Trong màn đêm mịt mờ, Cách Tân Cách nhìn bóng đen khổng lồ phía trước, tựa như là một con yêu thú đã ngủ đông ngàn năm trong hoang mạc, không biết nó thức tỉnh khi nào, sau đó há cái miệng lớn dính máu, nuốt chửng tất cả mọi người.
Ánh trăng trong đại mạc cực sáng, nhìn kỹ thấy rõ ràng kia lại chính là tòa thành đất vây nhốt nhóm tàn binh quân Ninh lúc trước. Cách Tân Cách thở dài một hơi, đến tòa thành đất này thật ra cũng không có gì đáng để lo lắng, cách đại doanh chỉ khoảng năm mươi dặm mà thôi, cho dù người Ninh giở trò gì thì y phái người truyền tin trở về, quân đội trong đại doanh có thể nhanh chóng đến chi viện.
"Phái người vào trong thành đất xem thử!"
Cách Tân Cách hạ lệnh.
Một đội kỵ binh mấy trăm người rời khỏi đại đội nhân mã chạy về phía thành đất. Cách Tân Cách giơ thiên lý nhãn nhìn đội ngũ của mình hòa vào bóng đêm, đội kỵ binh quân Ninh chỉ có mấy trăm người kia giống như đã bị yêu thú thức tỉnh nuốt chửng, không nhìn thấy tung tích.
Cách Tân Cách đợi một lát nhưng không thấy người được phái đi hồi báo tin tức, y có ảo giác mấy trăm người do mình phái đi cũng đã bị yêu thú nuốt.
"Đừng quan tâm nữa."
Trong lòng Cách Tân Cách nảy sinh một dự cảm hết sức không tốt, y đã lãnh binh nhiều năm như vậy cũng chưa từng có cảm giác không tốt như vậy. Trong bóng đêm y không biết kẻ thù ở đâu, không biết có bao nhiêu kẻ thù, tuy rằng hết lần này đến lần khác khuyên giải an ủi chính mình rằng trong khắp cả Hậu Khuyết quốc quân Ninh chẳng qua cũng chỉ có sáu bảy vạn người mà thôi, cho dù tất cả đều tới cũng không ngăn được một vạn tinh kỵ thiện chiến này của y lao ra.
Khuyên giải an ủi thì vẫn khuyên giải an ủi, sợ thì vẫn sợ.
Mấy ngày hôm trước sự xuất quỷ nhập thần của đội khinh kỵ quân Ninh kia đã làm cho y cảm thấy chuyện không ổn. Người Ninh trước đó không phải là kiểu đấu pháp này, phong cách lãnh binh của một người sẽ không đột nhiên thay đổi, giải thích hợp lý duy nhất chính là đội ngũ kỵ binh mấy ngàn người này không phải quân Ninh bị nhốt ở Hậu Khuyết quốc từ trước, mà là mới tới.
Nhưng người mới tới cũng chỉ có mấy ngàn người, điều này lại không phù hợp đạo lý. Nếu viện binh của quân Ninh tới cứu viện đồng bào bị vây nhốt, chỉ mấy ngàn người là thao tác gì?
Cho dù thật sự chỉ có mấy ngàn người tới, làm sao đi qua vòng vây chặt chẽ của y?
Chẳng lẽ nói tòa thành đất phía trước đó không phải là yêu thú gì, tướng quân lãnh binh của quân Ninh mới tới là u linh?
Con người không thể nghĩ ngợi lung tung, càng nghĩ ngợi lung tung càng hoang đường, rất nhiều chuyện mà ngày bình thường người khác nói ra đều sẽ cười nhạt, lúc mình nhớ tới lại càng cảm thấy có lý, cũng càng ngày càng mê tín.
"Về doanh, về doanh!"
Cách Tân Cách bỗng nhiên lớn tiếng căn dặn một câu.
"Đại tướng quân, đội ngũ thám báo của chúng ta vẫn chưa về."
"Đã lâu như vậy vẫn chưa về, chẳng lẽ ngươi không biết là có vấn đề?"
