Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1008 - Chương 1008: Muốn Đi Tây Cương

Chương 1008: Muốn đi tây cương Chương 1008: Muốn đi tây cương

Nhị hoàng tử tuy mới mười ba tuổi nhưng nhìn đã là một tiểu tử rất anh tuấn, bên dưới mũi cũng đã xuất hiện một lớp lông tơ mịn, vầng trán rất giống bệ hạ. Loáng thoáng dường như lại có một chút bóng dáng của Thẩm Lãnh, nhưng nếu nhìn kỹ lại không nhìn ra chỗ nào trông đặc biệt giống Thẩm Lãnh, cho nên cảm giác này có vẻ hơi huyền diệu.

Thiếu niên mười ba tuổi đã cao hơn lão viện trưởng không ít, có lẽ là bởi vì lưng của lão viện trưởng đã không thẳng được nữa, thấp hơn khi lão còn trẻ nhiều. Chỉ mười năm trước, sống lưng của lão cũng không cong như vậy.

Bệ hạ thái đậu hũ trắng cho lão viện trưởng, nhị hoàng tử rót rượu cho lão viện trưởng.

Trong Tứ Mao Trai, thật sự giống như là tổ tôn ba đời.

Nhưng cũng chỉ là giống thôi, ngay cả lão viện trưởng cũng chỉ có thể là âm thầm suy nghĩ, âm thầm thỏa mãn.

"Thái sư phụ."

Nhị hoàng tử cân nhắc một chút rồi lựa chọn cách xưng hô này. Cách xưng hô này hiển nhiên là khiến lão viện trưởng có chút vui mừng, cũng có chút sợ hãi, nhưng hoàng đế thì chỉ có vui mừng. Nhị hoàng tử càng ngày càng giống ông ta còn trẻ, tư duy rất khác với người thường. Nếu bình thường chút, lão viện trưởng dù thế nào thân phận như thế nào thì cũng là thần, nếu gã chọn tôn xưng, có thể gọi một tiếng phu tử là được rồi, nhưng gã lại gọi một tiếng thái sư phụ.

Một tiếng gọi thái sư phụ này khiến hốc mắt lão viện trưởng hơi ươn ướt, gật đầu cười, hơi cúi người: "Điện hạ."

"Tiên sinh đừng khách khí với nó như vậy."

Hoàng đế bỏ đậu hũ trắng bỏ vào nồi đồng cho lão viện trưởng: "Người trong nhà, gọi nó là Trường Diệp được rồi."

"Nếu thái sư phụ khách khí thì gọi ta là điện hạ."

Nhị hoàng tử cười cười, bưng chén rượu lên ngửi: "Phụ hoàng, nhi thần có thể uống không?"

"Con?" Hoàng đế nhìn gã một cái, suy nghĩ một lát: "Có thể uống một chút."

Nhị hoàng tử tuy vẫn chưa tới lứa tuổi nên buộc tóc, nhưng năm ngoái đã buộc tóc rồi. Gã vốn đã có vẻ cao lớn hơn, cũng cường tráng hơn đứa trẻ 12 – 13 tuổi bình thường không ít, dù nói là 16 – 17 tuổi cũng không ai nghi ngờ. Gã rèn luyện trong ở Lưu Vân Hội, hoàng đế để gã vào Lưu Vân Hội thể nghiệm dân sinh muôn màu, gã lo người khác nhìn ra gã nhỏ tuổi cho nên buộc tóc sớm, hoàng đế cũng không nói gì.

"Thật ra nhi thần không thể uống."

Nhị hoàng tử mặt hơi đỏ lên: "Thân sư... An Quốc Công từng nói đến mười sáu tuổi thì con mới có thể uống rượu. Nếu để quốc công biết bây giờ con đã muốn uống rượu, quốc công sẽ không dạy con binh pháp võ nghệ."

Một câu thân sư phụ gần như thốt ra, cũng may là kìm lại được.

