Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 999 - Chương 999: Chính Là Giàu!

Chương 999: Chính là giàu! Chương 999: Chính là giàu!

Sự thần kỳ của thiên nhiên là ở chỗ cách phong địa của gia tộc đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc Ô Nhĩ Đôn khoảng một trăm dặm chính là đại mạc, giống như bị cắt ra một đường thẳng tắp, bên này chính là một vùng đồng cỏ, bên kia chính là cát vàng ngập mắt.

Đội ngũ kỵ binh của Thẩm Lãnh chậm rãi từ bên bãi cỏ trở về tiến thẳng vào trong đại mạc, mỗi người thoạt nhìn đều có vẻ vui sướng, hoàn toàn khác dáng vẻ lúc từ thành đất rời đi.

"Có giàu không?"

Trần Nhiễm lớn tiếng nói: "Ta chỉ hỏi các ngươi, có giàu không?"

Đội ngũ lúc này, một người ba ngựa, trên chiến mã đều là chiến lợi phẩm, lương thực, thịt, còn có vàng bạc tài bảo.

Các binh sĩ cười lớn ha ha, nhao nhao trả lời: "Giàu nứt đố!"

Một đội khinh kỵ binh lúc đến chỉ có hơn ba ngàn người, sau khi cứu các chiến binh trong thành đất ra thì quy mô là hơn bốn ngàn người, mấy ngày nay lại thu nạp mấy nhóm quân Ninh bị đánh tan rã, binh lực đã có khoảng chừng năm ngàn người. Điều đáng sợ nhất là chiến mã có thể có đến hơn một vạn năm ngàn con.

"Không đánh người Hậu Khuyết ngã hai lần ở cùng một chỗ không phải phong cách của chúng ta."

Trần Nhiễm lớn tiếng nói, vẻ mặt hưng phấn.

"Hai lần tập kích kho lương, lương thực cướp được cũng đủ cho chúng ta cầm cự một tháng. Hai lần tập kích phong địa của Ô Nhĩ Đôn, lần đầu tiên giết hơn ngàn người, lần thứ hai gần như diệt tộc gia tộc Ô Nhĩ Đôn, nếu tiếp tục đánh như vậy, vị đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc kia sẽ dẫn binh cả nước đến tìm chúng ta tính sổ."

Nhị Bản đạo nhân cười hì hì, gã là người duy nhất trong đội ngũ mặc đạo bào. Cho dù ở trong hoàn cảnh ác liệt như thế này, bộ đạo bào đã bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, nhưng gã vẫn mặc rất chỉnh tề. Theo như lời Nhị Bản đạo nhân nói thì ta có thể cà lơ phất phơ, nhưng đạo bào nhất định phải nghiêm chỉnh, mặc đạo bào đi theo đội ngũ xung phong tới lui ở trên chiến trường Tây Vực, ta là người đầu tiên. Sau này nếu trong sử sách có viết về ta, ta cũng không thể để cho người ta viết là một đạo nhân lôi thôi được.

"Đi theo đại tướng quân có sướng không?" Trần Nhiễm nói.

"Sướng!"

Các tướng sĩ gõ hung giáp, âm thanh kích động.

Hai lần tập kích kho lương, hai lần tập kích phong địa Ô Nhĩ Đôn, phỏng chừng giờ khắc này chắc hẳn là người An Tức đã nổi trận lôi đình. Hiện tại dưới trướng Thẩm Lãnh có khoảng chừng năm ngàn kỵ binh, một người ba ngựa, cho dù chạy suốt một đoạn đường dài năm trăm dặm cũng sẽ không có vấn đề gì.

Tất cả mọi người đều đang cười, nhưng Thẩm Lãnh lại ngồi trên lưng ngựa suy nghĩ. Mấy trận chiến này đánh thoải mái như vậy là vì binh lực của hắn không nhiều nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, người Hậu Khuyết và người An Tức đều không theo kịp hắn, nhưng đánh như vậy không thể giải quyết vấn đề, chỉ có thể khiến cho kẻ thù đau đầu, đau thịt.

"Người được phái đi liên lạc với hai vệ chiến binh chắc hẳn là đã về rồi."

