Từ ngoài thành Tây Giáp trở về sắc mặt của Đàm Cửu Châu vẫn rất khó coi. Ông ta nhận ra bộ giáp tướng quân dính máu đó, nhận ra hai cái đầu người dính máu đó. Ở tây cương đã nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối ông ta đều chèn ép người Tây Vực, có ông ta ở đây, chưa từng có người nào thật sự có thể uy hiếp được biên quân Đại Ninh, nhưng mà lần này Già Lạc Khắc Lược dùng một cú lừa hoàn mỹ khiến cho chiến binh Đại Ninh tổn thất thảm trọng.
Thật ra chiến pháp của Đàm Cửu Châu không tính sai, cũng cùng nghĩ đến một điểm giống như Thẩm Lãnh. Bên thành Tây Giáp cố thủ, sau đó điều động các vệ chiến binh tới chi viện cho tây cương đi đường vòng đánh thẳng tới Hậu Khuyết quốc, cắt đứt lương đạo của liên quân Tây Vực. Đây là đấu pháp rút củi dưới đáy nồi, khẳng định không sai, cũng là đấu pháp tốt nhất có thể nghĩ được hiện giờ.
Nhưng mà Già Lạc Khắc Lược cũng đã nghĩ tới đấu pháp tốt nhất này, y dùng đám ô hợp trăm vạn người Lâu Nhiên căn bản không đáng tiền, cũng hoàn toàn không có sức chiến đấu gì để che mắt, bao vây cả doanh địa, thế nên căn bản không thể quan sát được việc điều động nội bộ trong đại quân Tây Vực. Cộng thêm ngay từ đầu đại doanh của người An Tức đã cố ý dựng ở phía sau liên doanh đại quân Tây Vực, doanh địa cách xa hơn mười dặm, không có khả năng nhìn được tình hình trong quân doanh của người An Tức.
"Là ta đã sơ sót."
Đàm Cửu Châu ngồi ở cửa sổ, trong ánh mắt có một tia bi thương.
"Ta đưa mười vạn chiến binh Đại Ninh đi Hậu Khuyết, hiện tại bọn họ đã thành cô quân."
Đàm Cửu Châu thở ra một hơi thật dài: "Là ta quá tự tin, cũng quá khinh địch."
Tầm nhìn của Đàm Cửu Châu từ bên ngoài cửa sổ đưa về, liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, sau đó lại cúi đầu: "Cũng là ta quá tham công. Ta cả đời chinh chiến, lãnh binh mấy chục năm chưa từng tham công, nhưng khi sắp lui xuống lại tham công. Từ ngày đầu tiên người Tây Vực tới ta đã nghĩ nếu mang theo công tích đánh bại liên minh Tây Vực trở về Trường An gặp bệ hạ, ta cũng sẽ có thể thật tự hào nói với bệ hạ, thần đã canh giữ tây cương thật tốt, thần cũng đã đánh cho người Tây Vực phải phục."
Ông ta lại thở dài một hơi, nhưng không trút ra được cục tức tích tụ trong lòng.
"Thậm chí ta còn nghĩ tới khi ở trước mặt bệ hạ, ta đắc ý nói đã đánh bại người Tây Vực như thế nào, giết bao nhiêu địch, cướp bao nhiêu đất, thậm chí còn từng nghĩ mỗi một câu nên nói như thế nào, nghĩ mỗi một chữ nói như thế nào, còn nghĩ bệ hạ sẽ khen ngợi ta như thế nào."
Ông ta vươn tay bưng chén trà trên bàn lên, bàn tay hơi run.
"Nhưng ta nhưng không nghĩ nhiều về chuyện nên suy nghĩ, trực tiếp hạ lệnh cho mười vạn người của ba vệ chiến binh vào Hậu Khuyết, đây là điều tối kỵ của người làm tướng. Ta chỉ đứng ở góc độ của mình suy nghĩ xem đánh trận chiến này như thế nào, nhưng không có đứng ở góc độ của kẻ thù mà suy nghĩ. Một người đã lãnh binh nhiều năm lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, mới có thể chôn vùi đại quân mười vạn ở nơi hoang dã Tây Vực."
