Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 998 - Chương 998: Đánh Chớp Nhoáng

Chương 998: Đánh chớp nhoáng Chương 998: Đánh chớp nhoáng

Thẩm Lãnh từ thành đất trở về, lần này không dám ngang nhiên trực tiếp đi qua bên ngoài đại doanh người An Tức như ban ngày, cũng may ban đêm trong đại mạc mang đến quá nhiều bóng tối cho những cồn cát nhấp nhô, cũng có chỗ không nhìn thấy được. Đợi khi tìm được hơn ba mươi thám báo hắn mang đến thì đã là quá nửa đêm, mọi người nhìn thấy hắn trở về, tất cả đều thở phào một hơi.

"Chia làm hai nhóm."

Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống, không giải thích gì nhiều, lập tức sắp xếp quân vụ.

"Một nhóm theo ta, tiêu diệt hết tất cả trạm gác ngầm của người An Tức từ chỗ này đến thành đất. Một nhóm trở về bảo Trần Nhiễm dẫn đội ngũ lập tức đến đây, trước khi trời sáng nhất định phải chạy đến bên thành đất."

Sau khi căn dặn xong Thẩm Lãnh đứng dậy, thò tay ra lấy một ấm nước uống một ngụm, cảm giác như thiêu như đốt trong cổ họng dịu đi một chút.

"Hành động!"

"Rõ!"

Hai nhóm người một trái một phải lao ra ngoài.

Lại hơn nửa canh giờ sau, Thẩm Lãnh thu hắc tuyến đao lại nhìn chung quanh, một cước đạp thi thể trên cồn cát xuống. Thám báo của người An Tức bị giết chết trong lúc ngủ, chỉ là hắn ta thật sự không chịu nổi nên chợp mắt trong một giây lát mà thôi, nhưng không ngờ trong một lát ngắn ngủi này đã mất mạng.

Thi thể lăn xuống dưới, có lẽ không bao lâu sau sẽ bị cát bao trùm. Với kiểu khí hậu trong đại mạc này, sau khi trời sáng cát vừa khô vừa nóng, một ngày sẽ khiến nước trong cơ thể tử thi khô cạn, không lâu sau đó biến thành một cái xác khô.

Có lẽ rất nhiều năm, rất nhiều năm sau, ngẫu nhiên sẽ có người phát hiện cỗ thi thể này nhưng đã không thể nào phân biệt được, sau đó bọn họ sẽ nhìn thấy vết đao trên cổ thây khô, sau đó kinh hô: "Nhìn xem, đây là người bị mưu sát!"

Thẩm Lãnh thò tay ra chỉ về phía trước, thám báo thủ hạ lập tức tách ra lần nữa, hướng sang hai bên thăm dò phía trước. Sự huấn luyện mà thám báo nhận được đại để cũng giống nhau, cho nên Thẩm Lãnh cũng có thể nhìn ra bố trí trạm gác ngầm ở vị trí nào, đối với thám báo mà nói, nhất là trạm gác ngầm, có hai điểm quan trọng nhất khi chọn vị trí, thứ nhất là nhất định phải tầm nhìn phải tốt, thứ hai là nhất định phải có thể ẩn nấp tốt.

Ở trong đại mạc cồn cát nhấp nhô, dường như là nơi có vẻ không có gì để ẩn nấp, nhất là ban ngày, cát nóng bỏng, nếu nằm sấp trên cát lâu chính là tự sát.

Thẩm Lãnh mang theo hơn mười thám báo tiêu diệt tất cả trạm gác ngầm của người An Tức trong khu vực này, khoảng nửa canh giờ sau Trần Nhiễm cũng đã dẫn theo hơn ba ngàn khinh kỵ đến. Nơi bọn họ đi qua cách đại doanh người An Tức 6 – 7 dặm, dường như đã không còn nhiều thời gian nữa là trời sáng, một khi trời sáng, bóng dáng của đội ngũ kỵ binh sẽ dễ dàng bị lộ trong tầm nhìn của kẻ thù.

Một đêm không ngủ, đội ngũ đi xuyên qua ke hở nhỏ này, hội hợp với người của Diêu Viễn ở thành đất.

