Cát vàng, ngập tầm mắt đều là cát vàng.
Trên một cồn cát, gió thổi lướt qua một lớp cát, cuốn từng đợt cát lên giữa không trung, lúc cát rơi xuống lại dung nhập vào sa mạc một lần nữa, không ai có thể phân biệt được sự khác nhau của một hạt cát.
Gió càng lúc càng lớn, cồn cát đều giống như đang chậm rãi di động. Trên đỉnh cồn cát, một người đen sì đã bị chôn vùi một nửa, hắn ta nằm sấp ở đó giơ thiên lý nhãn nhìn ra xa, cồn cát nhấp nhô, giống như biển rộng sóng triều.
Không lâu sau hắn ta từ trên cồn cát lăn xuống, đến bên dưới cồn cát liền xoay người, leo lên lưng ngựa chạy đi theo cơn gió.
Khoảng nửa canh giờ sau, thám báo Đại Ninh thoạt nhìn da ngăm đen, môi đã hơi khô nứt nẻ dừng lại bên cạnh một ốc đảo không lớn, lội qua cát chạy về phía trước mấy bước. Khoảnh khắc chạy lên mặt cỏ giống như vừa mới giãy thoát hai chân ra khỏi trong lòng bàn tay ác ma, cả người đã hơi hư thoát.
Mấy gã chiến binh chạy tới dựng hắn ta lên, hắn ta vươn tay ra nhận lấy ấm nước. Cho dù đã khát đến mức như vậy, cho dù đã gần như không còn sức lực nhưng hắn ta vẫn hết sức cẩn thận mở ấm nước ra, không để bắn ra ngoài một giọt nước.
Hắn ta nhấp một ngụm nhỏ trước, làm cho môi thấm ướt một chút, sau đó uống ừng ực mấy ngụm, giống như hồi máu vậy, ngay cả mắt đều trở nên sáng hơn lúc nãy.
"Đại tướng quân."
Lúc thám báo nhìn thấy Thẩm Lãnh đi tới lập tức gọi một tiếng.
Thám báo này tên là Lạc Xạ, là một gã tân binh của tây cương võ khố, đi theo Thẩm Lãnh từ Việt Bắc Khẩu ra ngoài đã 7 – 8 ngày. Những người tuổi trẻ này đã không còn vẻ ngây ngô, mỗi người nhìn đều trở nên thành thục hơn không ít. Sự thay đổi mà hoàn cảnh mang lại cho người ta không chỉ là làn da bị cháy nắng đen hơn, còn có sự thành thục về mặt tâm thái. Trong 7 – 8 ngày xuất quan này, mỗi một ngày đều có thể bỏ mạng ném trong bãi cát vàng này, cho nên bọn họ không thể không ép buộc bản thân nhanh chóng từ một tân binh trở thành một lão binh.
Những thứ bọn họ học được ở tây cương võ khố không chỉ là kỹ thuật giết người có thể giữ mạng, mỗi một giáo viên đều là lão giáo úy đã trải qua rất nhiều lần sinh tử sát phạt, kinh nghiệm của bọn họ cũng đủ khiến cho những người trẻ tuổi này sớm cảm nhận sự nguy hiểm trên thế giới này.
Sau khi uống vài ngụm nước Lạc Xạ đã hồi lại không ít, sau khi lấy hơi lại nói: "Phía trước khoảng năm mươi dặm có thể phát hiện doanh địa của người An Tức, bên đó có một ốc đảo lớn, có nguồn nước, doanh địa rất lớn, nhưng có quá nhiều cồn cát cản trở tầm nhìn, không thể tính ra binh lực đại khái. Nhưng thuộc hạ đoán đây là một trong những doanh địa quan trọng của người An Tức chặn đứt đường về của đại quân ta."
Thẩm Lãnh gật đầu, đưa cho Lạc Xạ một cái bánh màn thầu: "Ăn một chút trước đã."
Lạc Xạ nhận lấy phát hiện không ngờ bánh màn thầu lại nóng hổi, nhìn chung quanh thấy cũng không có đốt lửa, nơi này nếu có cột khói bay lên, rất nhanh chóng sẽ bị kẻ thù phát hiện.
