Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1001 - Chương 1001: Chính Là Chỗ Này

Chương 1001: Chính là chỗ này Chương 1001: Chính là chỗ này

Trong phạm vi gần ngàn dặm chỉ có ba đồng cỏ có thể chăn thả, cũng chỉ có ba chỗ này có đàn ngựa của Hậu Khuyết quốc, một chỗ là kho lương, một chỗ là phong địa của đại thừa tướng Ô Nhĩ Đôn, còn có một chỗ chính là phong địa của thân vương Nỗ Sất. Người An Tức tưởng là Thẩm Lãnh sẽ dẫn khinh kỵ binh của hắn tới tập kích phong địa Nỗ Sất, nhưng Thẩm Lãnh không tới, sau khi đợi mấy ngày mấy đêm người An Tức xác định bọn họ lại bị chơi xỏ một lần nữa. Đại tướng quân An Tức Cách Tân Cách nổi giận nhưng vẫn chưa mất đi lý trí, y biết lãng phí hết tinh lực vào mấy ngàn kỵ binh cũng không được việc gì, hiện tại quan trọng nhất là đánh bại chủ lực quân Ninh ở trong Hậu Khuyết quốc. Chỉ cần tiêu diệt thêm Canh Tự Doanh và Mậu Tự Doanh, mấy ngàn kỵ binh kia có thể như thế nào?

Cho nên Cách Tân Cách dẫn một vạn tinh kỵ của y rời khỏi phong địa của Nỗ Sất, trở về đại doanh An Tức.

Hành quân tham sự An Tức Đa Điệp trên đường đi đều hết sức cẩn thận nhìn sắc mặt đại tướng quân Cách Tân Cách. Hắn ta biết lần này người Ninh đã thật sự chọc giận đại tướng quân. Trước khi đến, bệ hạ nói quân Ninh thiện chiến không thể khinh địch, Cách Tân Cách cũng khá là cẩn thận mà đến. Trận chiến vây công chiến binh Tân Tự Vệ của Đại Ninh, y triệu tập binh lực gần như gấp mười lần quân Ninh. Trận chiến đó đã đánh bại Tân Tự Vệ quân Ninh, giết hơn hai vạn quân Ninh, nhưng trận chiến đó cho dù đối mặt với kẻ thù đông gần gấp mười lần mình, quân Ninh vẫn hung hãn đến mức tỉ lệ thương vong 1:2.

Hơn hai vạn chiến binh Đại Ninh chết trận, kéo theo hơn hai vạn người Tây Vực và hai vạn người An Tức cùng bước vào âm tào địa phủ.

Vốn đã có bảy phần cẩn thận, sau trận chiến này sự hiểu biết của Cách Tân Cách về quân đội Đại Ninh lại sâu thêm một tầng, y biết sự cẩn thận của mình vẫn chưa đủ, sự coi trọng của mình đối với kẻ thù vẫn chưa đủ.

Nhưng một trận chiến đánh tan rã một vệ chiến binh quân Ninh cũng cho Cách Tân Cách sự tự tin. Quân Ninh tổng cộng chỉ có ba vệ chiến binh ở trong Hậu Khuyết quốc, đánh tan một vệ, bức lui hai vệ khác, thế nên hiện tại quân Ninh thiếu lương thiếu thuốc. Trước cục diện thế này, nếu y còn không đánh thắng, bệ hạ Già Lạc Khắc Lược sẽ không tha hắn.

Đa Điệp hỏi dò một câu: "Đại tướng quân, lúc nãy ở phong địa Nỗ Sất, thuộc hạ thấy đại tướng quân đang tức giận nên không dám nói gì nhiều, nhưng thuộc hạ cảm thấy phân chia binh lực không quá thỏa đáng. Quân Ninh chỉ có mấy ngàn khinh kỵ binh đi lại nhanh chóng, không dễ bắt giữ, nhưng lại kéo tận mấy vạn người của chúng ta vào, dẫn đến phòng tuyến vây kín ngăn chặn đường về của quân Ninh cũng trở nên yếu kém hơn một chút. Thuộc hạ nghi ngờ quân Ninh chính là dự định như thế, bọn họ muốn kéo giãn đại quân ta, chỉ có như thế thì bọn họ mới có thể đột phá vòng vây."

"Đột phá vòng vây?"