Binh của Diêu Viễn cũng gần như đều là một đêm không ngủ, Thẩm Lãnh đến đã cho bọn họ một tia hy vọng sống. Tuy rằng Thẩm Lãnh nói chỉ đem ba ngàn khinh kỵ đến, ai cũng biết trong hoàn cảnh này ba ngàn khinh kỵ căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì, nhưng trong khốn cục thế này, có thể gặp được người của phe mình cũng đã hết sức hưng phấn rồi, niềm vui sướng này căn bản là không thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt được.

Huống chi đó còn là Thẩm Lãnh.

"Chia lương khô cho các huynh đệ, trước tiên hãy ăn no bữa này đã."

Thẩm Lãnh căn dặn thủ hạ một tiếng, sau đó kéo Diêu Viễn qua: "Ngươi nói với các huynh đệ, trời đã sắp sáng rồi, sau khi trời sáng nếu thám báo của kẻ thù phát hiện ở đây có thêm đoàn ngựa sẽ lập tức tiến công. Ta biết các huynh đệ đã hai ngày hai đêm chưa ăn, thể lực không đủ, nhưng không thời gian trì hoãn. Ta đã hứa đưa các ngươi còn sống ra ngoài thì phải còn sống đưa hết các ngươi ra ngoài, nhưng nhất định phải nghiêm khắc làm theo quân lệnh của ta."

"Ti chức hiểu."

Thẩm Lãnh đứng dậy: "Chia chiến mã cho bọn họ!"

Diêu Viễn cũng hô một tiếng: "Ăn trên lưng ngựa! Mọi người, đi theo kỵ binh của đại tướng quân. Tất cả đều phải nhớ, Tân Tự Vệ vẫn còn chúng ta thì vẫn chưa diệt, sờ lên giáo huy Tân Tự Vệ thêu trên người các ngươi, nghĩ đến Mạc tướng quân đã chiến tử vì cứu chúng ta, người còn sống phải không được có lỗi với người đã chết, tất cả chấn chỉnh tinh thần, đi theo đại tướng quân!"

"Vâng!"

Các binh sĩ Tân Tự Vệ mỗi người được chia một con chiến mã, sau khi lên ngựa ngấu nghiến ăn bánh nướng hoặc là bánh màn thầu khô cứng, nhưng ngay khi trong bụng đã có thức ăn, cả người đều trở nên khác hẳn.

Bọn họ nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, mấy ngàn chiến binh Đại Ninh xông ra ngoài chạy theo hướng tây bắc dưới sự dẫn dắt của Thẩm Lãnh. Bọn họ không đi theo phương hướng về nhà mà đi vào sâu hơn. Trước khi mặt trời chiếu sáng lên thế giới này, mấy ngàn người biến mất khỏi vòng vây của kẻ thù theo hướng ngược lại.

Hai ngày sau.

Đại doanh người An Tức.

Đại tướng quân người An Tức Cách Tân Cách nhận được một tin tức không tốt, tin tức này khiến y nổi giận.

"Đại tướng quân."

Thám báo nằm rạp dưới đất nói: "Người Hậu Khuyết đưa tin tức đến, vài ngày trước có một đội kỵ binh quân Ninh khoảng mấy ngàn người tập kích một kho lương của bọn họ, đã cướp đoạt không ít chiến mã và lương thực, giết chết ít nhất ba bốn ngàn người quân đội Hậu Khuyết. Cũng may lúc bọn họ bỏ chạy vì quá gấp gáp nên chưa kịp đốt kho lương."

"Mấy ngàn kỵ binh."

Cách Tân Cách giận dữ nói: "Người Hậu Khuyết ngay cả mấy ngàn người Ninh cũng không đánh lại? Kho lương trọng địa có ít nhất hai vạn quân Hậu Khuyết đóng, bọn họ đều là đám ngu ngốc hả!"

"Không biết là người Ninh từ đâu tới."

Thám báo trả lời: "Người Hậu Khuyết nói đội khinh kỵ quân Ninh này xuất hiện giống như ma, tập kích bọn họ trong đêm tối, tìm được chuồng ngựa một cách chuẩn xác giống như là có nội ứng, trực tiếp xông vào xua đuổi đàn ngựa đánh vào phòng tuyến của người Hậu Khuyết. Từ lúc tiến công đến khi rời đi không quá nửa canh giờ, sau khi cướp chiến mã và lương thực liền đi."