Thẩm Lãnh ở trên lưng ngựa mở bản đồ ra, nhìn nơi hắn đánh dấu ra lúc trước: "Mậu Tự Doanh và Canh Tự Doanh của chúng ta đại bộ phận đều là bộ binh, nếu cộng số lượng kỵ binh lại chắc hẳn là cũng chỉ có khoảng chừng năm ngàn người. Sau khi hội hợp, chúng ta sẽ có một vạn kỵ binh, đại khái không đến năm vạn bộ binh. Nhưng trước khi hội hợp vẫn nhất định phải chia tách đội ngũ của người An Tức ra lần nữa. Chúng ta tập kích tổng cộng bốn lần, ít nhất đã điều động mấy vạn tinh nhuệ người An Tức, nhưng mà vẫn chưa đủ. Quân đội của người An Tức có không dưới hai mươi vạn binh, đây chỉ là dự tính, có khả năng còn nhiều hơn, chỉ có điều động hết tất cả đội ngũ của kẻ thù thì chúng ta mới có cơ hội."

Thẩm Lãnh liếc nhìn Trần Nhiễm một cái: "Sau khi về doanh địa bảo các huynh đệ nghỉ ngơi một ngày, chia làm ba ca thay phiên ngủ. Một ngày này đều không làm gì cả, mỗi người nhất định phải ngủ chừng bốn canh giờ, đều ngủ cho tinh thần tỉnh táo, kế tiếp còn có trận chiến khó hơn phải đánh."

"Vâng!"

Trần Nhiễm đáp lại, lớn tiếng hô: "Con mẹ nó sau khi trở về đều đi ngủ hết cho lão tử. Ta mặc kệ các ngươi ngủ như thế nào, ngủ một mình hay là ôm nhau ngủ, ngủ cho đã mắt, sau khi ngủ đủ rồi thì tiếp tục đi đánh người Tây Vực! Người một nhà đừng có làm loạn, giữ sức!"

Một canh giờ sau, trong đại mạc, doanh địa quân Ninh.

Đồ cướp được rất nhiều, cho nên thoạt nhìn doanh địa đã có quy mô đơn giản. Lều trại và vũ khí, đồ tiếp tế cướp từ trong tay người Hậu Khuyết khiến quân Ninh tạm thời không cần phải lo lắng. Trạm gác ngầm và đội ngũ tuần tra được thiết lập bốn phía nhìn thấy Thẩm Lãnh dẫn kỵ binh trở về, tất cả đều đứng lên quơ hai cánh tay kêu gào. Ở trong môi trường đại mạc này, chiến binh Đại Ninh vốn đã là đội quân như lang như hổ lại trở nên càng cường đại hơn.

"Đại tướng quân."

Người lưu thủ doanh địa bước nhanh lên: "Vừa mới có tin tức gửi về, tướng quân Canh Tự Doanh Dương Hận Thủy cùng về với người của chúng ta phái đi, muốn cầu kiến đại tướng quân, trực tiếp xin chỉ thị."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Người đến đâu rồi?"

"Người đưa tin tức về nói còn khoảng nửa canh giờ nữa là đến."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Ta đi rửa mặt. Nhiễm Tử, ngươi dẫn mấy người đi đón một chút."

Trần Nhiễm hô một tiếng "được ngay" rồi dẫn một đội thân binh cưỡi ngựa ra ngoài doanh địa.

Trở lại trong lều của mình, Thẩm Lãnh nhìn ra bên ngoài, không có ai nhìn sang bên này, hắn lập tức kéo rèm cửa lên, sau đó lấy thứ nhét trong bì giáp ra, lòng thấp thỏm. Trên đường đi còn phải biểu hiện ra sự uy nghiêm, đứng đắn của đại tướng quân, vào trong lều là không đứng đắn một chút nào nữa.

Hắn lấy từ trong bì giáp ra một chuỗi hạt châu lớn, thoạt nhìn không phải trân châu, cũng không biết là chất gỗ gì, dù sao cũng đẹp giống như sao trời vậy. Hắn nghĩ nếu để Trà gia đeo chuỗi hạt này nhất định là cực kỳ xinh đẹp. Hắn còn lấy từ trong bì giáp ra không ít trâm vàng, đồ trang sức, vòng cổ, vòng tai. Cướp bóc phong địa của gia tộc đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc Ô Nhĩ Đôn, Thẩm Lãnh để cho các binh sĩ mặc sức đi cướp đoạt tài bảo, bản thân hắn chọn những món đồ trang sức đẹp đẽ này nhét vào trong bì giáp.