Tất nhiên hoàng đế biết gã xưng hô với Thẩm Lãnh như vậy, ông ta cũng đã sớm nói xưng hô như vậy không thỏa đáng, nhưng lại không thể nào giải thích gì với nhị hoàng tử. Trong lòng nhị hoàng tử chỉ nghĩ Thẩm Lãnh dạy gã binh pháp võ nghệ, cũng dạy gã làm người, cho nên gọi một tiếng sư phụ cũng không quá. Lần trước lúc hoàng đế với gã chuyện này, nhị hoàng tử còn biện luận là cổ thánh nói ba người cùng đi thì trong đó tất có người có thể làm sư phụ của mình. An Quốc Công thụ nghiệp, cho nên nhi thần đương nhiên phải gọi là sư phụ.

Chuyện như thế này, hoàng đế lại không tiện cứng rắn ngăn cản, cũng để mặc cho nhị hoàng tử tiếp tục gọi như vậy.

"Chỉ uống một chút."

Hoàng đế nói: "Con còn nhỏ tuổi thìcó thể mê rượu thế nào? Uống một chút cùng thái sư phụ của con và trẫm cũng được."

Nhị hoàng tử lập tức cười: "Vẫn là phụ hoàng hảo, lần trước nhìn thân... nhìn An Quốc Công uống rượu, nhi thần bảo quốc công cho cho một ít, quốc công lại không chịu. Sau đó quốc công đi nhà xí để bầu rượu ở một bên, nhi thần đã lén nếm thử."

Hoàng đế cười hỏi: "Thử xong thì sao?"

"Cũng không có gì, chỉ là cay hơn nước một chút."

Nhị hoàng tử bưng chén rượu lên: "Kính phụ hoàng, kính thái sư phụ."

Hoàng đế và lão viện trưởng đều nâng chén lên, ba người cùng uống. Hoàng đế và lão viện trưởng đều là nhấp môi, nhị hoàng tử uống ực một tiếng hết một chén rượu, hoàng đế ngây người, lão viện trưởng cũng ngây người.

"Ặc..." Nhị hoàng tử vội vàng nói: "Là nhi thần đã suồng sã."

Chén rượu trống rỗng cũng không tốt, nếu không thì làm uống cùng? Cho nên sau khi được hoàng đế đồng ý nhị hoàng tử lại rót cho mình một chén rượu. Lần này đến lượt hoàng đế nâng chén, nhìn về phía lão viện trưởng nói: "Tiên sinh cống hiến cả đời cho Đại Ninh, từ đầu đến cuối trẫm cũng không biết nên cảm ơn tiên sinh như thế nào, chén rượu này trẫm kính khanh."

Nhị hoàng tử vội vàng bưng chén rượu lên: "Nhi thần cùng phụ hoàng kính thái tiên sinh."

Chuyện về lễ tiết thế này đều là rất nhẹ nhàng, nhị hoàng tử lại uống ực một tiếng cạn một chén rượu.

Mắt của hoàng đế dần trợn to, lão viện trưởng thì nheo mắt lại mỉm cười.

"Dường như thần nhìn thấy bệ hạ lúc còn trẻ. Khi đó bệ hạ cũng không ít lần đến phòng của thần lén uống rượu. Bệ hạ mười tuổi vào thư viện, mười sáu tuổi rời thư viện, bắt đầu từ mười hai tuổi lén uống rượu của thần, trong vòng bốn năm, rượu của thần cũng không đủ uống."

Hoàng đế cười lớn ha ha: "Đó là trẫm, nó và trẫm làm sao so sánh được?"

Ông ta liếc mắt nhìn nhị hoàng tử một cái: "Không hiểu lễ nghĩa, lần sau không được uống hết nữa, nếu không thì về đi ngủ."

"Nhi thần biết sai."