"Đánh dấu vị trí trên bản đồ cho ta."

Cách Tân Cách căn dặn một tiếng.

Hành quân tham sự dưới trướng y lập tức đi qua, đánh dấu vị trí bị quân Ninh tập kích trên bản đồ.

"Đại tướng quân, là chỗ này, cách vương đình Hậu Khuyết quốc chừng bốn trăm dặm, đây là một đội cô quân."

"Hơn một ngàn quân Ninh bị bao vây ở thành đất đã bỏ thành chạy theo hướng tây bắc, suy đoán từ phương hướng, vô cùng có khả năng là đội quân Ninh này."

"Không thể nào, bọn họ chỉ có hơn một ngàn người, hơn nữa còn không có chiến mã, bọn họ đã mấy ngày không ăn cơm rồi. Từ thành đất đến kho lương xa một trăm tám mươi dặm, một đám người đói đến mức đi cũng không đi nổi, làm sao có thể đi bộ một trăm tám mươi dặm giết đến kho lương trong hai ngày, chiến mã của bọn họ là ngươi cho à?"

"Nhưng đại tướng quân, tất cả quân Ninh gần như đều ở trong tầm mắt của chúng ta, chỉ có nhóm tàn quân trong thành đất kia không ngồi chờ chết như chúng ta dự đoán, cũng không phá vây về hướng đông."

"Không thể nào."

Cách Tân Cách lớn tiếng căn dặn một câu: "Triệu tập hai vạn kỵ binh. Cách Ni Ác Tháp dẫn hai vạn kỵ binh này đuổi theo xem thử. Nếu quả thật chính là đội quân Ninh từ thành đất chạy trốn ra ngoài, băm thây bọn họ thành vạn đoạn cho ta!"

"Vâng!"

Tướng quân Cách Ni Ác Tháp dưới trướng Cách Tân Cách khom người cúi đầu, xoay người đi ra khỏi lều lớn.

Một ngày sau.

Lại có tin tức truyền đến, thủ hạ vội vã chạy vào trong đại trướng, cúi người nói: "Một đội kỵ binh quân Ninh mấy ngàn người giết vào bãi chăn nuôi của gia tộc đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc, giết chết hơn một ngàn tộc nhân đại thừa tướng Hậu Khuyết Ô Nhĩ Đôn, cướp đi ít nhất hai ngàn con chiến mã loại ưu, sau khi giết người lập tức bỏ đi, đi lại như gió."

"Bản đồ!"

Cách Tân Cách nghe được tin tức xong cảm thấy ngực trong mình có thứ gì đó nổ tung ra, nhưng còn có một cơn tức nghẹn ở đó không trút ra được, cơn tức này giống như sẽ có lần thứ hai nổ tung vậy.

"Cách kho lương bị tập kích lần trước khoảng một trăm năm mươi dặm, chẳng lẽ những người Ninh này không nghỉ ngơi, không ngủ? Đánh chớp nhoáng như vậy, bọn họ người chịu được nhưng ngựa có thể chịu được sao?"

"Cho nên bọn họ vẫn luôn cướp ngựa."

Cách Tân Cách nhíu mày lại: "Nói cho ta biết, bãi chăn nuôi nào khác cách bãi chăn nuôi của đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc gần nhất?"

"Là đây."

Hành quân tham sự chỉ trên địa đồ: "Chỗ này là thành Hán Đạt Nhi, là phong địa của thân vương Hậu Khuyết quốc Nỗ Sất, cách bãi chăn nuôi của gia tộc đại thừa tướng Ô Nhĩ Đôn khoảng một trăm bảy mươi dặm. Dựa theo tốc độ của đội kỵ binh người Ninh này, trong vòng một ngày có thể từ bãi chăn nuôi của gia tộc Ô Nhĩ Đôn giết đến phong địa của Nỗ Sất. Nỗ Sất là thân ca ca của nguyên Hậu Khuyết vương, hắn có hơn vạn tư binh, hơn nữa trang bị cũng không kém."

"Truyền lệnh cho Cách Ni Ác Tháp, bảo hắn chạy đến phong địa của Nỗ Sất trong vòng một ngày. Phái người không ngủ không nghỉ chạy qua truyền tin cho Nỗ Sất, bảo hắn hạ lệnh cho quân đội của hắn chuẩn bị khai chiến với người Ninh, một khi người Ninh đột kích, bất kể trả giá lớn cỡ nào cũng phải giữ chân đội kỵ binh người Ninh đó cho ta."

