Đó là một tòa thành đất tàn khuyết không quá nhỏ, chỉ là có thể đã quá lâu không có người ở, tường thành sụp xuống không ít, nhìn có vẻ cực kỳ hoang vu lạnh lẽo. Trên thành đất trơ trọi có một lá chiến kỳ Đại Ninh đỏ sẫm cũng tàn khuyết rách rưới đang tung bay, dưới bóng chiều tà nhìn hết sức bi thương.
Thẩm Lãnh ẩn thân ở phía sau một bụi cỏ khô vàng, giơ thiên lý nhãn về bên phía thành đất nhìn kỹ. Trên tường thành có thể lờ mờ nhìn thấy chiến binh Đại Ninh đang đi qua lại tuần tra, bốn phía không thấy quân địch, điều này làm cho Thẩm Lãnh hơi kinh ngạc một chút.
Hắn không tùy tiện tới gần thành đất mà rút lui trở về, tìm một cồn cát tương đối cao và leo lên. Từ trên cao nhìn xuống bên trong thành đất, tuy rằng cũng không nhìn thấy toàn cảnh thành đất nhưng có thể miễn cưỡng nhìn thấy quân Ninh ở bên trong thành, số lượng dường như cũng không nhiều, điều này càng có vẻ quỷ dị hơn.
Cách nơi đây chỉ hơn mười dặm chính là doanh địa của người An Tức, từ quy mô doanh địa suy đoán có ít nhất mấy vạn người đang đóng quân ở đây. Trong tòa thành đất cách hơn mười dặm này nhiều nhất cũng chỉ mấy ngàn quân Ninh, tại sao người An Tức chỉ nhìn như vậy?
Thẩm Lãnh nhìn chiến phục của người An Tức trên người mình, nghĩ đã mình như thế này, cho dù bên thành đất thật sự đều là quân đội của Đại Ninh thì mình cũng không thể quang minh chính đại đi vào được.
Chờ trời tối.
Thẩm Lãnh nằm trên cồn cát, hạt cát nóng bỏng làm lưng đau từng hồi, nhưng lạ là vết thương lại có cảm giác hơi thoải mái.
7 – 8 ngày đi trong sa mạc, Thẩm Lãnh cũng đã biết sự đặc biệt ở nơi đây, hiện tại nhiệt độ vẫn không thấp, nhưng chờ sau khi trời tối nhiệt độ sẽ hạ rất nhanh, đến đêm khuya thì nhiệt độ thấp đến mức có thể làm cho người nghi ngờ có phải là ở cùng một thế giới hay không.
Lấy một miếng bánh khô khốc từ trong ngực ra ăn cùng với nước, trong bụng hơi no một chút, thật ra đó căn bản không tính là cơm, chỉ là thứ có thể lấp bụng.
Sau khi trời tối, Thẩm Lãnh đứng dậy lần mò đi về hướng thành đất, có thể không có mấy người hiểu rõ phương thức bố phòng của quân đội Đại Ninh hơn hắn. Trước khi trời tối đã cẩn thận quan sát địa hình, ở vị trí nào sẽ có trạm gác ngầm, Thẩm Lãnh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Lặng lẽ đến gần một lùm cỏ khô. Loại cỏ khô này cũng không phải vốn mọc ở đây, trời mới biết là bị gió thổi từ chỗ nào tới, nhưng lùm cỏ khô này đã có ít nhất một canh giờ không hề động đậy, đương nhiên Thẩm Lãnh nhìn ra được là có vấn đề.
Lặng lẽ tới gần từ phía sau, chân giẫm lên cát khó tránh khỏi phát ra âm thanh rất nhỏ, cho nên hắn vừa tới sau lưng thám báo kia, thám báo lập tức lăn một vòng sang bên cạnh, trong nháy mắt liên nỏ đã hướng về phía Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh đã sớm dự đoán phương hướng của gã ta, thò tay ra giật lấy liên nỏ, gã thám báo Đại Ninh này hiển nhiên là ngây người ra, tay còn khựng lại ở giữa không trung.