May là hạt bị phơi nắng cũng rất nóng, bánh màn thầu khô cứng sau khi được làm nóng mùi vị cũng có thể hơi cải thiện một chút.
"Năm mươi dặm."
Thẩm Lãnh mở bản đồ da bò ra, thật ra đó là một tấm bản đồ cơ bản là trống trơn, những chỗ đã vẽ ra trên đó cũng là hắn tự tay vẽ lên. Hắn lấy bút vẽ ra một vị trí trên bản đồ da bò, trên bản đồ đã đánh dấu 4 – 5 vị trí như vậy, nếu nối lại thành một đường thẳng thì giống như hình cong bán nguyệt.
"Đại khái là ở đây."
Ngón tay của Thẩm Lãnh chỉ vào một vị trí trên bản đồ. Phỏng đoán từ vị trí doanh địa quân địch đã điều ra được hiện giờ, gần như đã có thể đánh dấu ra vị trí quân Ninh bị bao vây, chỉ là vẫn cần điều tra gần hơn nữa.
Nhưng đi tiếp về phía trước chính là đại doanh quân địch, người An Tức và quân đội của người Tây Vực có số lượng khổng lồ, tốc độ của chiến mã lại không thể nào hoàn toàn phát huy được ở trong sa mạc, thậm chí bất cẩn một cái là sẽ lạc đường. Hơn ba ngàn khinh kỵ muốn liều mình xông lên cơ bản không có khả năng, huống hồ cho dù xông vào thì cũng không có ý nghĩa gì.
"Bảo đội ngũ ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn, thám báo theo dõi đại doanh người An Tức cách đây năm mươi dặm mọi thời khắc. Trần Nhiễm, giao đội ngũ cho ngươi, ngươi phải phụ trách."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái, Trần Nhiễm hơi ngây người: "Hả? Giao cho ta?"
"Giao cho ngươi."
Thẩm Lãnh nhét bản đồ vào trong ngực áo: "Ta muốn dẫn thám báo đội đi xuyên qua khe hở trong doanh địa của người An Tức và người Tây Vực. Ngươi quản lý đội ngũ, một khi kẻ thù tới gần doanh địa, ngươi dẫn đội ngũ rút lui về, ở chỗ đầu tiên chúng ta nghỉ ngơi chờ ta. Nếu chúng ta trở lại phát hiện các ngươi không ở đây, ta sẽ trực tiếp tới chỗ lúc trước."
Trần Nhiễm lắc đầu: "Không được..."
Thẩm Lãnh nhíu mày: "Ngươi nói lại lần nữa."
Trần Nhiễm hít sâu: "Tuân mệnh!"
Thẩm Lãnh dang hai cánh tay ra: "Cởi áo giáp của ta ra, đổi một bộ bì giáp, dùng nước quấy lương khô thành hồ, chọn ba đội mười người theo ta. Dùng hỗn hợp cát và hồ bột mì bôi lên áo choàng của mỗi người một lượt."
Thân binh giúp Thẩm Lãnh cởi thiết ra, Thẩm Lãnh thay bì giáp sau đó đeo liên nỏ và hắc tuyến đao. Mỗi người mang theo hai ấm nước, khoác áo choàng dính cát: "Trần Nhiễm, ngươi dẫn người đi theo chúng ta, đến cách doanh địa người An Tức khoảng mười lăm dặm thì chúng ta sẽ đi bộ, ngươi mang ngựa về."
Trần Nhiễm: "Ba đội mười người quá ít."
"Nhiều người thì mục tiêu quá lớn."
Thẩm Lãnh chỉnh lại trang bị từ trên xuống dưới: "Không có thời gian trì hoãn nữa, đội ngũ của chúng ta bị bao vây không có lương thực tiếp tế, có lẽ bọn họ đã chịu đói một thời gian rồi, qua vùng sa mạc này chắc hẳn là đỡ hơn một chút. Cũng may trước đó bọn họ đã công phá không ít nơi của Hậu Khuyết quốc, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, hy vọng lương thực cướp được vẫn chưa sử dụng hết. Nếu ta liên hệ được với đội ngũ bị bao vây sẽ lập tức gấp trở về. Nhớ đấy, ta giao tính mạng của hơn ba ngàn huynh đệ cho ngươi. Nhiễm Tử, ngươi không chỉ là đội chính thân binh của ta, ngươi là tướng quân."
