Thi thể không đầu rơi xuống tường thành đập lên một bãi cát vàng. Người đi theo Thẩm Lãnh dụ địch đều là chiến binh của Tân Tự Vệ Đại Ninh, hai tháng trước khi bọn họ nhìn lại chiến trường từng tận mắt thấy tướng quân của bọn họ bị kẻ thù hung tàn chặt đầu. Giờ khắc này, sau khi Thẩm Lãnh một đao chém đứt đầu của Cách Tân Cách, tất cả người của Tân Tự Vệ đều quỳ một gối xuống, cánh tay phải để ngang ngực, an ủi vong linh của Mạc tướng quân và hơn hai vạn chiến binh Tân Tự Vệ Đại Ninh chết trận.
"Không giữ tù binh!"
Thẩm Lãnh đứng ở thành đất hét to một tiếng, sát khí bốn phía.
Khinh kỵ binh An Tức rơi vào vòng vây xung sát của bộ binh Đại Ninh giống như lọt vào vũng bùn, chiến mã của bọn họ không thể nào chở bọn họ chạy như bay, ngồi trên chiến mã không còn là ưu thế, kỵ binh không thể di động chính là một cái bia bắn, bia bắn cố định.
Từng cây từng cây trường thương đâm qua, nhưng kỵ binh trên lưng ngựa ngay cả cách đồng quy vu tận với người Ninh cũng không có, loan đao của bọn họ quá ngắn, căn bản không chạm đến người chiến binh Đại Ninh.
Chưa tới một canh giờ, trận chém giết kết thúc.
"Mang ngựa theo, lập tức đi."
Thẩm Lãnh leo lên con đại bạch mã hùng tuấn đó: "Canh Tự Doanh và Mậu Tự Doanh đi trước, đừng đi một đường với ta, đi hướng tây bắc, còn có rất nhiều chiến mã đợi chúng ta đi cướp."
Hắn căn dặn xong lại vẫy tay: "Trần Nhiễm, dẫn kỵ binh theo ta."
Đội ngũ chia làm hai nhóm, đại đội nhân mã rút lui theo hướng chính tây dưới sự dẫn dắt của tướng quân hai vệ chiến binh, còn Thẩm Lãnh thì mang theo năm ngàn khinh kỵ chạy thẳng hướng bắc.
Chưa tới một canh giờ, thám báo đi trước khinh kỵ binh của Thẩm Lãnh chạy nhanh trở lại: "Đại tướng quân, phía trước bên trái phát hiện kỵ binh của người An Tức."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Đi vòng qua một vòng, đó là đội kỵ binh An Tức duy nhất ở gần đây có thể đuổi theo các huynh đệ chúng ta đang rút đi. Các huynh đệ, theo ta đi dụ kỵ binh của người An Tức đi."
Bị Thẩm Lãnh dắt đi một ngày nửa đêm, tướng quân người An Tức Cách Ni Ác Tháp mang theo hai vạn kỵ binh luẩn quẩn qua lại ở trong đại mạc. Y vốn tưởng rằng có thể dẫn đội ngũ kỵ binh từ một bên đi vòng qua chặn đội quân Ninh kia, nhưng đi một vòng mà cũng không nhìn thấy bóng dáng của kỵ binh quân Ninh, đến lúc này y mới phản ứng lại, quân Ninh đi phong địa của thân vương Nỗ Sất chắc hẳn là chính là một ít kỵ binh dụ địch, chính là cố ý dẫn y đi.
Nhưng lúc này mới phản ứng lại đã không có bất cứ ý nghĩa gì, y chỉ lo quân Ninh sẽ có mưu đồ gì khác nhưng lại không thể nào phán đoán được hướng đi của quân Ninh, cho nên đành phải chạy về đại doanh trước. Lúc đi đến nửa đường thì nghe thám báo hồi báo phía trước có đại chiến, cho nên y lập tức hạ lệnh cho đại quân tăng tốc chạy tới chiến trường thành đất. Y cũng không biết đại chiến đã kết thúc, đại tướng quân An Tức Cách Tân Cách đã bị giết.