"Đừng động thủ, người Ninh."
Thẩm Lãnh suỵt một tiếng: "Nhìn rõ mặt ta."
Thẩm Lãnh kéo khăn che mặt xuống, nương theo ánh trăng, gã thám báo Đại Ninh kia nhìn kỹ Thẩm Lãnh nhưng vẫn bán tín bán nghi: "Ngươi thật sự là người Ninh?"
"Ta là đại tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh."
"Không thể nào!"
Thám báo nghe được câu này liền muốn rút đao. Đại tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh làm sao có thể xuất hiện ở đây?
"Tin ta."
Thẩm Lãnh tháo thiết bài ném xuống bên chân thám báo kia: "Mau xem, ta cần vào thành."
Thám báo nhặt thiết bài lên nhìn, vẫn không thể tin được: "An Quốc Công tòng quân ở đâu?"
"An Dương, thủy sư."
Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống: "Ta tới cứu các ngươi."
Thám báo cầm lại gần nhìn. Gã ta chưa từng gặp Thẩm Lãnh, nhưng gã ta biết khuôn mặt này là mặt của người Ninh không sai, cực khác với người Tây Vực.
"Dẫn ta vào."
Thẩm Lãnh nhỏ giọng căn dặn một câu, chỉ vào liên nỏ trên người mình, lại xoay người cho thám báo nhìn hắc tuyến đao của hắn: "Ngươi biết đao của ta nặng cỡ nào không?"
"Nghe đồn hắc tuyến đao của đại tướng quân Thẩm Lãnh nặng năm mươi cân."
"Đó là đồn bậy, chỉ có hơn hai mươi cân."
Thẩm Lãnh tháo hắc tuyến đao xuống đưa cho thám báo, thám báo thò tay ra nhận lấy, tay trầm xuống.
"Thật sự là đại tướng quân?"
"Đưa ta vào thành trước đã."
Một khắc sau, trong thành đất.
Trên bãi đất trống ở giữa thành đốt một đống lửa, một gã tướng quân ngũ phẩm quỳ một gối trước mặt Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân, ti chức có tội, ti chức không thể đưa hết các huynh đệ ra."
Thẩm Lãnh thò tay ra kéo hắn ta dậy: "Ngươi tên là gì?"
"Ti chức là tướng quân chiến binh chính ngũ phẩm Sơn Bắc đạo, Diêu Viễn."
"Tướng quân các ngươi chiến tử rồi?"
"Vâng... Tướng quân dẫn hơn ba vạn chiến binh Tân Tự Vệ Sơn Bắc đạo chúng ta, cùng một vệ chiến binh khác tiến vào vương đình Hậu Khuyết quốc, giữa đường gặp mấy vạn quân Hậu Khuyết, một trận chiến đánh tan. Mạc tướng quân dẫn chúng ta đuổi giết dọc đường, kết quả không ngờ đó lại là mồi nhử, chúng ta đã mai phục của người An Tức. Chiến binh Tân Tự Vệ bị bao vây, giết bốn ngày bốn đêm, đại quân bị giết tan, Mạc tướng quân chiến tử. Ta dẫn theo các huynh đệ thủ hạ này giết ra, dọc đường lại thu nạp vài trăm người, vừa đánh vừa lui, sau khi thối lui đến nơi này thì phát hiện căn bản là không còn đường lui nữa."
Diêu Viễn nhìn Thẩm Lãnh, mắt đỏ hoe: "Mạc tướng quân đích thân dẫn thân binh doanh đoạn hậu cho chúng ta mới chiến tử. Một bộ phận các huynh đệ của Tân Tự Vệ phá vây đã được các huynh đệ Canh Tự Vệ cứu ra, một bộ phận hội hợp với chiến binh Mậu Tự Vệ từ một phương hướng khác tới. Nhưng trận chiến ấy Tân Tự Vệ... xem như đã không còn, tổn thất ít nhất 26000 - 27000 người."
Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Diêu Viễn: "Còn sống là tốt rồi, ta nghĩ cách đưa các ngươi ra ngoài."
Hắn nhìn ra bên ngoài: "Cách đây không đến bốn mươi dặm chính là đại doanh của người An Tức, ngoại trừ người An Tức ra, còn có ít nhất 4 – 5 doanh địa của người Tây Vực cùng người An Tức hình thành nửa vòng tròn, tại sao không tiến công qua đây?"
"Bọn họ đang chờ viện quân của chúng ta đến."
Diêu Viễn cắn đôi môi khô khốc, đầu lưỡi liền có mùi máu tươi.
"Cố ý."
Hắn ta nhìn liếc Thẩm Lãnh một cái: "Bọn họ chờ ta phái người đi cầu viện, sau đó vây công đội ngũ cứu viện của chúng ta. Chúng ta ở đây đã hơn mười ngày rồi, hai hôm trước cũng đã ăn hết lương khô mang theo, hai ngày các huynh đệ không có ăn cơm. Cũng may trong thành đất lại có một con sông ngầm, đào cát lên có thể lấy được một ít nước, mọi người vẫn có thể dựa vào nước cầm cự được. Người An Tức không định giết chúng ta, cứ bao vây như vậy, nếu viện quân của chúng ta tới là bọn họ sẽ lập tức hợp vây quyết chiến. Trước khi viện quân của chúng ta tới thì bọn họ án binh bất động, dù sao sớm muộn gì cũng có thể khiến chúng ta chết đói."
Thẩm Lãnh hỏi: "Người của ngươi phái đi cầu viện đã về chưa? Canh Tự doanh và Mậu Tự Doanh khi nào đến?"
"Ti chức không phái người đi."
Diêu Viễn cúi đầu: "Ta biết làm như vậy có lỗi với các huynh đệ ở đây lúc này. Ta không đi cầu viện, coi như là cắt đứt đường sống của các huynh đệ, nhưng ta không thể đi cầu viện. Canh Tự Vệ và Mậu Tự Vệ cũng không quá tốt, binh lực giảm sút nghiêm trọng, lương thảo không đủ, cho dù liều mạng tới đây thì cũng chỉ là khiến thêm nhiều mạng người bị vùi trong cát. Ta đã nói với các huynh đệ là ta sẽ không đi cầu viện rồi."
Hắn ta lắc đầu: "Ta không thể làm như vậy, chúng ta có thể chết ở đây, nhưng không thể liên lụy thêm nhiều huynh đệ đều chết ở đây."
Hắn ta nhìn về phía cách đó không xa, bên kia có không ít bao cát: "Các huynh đệ bị thương đều không chịu đựng được, hai hôm trước mấy người bị thương cuối cùng cũng đã chết rồi."
Trong lòng Thẩm Lãnh nhói đau.
"Đại tướng quân, ngài đã dẫn theo đại quân bao nhiêu tới cứu chúng ta?"
Diêu Viễn nhìn về phía Thẩm Lãnh, trong ánh mắt có một chút ánh sáng hy vọng lóe lên.
"Không nhiều, bên thành Tây Giáp bị bao vây, dưới trướng đại tướng quân đã không có nhiều binh lực có thể điều dụng, cho nên ta chỉ mang ba ngàn khinh kỵ tới."
"Ba ngàn?"
Hắn ta sửng sốt.
"Ba ngàn?"
Sau một lát hắn ta lại hỏi một lần.
"Ba ngàn."
Ấm nước Diêu Viễn đang cầm trong tay bất giác rơi xuống nền cát, phát ra một tiếng soạt.
