Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1000 - Chương 1000: Là Lúc Này

Chương 1000: Là lúc này Chương 1000: Là lúc này

Từ Tây Vực vào Đại Ninh có hai yếu đạo giao thông, hai nơi này không những quan trọng ở hiện tại, cũng quan trọng trong lịch sử quá khứ. Một chính là thành Tây Giáp, sở dĩ có tên thành Tây Giáp là vì phía sau thành Tây Giáp có một cái hồ tên là hồ Tẩy Giáp, có hồ trước rồi có thành này sau. Về sau thời gian trôi qua lâu, mọi người gọi mãi lại nói thành Tẩy Giáp thành thành Tây Giáp.

Nói đến thành Tây Giáp thì không thể không nói chuyện thời Sở có hai tướng quân thiếu niên, một là Từ Khu Lỗ, một là Ngụy Vô Dạng.

Hồ Tẩy Giáp là bởi Từ Khu Lỗ mà có.

Khi đó tây cương rối loạn, bởi vì một vị đại nhân vật cực quan trọng của Tây Vực vừa mới chết, dẫn đến cả gia tộc gần như diệt sạch, sức khống chế của quân Sở ở Tây Vực giảm mạnh. Các nước Tây Vực cũng không dám một mình phạt Sở, mà là liên minh hơn mười nước tiến công Sở. Tướng quân thiếu niên Từ Khu Lỗ đang bình định phản loạn ở thảo nguyên nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, suất lĩnh mười một vạn quân Sở quyết chiến với các quân Tây Vực ở thành Tây Giáp này.

Trận chiến ấy Từ Khu Lỗ giết hơn mười vạn địch, đánh tan liên quân Tây Vực, quân Sở lại khi đánh ra uy phong, đánh ra bá đạo một lần nữa sau trăm năm. Người lần trước khiến cho người Tây Vực phải ngoan ngoãn vẫn là Tây Lương Vương vào trăm năm trước. Cũng chính bởi vì Sở hoàng tin lời gièm pha, nghi ngờ Mã gia Tây Vực có lòng tạo phản, vì thế đã lừa trưởng tôn của Tây Lương Vương, Tây Lương Vương đời thứ ba là Mã Phi Đằng đến đô thành của Sở - thành Tử Ngự, một chén rượu độc ban cái chết. Mã Phi Đằng biết rõ là Sở hoàng muốn ông ta chết nhưng vẫn thản nhiên uống rượu, và sau khi uống rượu còn xin Sở hoàng giấy bút, viết một phong thư nhà, cảnh báo con cháu Mã gia phải trung quân báo quốc, thế nhưng phong thư này căn bản là không được đưa đến Mã gia. Sau khi ông ta viết xong thì độc phát mất mạng, mà phong thư này thì bị Sở hoàng cười khẩy, ném vào lò lửa.

Sàm thần bên cạnh Sở hoàng nói Mã Phi Đằng mà chết, người của Mã gia tất tạo phản không thể nghi ngờ, chi bằng nhân lúc tin tức vẫn chưa truyền đến tây cương, phái người nhổ cỏ nhổ tận gốc trước.

Thế là Sở hoàng triệu tập đại quân mấy vạn, lấy danh nghĩa đến tây cương tuần tra, hạ lệnh cho người của Mã gia tiếp giá. Ông ta che giấu tin tức Mã Phi Đằng bị đầu độc chết, thậm chí còn phái người nói với người của Mã gia rằng Mã Phi Đằng sẽ cùng ông ta đến tây cương. Người của Mã gia nhận được ý chỉ tất nhiên không dám chậm trễ, chờ lúc đại quân đến, Mã gia già trẻ lớn bé đều tưởng là Sở hoàng và gia chủ đều ở trong đại quân, đâu ngờ rằng lại nghênh đón một trận mưa tên.

Trên dưới Mã gia mấy trăm người bị tàn sát hầu như không còn ai, từ đó về sau tây cương không còn Tây Lương Vương nữa.

Chính bởi vì cây cột chống trời Mã gia này bị Sở hoàng tự chém đổ cho nên Tây Vực đại loạn. Trước khi Tây Vực loạn, thảo nguyên đã loạn trước. Có Mã gia chấn áp tây bắc, người Tây Vực không dám gây rối, người thảo nguyên cũng không dám gây rối, Mã Phi Đằng vừa chết, các bộ tộc trên thảo nguyên lấy cớ báo thù cho Mã Phi Đằng để khởi binh công thành đoạt đất, chỉ một tháng đã liên tiếp chiếm bảy thành.

