Trên mảnh đất này, bất cứ chuyện gì người Hậu Khuyết cảm thấy không hợp lý, cảm thấy quân Ninh không có khả năng làm được, dường như Thẩm Lãnh đều đã làm. Hắn lấy ba ngàn bộ binh phục kích một vạn kỵ binh của thân vương Nỗ Sất, không những giết thân vương mà còn cướp đi mấy ngàn con ngựa, chuyện này đã đủ khiến người nghe kinh sợ. Chuyện càng khiến người nghe kinh sợ hơn chính là Thẩm Lãnh dường như căn bản không coi đây chuyện khiến người nghe kinh sợ, lại ngay lập tức mang ba ngàn người đóng giả kỵ binh Hậu Khuyết một mồi lửa đốt cháy đại doanh Hậu Khuyết quốc.
Đốt xong liền chạy, không ngờ còn tiện đường bắt trói con trai độc nhất của đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc Ô Nhĩ Đôn là Khuyết Nguyệt Sinh.
Đây là chuyện mà quân chính quy làm?
Đúng vậy.
Đây là chuyện mà quân chính quy dưới trướng Thẩm Lãnh làm.
Đội ngũ này đi theo Thẩm Lãnh càng ngày càng không có tư thái quy củ nề nếp như lúc ở tây cương võ khố, mỗi người đều giống như đã trải qua một lần thay da đổi thịt, thế nhưng quá trình này lại không có một chút đau đớn nào cả, rất sung sướng, rất high.
Cách đô thành Hậu Khuyết quốc khoảng một trăm bảy mươi dặm, Thẩm Lãnh ném Khuyết Nguyệt Sinh từ trên lưng ngựa xuống. Khuyết Nguyệt Sinh bị quăng ngã trong bụng giống như đảo lộn một vòng, lại có chút khó thở, nín nhịn một hơi mới ho khan được, mặt cũng trở nên hơi tái xanh.
Thẩm Lãnh nhảy xuống chiến mã, ngồi xổm bên cạnh Khuyết Nguyệt Sinh: "Hình như ta vẫn chưa nhớ ngươi tên là gì, chỉ nhớ là ngươi rất đáng tiền."
Khuyết Nguyệt Sinh căm tức nhìn Thẩm Lãnh: "Ta thì vẫn chưa quên ngươi."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Không quên thì tốt, quên là không đúng."
Thẩm Lãnh xoa mông, dù sao cưỡi ngựa lâu như vậy cũng không tốt cho mông một chút nào. Hắn ngồi xuống ở trước mặt Khuyết Nguyệt Sinh, lấy ra một miếng bánh, xé từng miếng nhỏ nhét vào miệng. Khuyết Nguyệt Sinh cảm thấy khó tin khi nhìn Thẩm Lãnh ăn thứ này. Theo hắn ta thấy, quý tộc như Thẩm Lãnh sao có thể chịu được cuộc sống ác liệt, thậm chí có thể nói là ti tiện như thế?
"Ngươi là đại tướng quân Ninh, Ninh tự xưng là thiên hạ đệ nhất cường quốc, thế mà ngươi lại ăn thứ này?"
"Tại ngươi."
Thẩm Lãnh nói: "Nếu túm được ngươi sớm một chút, đòi cha ngươi mười vạn lượng bạc, hẳn là bây giờ ta đã ăn rất ngon rồi."
Khuyết Nguyệt Sinh mấp máy môi, lại ngậm lại.
"Dẫn tùy tùng của hắn tới đây."
Thẩm Lãnh quay đầu lại căn dặn một câu.
Hắn ném nửa miếng bánh cho Khuyết Nguyệt Sinh: "Ngươi cũng ăn một chút đi, dù sao trước khi lấy bạc cũng không thể để ngươi chết được."
Thế nhưng Khuyết Nguyệt Sinh lại cầm nửa miếng bánh kia lên ném qua một bên: "Ta không ăn!"
Thẩm Lãnh nhặt nửa miếng bánh lên, thổi cát dính bên trên đi: "Ngươi nên ăn."
Hắn thổi sạch bánh sau đó tiếp tục ăn, má căng phồng lên, giống như đó là món ngon quý hiếm gì vậy., Giờ khắc này Khuyết Nguyệt Sinh vẫn không hiểu được, tại sao một người tôn quý như thế lại ăn mấy thứ này, cho dù là xuất chinh cũng có thể mang theo tùy tùng, có thể mang theo mỹ tửu mỹ thực, thậm chí là mỹ nhân nữa.