Cách Tân Cách gần như nổi giận: "Ta không thể gặp chuyệ gì được, ta là đại tướng lãnh binh, về doanh!"
"Đại tướng quân, đội ngũ của chúng ta đi thành đất cũng chỉ khoảng chừng một khắc thôi."
Sắc mặt của hành quân tham sự Đa Điệp cũng trở nên không tốt, bởi vì đại tướng quân càng ngày càng không ổn.
"Một khắc?"
Cách Tân Cách ngẩn ra: "Sao ta cảm thấy đã lâu như một canh giờ vậy."
Đúng lúc này đội ngũ được phái đi đã trở về, mấy trăm kỵ binh giống như một đàn dơi khổng lồ, che giấu cặp rang nanh hút máu của mình trong bóng đêm. Đa Điệp liếc mắt nhìn đội kỵ binh trở về kia căn dặn một tiếng: "Đại tướng quân có lệnh, đừng truy kích đội kỵ binh người Ninh kia nữa, trực tiếp về doanh."
Lính liên lạc lập tức chạy tới phía sau đội ngũ, liên tiếp hô quân lệnh của đại tướng quân.
Ở phía trước kỵ binh dò đường lao nhanh trở lại, người cầm đầu là một gã giáo úy An Tức, phóng ngựa đến trước mặt Cách Tân Cách sau đó từ trên lưng ngựa nhảy xuống, quỳ một gối trên mặt đất: "Đại tướng quân, đội quân Ninh phía trước rất quỷ dị."
Cách Tân Cách cúi đầu nhìn nhìn: "Chuyện gì?"
Giáo úy An Tức ngẩng đầu nói, mặt che khăn quàng cổ, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sáng: "Thế mà bọn họ đã đến trước mặt ngươi rồi."
Cách Tân Cách ngẩn ra, vẫn chưa kịp phản ứng, Thẩm Lãnh mặc phục sức giáo úy An Tức đột nhiên giơ tay túm lấy chân trước của tọa kỵ của Cách Tân Cách, một cánh tay phát lực, chiến mã phát ra một tiếng hí, trực tiếp bị kéo gục xuống đến. Chiến mã ngã xuống mặt đất, Cách Tân Cách vội vàng không kịp đề phòng từ trên lưng ngựa ngã xuống, Thẩm Lãnh lập tức túm lấy cổ Cách Tân Cách, giống như xách một con gà xoay người rời đi.
Lúc này thân binh của Cách Tân Cách mới kịp phản ứng, hò hét xông lên, nhưng Cách Tân Cách ở trong tay Thẩm Lãnh nên bọn họ không dám tuỳ tiện bắn tên. Thẩm Lãnh xách Cách Tân Cách leo lên lưng ngựa, mấy trăm kỵ binh ở phía sau đã sớm chuẩn bị kỹ càng, vòng tới cản phía sau cho Thẩm Lãnh, lao về phía trước.
"Cứu đại tướng quân về!"
Đa Điệp gào thét một tiếng, đội ngũ kỵ binh An Tức như thủy triều lao về phía trước, đội ngũ lao đến gần thành đất, đột nhiên mũi tên đầy trời ập đến, trên cồn cát chung quanh chiến binh Đại Ninh nhiều không đếm xuể đều đứng lên. Thẩm Lãnh hạ quân lệnh, không ai quan tâm bắn hết mũi tên rồi phải làm sao, cứ việc bắn tên về phía đội ngũ kỵ binh của người An Tức.
Mũi tên như mưa rào từ trên trời rơi xuống, kỵ binh An Tức từ trên lưng ngựa rơi xuống từng người một. Có người sau khi rơi xuống lưng còn vướng trên yên ngựa, người chưa chết, lại bị chiến mã kéo lê về phía trước, tiếng kêu rên trong ban đêm cực kỳ thê lương. Chiến mã ở phía sau đạp lên bụng kỵ binh bị rơi xuống đất, một cước liền giẫm vỡ bụng, ruột dính máu me nhầy nhụa lòi ra, sau đó dính đầy cát vàng.