Cách Tân Cách hừ lạnh một tiếng: "Cho dù ta điều thêm cho Cách Ni Ác Tháp hai vạn người thì quân Ninh cũng ra không ra ngoài được, huống hồ vẫn chưa điều động binh mã. Lần này đại thừa tướng Hậu Khuyết Ô Nhĩ Đôn sẽ bị người Ninh hoàn toàn chọc giận. Tộc nhân của hắn bị quân Ninh giết chóc gần như không còn ai, nếu Ô Nhĩ Đôn không báo thù mới là lạ. Hậu Khuyết vương đã đem hết quân đội trung thành với hắn đến thành Tây Giáp, mà quân đội trong Hậu Khuyết quốc hiện tại đều là trung thành với Ô Nhĩ Đôn. Lúc trước hắn cũng không dốc toàn lực ứng phó, hắn vẫn luôn bảo tồn thực lực, xem chúng ta và người Ninh giao chiến giống như xem cuộc vui. Lần này người Ninh giết tộc nhân của hắn vừa hay lại giúp chúng ta một tay, Ô Nhĩ Đôn sẽ triệu tập tất cả lực lượng đuổi bắt đội quân Ninh kia."

Y liếc mắt nhìn Đa Điệp một cái: "Ta biết ngươi đang lo lắng chuyện gì. Ngươi lo sau khi phòng tuyến bị quân Ninh kéo giãn, Canh Tự Doanh và Mậu Tự Doanh của Ninh sẽ nhân cơ hội giết ra ngoài."

Cách Tân Cách nói: "Nhưng ngươi chớ quên, đó là mấy vạn bộ binh, căn bản không đi nhanh được."

Đa Điệp gật đầu: "Thuộc hạ chỉ là lo lắng, cảm thấy không cần phải phân cao thấp với mấy ngàn khinh kỵ."

"Cho nên ta trở về."

Cách Tân Cách nói: "Sau khi trở về, triệu tập đại quân tấn công mạnh Mậu Tự Doanh. Mậu Tự Doanh bị thương nặng hơn Canh Tự Doanh, để cho người Tây Vực xung phong."

Đa Điệp cúi đầu: "Thuộc hạ trở về sẽ triệu tập người đến chế định phương lược ngay."

"Không cần phương lược gì nữa."

Cách Tân Cách nói: "Ta từng muốn lấy tàn binh trong thành đất đó làm mồi dụ, thu hút Canh Tự Doanh và Mậu Tự Doanh đến cứu viện, như vậy thì một trận chiến có thể tiêu diệt quân Ninh, nhưng những kẻ người Ninh chết tiệt kia dù chết cũng không chịu đi cầu viện, kéo dài lâu như vậy, cũng nên kết thúc rồi. Nếu không thể lấy kế dụ địch để thắng, vậy thì dứt khoát trực tiếp tiến công, ép người Ninh quyết chiến."

Y vừa mới dứt lời, từ phía sau lưng có mấy con chiến mã chạy như bay đến, người cầm đầu là một gã giáo úy.

"Báo!"

Giáo úy An Tức phóng ngựa đến, nhảy xuống chiến mã sau đó quỳ một gối xuống: "Đại tướng quân! Khinh kỵ quân Ninh đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài phong địa Nỗ Sất. Kỵ binh của tướng quân Cách Ni Ác Tháp cũng đã rời khỏi phong địa của Nỗ Sất, quân Ninh xuất hiện quá đột ngột, thân vương Nỗ Sất thỉnh cầu đại tướng quân quay lại."

"Còn dám tới?"

Sắc mặt Cách Tân Cách liền thay đổi trong nháy mắt, lửa giận lan tràn trong mắt.

"Tướng quân lãnh binh người Ninh này rốt cuộc là ai? Hắn đã tính trước sau khi ta cùng đại quân chờ hắn ở phong địa của Nỗ Sất vài ngày sẽ mất kiên nhẫn, cho nên ta chân trước mới vừa đi thì chân sau hắn đã tới, đáng tiếc..."

Cách Tân Cách khoát tay: "Đại quân đổi hướng, quay lại!"

Y thúc ngựa quay lại: "Kế hoạch của hắn có vấn đề, chúng ta vẫn chưa đi xa."

Lúc này một vạn kỵ binh của Cách Tân Cách rời khỏi phong địa của thân vương Nỗ Sất còn chưa tới sáu mươi dặm, khoảng cách này, khinh kỵ binh giết trở lại căn bản là không mất bao lâu.

Một vạn khinh kỵ binh An Tức quốc tinh nhuệ nhất bảo vệ đại tướng quân Cách Tân Cách quay đầu giết trở về, nhưng chờ khi Cách Tân Cách dẫn đội ngũ trở lại phong địa của thân vương Nỗ Sất lại không thấy quân Ninh, cũng không thấy quân đội của Nỗ Sất, lại càng không thấy kỵ binh của Cách Ni Ác Tháp.