Đội ngũ đang lao nhanh về phía trước, bỗng nhiên từ bên cánh truyền đến từng đợt tiếng tù và, du kỵ binh ở cánh trái đại đội nhân mã phát ra cảnh báo, Cách Ni Ác Tháp lập tức dừng chiến mã, rút loan đao ta: "Tiến công sang cánh!"
Người An Tức lập tức thay đổi đội hình, các kỵ binh triển khai trận hình giáp vây sang bên cánh, nhưng y không ngờ là đội kỵ binh quân Ninh chết tiệt kia lại vừa chạm vào đã đi ngay, chỉ là xông qua bắn mấy mũi tên.
"Còn muốn chạy?!"
Cách Ni Ác Tháp lập tức hạ lệnh: "Đuổi! Binh lực của bọn họ không nhiều, chính là đội khinh kỵ quân Ninh mấy ngàn người đó, lần này đuổi tới chân trời góc biển cũng phải đuổi được người cho ta!"
Ngay sau tiếng tù và vang lên, hai vạn kỵ binh người An Tức đuổi sát nút theo hướng Thẩm Lãnh bỏ chạy. Lúc Thẩm Lãnh cố ý khiêu khích đã sắp tới giờ Tý, người An Tức cứ theo phía sau đội ngũ của Thẩm Lãnh mãi, chạy một mạch suốt nửa đêm.
Trần Nhiễm quay đầu lại liếc nhìn: "Xem các ngươi đuổi tới khi nào, nếu các ngươi có thể đuổi kịp ta, ta theo họ của các ngươi."
Suốt nửa đêm, từ giờ Tý đến khi trời đã sắp sáng, kỵ binh người An Tức kỵ binh đã bị bỏ lại phía sau rất xa, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, có vẻ như đã hoàn toàn từ bỏ.
Trần Nhiễm vỗ vỗ cổ ngựa: "Một người ba ngựa, nếu còn để cho các ngươi đuổi kịp, há chẳng phải là trò cười à."
Thật ra sau khi đuổi theo Thẩm Lãnh bọn họ hơn một canh giờ sau khi thì chiến mã của người An Tức cũng đã không kiệt sức. Trước đó bọn họ đã không có dừng lại nghỉ ngơi, đã sớm người kiệt sức ngựa hết hơi. Thẩm Lãnh dẫn người xông qua một trận đã kích thích bọn họ, nhưng sau khi đuổi theo hơn một canh giờ đừng nói là người, ngựa cũng không chạy nổi nữa, nhưng mà Thẩm Lãnh cũng không định kết thúc như vậy, người An Tức chậm lại hắn cũng chậm lại. Nếu người An Tức không đuổi theo hắn còn hạ lệnh đợi bọn họ.
Cứ như vậy nửa đêm, cuối cùng người An Tức vẫn quyết định từ bỏ.
"Về doanh địa."
Thẩm Lãnh căn dặn một tiếng: "Trần Nhiễm, ngươi dẫn đội ngũ đi trước, thân binh doanh cùng ta ở lại đoạn hậu."
Trần Nhiễm lên tiếng, biết người An Tức không có khả năng đuổi theo nữa nên cũng không lo lắng quá nhiều, cho dẫn kỵ binh đi trước một bước. Thẩm Lãnh cùng mấy trăm thân binh đợi thêm một lát nữa, không thấy phía sau có truy binh đuổi lên, lúc này mới rời đi.
Trở lại doanh địa, Thẩm Lãnh nằm xuống liền ngủ, ngủ một mạch bốn canh giờ, khi thức dậy thì trời đã lại sắp tối, ngủ một giấc cả người đều thoải mái hẳn lên. Sau khi đứng lên lại rửa mặt một cách rất xa xỉ, nhận lấy bánh màn thầu nướng thân binh đưa cho hắn: "Dọn dẹp doanh địa, không được lưu lại môt thứ gì, một cọng lông cũng không được lưu lại."
Trần Nhiễm nghe xong liền lớn tiếng nói: "Nghe thấy quân lệnh của đại tướng quân chưa?! Đều nghe cho rõ ràng, dọn dẹp doanh địa sạch sẽ rồi đi, một cọng lông cũng không được bỏ lại. Lát nữa ta kiểm tra, nếu ta phát hiện có lông sẽ nặng phạt, lông của ai rơi thì người đó tự nhận nhá."