Mũi tên của quân Ninh không ngừng bắn về phía kỵ binh, bọn họ đang phát tiết thù hận, thù hận của chiến binh Tân Tự Vệ Đại Ninh. Giống như Thẩm Lãnh đã nói với bọn họ trước khi tới, mặc kệ các ngươi là binh của Tân Tự Vệ hay là binh của Mậu Tự Vệ, hoặc là binh của Canh Tự Vệ, đều là chiến binh Đại Ninh, thù của các huynh đệ chiến binh chính là quốc thù, là quân thù.
Từng người An Tức bị bắn ngã, cảnh tượng này quen thuộc đến như vậy. Khi chiến binh Tân Tự Vệ bị kẻ thù đông gấp mấy lần mình mai phục, cũng là tổn thất thảm trọng như vậy.
Từ bên cánh, một đội khinh kỵ binh mấy ngàn người từ trong thành đất giết ra, người dẫn đầu là Trần Nhiễm. Gã dẫn theo mấy ngàn kỵ binh đánh chắn ngang vào đội ngũ kỵ binh của người An Tức, giống như một thanh đao nhọn cắm vào trong sau đó cắt ngang ra ngoài, chia đội ngũ của người An Tức làm hai. Sau khi giết xuyên quân địch, khinh kỵ binh lại vòng về một lần nữa, đao cũng cắm vào ngực người An Tức một lần nữa.
Tiếng chém giết trên chiến trường làm vỡ nát những đám mây vốn đã không nhiều, ánh trăng trong màn đêm liền trở nên lấp lánh hơn.
"Thổi tù và!"
"Công!"
Những tiếng tù và liên tiếp vang lên, chiến binh Đại Ninh mai phục ở hai bên từ trên cồn cát lao xuống dưới. Kỵ binh đã cắt đứt đội ngũ của người An Tức, còn bọn họ dùng hoành đao Đại Ninh trong tay chém ngã từng kẻ thù một.
Thẩm Lãnh dẫn theo mấy trăm kỵ binh vẫn luôn xông về phía trước, kỵ binh An Tức truy kích ở phía sau liên tiếp bị bắn chết, vẫn chưa đuổi kịp. Chiến binh Đại Ninh từ hai bên cánh giết tới giống như thủy triều bao phủ người An Tức.
Thẩm Lãnh dẫn đội ngũ lượn một vòng trở lại bên thành đất, hắn dừng chiến mã, một tay ném Cách Tân Cách xuống đất. Cách Tân Cách vừa mới bị Thẩm Lãnh bóp cổ ngồi ở trước ngựa gần như hít thở không thông, lúc này bị quăng mạnh một cái, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như đều lệch vị trí, ngoi ngóp mãi mà không thể đứng lên, khó khăn lắm mới chống hai tay xuống đất đứng dậy được.
Thẩm Lãnh từ trên lưng ngựa xuống đạp một cước vào ngực y. Một cước này thế lớn lực mạnh, Cách Tân Cách vừa mới đứng lên liền ngã ngửa ra lăn về phía sau mấy vòng mới dừng lại được, cổ cũng giống như gãy rời, trong đầu nổ ầm ầm, cơn đau nhức trong lồng ngực dường như đang nói cho y biết hẳn là nội tạng đã bị một cước này đạp hỏng, có lẽ xương sườn cũng gãy rồi.
Thẩm Lãnh đi nhanh qua, một cái tát đập bay mũ sắt trên đầu Cách Tân Cách, cúi người túm tóc Cách Tân Cách kéo người đi về trước. Cách Tân Cách hai chân không ngừng giãy đạp nhưng không có chút ý nghĩa nào. Ở trong tay Thẩm Lãnh, cho dù y dồn hết thể lực để giãy giụa cũng không có ích gì.
Thẩm Lãnh nắm tóc Cách Tân Cách kéo lê người lên trên tường thành đất. Lúc lên thành tường, cơ thể Cách Tân Cách va vào từng bậc thềm một, sau khi lên tới tường thành thì người đã không còn hơi sức gì nữa rồi.