Sau khi lấy đồ trong bì giáp ra, lại cởi bỏ dây lưng, móc đồ trong đũng quần ra, trứng vàng to như nắm đấm, một quả, hai quả, ba... Đang moi thì Nhị Bản đạo nhân từ bên ngoài vén rèm đi vào, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh lấy một quả trứng vàng từ trong đũng quần ra. Nhị Bản ngây người ra, sau đó hỏi một câu rất nghiêm túc: "Nói, là nghiệt chủng của ai?"

Thẩm Lãnh: "..."

Nhị Bản đạo nhân nhìn nhìn, Thẩm Lãnh moi tổng cộng bốn quả trứng vàng lớn như vậy từ trong đũng quần ra, gã cũng ngây người: "Làm sao huynh làm được?"

Thẩm Lãnh: "Ta là đại tướng quân đấy, ta phải có dáng vẻ của đại tướng quân. Ta có thể cho các huynh đệ thủ hạ tùy ý chém giết, cướp đoạt vàng bạc tài bảo của người Hậu Khuyết, nhưng nếu ta động thủ đi lấy thì có vẻ phẩm cách hơi thấp có phải không? Làm bộ làm tịch rất khó chịu, cho nên chỉ có thể giấu đi. Ngươi không biết đâu, ngồi trên yên ngựa, bốn quả trứng vàng trong đũng đập tới đập lui là chuyện đau khổ cỡ nào."

Trong đầu Nhị Bản đạo nhân xuất hiện hình ảnh, sau đó đau đến nỗi run run: "Có phải trứng vàng đã kẹp trứng không?"

Thẩm Lãnh: "..."

Nhị Bản đạo nhân nghĩ cưỡi ngựa xóc nảy, trứng vàng đập tới đập lui ở trong đũng quần, nếu hai quả trứng vàng đụng vào nhau vừa khéo kẹp một lớp vỏ hồng, đập bốp một tiếng... Lúc nghĩ đến đây Nhị Bản lại run run, nghĩ thôi cũng thấy đau rồi.

Thẩm Lãnh nhìn vẻ mặt đáng khinh của gã biết ngay không nghĩ đến chuyện tốt, đưa hai quả trứng vàng cho Nhị Bản: "Cho ngươi một nửa."

Nhị Bản lắc đầu: "Ta không cần, ta không có chỗ để, ta to, không để được."

Thẩm Lãnh: "Cút..."

Đúng lúc này, bên ngoài doanh địa.

Trần Nhiễm dẫn một đội thân binh nghênh đón tướng quân chiến binh Canh Tự Doanh, Dương Hận Thủy trở về. Dương Hận Thủy dẫn theo mấy trăm người trong thân binh doanh của mình đến, trên đường đi cũng hết sức cẩn thận, xuyên qua khe hở hai doanh địa của liên quân người Tây Vực, nếu bị kẻ thù phát hiện, chút binh lực này của ông ta căn bản không có ý nghĩa gì cả.

Cách đại doanh mấy trăm trượng, thám báo ẩn nấp trong chỗ kín đứng dậy hô một tiếng: "Khẩu lệnh!"

Tuy rằng hắn ta biết Trần Nhiễm nhưng quân lệnh như núi, người nào không đọc được khẩu lệnh đương nhiên không thể tuỳ tiện cho ra ngòa. Lần trước Thẩm Lãnh một thân một mình vượt doanh địa của người An Tức đến đây, còn vẫy tay với binh sĩ An Tức trên tháp quan sát. Nếu lúc ấy người An Tức cũng có khẩu lệnh, chưa chắc Thẩm Lãnh đã có thể trà trộn đi qua được, cho nên đến mỗi một nơi Thẩm Lãnh liền đổi một khẩu lệnh.

Thám báo hướng tới phía Trần Nhiễm hô một tiếng: "Khẩu lệnh."

Trần Nhiễm trả lời: "Không có khẩu lệnh."

Thám báo lập tức ngồi xổm xuống trở lại: "Vào đi."

Điều này khiến Dương Hận Thủy nhìn cũng hơi đờ người: "Nếu... không có khẩu lệnh, tại sao hắn còn phải hỏi ngươi khẩu lệnh là gì?"

Trần Nhiễm nói: "Có khẩu lệnh chứ."

"Vậy ngươi nói không có khẩu lệnh, khẩu lệnh là gì?"

"Không có khẩu lệnh đó."

Dương Hận Thủy: "..."

Một lát sau ông ta mới kịp phản ứng lại, mẹ nó chứ hóa ra khẩu lệnh chính là "không có khẩu lệnh".