"Quân Ninh đến tập kích doanh địa, thân vương điện hạ suất quân đón đánh. Quân Ninh thấy chỗ này đã có phòng bị nên lập tức bỏ chạy, đội ngũ của tướng quân Cách Ni Ác Tháp đã vòng qua, chắc hẳn có thể ngăn chặn đội kỵ binh quân Ninh kia."

"Phương hướng nào?"

Cách Tân Cách lập tức hỏi một câu.

"Bên kia!"

Người ở lại chỉ hướng đông bắc.

Cách Tân Cách muốn về đại doanh chính là đi hướng đông nam, nhưng cũng chỉ mới đi được hơn sáu mươi dặm mà thôi, nói cách khác thì đội ngũ của y và đội khinh kỵ binh người Ninh kia gần như là đi lướt qua nhau. Người Ninh từ hướng đông bắc đến, y đi hướng đông nam, khi hai đội ngũ cách nhau gần nhất có lẽ căn bản là không bao xa.

"Đuổi theo."

Cách Tân Cách ra lệnh một tiếng.

Kỵ binh lại xuất phát, mau chóng đuổi theo hướng đông bắc.

Hai canh giờ sau, đội ngũ của Cách Tân Cách phát hiện ở phía trước không xa có dấu vết từng chiến đấu kịch liệt. Mấy trăm binh sĩ Hậu Khuyết quốc nằm trên mặt đất, hiển nhiên là quân đội của thân vương Nỗ Sất, nhưng trong những thi thể trên mặt đất lại không phát hiện một khối thi thể nào của quân Ninh.

"Thế mà vẫn còn đánh một trận phản kích ở đây."

Cách Tân Cách không thể không bội phục khả năng của tướng quân lãnh binh quân Ninh kia. Quân đội của thân vương Nỗ Sất vẫn luôn theo đuổi sát phía sau, người Ninh lại còn dám đột ngột giết về một trận, người này thật sự to gan đến mức vô pháp vô thiên.

"Có tin tức của Cách Ni Ác Tháp bọn họ không?"

"Vẫn chưa liên lạc được, cũng không biết quân đội của tướng quân Cách Ni Ác Tháp ở chỗ nào."

Cách Tân Cách khoát tay: "Tiếp tục đuổi theo."

Đội ngũ đuổi theo một mạch về hướng đông bắc nhưng bọn họ không có phát giác được lúc này đã không còn đuổi theo hướng đông bắc nữa, mà là hướng chính đông. Tuyến đường bỏ chạy của quân Ninh bỏ chạy không phải là thẳng tắp mà là hơi cong một chút.

Đuổi theo gần một canh giờ nữa, lại nhìn thấy dấu vết từng chiến đấu kịch liệt, trên mặt đất có không ít thi thể, trong đó đã có thi thể của binh sĩ quân Ninh, có thể thấy được lần này quân đội của Nỗ Sất thật sự đã đuổi kịp quân Ninh.

"Hạ lệnh đại quân tăng tốc!"

Cách Tân Cách lại hạ lệnh. Giờ khắc này đội ngũ của y đã đuổi theo ba canh giờ, người kiệt sức ngựa hết hơi, nếu không phải là một người hai ngựa, chiến mã đã sớm không chịu nổi rồi. Từ sáng sớm đến chiều tối, dọc đường phát hiện 4 – 5 chỗ có dấu vết của quân Ninh cùng người Hậu Khuyết chiến đấu kịch liệt.

"Ngừng!"

Cách Tân Cách bỗng nhiên kịp phản ứng lại, y nhìn chỗ phía trước không xa, lại xuất hiện một bãi chiến trường. Lần này số người chết cũng không nhiều, trên cơ bản đều là người Hậu Khuyết.

"Quân Ninh muốn làm gì?"

Cách Tân Cách nhìn về phía Đa Điệp: "Bọn họ biết rõ binh lực của mình không đủ, biết rõ hai vạn kỵ binh của Cách Ni Ác Tháp đang đuổi theo không xa, nhưng lại hết lần này đến lần khác dừng lại chém giết với người Hậu Khuyết... Chẳng lẽ không phải là bọn họ bị đuổi chạy, mà là dụ Nỗ Sất đuổi theo."

