Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1007 - Chương 1007: Tổ Tôn Ba Đời

Chương 1007: Tổ tôn ba đời Chương 1007: Tổ tôn ba đời

Trường An, phủ Đình Úy.

Hàn Hoán Chi từ bên ngoài bước nhanh vào, mới vào đã nhìn thấy Phương Bạch Lộc ngồi ngẩn người ở cạnh hồ sen, ông ta dừng bước chân lại. Khoảng thời gian này số lần Phương Bạch Lộc ngẩn người càng ngày càng nhiều, Hàn Hoán Chi đã hỏi gã vài lần, gã chỉ nói là thân thể quả thật hơi mệt mỏi mãi vẫn chưa ổn định lại. Nhưng từ Tây Thục đạo trở về đã lâu như vậy, làm sao có thể vẫn chưa ổn định lại được?

Hàn Hoán Chi cất bước đi đến bên cạnh Phương Bạch Lộc, nhưng lúc sắp đến trước mặt thì vừa hay Phương Bạch Lộc lại nhìn thấy ông ta, vội vàng khom người cúi đầu: "Đại nhân."

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?"

"Không, không có."

Phương Bạch Lộc vội vàng lắc đầu: "Chỉ là ta thấy hoa sen trong hồ đã sắp nở rồi, nghĩ An Quốc Công rời Trường An đã lâu như vậy, cũng không biết chiến sự bên tây cương như thế nào rồi."

Hàn Hoán Chi nhìn sắc mặt gã, lại nhìn hồ sen kia: "Có phải ngươi và Hoàng Niệm Sinh Hoàng cô nương có vấn đề gì không?"

"Không có, đại nhân."

Phương Bạch Lộc nói: "Không có vấn đề gì cả."

"Nàng ta hợp với ngươi không?"

"Ta cảm thấy hợp."

"Ngươi cảm thấy hợp thì chính là hợp, đừng để ý đến ánh mắt của người khác, ngươi lấy vợ cho mình chứ không phải lấy vợ cho người khác. Ta biết gần đây có vài tin đồn, nói là ngươi để ý mối quan hệ của Hoàng Niệm Sinh và Trân phi nương nương, nếu không thì sao ngươi lại có thể theo đuổi một nữ nhân lớn hơn ngươi tận 7 – 8 tuổi... May là không nghe thấy câu này ở trong phủ Đình Úy. Lúc trước ta nghe bên Hình bộ có người nói, cho nên đã nói với Diệp đại nhân một tiếng, người nói xấu người đã bị Diệp đại nhân bãi quan, trước khi bãi quan còn vả miệng bốn mươi phát nữa."

Phương Bạch Lộc lắc đầu nói: "Ta không quan tâm người khác nghĩ thế nào, ta cảm thấy nàng ấy là một cô nương tốt, muốn chăm sóc nàng ấy, muốn ở bên nàng ấy. Ta cảm thấy hai chúng ta cũng có thể đi đến cuối cùng. Cảm ơn đại nhân, cũng cảm ơn Diệp đại nhân."

Hàn Hoán Chi gật đầu: "Nếu ngươi có chuyện gì không nghĩ thông, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta nói chuyện."

Ông ta xoay người đi về phía độc viện của mình, sau khi đi mấy bước lại quay đầu lại: "Có phải Hoàng cô nương cũng nói gì với ngươi không?"

Phương Bạch Lộc lại lắc đầu: "Không có."

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng, cảm thấy trong ánh mắt của Phương Bạch Lộc mắt có gì đó không ổn.

Phương Bạch Lộc thở ra một hơi thật dài, tự nói với mình thật sự chỉ là nghĩ hơi quá nhiều một chút. Nàng ấy là một nữ tử đơn thuần, sao lại có thể có quá nhiều tâm cơ? Chỉ là câu nói ấy của nàng cứ luôn quanh quẩn trong Phương Bạch Lộc, mỗi một ngày đều sẽ không tự chủ được mà nhớ đến, mỗi một lần nhớ đến Phương Bạch Lộc đều sẽ ngẩn ngơ một chút.

Nàng nói nàng vẫn luôn chuẩn bị để gặp bệ hạ.

Đó vốn là một câu nói vô tâm nhưng Phương Bạch Lộc lại cảm thấy trong câu này có vài hàm nghĩa khác.