Một tên thân binh cười nói: "Trần tướng quân, thứ đó không dễ nhận đâu."
"Đồ của chính mình mà không nhận ra?"
Trần Nhiễm cười nói: "Vậy thì giữ chắc, đừng để rơi."
Thẩm Lãnh đá mông gã một cước: "Chỉ có ngươi nói nhiều, mau chóng thu dọn đồ đạc, sự trả thù của người An Tức sẽ đến rất nhanh thôi, sau khi trời tối sẽ lên đường."
Tất cả mọi người liền bận rộn, toàn bộ lều trại trong doanh địa nhanh chóng bị dỡ xuống, vật tư đều để trên lưng ngựa, dù sao chiến mã nhiều nên cũng không cần lo lắng. Thẩm Lãnh hoạt động một lát sau đó đi ra ngoài doanh địa, liếc thấy Nhị Bản đạo nhân ngồi xổm dưới đất như đang tìm thứ gì đó, hắn đi qua hỏi một câu: "Rơi cái gì à?"
Nhị Bản đạo nhân vẻ mặt buồn bực: "Lúc nãy đi tiểu không cẩn thận làm rơi một cọng lông, vừa rơi xuống đất đã không tìm được rồi..."
Thẩm Lãnh cũng cho gã một cước: "Ông nội ngươi."
Nhị Bản đạo nhân cười hì hì: "Chúng ta đi đâu?"
"Đi một nơi tốt."
Thẩm Lãnh khoa tay múa chân một chút: "Có giường, có nhà, có nguồn nước, còn có thịt."
Nhị Bản đạo nhân sáng mắt lên: "Chỗ nào?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Đến nơi ngươi sẽ biết."
Khoảng một canh giờ sau đội ngũ đã dọn hết toàn bộ doanh địa, kỵ binh chậm rãi rời đi. Bọn họ đi cả buổi tối, may mắn là thời gian gần đây trong đại mạc gió không lớn, nếu gặp lúc thời tiết khắc nghiệt, buổi tối còn muốn phân biệt phương hướng để đi? Ban ngày cũng khó có khả năng.
Gió bão trong sa mạc mà đến là che khuất bầu trời, đừng nói chỗ xa, cho dù là đồng bạn bên cạnh cũng không thấy rõ.
Đi suốt một đêm, ban ngày lại đi cả một ngày, lúc trời sắp tối Nhị Bản đạo nhân thật sự không nhịn được liền hỏi một câu: "Rốt cuộc là đi đâu vậy?"
Thẩm Lãnh nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng không phát hiện Mậu Tự Doanh và Canh Tự Doanh của chúng ta không trở lại?"
"Phát hiện chứ, ta nghĩ là bọn họ trở lại nơi dùng chân lúc trước."
"Đại quân đã hội hợp, còn tự tách ra?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Ngươi không thích hợp tòng quân, đầu óc quá ngu ngốc."
Nhị Bản xoa đầu: "Chỉ là ta lười suy nghĩ, nếu huynh bảo ta suy nghĩ thật kỹ, chẳng lẽ ta lại thật sự không nghĩ được?"
Gã liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Quả thật ta không thể nghĩ được..."
"Sau khi chúng ta giết Cách Tân Cách, lúc ta hạ lệnh ngươi ở bên cạnh ta, đã quên rồi?"
Thẩm Lãnh nói: "Ta bảo tướng quân của hai vệ chiến binh dẫn bọn họ đi phong địa của thân vương Hậu Khuyết Nỗ Sất. Người An Tức vừa mới chết đại tướng quân, bọn họ hận không thể lập tức tìm được chúng ta nuốt chửng luôn, cho nên trong đêm qua ta mới dẫn các huynh đệ đi hướng bắc. Đội kỵ binh người An Tức muốn chặn chúng ta đó cho dù không tự tìm được chúng ta, ta cũng sẽ tìm đến bọn họ, chỉ có để cho bọn họ nhìn thấy mới có thể dẫn dụ bọn họ. Giờ khắc này, hẳn là doanh địa của chúng ta đã bị người An Tức phát hiện rồi."