Khuyết Nguyệt Sinh nghiêng đầu đi không nhìn Thẩm Lãnh nữa, trong lòng bắt đầu nghĩ làm sao mới có thể chạy thoát. Nếu lỡ như không trốn thoát, cho dù đói chết cũng không thể để Thẩm Lãnh thực hiện được ý đồ. Hắn ta vốn có chí hướng lớn, hắn ta đến biên cương Hậu Khuyết quốc chính là để học văn hóa của người Ninh, quân sự của người Ninh, tất cả mọi thứ của người Ninh. Hắn ta muốn khiến Hậu Khuyết quốc cũng trở nên cường đại hơn, khổ nỗi chí hướng lớn này lại bị hủy hoại trong tay cha hắn ta. Cha hắn ta là Ô Nhĩ Đôn liên thủ với người An Tức giết Hậu Khuyết vương, lo lắng hắn ta ở biên cương sẽ bị mưu hại, cho nên khẩn cấp phái người đón hắn ta về quốc nội Hậu Khuyết. Nhưng mà cơ duyên xảo hợp, nếu hắn ta không trở lại thì làm sao lại rơi vào tay Thẩm Lãnh.
Không bao lâu sau Trần Nhiễm đã kéo một tên người Hậu Khuyết đến. Người nọ sợ tới mức gần như tè ra quần, nằm gục trên mặt đất không ngừng cầu xin.
Thẩm Lãnh thở dài: "Ngươi sợ cái gì chứ?"
Trần Nhiễm nói: "Hắn không có kinh nghiệm, nếu có kinh nghiệm thì nên biết trình tự là thả hắn về đòi tiền."
Tên người Hậu Khuyết kia nghe thấy vậy đột nhiên quỳ thẳng người lên: "Thật sự thả ta về?"
Khuyết Nguyệt Sinh lập tức mắng một câu: "Đồ nhu nhược! Bại hoại!"
Trần Nhiễm nói: "Ngươi đừng để ý đến hắn, hắn chỉ trông mong ngươi cứu hắn thôi. Ngươi trở về nói với đại thừa tướng Ô Nhĩ Đôn, chúng ta khác với đám thổ phỉ bắt cóc tống tiền kia, chúng ta là quân chính quy."
Tên người hầu Hậu Khuyết quốc kia vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng, tướng quân các ngài nhân nghĩa, các ngài sẽ không làm hại thiếu gia nhà ta."
"Không không không, ngươi hiểu lầm rồi."
Trần Nhiễm nói: "Ý của ta là chúng ta khác với bọn cướp chuyên nghiệp, chúng ta không chuyên nghiệp, cho nên khó tránh khỏi sẽ đánh người. Ngươi nói cho cha hắn Ô Nhĩ Đôn biết, chuẩn bị mười vạn lượng bạc trắng chuộc con trai ông ta về, nếu không thì một ngày đánh một lần."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Ngươi nói gì? Mười vạn lượng?! Ngươi thật sự không để con trai độc nhất của đại thừa tướng vào mắt sao? Mười vạn lượng không thể được, người khác có thể chịu được thì ta cũng không thể chịu được, bản thân hắn có thể chịu được thì ta cũng không thể chịu được, không nên khinh thường con trai của đại thừa tướng người ta như vậy... Ngươi trở về gặp Ô Nhĩ Đôn nói với ông ta, chuẩn bị cho ta năm vạn con ngựa, phải là chiến mã, đừng lấy ngựa kéo xe góp lại cho đủ số, sau đó chuẩn bị thêm mười vạn lượng bạc, một vạn lượng vàng."
Thẩm Lãnh nói: "Nếu ông ta không có ý định chuộc con trai mình về, ta sẽ tự đi lấy những thứ đó về."
Hắn đá một cước vào mông tên người hầu Hậu Khuyết quốc kia: "Sau khi trở về nói với Ô Nhĩ Đôn, ta chỉ cho ông ta thời gian năm ngày. Ta biết ông ta rất giàu có, ta cũng biết Hậu Khuyết quốc tập hợp đại quân mười mấy vạn bên ngoài thành, năm vạn chiến mã không đòi nhiều, chắc chắn gom được. Tuy rằng ta đã xem qua quả thật số kỵ binh không đến một nửa, nhưng ta nghĩ ông ta sẽ quan tâm đến con trai của ông ta."