Lúc chiều tối Phương Bạch Lộc về đến nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy mấy bộ y phục đang phơi trong viện. Gã cười cười, vào trong tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Hoàng Niệm Sinh, tìm được một tờ giấy nàng ấy để lại trên bàn ở trong phòng khách, nói với Phương Bạch Lộc rằng nàng ấy đã về. Nàng ấy đến giúp gã dọn dẹp nhà cửa một chút, phát hiện có mấy bộ y phục cần giặt nên thuận tiện giặt luôn.

Nàng ấy là một nữ tử dịu dàng như vậy, gã nói hy vọng có thể khiến nàng dọn qua đây ở cùn. Thật ra câu này đã rất rõ ràng, chỉ cần nàng ấy gật đầu là gã sẽ lập tức mời Hàn đại nhân đi cầu hôn cho mình. Tuy rằng gã không có khả năng làm một hôn lễ chấn động Trường An cho nàng ấy, nhưng gã nghĩ mình có thể dùng phương thức tốt đẹp nhất để cưới nàng ấy về.

Bốn chữ cuối cùng trong tờ giấy khiến gã càng ấm lòng hơn... Ăn cơm đầy đủ.

Gã đi vào phòng bếp, trong phòng bếp để một cái hộp cơm, sau khi mở ra là hơi nóng bên trong liền bốc lên. Hộp cơm ba tầng, để hai đĩa thức ăn nóng hổi và một đĩa bánh màn thầu cũng nóng hổi. Tay nghề nấu ăn của nàng ấy không phải là đặc biệt xuất sắc, bảo nàng ấy làm mấy món ăn cầu kỳ tất nhiên là không làm được, nhưng bảo nàng ấy làm mấy thưa như cải thảo hay khoai tây thì mùi vị lại luôn khiến người ta cảm thấy nhà mới là nơi thoải mái nhất.

Phương Bạch Lộc ngồi xuống, ngấu nghiến ăn hết đồ ăn, hai đĩa thức ăn ngay cả một giọt nước cũng không còn thừa, dùng bánh màn thầu lau sạch sẽ, giống như hoàn toànkhông bỏ đồ ăn vậy.

Đứng dậy rửa sạch đũa và chén đĩa, Phương Bạch Lộc đi ra phòng bếp, trăng đã sáng.

Ngồi ở trong viện, Phương Bạch Lộc lại nghĩ tới câu nói đó của Hoàng Niệm Sinh... Thật ra ta vẫn luôn chuẩn bị để gặp bệ hạ.

Cùng lúc đó, cung Vị Ương.

Trong cung Trân phi, bà liếc mắt nhìn Hoàng Niệm Sinh đang ngồi thêu trước mặt mình. Nếu không phải là nàng đến, Trân phi đâu còn có thể nhẫn nhịn được, nói không chừng cũng đã xuất phát đi đông cương từ lâu rồi.

"Thêu gì vậy?"

Trân phi ghé sát vào nhìn, hóa ra là một đôi uyên ương.

"Có phải hai người các ngươi đã muốn bàn hôn luận rồi không?"

"Hắn..."

Hoàng Niệm Sinh mấp máy môi, sắc mặt hơi thay đổi, trầm mặc một lúc sau đó lắc đầu: "Hắn luôn nói chỉ cần nô tì gật đầu là lập tức định ngày, nhưng nô tì không dám lấy hắn. Hắn là thiên bạn phủ Đình Úy, tiền đồ vô lượng, mà nô tì chỉ là một nữ tử bình thường, thậm chí còn lớn hơn hắn nhiều tuổi như vậy, huống hồ..."

Hoàng Niệm Sinh cúi đầu: "Nô tì đi hỏi lang trung, ở tuổi này của nô tì hình như đã không quá dễ sinh sản. Nếu nô tì lấy hắn nhưng lại không thể sinh con dưỡng cái cho hắn, hắn sẽ càng bị người khác xem thường."

Trân phi nhổ phì một tiếng: "Ngươi đúng là ngốc."

Hoàng Niệm Sinh ngẩn ra.

Trân phi trừng mắt nhìn nàng nói: "Ngươi chỉ nói có phải ngươi thích hắn hay không."

"Thích, dù phải chết cũng thích."

Hoàng Niệm Sinh không cẩn thận đâm kim vào ngón tay, nàng bị đau khẽ run lên.

"Nhưng..." Nàng nhìn sang Trân phi: "Nếu nô tì không thể sống cùng hắn cả đời thì sao?"

Trân phi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bà chăm chú nhìn Hoàng Niệm Sinh hỏi: "Có phải ngươi giấu ta điều gì không?"

Hoàng Niệm Sinh lắc đầu: "Không có đâu nương nương, chỉ là nô tì... quá già rồi."