Trên tường thành, Thẩm Lãnh tay phát lực xách Cách Tân Cách lên, chỉ vào chiến trường ở phía trước: "Ngươi nhìn thấy chưa? Có phải cảm thấy hơi quen mắt không?"
Cách Tân Cách đâu còn tinh thần gì mà nhìn nơi Thẩm Lãnh chỉ, trong đầu kêu ong ong như muốn nổ tung. Thẩm Lãnh ném Cách Tân Cách xuống đất: "Lột chiến giáp của hắn!"
Thân binh như lang như hổ nhào lên, thuần thục lột giáp trụ trên người Cách Tân Cách. Hai gã thân binh ấn vai Cách Tân Cách bắt y quỳ gối ở đó, mặt hướng về phía chiến trường.
"Từ ngày đầu tiên vào Hậu Khuyết ta đã suy nghĩ làm sao để giết ngươi. Có người từng nói, trên chiến trường không có chính tà, không có đúng sai, chỉ có thắng bại, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Ta dùng mười ngày để dụ ngươi từ trong đại doanh đến, chính là để bắt ngươi nợ máu trả bằng máu, cho ngươi biết chiến binh Đại Ninh vĩnh viễn sẽ không trở thành giặc, vĩnh viễn là vua trên chiến trường."
Mười ngày, ngay từ đầu Thẩm Lãnh đã biết mình phải làm gì. Nếu muốn để cho đại quân bị bao vây ở Hậu Khuyết quốc thoát trùng vây, việc đầu tiên chính là phấn chấn quân tâm, không có gì có thể làm cho người ta phấn chấn hơn việc báo thù.
"Các ngươi không nên tới."
Thẩm Lãnh ra hiệu, một gã thân binh đi qua, nắm tóc Cách Tân Cách kéo đầu lên.
Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh ra khỏi vỏ, trong bóng đêm bắn ra một mảng hàn quang, nhưng lúc sắp chém xuống lại ngừng lại.
"Ngươi nên biết tôn trọng kẻ thù của mình, cho dù Mạc tướng quân của chiến binh Tân Tự Vệ chiến bại bỏ mình, ngươi cũng không nên làm nhục thi thể của hắn. Ngươi cho người dùng roi ngựa quất, sau đó cắt đầu, thi thể của Mạc tướng quân đã không tìm thấy rồi, đầu người ở trong thành Tây Giáp. Quân nhân của Đại Ninh trước giờ đều không chịu khuất nhục, người đối đãi với ta như thế nào, ta đối đãi với người như thế nấy."
Mấy gã thân binh rút roi ngựa ra, hung hăng quật lên người Cách Tân Cách, một lát sau lớp áo đơn mỏng dính trên người đã rách, trên người máu thịt nhầy nhụa. Cách Tân Cách đau đớn ở trên tường thành không ngừng lăn lộn kêu rên. Đại tướng quân đế quốc An Tức cao ngạo như thế, bị đánh đến mức luôn miệng cầu xin tha.
Dưới thành, chiến binh Đại Ninh hoàn thành vòng vây sẽ không cho kẻ thù cơ hội đánh trả. Thẩm Lãnh nghiêm lệnh, nhất định phải giải quyết hết kẻ thù trong vòng một canh giờ. Nơi này cách đại doanh của người An Tức chỉ có năm mươi dặm, kẻ thù phát hiện được tình huống sẽ phái người đến xem xét. Bọn họ sẽ không tùy tiện trực tiếp xuất binh, mà là phái thám báo tới đây trước, chờ thám báo chạy về, người An Tức chỉnh đốn đại quân rồi lại tới, ít nhất cần hai canh giờ trở lên.
"Không giữ tù binh."
Thẩm Lãnh hướng xuống dưới thành hô một tiếng.
Hắn giơ hắc tuyến đao lên, thân binh nắm tóc Cách Tân Cách kéo đầu kéo lên, hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh lia ngang qua, cắt đứt cổ Cách Tân Cách, một luồng máu phun ra như thác nước.
"Cúng hai tháng!"
Thẩm Lãnh một cước đạp thi thể của Cách Tân Cách từ trên tường thành xuống: "Báo thù!"