Tay của ông ta ngày lúc càng run hơn: "Đều là do ta làm hại."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta cũng không nghĩ đến, ta cũng đã đánh giá thấp người An Tức, đánh giá thấp người Tây Vực. Nhiều năm nay Đại Ninh bách chiến bách thắng, đừng nói là đại tướng quân, ta cũng cảm thấy bất cứ kẻ thù nào cũng không bằng ta, tùy tiện đánh một trận là có thể đánh cho kẻ thù kêu cha gọi mẹ. Nhất là đối mặt với kẻ thù vậy căn bản không thể gọi là đối thủ như người Tây Vực, trong đầu căn bản cũng không nghĩ tới việc có phải người Tây Vực đang nghĩ chúng ta nên đánh như thế nào hay không."
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Người Tây Vực đánh với chúng ta nhiều năm như vậy, bọn họ đã vô cùng quen thuộc chiến pháp của Đại Ninh, bọn họ biết nên bày ra một tư thái gì để cho chúng ta khinh thường bọn họ."
"Già Lạc Khắc Lược là quỷ tài."
Đàm Cửu Châu ngẩng đầu lên: "Hắn đã làm vài chuyện trái với lẽ thường, lại chính là bởi vì mấy chuyện này đã khiến ta hoàn toàn bị lừa. Thứ nhất... hắn vừa đến Tây Vực đã trực tiếp giết Hậu Khuyết vương, như vậy tất nhiên sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với Hậu Khuyết, cho nên sau khi biết chuyện ta đã nghĩ người Hậu Khuyết làm sao có thể còn cam tâm tình nguyện liên minh với người An Tức nữa? Các nước Tây Vực làm sao có thể yên tâm liên thủ với người An Tức nữa? Lúc này mới phỏng đoán đại khái, người Già Lạc Khắc Lược muốn giết không chỉ là Hậu Khuyết vương. Đại quân của hắn tới rất muộn, hắn còn nói dọc đường đi đã tiêu diệt một vài tiểu quốc Tây Vực, nghĩ chắc trước khi hắn giết Hậu Khuyết vương, đại quân An Tức của hắn đã giết vào trong Hậu Khuyết quốc. Mà Hậu Khuyết đã bị bán đứng, hẳn là các quốc gia Tây Vực khác đã sớm âm thầm móc nối với người An Tức, lấy việc bán đứng Hậu Khuyết làm cái giá để đánh bại chúng ta."
"Thứ hai, hắn đã giết Hậu Khuyết vương sau đó lập tức mang thi thể đến dưới thành khoe với ta. Ta chỉ cảm thấy hắn làm như vậy là biểu hiện tự cho mình là đúng, là tự đại, là cuồng vọng, là căn bản không có coi người Tây Vực ra gì, cũng không coi ta ra gì, thế nên ta ảo giác rằng liên minh Tây Vực căn bản không phải là không thể phá nổi, mà giống như là năm bè bảy mảng. Đây chính là cảm giác mà lần này người Tây Vực muốn mang lại cho ta, khiến ta khinh thường bọn họ."
"Thứ ba, Già Lạc Khắc Lược đến một mình, lúc ấy ta nên cảnh tỉnh, hắn dùng ngôn ngữ chọc giận ta, nói với ta là tất sẽ đích thân chặt đầu của ta. Cho dù lúc ấy ta không có phản ứng gì, nhưng trong lòng làm sao lại không tức giận? Ta đã sơ sót, một người đã lãnh binh chinh chiến nhiều năm làm sao có thể nông cạn như vậy?"
Đàm Cửu Châu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Biện pháp duy nhất hiện giờ là mau chóng liên lạc được với đại quân đột nhập Hậu Khuyết quốc, nhanh chóng đưa bọn họ rút về."
"Ta đi."
Thẩm Lãnh đứng lên: "Không ai thích hợp hơn ta."
"Nhưng mà..."
Trong ánh mắt Đàm Cửu Châu ngập vẻ áy náy và lo lắng, ông ta vẫn chưa nói hết câu, nhưng câu nói phía hai chữ này còn chưa nói ra đã bị Thẩm Lãnh chặn lại.
"Ta biết hiện tại binh lực thiếu thốn, cho dù là số lượng cần thiết để thủ thành cũng ít, trong tay đại tướng quân không có bao nhiêu binh lực có thể cho ta. Dù cho ta hết cả mấy vạn trọng giáp cũng không có tác dụng, bởi vì trọng giáp không thể chạy nhanh đường dài đi cứu đại quân mười vạn của chúng ta bị bao vây."