Cũng may khi đó Sở chưa kiệt quốc vận, tướng quân thiếu niên Từ Khu Lỗ phụng mệnh bình định phản loạn thảo nguyên, đánh liền mười ba trận, mười ba trận đều thắng. Chiến sự bên thảo nguyên còn chưa kết thúc thì người Tây Vực lại đột kích với quy mô lớn.

Từ Khu Lỗ suất quân đến tây cương đánh liên quân Tây Vực. Trận chiến ấy ông ta trúng mười ba mũi tên trên người, máu thấm chiến giáp, sau khi đại thắng đã rửa vết máu trên chiến giáp ở bên hồ, cũng trị liệu thương thế ở bên hồ. Quân y khoét mười ba mũi tên trên người ông ta ra, nhưng Từ Khu Lỗ lại chuyện trò vui vẻ.

Nhưng mà chính bởi vì trận chiến này Từ Khu Lỗ bị thương quá nặng, về sau mãi vẫn không hoàn toàn hồi phục lại, cầm cự được hơn ba năm sau thì qua đời, lúc chết cũng chỉ mới ba mươi tuổi.

Sau trận chiến ấy, Từ Khu Lỗ vận động hơn mười vạn dân công, dùng ba năm xây dựng thành Tây Giáp, ngày thành xây xong thì ông ta cũng qua đời.

Ngoại trừ thành Tây Giáp ra, bên Tây Vực này còn có một nơi quan trọng khác chính là Việt Bắc Khẩu. Sở dĩ liên quân Tây Vực dám công thành Tây Giáp mà không dám công Việt Bắc Khẩu là vì địa thế thật sự hiểm yếu.

Việt Bắc Khẩu là một hẻm núi dài 7 – 8 dặm, hai bên hẻm núi đều là vách đá dựng đứng. Năm đó quân Sở xây tường thành ở đây đã mượn thế núi để tạo thành quan Việt Bắc Khẩu. Đối với người Tây Vực mà nói hẻm núi dài này chính là một con đường thông đến Quỷ Môn Quan, đội ngũ không thể thi triển, đừng nói mũi tên, cho dù là đá đẩy từ trên đỉnh núi xuống cũng có thể đập đội ngũ tan tác.

Đương nhiên quan trọng hơn là ngọn núi này tên là núi Định Quân.

Năm đó, một vị thiếu niên lang không có danh tiếng gì cưỡi ngựa trắng cầm ngân thương, đại chiến quần hùng Tây Lương ở dưới núi Định Quân, bao nhiêu hào kiệt thành danh đã lâu đích thua dưới thương của gã. Trận chiến ấy gã lập uy danh, và còn một mình tổ chức lại tất cả trên trăm đội ngũ mã phỉ lớn nhỏ ở Tây Lương, xây dựng đại quân Tây Lương mười vạn.

Năm đó, Tây Lương Vương đã già triệu tập các nước Tây Vực phái người đến, thiết yến ở dưới núi Định Quân. Lão Tây Lương Vương giống như lúc ông ta con trẻ, dựng một đài cao ở dưới núi Định Quân, một người một thương đứng sừng sững ở trên đài cao, mời cao thủ các nước Tây Vực tùy ý khiêu chiến. Lần đó vẫn không có người nào là đối thủ của ông ta.

Sở hoàng không dám chinh Tây Lương, tự tay viết liền bảy phong thư, phái trọng thần triều đình đi du thuyết. Tây Lương Vương nể lòng thành của Sở hoàng nên bằng lòng chiêu an, khi đó chắc hẳn là ông ta chưa từng nghĩ, sau khi ông ta chết trăm năm, Mã gia sẽ bị diệt môn. Nghe đồn năm đó chỉ có một lão nô chạy thoát, giấu một đứa trẻ còn bọc trong tã lót trong cái gùi chạy thoát khỏi gia môn. Quân Sở đuổi giết, cái gùi trúng liền ba mũi tên, đứa bé đó mạng lớn, ba mũi tên cũng không bắn trúng nó.

Câu chuyện vẫn mãi lưu truyền, rất nhiều người đều chờ đợi sau khi đứa bé đó lớn lên sẽ báo thù rửa hận, nhưng câu chuyện đã kết thúc sau khi lão nô bảo vệ đứa trẻ đó chạy trốn, không có câu chuyện báo thù, không có gì cả.