Thẩm Lãnh nói: "Hai vệ chiến binh phần nhiều là bộ binh, ta phải tranh thủ thời gian cho bọn họ đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ đã lại đánh thắng một trận chiến nữa, chúng ta có thể thoải mái một thời gian."
Hắn ở trên lưng ngựa kéo giãn cơ thể thể: "Nhị Bản, muốn khiến Ninh vẻ vang không?"
"Có ý gì?"
"Cưới một cô nàng Tây Vực về nhà."
"Phì!" Nhị Bản đạo nhân nhổ phì một ngụm: "Ta thà cưới Trần Nhiễm."
Trần Nhiễm ngồi trên lưng ngựa ở bên cạnh đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, nghe thấy Nhị Bản đạo nhân gọi mình một tiếng: "Gọi ta làm gì?"
Nhị Bản đạo nhân nhìn khuôn mặt đen sì vì phơi nắng của Trần Nhiễm, gã rùng mình một cái: "Thôi bỏ đi, cả đời ta không cưới vợ tốt hơn."
Lại đi như vậy khoảng hơn một canh giờ, sau khi trời tối thì đến phong địa của thân vương Hậu Khuyết quốc Nỗ Sất. Chiến binh của Canh Tự Doanh và Mậu Tự Doanh đến sớm hơn bọn họ nửa ngày, dù sao bộ binh hành động chậm hơn khinh kỵ nhiều. Lúc Thẩm Lãnh bọn họ đến, trong không khí vẫn tràn ngập mùi máu tươi, không ít chiến binh Đại Ninh đang khiêng từng cỗ từng cỗ thi thể đi chôn.
"Đại tướng quân."
Tướng quân chiến binh Canh Tự Doanh Dương Hận Thủy, tướng quân chiến binh Mậu Tự Doanh La Khả Địch nhìn thấy Thẩm Lãnh đến, sóng vai chạy tới, từ xa hai người đồng thời khom người cúi đầu: "Ti chức nghênh đón đại tướng quân trở về!"
Thẩm Lãnh đi nhanh lên hai bước đỡ người dậy: "Làm gì phải khách khí như vậy."
Hắn nhìn chung quanh: "Như thế nào rồi?"
"Đại tướng quân thần cơ diệu toán."
Dương Hận Thủy cười nói: "Người An Tức nói gì cũng sẽ không ngờ được sau đại chiến chúng ta còn có thể chạy một mạch đến chỗ Nỗ Sất. Nỗ Sất cùng với kỵ binh của hắn còn ở bên đại doanh của người An Tức, chúng ta đã huyết tẩy nơi ở của hắn. Nơi này thật sự không tệ, ti chức vừa mới xem qua, thành cũng đủ chứa được đại quân mấy vạn của chúng ta, hơn nữa xây dựng cũng rất chắc chắn, có nguồn nước, Nỗ Sất còn có kho lương riêng của hắn, ngoài ra chúng ta lại thu được khoảng một vạn năm ngàn con chiến mã. Cứ đánh tiếp như vậy, tất cả chúng ta có thể trở thành kỵ binh."
Thẩm Lãnh nói: "Vẫn không thể sơ suất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người An Tức sẽ đến rất nhanh. Từ đại doanh An Tức đến đây đại khái cần ba ngày, nếu bọn họ đi nhanh một chút thì hai ngày hai đêm là có thể đến nơi."
Thẩm Lãnh nói: "Chúng ta phải phòng thủ nơi này một thời gian."
Thẩm Lãnh tính toán thời gian một chút: "Ít nhất phải phòng thủ mười ngày."
"Mười ngày?"
La Khả Địch có chút khó hiểu: "Tại sao là mười ngày?"
Thẩm Lãnh nói: "Ta đến đây đã mười một ngày, phòng thủ mười ngày, trở về phải đi mười ngày."
Thẩm Lãnh kéo giãn cơ thể: "Ta giao nơi này cho các ngươi."
"Đại tướng quân thì sao?"
Dương Hận Thủy nghe Thẩm Lãnh nói vậy lập tức hỏi một câu.
"Ta?"
Thẩm Lãnh nhìn con đại bạch mã kia, đại bạch mã lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
"Ta đi săn."