Nhị hoàng tử chép miệng chậc chậc, thầm nghĩ thế này mới có bao nhiêu đâu? Lần trước gã và Thẩm Lãnh ra ngoài đi dạo phố, đánh cược với Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nói nếu gã có thể dồn sức chạy như điên ở trên đường cái nhưng không va chạm vào bất cứ người nào, hơn nữa còn chạy đến nơi quy định trong thời gian quy định thì sẽ cho phép gã uống một chút. Thời gian nhị hoàng tử chạy lại nhanh hơn gần một nửa so với thời gian Thẩm Lãnh dự đoán. Thẩm Lãnh không có cách nào, chuyện đã hứa thì phải làm được, vì thế hai người vào trong tửu lâu gọi vài món ăn, Thẩm Lãnh cũng chỉ cho gã uống một chút, nhưng uống một hồi hai người liền ôm vai khoác lác chuyện trên trời dưới đất. Hai người, uống một mạch hết hai mươi mấy bình rượu, bình rượu trong tửu lâu nhỏ, một bình rượu nửa cân, nhưng đó cũng là hơn mười cân rượu.

Trân phi không cho gã uống rượu, ở trong cung nếu không uống cũng không thèm, nhưng mà bây giờ được uống, nếu chỉ uống hai chén thì đương nhiên chưa đủ.

"Phụ hoàng, chén rượu này không phải nhi thần mê rượu, là nhất định phải kính thái tiên sinh thêm."

Nhị hoàng tử đứng lên: "Kính thái tiên sinh đã dạy dỗ ra vô số trọng thần của Đại Ninh. Đại Ninh căn cơ vững chắc, không thể bỏ qua công lao của thái tiên sinh."

Hoàng đế nghĩ nên kính.

Vì thế lại ực một tiếng hết một chén.

Lão viện trưởng thở dài một tiếng: "Ài..."

Nhị hoàng tử tò mò: "Vì sao thái tiên sinh lại thở dài?"

Lão viện trưởng nói: "Sau này học Thẩm Lãnh điểm tốt, điểm không tốt thì đừng học nữa..."

Hoàng đế phì cười một tiếng.

"An Quốc Công ở tây cương."

Nhị hoàng tử hỏi dò một câu: "Nhi thần cũng muốn đi tây cương xem thử. Nhi thần vẫn chưa từng thấy chiến trường thật sự, phụ hoàng mười sáu tuổi đã lãnh binh giết địch, nhưng nhi thần mười ba tuổi lại không biết chiến trường là như thế nào."

"Trẫm mười ba tuổi cũng không biết, không thể đi."

"Phụ hoàng, nhi thần chỉ đi xem thử."

"Xem thử cũng không được."

Hoàng đế chỉ chén rượu của lão viện trưởng: "Rót rượu."

Nhị hoàng tử vội vàng đứng lên rót rượu cho lão viện trưởng: "Thái tiên sinh, ông xin giúp ta đi."

Lão viện trưởng lắc đầu: "Không thể xin, cho dù là Thẩm Lãnh ở đây thì hắn cũng sẽ không đồng ý cho người đi chiến trường ở lứa tuổi này."

"Không thể bởi vì ta còn nhỏ tuổi mà không cho đi được."

Nhị hoàng tử nhìn về phía hoàng đế: "Nhi thần lại kính phụ hoàng một chén rượu."

Hoàng đế hơi nheo mắt: "Con muốn làm gì?"

Nhị hoàng tử cười nói: "Chỉ một chén thôi."

Hoàng đế gật đầu: "Chỉ một chén."

Nhị hoàng tử bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch: "An Quốc Công nói uống rượu khoác lác mới hăng..."

Nhị hoàng tử vừa nói ra câu này liền khiến hoàng đế và lão viện trưởng đều sửng sốt. Hai người liếc nhìn nhau một cái, lại nhìn sang nhị hoàng tử, đồng thời nghĩ sau này quả thật không thể để cho Thẩm Lãnh nói lung tung ở trước mặt nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử rời khỏi chỗ ngồi, bước đi đến một bên. Gã tháo cái cung cứng treo trên tường của hoàng đế xuống, tay trái cầm cung tay phải kéo dây cung, kéo căng hết cỡ, kéo liền hai mươi lần, nhưng nhìn lại mặt không đỏ hơi thở không gấp. Gã buông cung xuống, bước đi tới cửa nhìn Vệ Lam đang canh giữ ở đó, cười nói: "Vệ đại nhân, giúp ta đi tìm một thanh hoành đao đến đây."

