba người họ ngồi ăn cùng nhau. Ai bảo họ lại chọn ngay vị trí gần cửa sổ, quá nổi bật như thế cơ chứ.

Xe anh dừng cách đó không xa, anh vốn định trực tiếp xuống xe, nhưng lại nhịn được; muốn gọi điện cho Tạ Ly, nhưng rồi lại nhịn tiếp.

Thế nhưng trong lòng anh thực sự quá khó chịu. Khi xưa ở cấp ba, người chen chân vào mối quan hệ mập mờ giữa cô và Tống Nhất Lê là anh. Vì không muốn dây dưa tình cảm với cả hai bên, cô liền dứt khoát tuyệt giao với anh.

Hiện giờ anh với cô đã là vợ chồng, người thứ ba là tên kia. Thế mà cô không muốn nhập nhằng hai phía, lại muốn ly hôn với anh.

Kiểu gì người bị bỏ rơi cũng vẫn là anh.

Anh cứ thế đợi đến tận khi Tạ Ly một mình bước ra khỏi quán, lúc cô sắp vào công ty, anh mới gọi cô lại: "Tạ Ly."

Cô quay đầu.

Phó Thời đứng cạnh xe, dịu giọng nói: "Anh hầm canh cá rồi, em có muốn nếm thử không?"

"Lần này nhất định không tanh nữa đâu."

Bình Luận (0)
Comment