Sắc mặt Cách Tân Cách trở nên càng khó coi hơi: "Phái người trở về xem thử, về doanh địa của Nỗ Sất xem thử."

Đa Điệp lập tức lên tiếng, căn dặn người sắp xếp thám báo trở về xem tình hình.

"Không thể đuổi theo nữa, quân Ninh đang dắt mũi chúng ta đi."

Cách Tân Cách dừng lại: "Đây là chỗ nào?"

Đuổi tới bây giờ ai cũng có chút mê mang, bọn họ đã không biết rời phong địa của Nỗ Sất bao xa, cũng không biết nơi này cách đại doanh bao xa, trong ấn tượng vẫn luôn là đuổi theo hướng đông bắc. Bởi vì tuyến đường của chiến binh Đại Ninh khi rút lui là Thẩm Lãnh đã tỉ mỉ sắp đặt sẵn, độ cong cũng không rõ ràng. Không chỉ là tốc độ rút lui nằm trong tính toán của Thẩm Lãnh, di chuyển theo ánh nắng, phối hợp với tuyến đường hắn đã tính sẵn, trong lúc vô tình quân Ninh đã thay đổi phương hướng của truy binh, không còn là hướng đông bắc mà là hướng đông nam.

Lúc Thẩm Lãnh chọn lựa binh lính đã từng nói, lần này dụ địch cửu tử nhất sinh, nếu bọn họ thành công, bọn họ sẽ có thể báo thù cho Mạc tướng quân và hơn hai vạn huynh đệ chiến binh Tân Tự Vệ chết trận, nếu thất bại thì Thẩm Lãnh và hơn ba trăm kỵ binh này sẽ vùi thân trong biển cát.

"Đại tướng quân."

Đa Điệp nhìn chung quanh: "Chi bằng hạ lệnh cho đại quân cắm trại, sáng sớm ngày mai phân công thám báo dò đường."

"Cũng được."

Cách Tân Cách từ trên chiến mã nhảy xuống, hoạt động cơ thể một chút: "Hiện tại phân công thám báo ra ngoài tìm hiểu tình hình, nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Loáng thoáng nhìn có chút quen mắt, giống như chúng ta từng đi qua vậy, nhưng trong sa mạc chết tiệt này nhìn có vẻ đều không khác nhau lắm..."

Y tìm một chỗ ngồi xuống, lưng đau muốn chết, dứt khoát nằm trên dốc một cồn cát: "Trời tối rồi, phân công người canh phòng chung quanh."

Cách Tân Cách nằm chưa tới một canh giờ, thám báo được phái ra ngoài đã trở về trong màn đêm.

"Đại tướng quân, phát hiện tung tích của quân Ninh ở phía trước, hẳn là đội ngũ đã bị quân đội của Hậu Khuyết quốc đánh tan, chỉ có mấy trăm người, xuất hiện ở phía trước 5 – 6 dặm."

"Mấy trăm người?"

Cách Tân Cách ngồi bật dậy: "Vậy thì đuổi theo diệt bọn chúng."

Thân binh của y dắt chiến mã qua, Cách Tân Cách leo lên ngựa, nhìn ánh trăng, đêm nay ánh trăng rất sáng, là thời tiết tốt để giết người.

Kỵ binh của người An Tức lại lên đường, sau khi đuổi theo khoảng 7 – 8 dặm thì sắc mặt Cách Tân Cách bỗng nhiên thay đổi. Y lờ mờ nhìn thấy phía trước có một bóng đen rất lớn, không biết là cái gì, nhưng nhìn lại thấy rất quen mắt.

"Đại tướng quân."

Hành quân tham sự Đa Điệp buông thiên lý nhãn xuống, sắc mặt hơi kinh ngạc: "Tòa thành đất phía trước này, là tòa thành đất chúng ta vây nhốt tàn binh quân Ninh."

Cách Tân Cách bỗng giật mình.

Mười ngày trước.

Ở trong tòa thành đất này, Thẩm Lãnh chỉ vào một chỗ trên bản đồ nói với Diêu Viễn: "Trong vòng mười ngày, hai vệ chiến binh nhất định phải đến chỗ này, nếu trong vòng mười ngày bọn họ không đến, ta sẽ chém đầu."

Lúc ấy Diêu Viễn cực kỳ kinh ngạc, bởi vì nơi Thẩm Lãnh chỉ chính là chỗ bọn họ đang đứng.

Mười ngày, luẩn quẩn rất nhiều vòng, giết vào giết ra mấy bận.

Hiện tại đã quay lại rồi.

Bình Luận (0)
Comment