Cho nên cũng có người nói thật ra ngày hôm đó, đứa trẻ đã bị bắn chết rồi, chỉ là ở tây cương cả nhà Tây Lương Vương quá được lòng người, các bách tính đều trông mong đứa trẻ không chết. Còn có người nói bản thân câu chuyện này chính là giả, cả nhà Tây Lương Vương bị tàn sát hết ở bên cạnh quan đạo nghênh đón đại quân của Sở hoàng, làm sao có thể sẽ có người còn sống. Ngày ấy mấy vạn quân Sở ở đó, một lão nô làm sao có thể trốn ra ngoài được?

Tuy rằng đã mấy trăm năm trôi qua, nhưng người như Từ Khu Lỗ và Tây Lương Vương vẫn được người đời tán dương.

Hơn trăm năm sau, hôm nay cũng có tướng quân thiếu niên, chỉ đem ba ngàn khinh kỵ ra khỏi Việt Bắc Khẩu núi Định Quân, lao đầu vào trong đại mạc có mấy chục vạn kẻ thù. So với Từ Khu Lỗ, Thẩm Lãnh ít hơn mười vạn binh. So với Tây Lương Vương, Thẩm Lãnh cũng ít hơn mười vạn binh.

Thời đại của Tây Lương Vương đã qua, thời đại của Từ Khu Lỗ càng ngắn ngủi hơn. Tây Vực hiện giờ vốn cũng không phải thời đại của Thẩm Lãnh, mà là thời đại của Đàm Cửu Châu, nhưng mà bây giờ hắn đã đến, hắn đã ở đây.

Hậu Khuyết vương là bị bán đứng mà chết. Sở dĩ Già Lạc Khắc Lược dám giết ông ta mà không hề cố kỵ chút nào, chính là bởi vì y đã sớm âm thầm đạt thành thoả thuận với đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc Ô Nhĩ Đôn thông qua Khí Nhiếp Thích móc nối liên lạc. Già Lạc Khắc Lược sẽ đưa Ô Nhĩ Đôn lên, để Ô Nhĩ Đôn trở thành Hậu Khuyết vương mới. Khí Nhiếp Thích lại liên lạc với quốc vương của mấy quốc gia khác, bọn họ âm thầm điều động binh lực tiến vào Hậu Khuyết, liên thủ cùng người An Tức mai phục, trận chiến đầu tiên đã đánh bại chiến binh Tân Tự Vệ của Đại Ninh.

Mấy trăm năm lập quốc đến nay, đây là lần đầu tiên một vệ chiến binh của Đại Ninh gần như bị diệt toàn bộ trong trận chiến đầu tiên.

Cho nên có thể thấy tại sao Mạc tướng quân của chiến binh Tân Tự Vệ lại không nghe lời khuyên, dẫn theo mấy trăm thân binh đích thân đoạn hậu. Một khắc khi ông ta bị đánh bại, ông ta đã manh nha ý chí sinh tử. Tân Tự Vệ của ông ta không còn, ông ta tự thấy mình là tội nhân của Đại Ninh, cho nên ông ta để cái mạng này ở lại Tây Vực.

Ông ta không phải tội nhân, cho dù tin tức truyền về Đại Ninh thì cũng không có ai nói ông ta là tội nhân.

Nhưng thù của ông ta nhất định là quốc thù.

Trên cát vàng, Thẩm Lãnh đổ một hũ rượu.

Ở bên cạnh hắn có một lá chiến kỳ đỏ sẫm, rách rưới tả tơi, đó là cờ lấy ở trên thành đất xuống. Thẩm Lãnh vẫn bảo Diêu Viễn bảo quản tốt, bởi vì trên chiến kỳ đỏ sẫm đó còn có năm chữ.

Đại Ninh Tân Tự Vệ.

"Hôm nay là tròn hai tháng Mạc tướng quân của chiến binh Tân Tự Vệ chiến tử, hai tháng rồi."

Thẩm Lãnh đặt hũ rượu ở bên cạnh chiến kỳ Đại Ninh.

"Không nên bị quên."

Hắn nhìn về phía tướng sĩ Đại Ninh mặc chiến giáp trên người: "Các ngươi đã quên chưa?"

"Chưa quên!"

"Chưa quên!"

"Chưa quên!"

Không có người nào quên.

"Hôm nay cũng là tròn hai tháng hơn hai vạn huynh đệ Tân Tự Vệ Đại Ninh chiến tử."