Trần Nhiễm đứng nghiêm: "Thuộc hạ tuân mệnh!"
Thẩm Lãnh leo lên ngựa: "Đi theo ta!"
Hơn trăm người đi theo Thẩm Lãnh ra ngoài, phóng ngựa đến chỗ cách đại doanh người An Tức khoảng gần mười lăm dặm, Lạc Xạ chỉ ra xa: "Bên kia chính là doanh địa người An Tức, ngăn cách quá nhiều cồn cát nên không nhìn thấy, nhưng đi tiếp về phía trước, khắp nơi đều là thám báo của người An Tức. Bọn họ trốn ở chỗ nào cực kỳ khó phát hiện, nhưng nếu đoàn ngựa của chúng ta xuất hiện, bọn họ có thể phát hiện ngay lập lập tức."
"Dừng!" Thẩm Lãnh nhấc tay lên: "Xuống ngựa!"
Tất cả binh sĩ của ba đội mười người đều nhảy xuống, Thẩm Lãnh bảo bọn họ kiểm tra lại trang bị trên người một chút, sau đó nhìn về phía Trần Nhiễm: "Mang ngựa về, chờ chúng ta trở lại."
Trần Nhiễm khàn giọng nói: "Lãnh Tử..."
"Không sao."
Thẩm Lãnh vỗ vai gã: "Ngươi đã quên lúc ở trấn Ngư Lân ngươi đã nói với ta thế nào sao? Thiên hạ này sợ là không nhiều người có mạng cứng hơn ta."
Hắn kiểm tra lại áo choàng. Áo choàng của Đại Ninh là màu đỏ, rất bắt mắt. Trước đây thì không cảm thấy có gì không ổn, nhưng lần này sau khi vào sa mạc Thẩm Lãnh đột nhiên phát hiện, đối với các binh sĩ mà nói tầm quan trọng của chiến phục tuyệt đối không chỉ đơn giản là dày hay không dày, uy vũ hay không uy vũ. Nếu lúc này bọn họ mặc mỗi người một bộ y phục màu vàng đất, có thể càng dễ dàng lừa được thám báo của người Tây Vực hơn.
Đội ngũ ba mươi mấy người rời khỏi đoàn ngựa, sau khi đi về phía trước khoảng 4 – 5 dặm, Thẩm Lãnh xua tay ra hiệu cho đội ngũ dừng lại. Hắn leo lên một cồn cát, kéo áo choàng lên trên che thiên lý nhãn, không cho ánh sáng mặt trời chiếu lên thiên lý nhãn, cẩn thận nhìn về phía trước một lát, sau đó chú ý tới có ánh sáng lóe lên ở trên một cồn cát cách đây khoảng hơn một dặm.
Thẩm Lãnh trượt xuống, vẫy tay: "Phía trước bên trái khoảng hơn một dặm có trạm gác ngầm của người An Tức, đi qua diệt trừ. Trạm gác ngầm như vậy sẽ được đặt ở khoảng cách cố định, diệt trừ một trong số đó, chúng ta sẽ có lỗ hổng để đi qua."
Lạc Xạ nói: "Cho ta một đội năm người, ta đi."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Đội ngũ không thể tách ra, chỉ có ba mươi mấy người, nếu tách nhau ra một khi gặp chuyện không may sẽ không thể nào cứu được."
Hắn chỉ ra xa: "Lúc vượt qua cồn cát đều cẩn thận một chút."
Đi một dặm đường trong sa mạc và đi một dặm đường trên bình nguyên là hai khái niệm khác nhau, bước thấp bước cao giẫm trên cát đi về phía trước, tiêu hao thể lực và thời gian gấp ba lần khi đi ở trên đất bằng, thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Thẩm Lãnh bọn họ hết sức cẩn thận tới gần. Nếu muốn diệt trừ trạm gác ngầm này thì bọn họ phải đi vòng ra ngoài xa hơn, khoảng cách khoảng chừng một dặm, để không bị phát hiện, có thể dựa vào cồn cát che lấp đi 7 – 8 dặm đường theo hình ziczac.