Thẩm Lãnh nói: "Hãy đi thành Ngân Thủy, năm ngày sau mang tất cả đồ đến ngoài thành Ngân Thủy giao hàng, chúng ta giao người."
Tên người hầu Hậu Khuyết quốc kia vội vàng đứng lên, chạy đi mấy bước lại quay đầu lại: "Năm ngày sợ là không đủ, cho dù bây giờ ta chạy về cũng phải mất vài ngày."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi xem, ngươi không nói thì ta cũng quên. Cho hắn một con ngựa, cho hắn một bình nước, cho hắn thêm một ít lương khô, phải đối xử tử tế với hắn."
Lập tức có người đem qua cho tên người hầu kia một con ngựa, còn có nước và lương khô.
Thẩm Lãnh nói: "Chạy về trong vòng một ngày, cho Ô Nhĩ Đôn bốn ngày đến thành Ngân Thủy. Nếu ông ta quan tâm đến con trai của ông ta, nếu đi cả ngày lẫn đêm thì nhất định có thể đến kịp. Sự kiên nhẫn của ta có hạn, tính từ hôm nay, nếu sáng sớm ngày thứ sáu ta không nhìn thấy đồ mà ta muốn xuất hiện ở ngoài thành Ngân Thủy, vậy thì ta sẽ giết người diệt khẩu."
Thẩm Lãnh khoa tay múa chân một chút, dọa tên người Hậu Khuyết kia hoảng sợ, hắn ta vội vàng leo lên lưng ngựa, thúc ngựa chạy đi.
Trần Nhiễm còn vẫy tay với tên người Hậu Khuyết: "Đi sớm về sớm nha."
Gã nói xong sau đó nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Bây giờ đi đâu?"
"Về thành Ngân Thủy."
Hắn nhìn Khuyết Nguyệt Sinh: "Cho hắn đồ ăn, hắn không biết tôn trọng đồ ăn."
Khuyết Nguyệt Sinh hừ lạnh một tiếng: "Ngươi yên tâm đi, cho dù ngươi cho ta ăn thì ta cũng sẽ không ăn, ta thà chết đói cũng sẽ không chịu sự khi nhục của các ngươi. Đừng tưởng rằng chỉ có người Ninh các ngươi mới có kiêu ngạo, người Hậu Khuyết chúng ta cũng kiêu ngạo."
Thẩm Lãnh ồ một tiếng: "Nghỉ ngơi hai khắc cho chiến mã ăn chút cỏ khô, hai khắc sau xuất phát."
Một ngày một đêm sau, tên người hầu đó của Khuyết Nguyệt Sinh thật sự không dám chậm trễ một chút nào, dùng một ngày một đêm chạy về thành Công Bình. Lúc này đại thừa tướng Ô Nhĩ Đôn đã sắp điên rồi, gia tộc của lão ta đã bị tênngười Ninh chết tiệt kia dẫn kỵ binh tàn sát, con trai độc nhất của lão ta lại bị bắt, lo lắng và phẫn nộ gần như phá hủy lão ta trong nháy mắt. Nhưng có thể độc bá triều quyền, đương nhiên Ô Nhĩ Đôn cũng không phải một kẻ giá áo túi cơm.
Sau khi đại quân ở ngoài thành bị đánh lén, kỵ binh không kịp truy kích thì người Ninh đã trốn không biết tung tích, sau đó phân công nhiều đội ngũ ra ngoài truy tìm tung tích nhưng bây giờ một chút tin tức cũng không có. Ô Nhĩ Đôn ngồi ở trong đại đường sắc mặt tái xanh, lão ta không biết liệu mình có nhận được tin tức con trai cũng đã bị người Ninh giết chết hay không. Nếu con trai cũng chết nữa, cho dù lão ta trở thành hoàng đế của Hậu Khuyết quốc thì thế nào?
"Đại thừa tướng."
Tên người hầu của Khuyết Nguyệt Sinh được người ta đỡ từ bên ngoài vào. Một ngày một đêm, mông cũng bị cứa rách rồi, khi xuống ngựa cũng không đứng vững, nếu không có người đỡ thì cũng không đi vào nổi.
"Thiếu gia vẫn còn sống, những kẻ người Ninh đó muốn bảo đại thừa tướng dùng tiền chuộc người."
"Tiền chuộc người?"
Ô Nhĩ Đôn đứng bật dậy: "Đội kỵ binh người Ninh đó ở đâu?"