Thẩm Lãnh nhìn những quân nhân sắc mặt ngăm đen này, im lặng một lát rồi nói: "Đại Ninh rất mạnh, mạnh hơn so với thời Sở, càng mạnh hơn so với thời Chu. Các ngươi cũng biết, cuối thời Chu thiên hạ rối loạn, chư hầu cắt cứ, cho dù như vậy nhưng một khi có ngoại khấu xâm lấn, chư hầu vẫn có thể liên minh chống đỡ, chưa từng bị ngoại địch sỉ nhục. Các ngươi cũng đều biết, những năm cuối Sở, người Hắc Vũ xuôi nam, thái tổ hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh đích thân dẫn đại quân cùng quân Sở kề vai chiến đấu."

"Đó là loạn thế như thế nào? Người Trung Nguyên còn có thể đoàn kết một lòng. Các ngươi bây giờ, có binh của Tân Tự Vệ, có binh của Canh Tự Vệ, cũng có binh của Mậu Tự Vệ. Trên chiến phục các ngươi mặc trên người thêu phiên hiệu của đội ngũ các ngươi, nhưng trước phiên hiệu này là gì? Là chữ Ninh."

Thẩm Lãnh nói: "Ta không hy vọng các ngươi quên các ngươi là binh của Canh Tự Vệ, là binh của Tân Tự Vệ, là binh của Mậu Tự Vệ, nhưng nên nhớ các ngươi đều là binh của Đại Ninh."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Mang đồ qua đây."

Trần Nhiễm và thân binh thủ hạ khiêng một cái rương lên, Thẩm Lãnh mở rương ra: "Khi ta đến đã hạ lệnh mọi người ngay cả y phục để thay cũng không được mang theo, không được mang theo chăn, không được mang theo tất cả những thứ không liên quan đến chiến tranh, nhưng ta đã mang cái rương này đến, bởi vì thứ trong này có liên quan đến trận chiến này. Trong này là chiến giáp vỡ nát của Mạc tướng quân. Hoàng đế An Tức quốc khoe khoang ném chiến giáp ở ngoài thành Tây Giáp, đại tướng quân Đàm Cửu Châu bưng chiến giáp rơi lệ, muốn cho người sửa lại chiến giáp, là ta đã lấy chiến giáp đến đây, ta cũng không muốn sửa lại nó, mà là hủy nó đi."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Đặt rương ở phía trước đội ngũ."

Hắn đi lên phía trước mấy bước: "Ta sẽ chọn một đội ngũ đi dụ địch, cửu tử nhất sinh. Giáp tướng quân của Mạc tướng quân có tổng cộng hơn ba trăm sáu mươi mảnh, người nào đồng ý đi với ta thì tự lên lấy một mảnh giáp đeo trên người."

Thẩm Lãnh cúi người lấy ra một mảnh giáp, hắn xâu mảnh giáp đeo trên cổ mình.

"Để chúng ta đi!"

Tướng quân ngũ phẩm Tân Tự Vệ, Diêu Viễn quỳ một gối xuống: "Đại tướng quân, để chúng ta đi cho. Xin các huynh đệ chiến binh thủy sư nhường một chút, xin các huynh đệ chiến binh thành Tây Giáp nhường một chút."

Hắn ta chắp tay cúi đầu: "Xin các ngươi đừng tranh giành, để cho người của Tân Tự Vệ chúng ta đeo mảnh giáp này."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Diêu Viễn: "Cửu tử nhất sinh."

Diêu Viễn nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân không sợ, chúng ta không sợ, chiến binh Đại Ninh không ai sợ."

Hắn ta đứng dậy lấy một mảnh giáp trong rương ra: "Binh của ta, người nào không phải con trai độc nhất trong nhà thì bước ra khỏi hàng!"

Rất nhiều người đứng ra, bọn họ xếp thành hàng một người lấy một mảnh giáp trong rương ra, xâu vào dây thừng, đeo trên cổ mình.

Hơn ba trăm sáu mươi người đứng thẳng ở trước mặt Thẩm Lãnh.

"Ta có một huynh đệ tên là Mạnh Trường An. Trước khi xuất chinh hắn sẽ luôn nói một câu, nếu lúc xung phong lâm trận các ngươi không nhìn thấy ta xông lên trước nhất, vậy thì ai ai cũng có thể giết ta."

Thẩm Lãnh giơ mảnh giáp cầm trong tay lên: "Để báo thù cho Mạc tướng quân, báo thù cho hơn hai vạn huynh đệ Tân Tự Vệ, nếu các ngươi không nhìn thấy ta xông lên trước nhất, ai ai cũng có thể giết ta."

Tất cả mọi người đều nắm chặt mảnh giáp.

Cát vàng,

Bách chiến,

Mặc kim giáp.

Bình Luận (0)
Comment