Tứ Mao Trai.

Hoàng đế liếc mắt nhìn lão viện trưởng thời gian gần đây càng ngày càng không có tinh thần, vẫn cuộn tròn ghế trên đắp chăn. Thời tiết đã rất nóng nhưng lão lại càng ngày càng sợ lạnh. Hoàng đế bảo viện Thái Y đặc biệt phái vài người đi chuyên hầu hạ lão viện trưởng. Cứ cách ba ngày người của viện Thái Y lại báo với hoàng đế tình hình sức khỏe của lão viện trưởng một lần. Người của viện Thái Y nói sức khỏe của lão viện trưởng không có vấn đề, nhưng không biết lúc nào sẽ xảy ra bất ngờ, bởi vì quả thật lão quá già rồi.

"Tiên sinh, còn nhớ năm ấy trẫm phải rời khỏi thư viện đi bắc cương lãnh binh, khanh nói trẫm vẫn không thể đi được, trẫm hỏi khanh là tại sao, khanh nói trẫm còn quá nhỏ."

Lão viện trưởng nghe được câu này liền cười: "Quả thật quá nhỏ, năm ấy mới mười sáu."

Hoàng đế nói: "Sau đó trẫm nghĩ thật ra không phải là tiên sinh cảm thấy trẫm quá nhỏ không thể đi chiến trường, mà là sợ sẽ không còn được gặp lại trẫm nữa."

Hoàng đế đứng dậy, rót một chén trà nóng cho lão viện trưởng: "Khanh không có con cái, là khanh xem trẫm như người trong nhà."

Lão viện trưởng cười, vẻ mặt hết sức thỏa mãn.

"Cho nên trẫm vẫn luôn cảm thấy mình rất hạnh phúc. Tuy rằng phụ hoàng không thích trẫm, nhưng tiên sinh thích trẫm."

Ông ta đặt một đĩa điểm tâm ở trước mặt lão viện trưởng, đều là món lão viện trưởng thích ăn.

"Muốn ăn lẩu rồi."

Lão viện trưởng liếc nhìn hoàng đế một cái: "Kiểu lẩu để Thẩm Lãnh cắt đậu hũ."

Hoàng đế cười lớn ha ha: "Trẫm biết là khanh muốn khuyên trẫm triệu hắn về. Cho tới bây giờ trẫm cũng chưa nghĩ được biện pháp khiến hắn ở tây cương một cách hợp lý, dù sao trẫm cũng hạ chỉ rõ ràng tuyên cáo là hắn đi đông cương rồi. Hôm nay vừa mới nhận được quân báo, nói là có thể người An Tức và người Hắc Vũ đều đã đến, Thẩm Lãnh ở lại đó còn hữu dụng, chỉ là trẫm cảm thấy mắc nợ hắn. Trẫm biết rất rõ, bất kể hắn ở nơi nào, quân công đều sẽ không ít hơn người khác, nhưng lần này trẫm thật sự không có cách nào ban thưởng cho hắn."

Hoàng đế đứng dậy, mở thông văn hạp ở trên bàn ra: "Đây là thông văn hạp từ tây cương gửi về."

Lão viện trưởng nhận lấy bản mật tấu kia mở ra xem, mắt hơi nheo lại: "Thẩm Lãnh làm việc này không xong thỏa. Hắn lấy tên Lý Thổ Mện xuất chinh, quân công lớn như vậy nếu không báo lên, bên tây cương không có cách nào giải thích. Nếu báo lên, các nha môn như Binh bộ, Hộ bộ đều sẽ kiểm tra xác nhận..."

Hoàng đế nói: "Cho nên trẫm muốn tùy hứng một lần."

Ông ta liếc nhìn lão viện trưởng: "Thứ Thẩm Lãnh muốn cho Lý Thổ Mệnh, hắn không cho được, trẫm có thể cho."

Lão viện trưởng nói: "Nhưng lần này..."

Hoàng đế cười nói: "Hôm qua vô duyên vô cớ mắng Lại Thành một trận."

Lão viện trưởng phụt cười một tiếng: "Cho nên bệ hạ đang nghĩ vô duyên vô cớ mắng Lại Thành một trận, sau đó lại trấn an vài câu, giao việc này cho Lại Thành làm?"

Hoàng đế nói: "Trẫm là hoàng đế, đương nhiên trẫm không thể gánh tiếng xấu thay cho người khác."

Lão viện trưởng nói: "Thần biết, thần bí mật đi nói với các đại nhân của Binh bộ, Hộ bộ vài câu."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Vẫn là tiên sinh hiểu trẫm."

