Trường Ca Thiên Niên Ký

Chương 50 - Lão Đầu Xuất Thủ

Lã Vọng từ khi được lão đầu chỉ dạy, tu vi tinh tiến thần tốc, chiến lực tăng lên đột biến, đánh đâu thắng đó, sinh ra tâm khí cao ngạo.

Nam nhi có ngạo khí, có ý chí là tốt, nhưng quá cao ngạo mà quên mất vị trí của bản thân lại là mối hiểm họa khôn lường.

Vốn dĩ lão có thể xuất thủ ngay từ đầu để hỗ trợ hắn, nhưng lão lại lựa chọn đứng ngoài quan sát, mượn tay của Lý Trường Ca mà ma luyện hắn về cả mặt chiến đấu lẫn tâm tính.

Phải nói là rất hiếm hoi mới có kẻ đồng trang lứa mà lại đấu ngang tài ngang sức với hắn, thậm chí là lấn át hắn một cách ráo riết như bây giờ.

Lão nhìn Lý Trường Ca cũng vô cùng thuận mắt, chỉ tiếc là lão đã giá thân vào thức hải của Lã Vọng, nếu không lão cũng muốn thu Lý Trường Ca làm đệ tử.

Lão nheo mắt lại, khẽ nhăn mày, âu cũng là số mệnh, dù là đại năng như lão cũng không thoát khỏi sự an bài của vận mệnh.

Lý Trường Ca nhanh chóng ổn định thân hình, cẩn trọng quan sát nhất cử nhất động của Lã Vọng, lại nhìn thanh máu và chân khí của hắn ở trên đầu, khóe miệng Lý Trường Ca chợt nhếch lên cười tà mị.

"Đèn dầu sắp cạn, lại còn to mồm hù dọa, để ta xem ngươi chống đỡ được bao lâu!"

Thể lực và chân khí của Lã Vọng không ngừng giảm nhanh theo thời gian, tựa chừng là tác dụng phụ của bí pháp bộc phát sức mạnh.

Vậy thì Lý Trường Ca hắn cũng không việc gì mà lao vào chịu đòn, nghĩ vậy, hắn liền đổi đối sách, chuyển sang công kích tiêu hao tầm xa.

Sẵn đà hai bên đang cách xa nhau, thay vì lao lên tấn công mũi thương như trước, Lý Trường Ca lượn trên không trung, như cá bơi trong nước, không ngừng điều động phi kiếm mà tiêu hao Lã Vọng.

Lã Vọng tuy tốc độ bạo tăng, nhưng phẩm cấp phi kiếm có giới hạn không cách nào truy theo Lý Trường Ca, chỉ có thể mở miệng mắng mỏ.

- Tên rùa đen kia! Ngươi chỉ biết chạy trốn thôi sao?

Lý Trường Ca cười lớn, hắn nói:

- Chạy? Ta vẫn đang công kích ngươi đấy thôi? Chẳng lẽ ngươi bị ta đánh tới ngốc như một cái đầu heo, không phân biệt được cái nào là chạy, cái nào là đánh?

Lã Vọng nghe hắn nói vậy càng điên tiết, hắn liều mạng điều động pháp bảo bản mệnh, thứ mà hắn luôn giữ làm sát chiêu.

Ám Hồn Chủy Thủ!

Xiu ... xiu ...

Ám Hồn Chủy Thủ của Lã Vọng được tinh luyện bằng phương pháp huyết tế, cho nên tốc độ và uy lực không hề tầm thường, nó vừa xuất hiện đã có thể vọt tới chỗ của Lý Trường Ca.

Lã Vọng từ xa, một tay giữ thủ ấn, dùng hồn lực điều khiển Ám Hồn Chủy Thủ không ngừng công kích Lý Trường Ca, một tay huy bảo thương chống đỡ phi kiếm quần công.

Choang ... Choang ... Choang ...

Lý Trường Ca bởi vì có hệ thống trên người, liền nhìn ra thủ pháp tinh luyện pháp bảo bản mệnh của tên họ Lã, hắn cười gằn, huyết tế?, nếu vậy pháp bảo bị hư hại, người tế luyện cũng bị thương.

Đây là sự đánh đổi cho sức mạnh siêu việt của huyết tế pháp bảo, bởi vậy, nếu không phải cùng đường mạt lộ, tu sĩ thường sẽ không điều động bản mệnh pháp bảo.

Lý Trường Ca hừ lạnh, hắn động ý niệm, hai mươi cái Lôi Phù xuất hiện, xoay quanh người hắn như một tấm chắn, hắn niệm chú ngữ, khởi bạo Lôi Phù oanh kích Ám Hồn Chủy Thủ.

ĐOÀNG ... ĐOÀNG ... ĐOÀNG ...

Hai mươi đạo Lôi Phù liên tục oanh kích lên Ám Hồn Chủy Thủ làm cho nó không ngừng run rẩy, bề mặt xuất hiện vết cháy xém, kèm theo mùi kim loại khét khét lan tỏa khắp không trung, tổn hại không nhỏ, phía bên kia Lã Vọng khóe miệng trào máu tươi, rồi hắn phun ra một ngụm máu nhỏ.

