Thành Ngân Thủy.
Tướng quân Canh Tự Doanh Dương Hận Thủy đứng ở trên tường thành nhìn đại doanh người An Tức trải dài bất tận bên ngoài thành, nhưng trong ánh mắt lại không có sự lo lắng hiển hiện rõ ràng như trước đó. Lúc trước bị bao vây, đại quân tiền đồ không rõ, sống chết không rõ, ông ta thân là tướng quân lĩnh quân phải nghĩ nhiều hơn các binh sĩ mới được, nhưng nghĩ như thế nào cũng không có đường ra, cho nên tử khí nặng nề. Một mình ông ta tử khí nặng nề, cả Canh Tự Doanh cũng sẽ tử khí nặng nề theo.
Hiện giờ cục diện thoạt nhìn có vẻ như không có thay đổi quá lớn, đội ngũ của ông ta vẫn bị bao vây, nhưng bao gồm cả chính ông ta, trên mặt mỗi người đều không có vẻ u sầu. Thậm chí mỗi người đều nghĩ phòng thủ hơn mười ngày cũng được, mười ngày sau đại tướng quân đưa bọn ta về nhà. Mỗi người đều không biết đại tướng quân dẫn bọn họ về nhà như thế nào, nhưng lại tin chắc không nghi ngờ.
"Trước kia ngươi và đại tướng quân từng làm việc chung chưa?"
Tướng quân chiến binh Mậu Tự Doanh La Khả Địch đột nhiên hỏi một câu.
Dương Hận Thủy lắc đầu: "Lần trước lúc đại chiến với người Thổ Phiên, tuy chúng ta đều suất quân đến tây cương chi viện, nhưng trận chiến đó đánh rất nhanh, chúng ta đều là nhóm viện quân thứ hai, lúc đến thì đã đánh xong rồi, chỉ nghe nói có hai tướng quân thiếu niên vô cùng dũng mãnh giết người Thổ Phiên chật vật không chịu nổi, một người tên là Thẩm Lãnh, một người tên là Mạnh Trường An. Khi đó còn không để ý, chỉ nghĩ trong quân đội Đại Ninh năm nào mà không có tài tuấn xuất hiện lớp lớp, thiếu niên vũ dũng nhiều đến mức không đếm xuể."
"Đúng vậy..."
La Khả Địch thở ra một hơi thật dài, cười cười: "Nhưng ai có thể ngờ được, vài năm sau, hai vị tướng quân thiếu niên lúc ấy chúng ta tưởng là bình thường không có gì lạ này đều đã thành đại tướng quân. Thẩm tướng quân thống lĩnh thủy sư, Mạnh tướng quân tọa trấn đông cương... Năm nay ta đã bốn mươi tám tuổi, khi bằng tuổi bọn họ hình như ta vừa mới thăng nhiệm tướng quân ngũ phẩm."
"Ngươi tính nhanh rồi."
Dương Hận Thủy nói: "Ngươi hai mươi chín tuổi thăng nhiệm Uy Dương tướng quân chính tứ phẩm, còn ta lúc hai mươi chín tuổi là Ưng Dương tướng quân tòng tứ phẩm."
"Thật ra ngẫm lại, lúc chúng ta còn trẻ cũng là nghe lão tướng quân lớn tuổi hơn chúng ta nói, sau này là của các ngươi."
La Khả Địch cười nói: "Hiện tại chỉ chớp mắt, đến lượt chúng ta nên với người trẻ tuổi rằng sau này là của các ngươi rồi."
Đúng lúc này có thân binh bước nhanh lên, chắp tay cúi người: "Báo, tướng quân, đại tướng quân lại phái người gửi đồ về."
"Hả?"
Ngay cả La Khả Địch và Dương Hận Thủy đều hơi ngây người một chút, lúc thân binh bẩm báo đã dùng một chữ "lại", chữ này rất vi diệu.
"Sau khi đại tướng quân suất quân rời đi hai ngày, phái người đưa về hơn năm ngàn con chiến mã, binh khí, mũi tên, giáp giới nhiều vô số. Lại một ngày rưỡi nữa, đại tướng quân phái người đưa về ba ngàn con chiến mã, nhiều xe vàng bạc."
Dương Hận Thủy thở dài: "Hôm nay là ngày thứ mấy đại tướng quân rời đi rồi? Ngày thứ sáu phải không."
"Đúng, ngày thứ sáu."
La Khả Địch cười nói: "Đi thôi, đi xem đại tướng quân lại gửi đồ tốt gì về."
"Lần này... Lần này nhiều."