Hắn ta nhìn về phía Thẩm Lãnh, tia sáng trong ánh mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
"Ta tưởng là đại tướng quân có thể mang đại quân tới, dẫn chúng ta giết trở lại báo thù cho các huynh đệ... Đại tướng quân, ba ngàn khinh kỵ căn bản không có khả năng đánh bại kẻ thù. ta đã phái thám báo thăm dò bốn phía, doanh địa của người Tây Vực bao vây hơn nửa vòng, đội ngũ chủ lực của người An Tức đều ở đây, ít nhất có hai mươi vạn người. Còn có quân đội của các quốc gia Tây Vực phối hợp với người An Tức, đều là âm thầm từ ngoài thành Tây Giáp rút tới bên nơi này, nếu tính tổng binh lực của quân địch ở vùng này chắc hẳn là không kém ba mươi vạn. Đại tướng quân chỉ đem ba ngàn khinh kỵ tới, không thể nào đánh được..."
"Ta biết."
Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống: "Xem đánh như thế nào."
Hắn lấy bản đồ da bò mang theo trên người ra: "Vẽ hết những chỗ các ngươi đã thăm dò rõ ràng ra."
Tuy rằng Diêu Viễn đã tuyệt vọng nhưng vẫn lập tức ngồi xổm xuống. Hắn ta không giỏi vẽ lắm, hắn ta nói để cho Thẩm Lãnh vẽ, chỗ nào không chính xác thì hắn ta sửa lại. Chữ của Thẩm Lãnh vô cùng xấu, nhưng Thẩm Lãnh vẽ bản đồ vừa nhanh vừa chuẩn lại tỉ mỉ, không bao lâu sau trên bản đồ đã được bổ sung thêm rất nhiều chỗ.
Sau khi vị trí doanh địa liên quân Tây Vực mà thám báo của Diêu Viễn biết được đánh dấu ra, Thẩm Lãnh nhìn bản đồ một hồi lâu cũng không lên tiếng.
"Ngươi biết vị trí của Canh Tự doanh và Mậu Tự Doanh không?"
"Biết đại khái."
Diêu Viễn lại đánh dấu vị trí của hai vệ chiến binh kia trên bản đồ: "Chắc hẳn không có sai lệch quá lớn, nhưng đó đã là chuyện hơn mười ngày trước rồi, hiện giờ chuyển dời đến chỗ nào thì ta không xác định. Tân Tự Vệ chúng ta gần như đã không còn, bên Mậu Tự Vệ giảm quân số ít nhất một phần ba, Canh Tự Vệ còn đỡ một chút, nhưng cũng tổn thất ít nhất 3000 – 4000 binh lực, hẳn là bọn họ cũng sẽ đang nghĩ cách phá vây trở về."
"Trở về?"
Lúc đến đây Thẩm Lãnh đã thấy quá rõ ràng, tất cả đường về đều bị người An Tức và người Tây Vực cắt đứt, kẻ thù chính là đang chờ chiến binh của Đại Ninh tự nhảy vào.
"Ngươi phân công người đi liên lạc với tướng quân Canh Tự doanh và Mậu Tự Doanh."
Thẩm Lãnh trải phẳng tấm da bò: "Phái thêm một số người, chia ra làm hai nhóm, một nhóm ít nhất ba đội mười người, bảo đảm có người có thể đưa tin tức đến, nói với bọn họ, mười ngày sau hội hợp ở chỗ này."
"Ở đây?"
Diêu Viễn ngơ ngẩn: "Đây không phải đường về."
"Làm theo như ta nói. Người được phái đi nói với tướng quân hai vệ chiến binh, từ giờ trở đi tất cả quân đội Đại Ninh ở Hậu Khuyết quốc đều do ta điều khiến, trong vòng mười ngày nếu không thể chạy đến chỗ này, ta sẽ chém đầu."
Hắn đứng lên: "Ta còn phải trở về nghĩ cách đưa đội ngũ của ta tới đây, các ngươi chờ ở đây."
Thẩm Lãnh kéo khăn che mặt lên: "Ta đã tới rồi thì sẽ không để cho các huynh đệ chôn vùi trong cát, ta sẽ dẫn các ngươi giết trở lại."
Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, phân biệt phương hướng một chút rồi đi ra ngoài thành đất.
"Bảo các huynh đệ chấn chỉnh tinh thần, chúng ta vẫn chưa thua!"