Bởi hắn đang thi triển bí pháp, nay lại bị nội thương, thương thế bị đội lên gấp bội.

Lão đầu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, dây dưa lâu như vậy không hạ được tên kia, khẳng định càng về sau, càng không thể hạ hắn, bây giờ còn chút hơi tàn, lão phải đích thân ra mặt mới có thể chiến thắng.

Cái dở của Lã Vọng chính là quá tiếc tài nguyên, sử dụng pháp bảo không thích đáng mất đi nhiều lợi thế, còn lão thì lại khác.

"Lui ra! Để ta!"

Lão quát lên, sau đó lập tức chiếm lấy thân thể Lã Vọng.

Lý Trường Ca và cả Lăng Mộng Nhi nhận thức được khí tức hắn thay đổi một cách rõ rệt.

"Hít hà, cuối cùng cũng chịu ra mặt!"

Lão đầu nhìn Lý Trường Ca đầy vẻ thưởng thức và hồi ức, rồi ánh mắt chợt sắc bén dị thường, lão xoay người, ném một ra Hỏa Phù rồi kích nổ, lão mượn phong áp của vụ nổ kết hợp với thân pháp lao vọt về phía trước.

- Ngọa tào!!!!!!!!!

Lý Trường Ca giật nảy mình, vậy cũng chơi được, đúng là gừng càng già thì càng cay mà!

Lão vọt lên phía trước, thấy khoảng cách vừa đủ, liền nện một thương về phía hắn.

"Băng Sơn Địa Liệt Thương"

Xoạt ... OÀNH!

Phụt! Lý Trường Ca mặt dù đã kích hoạt Kim Chung Tráo phù lục để chống đỡ, nhưng bị thương cũng không nhẹ, ho ra một búng máu nhỏ.

Tốc độ ra chiêu của lão quá nhanh, căn bản hắn không theo kịp, chiến pháp của lão đa đoan quỷ dị khôn lường.

"Mẹ nó đụng phải "cao thủ" thật rồi!"

Lý Trường Ca bị đánh bạt ra xa, còn chưa lấy lại quyền điều khiển thân thể, lão đã đánh tới.

"Hám Địa"

OÀNH!

Thân thể Lý Trường Ca như diều đứt dây, bị một thương này của lão đánh bay ra xa, nện xuống mặt đất oanh ra cái lỗ không nhỏ, toàn thân đau nhức kịch liệt.

Nếu không phải hắn có ba lớp phòng ngự, Kim Chung Tráo phù lục, đạo bào Thái Tử, Tân Thủ Giáp của hệ thống, e là không nứt xương thì cũng phải gãy mấy cái.

Hắn khiếp sợ nhìn "Lã Vọng" trên cao, quả nhiên là cao thủ, họ có thể bộc phát chiến lực của cơ thể đến cực hạn, không phải hạng gà mờ như hắn và Lã Vọng.

"Phong Độn!"

Lý Trường Ca độn nhanh ra xa, vừa ngay lúc lão đâm xuống một thương long trời lở đất.

"Má!"

Hắn nhìn chỗ mình vừa đứng, bị lão nện một cách nứt nẻ tràn lan không khỏi văng tục, một thương này mà hắn lãnh đủ, e là mất nửa cái mạng.

Lã Vọng cũng không khác hắn là bao, kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc, hắn không nghĩ với cơ thể đó của hắn lại có thể bộc phát chiến lực đến như vậy.

Lão đầu vừa đánh vừa chỉ điểm Lã Vọng.

"Chiến đấu nhất định phải quyết liệt, một khi dành được thế thượng phong là phải công kích liên hoàn không cho đối phương thở dốc, ngươi cứ dây dưa như vậy, không chết cũng trọng thương! Hơn nữa, trong chiến đấu, phải hạ đối thủ bằng mọi giá!"

Nói rồi, lão tung ra năm đạo Lôi Phù, chúng xoáy như mũi khoan, ồ ạt lao về phía Lý Trường Ca vừa độn tới, rồi ầm ầm bạo nổ.

ĐOÀNG ... ĐOÀNG ... ĐOÀNG ...

Lăng Mộng Nhi rốt cuộc không nhịn được nữa, hét lớn:

- Điện hạ, để ta giúp người!

Nàng lao về phía bên đó, cùng với năm thanh phi kiếm sáng rực một mảng chân khí nồng đậm.

Lý Trường Ca hét lớn:

- Không cần! Mau tránh ra ... để ta !

Hắn sợ lão già kia bắt nàng làm con tin, lúc đó sẽ thực sự thúc thủ vô sách a!

Lăng Mộng Nhi giật mình, trong lòng có chút buồn, nhưng rồi quyết định lùi lại ra xa.

"Cẩn thận, hắn có thể khống chế nàng làm con tin, đừng tiếp cận!"

Nghe được lời truyền âm này của hắn, Lăng Mộng Nhi liền vỡ lẽ, nàng liền cẩn trọng hơn hẳn, bởi mấy chiêu vừa rồi cũng đủ để nàng biết rằng nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

"Điện hạ, người cũng phải cẩn thận!"

Bình Luận (0)
Comment