Thẩm Lãnh hỏi: "Khinh kỵ trong thành, tính tất cả còn có bao nhiêu?"
Đàm Cửu Châu nói: "Phần lớn khinh kỵ đều đã điều đi tiến công Hậu Khuyết rồi, hiện tại trong thành không đến năm ngàn khinh kỵ."
"Cho ta ba ngàn."
Thẩm Lãnh nói: "Dưới trướng ta có mấy trăm thân binh, đại tướng quân cho ta thêm ba ngàn khinh kỵ, ta xuất quan từ Việt Bắc Khẩu."
"Thẩm Lãnh."
Đàm Cửu Châu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Có thể bao vây đại quân mười vạn của chúng ta, quân đội của người An Tức ít nhất gấp ba lần chúng ta, thậm chí có thể nhiều hơn, cộng thêm người Hậu Khuyết bị ép buộc, cùng với binh lực của các quốc gia Tây Vực điều động qua, ngươi chỉ đem hơn ba ngàn khinh kỵ đi, sợ là..."
"Ít nhất cũng phải xem thử tình hình."
Thẩm Lãnh xoay người: "Đại tướng quân chỉ cần chấp thuận cho ta ba việc."
"Nói."
"Một, ta dẫn người đi phủ khố chọn đồ thì để mặc ta chọn. Thứ hai, một mình ta không mang đi hết năm ngàn kỵ binh trong thành, ta chỉ cần ba ngàn chiến mã, phân phối cho ta ba ngàn tân binh điều từ tây cương võ khố tới, ta chỉ cần tân binh. Thứ ba, nếu ta có thể cứu được chiến binh của chúng ta, đại tướng quân trao quyền, binh mã bị bao vây nhất định phải nghe ta chỉ huy."
"Được!"
Đàm Cửu Châu đứng lên: "Nhưng ta không thể cho ngươi ba ngàn tân binh, ta cho ngươi hết năm ngàn kỵ binh trong thành."
"Không."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Năm ngàn kỵ binh đều là lão binh, bọn họ xuống ngựa cũng có thể thủ thành, dễ điều hành, dễ chỉ huy hơn tân binh của tây cương võ khố rất nhiều, cho ta tân binh. Nếu đại tướng quân lo bên ta không đủ dùng, vậy thì cho ta tất cả chiến mã, gom góp cho ta sáu ngàn chiến mã, một người hai ngựa, bởi vì ta phải đi đường."
"Được."
Đàm Cửu Châu nói: "tất cả mọi người trong thành Tây Giáp, đều tùy ngươi chọn."
"Chiến tướng thì không cần, ở lại thành Tây Giáp đi."
Thẩm Lãnh đi nhanh ra ngoài: "Viện quân của triều đình điều phái dự tính phải thêm nửa tháng nữa mới tới nơi được, đại tướng quân phân công binh lực, một tháng sau đến Việt Bắc Khẩu tiếp ứng chúng ta."
Hắn quay đầu lại liếc nhìn Đàm Cửu Châu một cái: "Một tháng."
Đàm Cửu Châu gật đầu: "Một tháng!"
Thẩm Lãnh trở lại chỗ ở của mình, lúc đi vào trong viện tất cả thân binh đều đứng lên. Bọn họ đều đi theo Thẩm Lãnh đã lâu, một khắc khi Thẩm Lãnh vào cửa là bọn họ đã nhìn ra được sắp có đại chiến. Sắc mặt của đại tướng quân rất ngưng trọng, đó là dấu hiệu báo trước đại chiến.
"Trần Nhiễm, ngươi phân công một trăm người đi binh doanh, chọn lựa ra ba ngàn người, phải là người có thể đi đường dài, ngươi biết nên chọn binh như thế nào, chỉ chọn trong tân binh của tây cương võ khố."
"Vâng!"
Trần Nhiễm căn bản là không hỏi sẽ đi làm gì, cũng không hỏi đi đánh chỗ nào, gã chỉ cần làm việc theo lời dặn của Thẩm Lãnh là đủ.