Bởi vì hưng phấn mà giọng nói của thân binh cũng hơi run, mắt sáng lên: "Đặc biệt nhiều."
La Khả Địch và Dương Hận Thủy liếc nhìn nhau một cái, hai người đồng thời đi xuống thành, vội vã đến bên ngoài cửa tây thành Ngân Thủy, sau đó liền ngây người... Bởi vì địa thế nên người An Tức không thể bao vây bốn phía thành Ngân Thủy, cửa tây thông thoáng cho nên mỗi lần Thẩm Lãnh đưa đồ về đều có thể thuận lợi đến nơi. Lần đầu tiên là hơn năm ngàn con chiến mã và không ít cung tiễn với binh khí, lần thứ hai là hơn ba ngàn con chiến mã và không ít vàng bạc tài bảo, lần này...
La Khả Địch nuốt nước bọt: "Đại tướng quân đây là đã làm những gì."
Bên ngoài cửa tây có một chiếc liễn xa khổng lồ, nhìn có vẻ cực kỳ xa hoa, liễn xa do hơn trăm vật kéo, khắc rồng vẽ phượng, đó là ngự liễn của hoàng đế Hậu Khuyết quốc. Trong ngự liễn chất đầy vàng bạc tài bảo, rất nhiều những cái rương lớn chồng chất ở đó. Có người đã mở rương ra, bên châu quang ngọc khí sáng chói mắt.
Ngoại trừ ngự liễn ra, phía sau vẫn còn có ít nhất hơn ngàn thị nữ và thái giám, kẻ nào kẻ nấy cũng giống như chim cút bị hoảng sợ, cúi đầu không dám nhìn người khác. Phía sau những người này là một bầy chiến mã, nhìn số lượng cũng không dưới mấy ngàn.
"Các ngươi..."
La Khả Địch nhìn về phía binh lính trẻ tuổi đưa đồ về: "Các ngươi đã đi đâu vậy?"
Lần này người dẫn đội về là Nhị Bản đạo nhân, mang theo bốn năm trăm người áp tải xe trở về, nhưng gã cực kỳ buồn ngủ, giờ khắc này còn đang ngủ trong liễn xa khổng lồ, xe dừng lại cũng không biết, mấy ngày liên tục không ngủ được quả thật buồn ngủ chịu không nổi.
Đứng ở bên cạnh liễn xa chính là một gã tân binh thật ra vẫn chưa chính thức kết nghiệp ở tây cương võ khố đã gia nhập chiến binh, hắn ta tên là Lạc Xạ, nhưng nhìn đã không có một chút ngây ngô nào của tân binh.
"Báo tướng quân."
Lạc Xạ cười hì hì, da mặt đen nhẻm, răng rất trắng, cho nên cười rất có sức cuốn hút. Hắn ta cười, La Khả Địch và Dương Hận Thủy liền cười theo, rõ ràng không nói một lời nào những đã cười không ngừng.
"Đại tướng quân dẫn chúng ta đánh hành cung của Hậu Khuyết vương."
Lạc Xạ cười không khép miệng được: "Chúng ta tìm hiểu tin tức biết được vì bị đại tướng quân diệt tộc nên đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc Ô Nhĩ Đôn đã lệnh triệu tập các lộ quân đội Hậu Khuyết quốc tập kết ở đô thành, chúng ta mai phục giữa đường giết thân vương Nỗ Sất, sau đó lại đánh lén một đội vận lương. Bởi vì chúng ta thật sự không thiếu lương thực, cho nên một mồi lửa đốt hết, kết quả không ngờ trong đội ngũ đó lại có một hầu tước cuat Hậu Khuyết quốc, bởi vì sợ nên đã dọn nhà đến đô thành, vàng bạc tài bảo đều là hắn cống hiến."
Lạc Xạ nói: "Sau đó đại tướng quân dẫn chúng ta đi một đêm hai trăm dặm, trước khi trời sáng giết vào hành cung của Hậu Khuyết vương ở hồ Giáp Địa của Hậu Khuyết quốc, khoắng sạch hành cung."
Lạc Xạ chỉ vào những thị nữ thái giám gì đó kia: "Đại tướng quân nói sau này để cho ngự trù và cung nữ gì đó của Hậu Khuyết vương nấu cơm cho chúng ta, để bọn họ giặt chiến phục. Đại tướng quân còn nói chúng ta đều là địa chủ giàu có rồi, không thể không có một nha hoàn gì đó, nếu không thì không thể hiện được chúng ta là nhà giàu mới nổi..."