"Vâng!"

Hành quân tham sự vội vàng lên tiếng, phái người ra ngoài truyền lệnh.

Sau khi quân lệnh truyền đi, cuối cùng Cách Tân Cách cũng vẫn không yên tâm, đích thân mang một vạn kỵ binh rời đại doanh người An Tức đến phong địa của thân vương Nỗ Sất. Từ doanh địa đến đó ít nhất phải đi ba ngày, chỉ hy vọng lúc y đến, đội khinh kỵ binh người Ninh khiến y chán ghét, khiến y bực tưc kia đã bị tiêu diệt rồi.

Y hạ lệnh cho đại quân đi với tốc độ nhanh nhất, ngoại trừ lúc cần phải nghỉ ngơi và cho chiến mã ăn ra thì cố gắng không dừng lại, cứ như vậy lộ trình ba ngày chỉ đi hết hai ngày, nhưng sau khi y nóng lòng đến phong địa của thân vương Nỗ Sất thì lại phát hiện gió êm sóng lặng, chưa từng xảy ra chuyện gì. Một vạn quân của thân vương Nỗ Sất cộng với hai vạn kỵ binh của tướng quân Cách Ni Ác Tháp dưới trướng y trận địa sẵn sàng đón quân địch. Đội ngũ của bọn họ tập kết lại hết hơn một ngày, lại đợi một ngày thời gian, thế nhưng ngay cả bóng dáng của người Ninh cũng không thấy đâu.

"Chẳng lẽ là ta đã phỏng đoán sai."

Cách Tân Cách mở bản đồ ra, nhìn kỹ một chút. Trong vòng phạm vi 300 – 400 dặm, nơi duy nhất còn có đàn ngựa chính là chỗ Nỗ Sất, quân Ninh đã tập kích kho lương và phong địa của gia tộc đại thừa tướng Ô Nhĩ Đôn, còn có thể đi đâu?

Y đứng lên đi tới đi lui, nhìn về phía Cách Ni Ác Tháp: "Trên đường đi có tin tức không?"

"Không có."

Cách Ni Ác Tháp cũng có vẻ mặt kinh ngạc: "Trên đường thuộc hạ dẫn đội ngũ đến, không có bất kỳ tin tức nào của quân Ninh."

"Báo!"

Đúng lúc này một gã kỵ binh từ xa chạy nhanh đến, còn cách một đoạn đã từ trên lưng ngựa nhảy xuống, chạy nhanh mấy bước rồi quỳ một gối xuống: "Đại tướng quân, vừa mới nhận được quân báo, một đội kỵ binh mấy ngàn người Ninh đã tập kích kho lương!"

"Kho lương?!"

Sắc mặt của Cách Tân Cách hơi trắng bệch: "Kho lương nào?"

"Chính là... chính là kho lương vài ngày trước quân Ninh vừa mới tập kích. Mấy ngàn khinh kỵ quân Ninh sau khi giết vào kho lương, lại cướp đi không ít lương thực một lần nữa, mang đi số ít chiến mã còn lại, lần này bọn họ độc ác hơn, một mồi lửa đốt rụi kho lương."

"Kho lương!"

Cách Tân Cách cảm thấy cơn tức nghẹn trong lồng ngực mình vẫn cứ nổ tung khiến cổ họng y cũng đau đớn từng hồi, giống như có một ngụm máu sắp không kiềm chế được mà phun ra ngoài.

"Hai lần, thế mà người Ninh lại sỉ nhục người Hậu Khuyết hai lần ở cùng một chỗ."

Cách Tân Cách hít sâu từng hơi một, rất nhanh chóng bình tĩnh lại: "Người Ninh chính là muốn điều động chúng ta, sau khi bọn chúng tập kích kho lương lần thứ hai, tưởng rằng ta sẽ triệu tập quân đội bao vây qua bên đó, mà mục tiêu kế tiếp của chúng tất nhiên vẫn là chỗ này. Trong phạm vi mấy trăm dặm, đây là mục tiêu duy nhất của bọn chúng."

Y ngồi xuống: "Ở đây chờ!"

Bình Luận (0)
Comment