"Sau khi chọn người, dẫn bọn họ đi phủ khố chọn lựa binh khí giáp trụ, đừng lấy thiết giáp, thiết giáp quá nặng, mọi người chỉ cần bì giáp. Mỗi người mang theo lương khô cho ít nhất mười ngày, cho nên cố gắng giảm bớt trang bị không cần thiết, lấy hết sạch đồ của võ khố. Cũng đều chọn ra cho mỗi người một thanh hắc tuyến đao, rồi chọn thêm một thanh đoản đao."
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Không mang theo thiết tiêu thương, mỗi người hai liên nỏ, hộp nỏ mang theo đủ phần ba người, mỗi người đều nhất định phải mang một cái cung, đựng đầy ống tên, không mang theo chăn và y phục để thay."
Trần Nhiễm gật đầu: "Nhớ rồi."
"Sau đó lại đi mang hết tất cả chiến mã trong thành Tây Giáp về, một người hai ngựa, sau khi chuẩn bị xong hết thì đến nói cho ta biết."
Trần Nhiễm xoay người: "Đi ngay đây."
Thẩm Lãnh trở lại trong phòng, đi đến trước tấm gương đồng rất lớn đó, hắn cởi trường sam ra, xoay người đưa lưng về phía gương đồng, cố sức quay đầu lại nhìn mình trong gương, xoay tay kéo băng vải trên lưng xuống ném qua một bên.
Vết sẹo trên cổ thoạt nhìn có vẻ hơi ghê rợn, Thẩm Lãnh hoạt động một chút, hít sâu.
Hắn cởi hết tất cả y phục trên người, thay một bộ đồ ngắn mới, không mặc trường sam, sau đó mở cái rương lớn mà Trần Nhiễm mang tới ra, trong rương là bộ huyền thiết giáp đen nhánh đó của hắn.
Thân binh ở lại ngoài cửa đi nhanh vào giúp Thẩm Lãnh mặc giáp đen, Thẩm Lãnh hoạt động một chút, nâng tay phải lên gõ trên hung giáp của mình một cái, một chuỗi đốm lửa bắn ra, trên hung giáp để lại một vệt ngấn mờ.
"Anh bạn, chúng ta phải xuất chinh rồi."
Hắn đang nói với áo giáp.
Hắc tuyến đao cài vào giá đao sau lưng huyền thiết giáp màu đen, Thẩm Lãnh bước ra khỏi phòng. Ngoài cửa, đại tướng quân Đàm Cửu Châu đứng ở đó, trong tay dắt một con ngựa: "Đây là chiến mã của ta, tọa kỵ của ngươi không mang đến, cưỡi ngựa của ta."
Thẩm Lãnh cũng không từ chối, đây là một con chiến mã cao lớn thuần màu trắng, cũng không thua kém đại hắc mã mà Thẩm Lãnh tặng cho Mạnh Trường An. Chiến mã hùng tráng là một con hùng mã khó thuần hóa nhất, người thảo nguyên gọi loại ngựa này là nhi mã tử.
Đàm Cửu Châu thò tay ra đỡ Thẩm Lãnh lên ngựa, Thẩm Lãnh cười cười nói: "Đại tướng quân đừng lo, con người ta mạng rất cứng, chẳng qua là Tây Vực cát vàng, vẫn chưa bằng biển rộng sâu xa, biển không thể chôn ta, cát vàng cũng không thể."
Sau khi nói xong hắn phóng ngựa đi ra.
Một lúc lâu sau, giáo trường, ba ngàn tân binh đã trận địa sẵn sàng.
Thẩm Lãnh cưỡi ngựa đến phía trước đội ngũ, cưỡi đại bạch mã chạy qua lại một vòng ở trước trận. Các thân binh của Thẩm Lãnh ở phía trước nhất trong đội ngũ, nhìn đại tướng của bọn họ quân, chờ quân lệnh của đại tướng quân.
"Biết tại sao ta hạ lệnh mỗi người ngoài trang bị cần thiết đều không được mang theo những vật khác không? Ngay cả thêm một bộ y phục cũng không được mang, cũng không cho mang binh khí dài, đó là bởi vì ta sợ chiến mã của các ngươi sẽ mệt."
Thẩm Lãnh thò tay ra chỉ về hướng tây bắc: "Bởi vì lúc các ngươi trở về, trên chiến mã của mỗi người đều sẽ treo đầy đầu của kẻ địch!"
Hắn thúc ngựa xoay người: "Xuất chinh!"
"Rõ!"
"Rõ!"
"Rõ!"