Ông ta nhìn lão viện trưởng một cái: "Gần đây nhị hoàng tử Trường Diệp gần đây cứ đòi đi tây cương xem thử, trẫm sắp bị nó làm phiền muốn điên rồi..."

Lão viện trưởng nghe ra được chút gì đó từ giọng nói của bệ hạ. Nhị hoàng tử tuy mới mười ba tuổi nhưng đứa bé đó có vẻ rất thành thục, lão biết điều mày không phải là không có liên quan đến Thẩm Lãnh. Nếu so sánh thì sức ảnh hưởng của thái tử Lý Trường Trạch đối với nhị hoàng tử cũng không lớn như vậy. Lão còn nghe nói chỉ cần nhắc tới Thẩm Lãnh là nhị hoàng tử tất sẽ dùng ba chữ "thân sư phụ", theo lý mà nói như vậy là không đúng.

"Trẫm không có gì có thể cho Thẩm Lãnh nữa rồi."

Hoàng đế thở dài một hơi: "Cho nên trẫm muốn để lại cho Trường Diệp."

Sắc mặt lão viện trưởng lập tức thay đổi, hoàng đế không nên nói câu này.

"Đừng sợ, trẫm chỉ nói với tiên sinh thôi. Trẫm còn có thể nói với ai nữa? Tiên sinh không xem trẫm là một hoàng đế thuần túy. Trẫm cũng không xem tiên sinh là một triều thần thuần túy.. Tiên sinh coi trẫm như người trong nhà, sao trẫm lại không xem tiên sinh như người trong nhà chứ?"

Ông ta hướng ra bên ngoài gọi một tiếng: "Đại Phóng Chu."

"Có nô tì."

Đại Phóng Chu vội vàng chạy vào: "Bệ hạ căn dặn."

"Đi chuẩn bị nồi lẩu, trẫm muốn cùng tiên sinh ăn khuya."

"Nô tì tuân chỉ."

Đại Phóng Chu vội vàng chạy ra ngoài.

Hoàng đế nói nhỏ giọng: "Hôm qua Trường Diệp đột nhiên tìm trẫm, nói là muốn bái Thẩm Trà Nhan làm nghĩa tỷ. Trẫm và Trân phi nhận Trà Nhan làm nghĩa nữ là một chuyện, nó bái Trà Nhan làm nghĩa tỷ là một chuyện khác, lúc ấy trẫm giật mình. Trường Diệp mới mười ba tuổi thôi, sao nó có thể nghĩ tới những chuyện này? Có phải là nó cũng nghĩ đến lần này trẫm không thể nào phong thưởng gì cho Thẩm Lãnh, cho nên..."

Lão viện trưởng cúi người nói: "Ý phi có thể làm hậu."

Lão chưa từng nói câu này, nhưng hôm nay bởi vì một câu người trong nhà của bệ hạ mà lão viện trưởng vẫn không thể nhịn được nữa.

Bất kể như thế nào, Ý phi đều thích hợp để lập hậu hơn Trân phi.

Hoàng đế ngẩn người, lắc đầu: "Trẫm sẽ không để hậu vị cho người khác nữa, Ý phi rất rõ ràng. Nếu Trân phi không đồng ý, trẫm sẽ không lập hoàng hậu."

Ông ta đứng dậy đi đến cửa sổ: "Chuyện hoàng hậu để đó đã... Trẫm đã đồng ý với Trường Diệp."

Lão viện trưởng thầm thở dài.

Nhưng mà cũng vui vẻ.

Nếu so sánh thì vui vẻ nhiều hơn một ít.

"Tiên sinh chờ thêm một thời gian nữa, chờ chiến sự tây cương có tin chiến thắng đến, trẫm sẽ triệu Thẩm Lãnh về sớm, để hắn cắt đậu hũ cho khanh."

Hoàng đế vén cổ tay áo lên: "Đêm nay, trẫm cắt đậu hũ cho tiên sinh."

Nói xong câu này, hoàng đế hướng ra bên ngoài hô một tiếng: "Đại Phóng Chu, đến cung Trân phi, bảo Trường Diệp đến đây rót rượu cho lão viện trưởng."

Lão viện trưởng càng thấy ấm lòng hơn.

Có bốn chữ lão không dám nói, vĩnh viễn cũng không dám nói, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà suy nghĩ, cảm giác này, chớ không phải chính là kiểu... Tổ tôn ba đời?

Thật sự tốt.

Cực kỳ tốt.

Bình Luận (0)
Comment