Vệ Lam vội vàng nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế gật đầu, lúc này Vệ Lam mới chạy đi, không bao lâu sau đã mang một thanh hoành đao chế thức Đại Ninh đến đưa cho nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử rút đao ra bẻ gãy cạch một tiếng.

Lão viện trưởng nói nhỏ: "Quả thật phải để nhị hoàng tử cách xa Thẩm Lãnh một chút..."

Hoàng đế gật đầu: "Ừm, trẫm cũng thấy vậy. Bẻ đao... thế mà nó lại học Thẩm Lãnh bẻ đao."

Nhị hoàng tử đưa thanh đao gãy cho Vệ Lam, bước trở lại: "Phụ hoàng, thái tiên sinh, có phải là con có thể đi tây cương không? Ta không xuống chiến trường, chỉ ở chỗ an toàn trên tường thành nhìn, nếu như... nếu như..."

Gã liếc mắt nhìn hoàng đế một cái: "Nếu như nhi thần không nghe lời, vậy thì phạt An Quốc Công."

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài, nhìn về phía lão viện trưởng nói: "Trẫm cũng không ngờ được, nó đã có bản lĩnh như vậy."

Nhị hoàng tử thầm nghĩ bản lĩnh của con còn có rất nhiều đấy, ví dụ như chiêu đạp háng khống chế học từ thân sư phụ địch, ví dụ như một mũi tên bắn trúng lỗ nhỏ trên đồng tiền học từ thân sư phụ, ví dụ như nhìn bản đồ không phải bản đồ mà giống như nhìn thấy sông núi sông lớn học từ thân sư phụ.

Gã cho rằng đây đều là học từ Thẩm Lãnh, nhưng ngoại trừ chiêu đạp háng khống chế địch đầu tiên ra thì cũng không liên quan đến Thẩm Lãnh nhiều. Cho dù Thẩm Lãnh không dạy gã, gã dựa vào sự chăm học khổ luyện của bản thân cũng có thể làm được, huống hồ đó là thiên phú.

"Thật ra bệ hạ cũng muốn để cho nhị hoàng tử đi xem thử phải không."

Lão viện trưởng nói: "Nếu không thì cũng sẽ không bảo nhị hoàng tử lại đây mời rượu lão thần. Bệ hạ nói hôm qua vô duyên vô cớ mắng Lại Thành một trận, là vì để Lại Thành giải quyết chuyện khó khăn về Lý Thổ Mệnh. Hôm nay bệ hạ bảo nhị hoàng tử đến đây mời rượu lão thần, còn không phải muốn lão thần gánh trách nhiệm thay bệ hạ ư. Nếu Trân phi nương nương trách tội, bệ hạ cứ nói là lão thần dốc sức khuyên nên bệ hạ nhất thời hồ đồ liền cho phép..."

Hoàng đế ngượng ngùng cười cười: "Đậu hũ chín rồi."

Ông ta nhìn về phía nhị hoàng tử: "Con về trước đi, trẫm suy nghĩ thêm một chút, ngày mai trẫm cho con một câu trả lời là được. Bất kể cho con đi hay là không cho con đi, trẫm đều cho con một câu trả lời."

Nhị hoàng tử vội vàng khom người cúi đầu: "Tạ phụ hoàng."

Gã lại quay sang lão viện trưởng cúi đầu, sau đó nhón một hạt lạc trên bàn ăn, cười hì hì rồi đi. Theo lý mà nói thì gã nên có lễ nghĩa hơn mới đúng, nhưng hoàng đế lại thích gã bộc lộ tính tình như vậy, chứ không phải là giả bộ có nề nếp như thái tử.