Dương Hận Thủy hỏi: "Khẩu lệnh này là ngươi nghĩ ra?"

Trần Nhiễm lắc đầu: "Ta nghĩ không được khẩu lệnh không đứng đắn như vậy. Khẩu lệnh hôm nay là đại tướng quân đích thân nghĩ ra, khẩu lệnh hôm qua là ta nghĩ ra."

Dương Hận Thủy tò mò hỏi một câu: "Khẩu lệnh hôm qua là gì?"

"Khẩu lệnh hôm qua là, người canh phòng hô một tiếng thúc ngựa giơ roi."

Trần Nhiễm nói: "Có phải đứng đắn hơn câu đại tướng quân chúng ta nghĩ ra không?"

Dương Hận Thủy đoán: "Vậy các ngươi đáp khẩu lệnh có phải là Hậu Khuyết quốc không?"

"Không phải."

Trần Nhiễm nói: "Thúc ngựa giơ roi, sông Tiểu Hoài!"

Dương Hận Thủy giật giật khóe miệng, ngửa đầu nhìn bầu trời.

Cùng lúc đó, phong địa của thân vương Hậu Khuyết quốc Nỗ Sất.

Đại quân mấy vạn người của An Tức đã ở đây đợi ba ngày ba đêm, vẫn không có bóng dáng của người Ninh. Thám báo được phái đi thăm dò tin tức chạy về, luc chạy đến trước mặt đại tướng quân Cách Tân Cách căng thẳng đến nỗi môi cũng hơi run. Hắn ta thật sự không dám nói nữa, hắn ta sợ đại tướng quân nghe hắn ta nói xong sẽ một cước đạp chết hắn ta.

"Đại... đại tướng quân, quân Ninh tập kích phong địa của đại thừa tướng Ô Nhĩ Đôn lần thứ hai, những người lần trước may mắn còn sống sót thì lần này không một ai có thể chạy thoát. Bộ tộc Ô Nhĩ Đôn bị quân Ninh diệt, phong địa bị cướp sạch không còn gì, một hạt lương thực cũng không có để lại, tất cả những thứ có thể mang đi bọn họ đều mang đi, thứ không thể mang đi thì một mồi lửa đốt rụi."

Cách Tân Cách ngồi trên tảng đá nghe xong đột nhiên đứng lên: "Ngươi nói lại lần nữa?"

Thám báo cúi đầu: "Quân Ninh..."

Cách Tân Cách một cước đạp thám báo lộn ngược ra ngoài: "Một đám phế vật!"

Thám báo vội vàng bò dậy quỳ ngay ngắn, một chữ cũng không dám nói nữa.

Cách Tân Cách đi tới đi lui lòng vòng tại chỗ, bàn tay nắm chuôi đao nổi gân xanh.

"Cách Ni Ác Tháp!"

Tướng quân Cách Ni Ác Tháp dưới trướng y lập tức đi lên chắp tay cúi người: "Đại tướng quân!"

"Ta phân cho ngươi thêm hai vạn người, ngoài ra bảo đại thừa tướng Hậu Khuyết Ô Nhĩ Đôn mang binh phối hợp với ngươi, dẫn người càn quét từ hướng đông bắc phong địa Ô Nhĩ Đôn, lôi người Ninh ra cho ta!"

"Vâng!"

Cách Ni Ác Tháp nói: "Thuộc hạ lập tức dẫn kỵ binh đuổi theo ngay."

Cách Tân Cách hung hăng quất hai roi ngựa vào tên thám báo đang quỳ ở kia: "Cút!"

Tên thám báo bị đánh vội vàng đứng lên xoay người chạy đi, nghĩ thầm chuyện này chẳng lẽ lại trách ta?

"Ta không có thời gian để lãng phí với đám quân Ninh đó nữa."

Cách Tân Cách nhìn về phía Cách Ni Ác Tháp: "Ta đi về trước, dẫn đại quân tiến công Canh Tự Doanh và Mậu Tự Doanh của Ninh. Ta giao đội khinh kỵ quân Ninh đó cho ngươi, không thể tiêu diệt đội kỵ binh đó thì ngươi đừng có về nữa."

"Vâng!"

Cách Ni Ác Tháp nói: "Đại tướng quân yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ không để người Ninh chạy thoát."

Cách Tân Cách thở dài một hơi, lên chiến mã: "Về đại doanh!"

Một vạn tinh kỵ đi theo y, trở lại phương hướng đại doanh.

Bình Luận (0)
Comment