"Bọn họ về thành Ngân Thủy rồi."
Người hầu khàn giọng nói: "Bọn họ thả ta về, nói đại thừa tướng chuẩn bị năm vạn con chiến mã, mười vạn lượng bạc trắng và cả một vạn lượng vàng, trong vòng năm ngày mang đồ đến bên ngoài thành Ngân Thủy. Nếu sáng sớm ngày thứ sáu bọn họ không nhìn thấy tiền chuộc thì sẽ gây bất lợi với thiếu gia. Ta... trên đường đi không dám chậm trễ, một ngày một đêm chạy về."
"Cũng chính là nói còn có bốn ngày."
Ô Nhĩ Đôn lập tức căn dặn một tiếng: "Đi mở phủ khố ra, không cần đếm bao nhiêu bạc, đi xếp vào rương ngay bây giờ, trong vòng một canh giờ có thể chứa được bao nhiêu thì chứa bấy nhiêu, triệu tập tất cả đội lạc đà trong thành đến, hạ lệnh đại quân tập kết. Ta cho các ngươi một canh giờ, nếu trong vòng một canh giờ không chuẩn bị xong bạc và vàng, ta sẽ chém đầu các ngươi!"
Lão ta thở ra một hơi thật dài: "Không phải chỉ là muốn bạc sao, ta sẽ cho ngươi bạc, cho ngươi chiến mã, ta cũng muốn xem các ngươi bị nhốt ở thành Ngân Thủy thì ra ngoài như thế nào, có mạng lấy bạc của ta nhưng đâu có mạng để tiêu bạc. Người đâu, đi truyền lệnh, một canh giờ sau đại quân xuất chinh, trong vòng bốn ngày nếu không đến thành Ngân Thủy, tất cả tướng quân lãnh binh đều phải chết."
"Vâng!"
Thủ hạ vội vàng lên tiếng, dẫn người chạy ra ngoài.
Hai ngày hai đêm sau, Trần Nhiễm dẫn theo hơn một ngàn kỵ binh và chiến lợi phẩm trở lại thành Ngân Thủy, chiến lợi phẩm lần này cũng không nhiều, nhưng đáng giá.
Tướng quân chiến binh Canh Tự Doanh Dương Hận Thủy nghe tin liền từ trong thành đi ra đón, không thấy Thẩm Lãnh, ngây người ra: "Đại tướng quân đâu?"
Trần Nhiễm thở dài: "Ta cũng muốn biết hắn ở đâu, nhưng hắn căn bản là không nói cho ta biết."
Gã liếc mắt nhìn Khuyết Nguyệt Sinh: "Trước tiên nhục phiếu (1) này về đã, con tin trị giá năm vạn con chiến mã, mười vạn lượng bạc và một vạn lượng vàng."
Dương Hận Thủy lại càng khó hiểu: "Đây là ai?"
Sau khi trả lời xong Trần Nhiễm lại nói: "Đại tướng quân nói ta sau khi đến thành Ngân Thủy thì thông báo với tướng quân, bảo toàn quân chuẩn bị rút lui khỏi thành Ngân Thủy, trong vòng một ngày, nhất định phải chuẩn bị xong, kẻ trái lệnh trảm."
Cùng lúc đó, cách rừng hồ dương khoảng hơn mười dặm, trên một cồn cát rất lớn, trên người Thẩm Lãnh đắp lớp cỏ thật dày nằm sấp ở đó. Nếu không có lớp cỏ che chắn thì không bao lâu đã bị phơi nắng thành thịt khô, dù vậy thì trên lưng cũng đau rát, nhưng Thẩm Lãnh giống như hoàn toàn không có cảm giác đau, vẫn nằm ở đó không nhúc nhích.
Không lâu sau hắn nhìn thấy đại đội nhân của Hậu Khuyết quốc mã từ trong rừng hồ dương đi ra, chạy nhanh về hướng thành Ngân Thủy, đội ngũ đó đông đúc trải dài liên miên bất tận.
Thẩm Lãnh từ trên cồn cát trượt xuống, bên dưới cồn cát, bốn ngàn kỵ binh đã sẵn sàng đón quân địch.
"Đi thôi."
Thẩm Lãnh cưỡi đại bạch mã: "Chúng ta đi kiếm món tiền cuối cùng."
(1) Nhục phiếu: chỉ người bị bắt cóc để đòi tiền chuộc.