"Bệ hạ."

Lão viện trưởng liếc mắt nhìn hoàng đế: "Tại sao nhất định phải để nhị hoàng tử rời khỏi Trường An?"

Hoàng đế bưng chén rượu lên ra hiệu, lão viện trưởng cũng vội vàng bưng chén rượu lên, chén rượu của hai người chạm vào ở giữa không trung. Hoàng đế đổ rượu trong chén vào miệng, sau đó nhón ba hạt lạc.

"Năm đó tiên sinh nói một ngụm rượu ăn ba hạt lạc là thích hợp nhất, mùi vị của rượu không tiêu tan, hương vị của lạc cũng rất đậm. Trẫm vẫn nhớ, nhưng không phải một ngụm rượu ba hạt lạc, mà là ba chữ "thích hợp nhất" này."

Hoàng đế liếc nhìn lão viện trưởng một cái: "Trẫm không muốn để nó nhìn thấy trẫm chỉnh đốn thái tử."

Lão viện trưởng căng thẳng trong lòng.

"Chuyện của Tào An Thanh, trẫm cũng không thể cứ giả vờ như đã quên mãi được."

Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng: "Sau chiến sự tây cương, trẫm định đi Thái Sơn, nói mãi mà vẫn chưa thể làm được. Chuyện trẫm nói với tiên sinh lúc nãy thì để đó trước đã. Thật ra trẫm đã nghĩ kỹ từ lâu, để đến sau khi chiến sự tây cương kết thúc là cực hạn. Mặc kệ Trân phi có đồng ý hay không, trẫm đều sẽ phong nàng ấy làm hoàng hậu Đại Ninh ở đỉnh Thái Sơn, nhưng tiên sinh..."

Hoàng đế lại uống một ngụm rượu: "Nếu Trân phi làm hậu, tất nhiên thái tử sẽ bất mãn, nó bất mãn thì sẽ lại làm ra những chuyện khác thường. Trẫm có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng trẫm không thể nhắm cả hai mắt. Trước lễ cúng tế ở Thái Sơn, trẫm phải cho mình một công đạo, cho liệt tổ liệt tông một công đạo."

Tay của lão viện trưởng run lên, gần như không giữ được chén rượu trong tay.

"Trẫm đã cho nó quá nhiều cơ hội rồi."

Hoàng đế nhìn lão viện trưởng: "Nhưng mà hôm qua Hàn Hoán Chi lại tra được một việc..."

Ông ta dừng lại một chút, không tiếp tục nói nữa.

Lão viện trưởng cũng không dám hỏi, không hỏi nhưng đại khái cũng có thể đoán được.

Nếu thái tử không dính vào quân quyền, hoàng đế sẽ không động đến gã ta.

Hoàng đế lại rót đầy một chén rượu: "Trường Trạch tuy tâm tính cực đoan giống mẹ nó, nhưng vẫn luôn đối xử rất tốt với Trường Diệp. Trẫm không muốn để cho Trường Diệp nhìn thấy bộ dạng thê thảm của đại ca nó, cũng không muốn để cho nó nhìn thấy bộ dạng thê thảm của phụ thân nó."

Nhị hoàng tử trở lại cung Trân phi, ngồi ở đó ngẩn người. Trân phi đi qua đưa cho gã một cái khăn nóng: "Có phải lại xin phụ hoàng con cho con đi tây cương không?"

Nhị hoàng tử nhận lấy khăn mặt, cười nói: "Vâng, đúng vậy, nhi thần lại xin nữa, lần này hình như phụ hoàng có thể sẽ cho phép."

Gã giơ tay lên lau mặt, che giấu sự bi thương trong ánh mắt... Ta muốn đi tây cương là vì phụ hoàng không muốn để ta ở Trường An trong thời gian này. Thiên hạ rất lớn nhưng ta chỉ muốn đi tây cương, bởi vì bên đó còn có một vị huynh trưởng.

Bình Luận (0)
Comment