Cũng may là binh do Thẩm Lãnh huấn luyện ai ai cũng có thể lực biến thái.
Lặng lẽ từ phía sau leo lên cồn cát thì việc giết người sẽ không quá khó nữa, giết chết thám báo người An Tức trên cồn cát, Thẩm Lãnh liền nằm xuống ngay tại chỗ nhìn về bên phía đại doanh người An Tức. Khoảng cách chỉ chừng năm dặm, bên kia là một ốc đảo lớn, có thể nhìn thấy binh lính An Tức quốc đi lui đi tới, ở vị trí giữa doanh địa có một cái hồ nhỏ. Thiên nhiên chính là quỷ phủ thần công như vậy, trong sa mạc có một cái hồ nhỏ như vậy cũng giống như được khảm một viên minh châu ở đó.
"Các ngươi đang tới đây."
Thẩm Lãnh kéo thi thể trượt xuống dưới, nhanh chóng cởi bì giáp Đại Ninh trên người ra, thay bì giáp của người An Tức: "Không cần qua đây, cứ ở này theo dõi, ta đi một vòng bên ngoài đại doanh người An Tức. Nếu ta qua được rồi, các ngươi tìm chỗ ẩn nấp, sau khi trời tối hãy qua."
"Hả?"
Lạc Xạ bọn họ đều ngẩn ra.
"Đại tướng quân!"
"Ngài không thể đi được đại tướng quân."
"Ta đi cho, đại tướng quân."
Thẩm Lãnh cười cười: "Các ngươi cứ nhìn ta là được, nhân lúc này hãy nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi ta thăm dò rõ tình hình, đợi trời tối chúng ta đi xuyên qua."
Thẩm Lãnh đã thay xong y phục, lại leo lên bên kia cồn cát. Chiến mã của người An Tức dừng lại ở bên cồn cát, hắn cứ cưỡi một con ngựa chạy tới đại doanh của người An Tức như vậy.
Thủ hạ leo lên cồn cát nhìn hắn, ai nấy đều có chút không biết phải làm sao. Bọn họ đều là người đã trải qua cuộc huấn luyện thám báo hà khắc, nhưng hành động như của Thẩm Lãnh thì không học được ở đâu cả.
Nhưng quân lệnh chính là quân lệnh, Thẩm Lãnh bảo bọn họ chờ, bọn họ cũng chỉ có thể chờ.
Cưỡi một con ngựa, Thẩm Lãnh vượt qua từng cồn cát một, ngang nhiên đến cách doanh địa người An Tức không xa, nhưng hắn không vào doanh địa, còn vẫy tay với người ở trên tháp quan sát, người ở bên trên cũng vẫy tay với hắn. Hắn kéo khăn che mặt lên, men theo vòng ngoài doanh địa đi sang một bên khác, bất ngờ là không có ai ngăn cản hắn.
Từ doanh địa chạy ra xa, trên đường đi còn gặp đội tuần tra, Thẩm Lãnh hành lễ theo quân lễ của người An Tức. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hắn và Già Lạc Khắc Lược là một kiểu người, để đánh bại kẻ thù mà quen thuộc kẻ thù trước. Thẩm Lãnh bắt đầu học ngôn ngữ của người An Tức còn sớm hơn cả Già Lạc Khắc Lược học tiếng Ninh.
Ngay cả bản thân Thẩm Lãnh cũng cảm thấy hơi bất ngờ, quả thật giống như là có người ẩn thân cho hắn vậy. Mặc quân phục của người An Tức, cưỡi chiến mã của người An Tức, Thẩm Lãnh đi ngang qua đại doanh của người An Tức, sau đó cứ chạy thẳng về hướng tây bắc.
Trước khi trời tối, Thẩm Lãnh tính toán mình đã đi đại khái hơn mười dặm. Hắn dừng lại nghỉ ngơi một lát, leo lên cồn cát, giơ thiên lý nhãn lên nhìn ra xa, sau đó nhìn thấy có một tòa đất thành tàn khuyết cách đây khoảng 4 – 5 dặm. Trên thành đất có một lá chiến kỳ Đại Ninh đỏ sẫm không còn nguyên vẹn đang tung bay.