La Khả Địch cười lớn ha ha: "Hiện giờ đại tướng quân đi đâu rồi?"
"Ta cũng không biết."
Lạc Xạ lắc đầu: "Đại tướng quân nói làm một chuyện nữa rồi sẽ về, cho nên không bảo chúng ta trở về hội hợp, bảo chúng ta ở lại đây hỗ trợ hai vị tướng quân phòng thủ thành. Khỏng ba bốn ngày sau đại tướng quân sẽ về, nhưng cụ thể đi đâu thì không nói."
La Khả Địch nhìn về phía Dương Hận Thủy: "Lúc nãy chúng ta còn ở trên tường thành nói đại tướng quân tuổi còn trẻ đã là đại tướng quân, nhưng trong lòng chúng ta đều khâm phục, người như đại tướng quân, trời sinh chính là đại tướng quân."
Dương Hận Thủy gật đầu nói: "Đúng vậy, trời sinh chính là đại tướng quân."
Mà vị đại tướng quân này thì đang kẹp chân nằm úp trên một thân cây, miệng ngậm một cọng cỏ nhìn doanh địa trải dài liên miên bất tận phía xa như đang suy nghĩ. Ai có thể nghĩ được giờ khắc này hắn ở ngay bên ngoài đô thành Hậu Khuyết quốc thành Công Bình, nhìn đại doanh Hậu Khuyết quốc bên ngoài thành suy nghĩ nên làm việc như thế nào.
Nằm một lát rồi hắn ngồi dậy, nhổ cọng cỏ trong miệng đi, dùng chân đạp đạp Trần Nhiễm đang nằm ngủ ở bên cạnh: "Tỉnh táo một chút, ta nghĩ được một cách."
Trần Nhiễm dụi mắt cũng ngồi dậy, giơ thiên lý nhãn lên về phía đại doanh Hậu Khuyết quốc phía xa xa: "Doanh địa trải dài hơn mười dặm, quân đội có ít nhất mười mấy hai mươi vạn người. Trong tình huống thế này cách hợp lý nhất không phải là cách xa ra sao?"
Gã buông thiên lý nhãn xuống, cười giống một con hồ ly: "Nói đi, làm như thế nào?"
Thẩm Lãnh nói: "Đi về trước đã."
Hắn từ trên cây trượt xuống, lên chiến mã, Trần Nhiễm theo sát phía sau, hai người mặc bì giáp của binh sĩ Hậu Khuyết trên người, kéo khăn quàng cổ hướng lên che kín miệng mũi, chỉ để lộ cặp mắt, ai có thể dễ dàng phân biệt ra được bọn họ là người Ninh hay người Hậu Khuyết. Tuy nói như vậy nhưng có mấy người to gan lớn mật như vậy.
Chạy trở về khoảng hơn mười dặm, đội ngũ mấy ngàn người đều đang đợi. Bọn họ đều mặc quân phục của người Hậu Khuyết, chẳng qua trên cổ mỗi người đều là khăn quàng màu đỏ, đó là tơ lụa cướp được ở một vài nơi trong mấy ngày nay xé ra chia cho các binh sĩ. Mỗi người đều che miệng mũi, trừ phi nhìn thật kỹ lưỡng, nếu không thì thật sự là không dễ phân biệt.
"Có một người ý tưởng to gan, không biết các ngươi có dám hay không."
Thẩm Lãnh triệu tập người lại sau đó nói câu đầu tiên.
Các binh sĩ lập tức đều xùy một tiếng.
Thẩm Lãnh: "Các ngươi thái độ nghiêm chỉnh một chút."
Trần Nhiễm thở dài: "Bọn họ đi theo ngươi đã que rồi, không phải suy nghĩ to gan thì cũng không làm... Nói thẳng luôn đi, bảo chúng ta làm gì?"
"Chúng ta đi đánh cược một lần."
"Đánh cược gì?"
"Đánh cược người Hậu Khuyết không thể ngờ được chúng ta to gan như vậy."
Thẩm Lãnh xoay người chỉ về hướng đô thành Hậu Khuyết quốc: "Đi thăm hỏi đại thừa tướng Ô Nhĩ Đôn của Hậu Khuyết quốc, cho lão ta một món quà lớn."
Các binh sĩ kêu gào lên, ai ai cũng đâu giống như là muốn đi đánh trận, càng giống như là hổ lang sắp xuống núi đi săn hơn.
Một canh giờ sau, Thẩm Lãnh mang theo ba ngàn kỵ binh thong dong xuất hiện ở bên ngoài đại doanh Hậu Khuyết quốc. Trên người hắn mặc giáp trụ của một tướng quân dưới trướng thân vương Nỗ Sất, đội ngũ đi rất tự nhiên, thẳng tắp hướng tới đại doanh. Cách đại doanh vài dặm có một đội binh lính Hậu Khuyết quốc thiết lập trạm gác ở đầu đường, nhìn thấy có đội ngũ đi đến, giáo úy đứng đầu tiến lên: "Đội ngũ ở đâu đến?"
Thẩm Lãnh trầm giọng nói: "Chúng ta là kỵ binh dưới trướng thân vương Nỗ Sất, thân vương gặp nạn, chúng ta bị đánh tan, khó khăn lắm mới tụ lại được một đội ngũ này trở lại."
Giáo úy nhìn Thẩm Lãnh, không nghe ra có vấn đề gì từ khẩu âm.
Thẩm Lãnh lấy một thỏi vàng từ trong ngực ra ném cho tên giáo úy kia: "Đã hai ngày không ăn rồi, châm chước một chút, để chúng ta về doanh ăn bữa cơm no trước đi đã."
Tên giáo úy kia nhìn thỏi vàng, lại nhìn Thẩm Lãnh, sau đó cười: "Tướng quân thật sự quá khách khí rồi."
Hắn ta quay đầu lại chỉ về một phương hướng: "Doanh địa bên kia còn trống, tướng quân có thể sang bên kia, sau khi tới tự nhiên sẽ có người đến sắp xếp."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Cảm ơn ngươi, nhìn thấy nụ cười của ngươi thật tốt."
Hắn vẫy tay một cái, đội ngũ tiếp tục tiến lên phía trước, vẫn không chạy, cưỡi ngựa đi thong thả.
Ở phía sau hắn cách 7 – 8 dặm, Trần Nhiễm cùng hai ngàn kỵ binh còn lại cũng đi thong dong, bọn họ thật sự giống như không để đại quân hơn mười vạn người của Hậu Khuyết quốc kia vào mắt.
Sau khi qua trạm gác cứ chẫm rãi đi như vậy vài dặm đường, thấy đã đến bên ngoài cổng đại doanh Hậu Khuyết quốc, Thẩm Lãnh quay đầu lại hô một tiếng: "Phóng hỏa đi thôi...!"
"A..."
Các binh sĩ kêu lên một tiếng, sau khi Thẩm Lãnh thúc chiến mã, ba ngàn người bất chợt tăng tốc, lao về phía đại doanh giống như một dòng nước lũ.
Nửa canh giờ sau, chỗ để lương thảo và đồ quân nhu trong đại doanh Hậu Khuyết quốc lửa cháy ngút trời. Thẩm Lãnh dẫn người một mồi lửa đốt liên doanh, sau đó khi người của Hậu Khuyết quốc vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã từ trong đám cháy chui ra.
Đúng lúc này một người trẻ tuổi dẫn theo một đội kỵ binh từ xa đến: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn ta hướng tới phía Thẩm Lãnh lớn tiếng hô to một câu.
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn người trẻ tuổi kia một cái: "Cẩn thận, phía sau ngươi có gian tế của người Ninh!"
Người trẻ tuổi kia lập tức quay đầu lại theo bản năng, đồng thời rút đao, đao vừa mới rút ra thì Thẩm Lãnh đã túm cổ hắn ta xách người lên, một tay bóp cổ người nọ lắc qua lắc lại vài cái, đao trong tay người nọ cũng không thể cầm được nữa liền rơi xuống đất. Sau khi lắc đã rồi Thẩm Lãnh kẹp người dưới nách mình, phóng ngựa lao đi, ba ngàn kỵ binh lao vụt đi theo phía sau Thẩm Lãnh.
Trên đường đi, Thẩm Lãnh kéo khăn quàng trên mặt xuống, cúi đầu nhìn người trẻ tuổi bị kẹp sắp chết ngạt kia: "Ngươi nói có phải ông trời đã định sẵn hay không?"
Người trẻ tuổi kia nhìn thấy mặt Thẩm Lãnh, đầu tiên là ngây người ra, sau đó sắc mặt liền trắng bệch.
Thẩm Lãnh thở dài: "Con trai độc nhất của đại thừa tướng Ô Nhĩ Đôn đúng không, ngươi tên là gì?"
Không đợi người trẻ tuổi nói, Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không quan trọng, quan trọng là ta đã muốn trói ngươi lại rồi đòi cha ngươi tiền chuộc từ lâu rồi..."