Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1009 - Chương 1009: Không Lỗ Và Lãi To

Chương 1009: Không lỗ và lãi to Chương 1009: Không lỗ và lãi to

Nhị hoàng tử nghĩ có những chuyện vẫn sẽ phải xảy ra, mặc kệ gã mong muốn hay không mong muốn nó xảy ra đều sẽ xảy ra. Bản thân mình không có sức ngăn cản và cũng không thể ngăn cản, cho nên chi bằng dựa theo suy nghĩ của phụ thân. Ông ấy muốn mình đi ra ngoài Trường An đã trong thời gian này, vậy thì ra ngoài Trường An đi lại. Gã không thể nào lựa chọn chuyện này xảy ra hay không xảy ra, chỉ có thể lựa chọn mình đi chỗ nào.

Trân phi nhìn đứa trẻ mà cảm thấy đau lòng, nó mới mười ba tuổi, mười ba tuổi vốn còn không phải lứa tuổi nên tiếp xúc với những điều này. Thằng bé từ 5 – 6 tuổi đã đi theo nàng, đến nay đã nhiều năm như vậy, nàng không phải mẹ ruột của thằng bé nhưng còn hơn cả mẹ ruột.

Hoàng đế nói để nhị hoàng tử đến cung Trân phi đã là chuyện nhiều năm trước rồi, thật ra khi đó Ý phi cũng đã biết rất rõ một chuyện, nàng cũng không phải là thật sự ngốc, chỉ là nàng thật sự khiêm tốn.

Hoàng hậu có thái tử, nàng có nhị hoàng tử, Trân phi không có gì nhưng hoàng đế lại thiên vị Trân phi, đây không phải là chuyện có thể nói đạo lý. Hoàng hậu từng không phục, cho nên hoàng hậu đã chết. Lúc đưa nhị hoàng tử đến cung Trân phi, Ý phi chẳng những không tức giận, không tranh cãi ầm ĩ, càng không có chuyệnkhông vui, ngược lại còn phá lệ uống một chút rượu, đóng cửa lại cười một mình mãi.

Bởi vì mắt của nàng sáng ngời, bắt đầu từ ngày hoàng đế hạ lệnh đưa con trai nàng vào cung Trân phi, nàng đã nhìn ra con trai của mình mới là hoàng đế tương lai của Đại Ninh.

Tại sao phải đưa con trai đến cung Trân phi? Bệ hạ có vẻ như cực kỳ lạnh nhạt với nàng, cho nên người ở trong cung ngoài cung đều có dị nghị. Trước giờ ở trong hậu cung, việc đưa con của mình đến cung khác, đại để đều là sự trừng phạt sau khi phạm tội. Nàng không phạm lỗi, đương nhiên không phải là hoàng đế trừng phạt nàng, bởi vì cuối cùng Trân phi sẽ được lập hậu.

Cho nên Trân phi vẫn luôn đối xử rất tốt với Ý phi, Ý phi cũng biết lấy tình cảm đáp lại tình cảm.

Từ sau khi hoàng hậu chết, trong hậu cung có được cuộc sống luôn hòa thuận hiếm hoi.

Trân phi khẽ vỗ vai nhị hoàng tử: "Con muốn đi tây cương thì đi xem thử, nhưng hứa với ta một chuyện. Con vẫn chưa tới lứa tuổi lên chiến trường, phụ hoàng con đồng ý cho đi tây cương là vì quan tâm đến con, con phải ghi nhớ hai chữ "quan tâm" này từng thời khắc."

"Mẫu thân."

Nhị hoàng tử nhìn về phía Trân phi: "Có câu con không nên hỏi..."

Trân phi nói: "Không có người khác, cũng sẽ không có cái gì nên hỏi hay không nên hỏi cả."

"Có phải phụ hoàng muốn phế bỏ đại ca không?" Nhị hoàng tử hỏi.

Trân phi lắc đầu: "Ta không biết."

Nhị hoàng tử thở dài một hơi: "Đúng rồi mẫu thân, con sắp đi tây cương gặp thân sư phụ, người có lời nào muốn con chuyển cho huynh ấy không?"

Trân phi bỗng nhiên ngẩn người, im lặng thật lâu sau đó trả lời: "Sống thật tốt."

Nhị hoàng tử không suy nghĩ sâu xa, nghĩ nhất định là Trân phi nương nương lo lắng thân sư phụ ở tây cương sẽ có nguy hiểm.

quyển sách đi vạn dặm đường đều là tu hành, nếu một người đọc sách hết vạn cuốn sách, cũng có thể đi vạn dặm đường, không thể nào không cường đại."

"Phụ hoàng con cũng nghĩ như vậy, nếu không thì cũng sẽ không để con ra ngoài cung rèn luyện từ năm ngoái."

Trân phi quay người, tháo Bạch Lân kiếm của bà từ trên tường xuống: "Mang theo."

Ánh mắt nhị hoàng tử sáng lên, gã thật sự, thật sự rất thích thanh kiếm này.

Tứ Mao Trai.

Vẻ mặt hoàng đế hơi ngẩn ngơ, nhìn lão viện trưởng nói: "Chuyện của Trường Trạch sớm muộn gì trẫm cũng phải cho một lời giải thích, nhưng trẫm có biết những chuyện này không thể đều trách nó. Bởi vì mối quan hệ của mẫu thân nó, ngay cả nó mà trẫm cũng xa cách, đây là lỗi của trẫm... Trẫm ghét mẫu thân nó nhưng không nên ghét nó. Có lúc lại thật sự không khống chế nổi, nhìn thấy nó là sẽ không tự chủ được mà nghĩ đến mẫu thân nó."

Lão viện trưởng biết đây mới là khúc mắc của hoàng đế.

Với những gì thái tử làm, hoàng đế vẫn chưa nghiêm túc trừng phạt đã là khai ân lắm rồi, nếu bản thân thái tử có thể hiểu được thì nên thu lại chút mới đúng. Gã ta lại đi lên con đường mà mẫu thân gã ta đã đi nhầm, thật ngốc.

"Bệ hạ khổ tâm, chắc thái tử có thể hiểu."

"Trẫm đã không trông mong nó hiểu ra nữa rồi."

Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng: "Nếu trẫm không phế bỏ nó, sớm muộn trẫm gì cũng phải giết nó. Trẫm muốn để nó sống cho nên cũng không cần phải để nó hiểu. Nó không hiểu thì không hiểu, còn sống là được."

Hoàng đế uống hết rượu trong chén: "Cùng là con cái, tại sao lại có đứa không hiểu chuyện như vậy?"

Lão viện trưởng nói: "Nhị hoàng tử là được dạy dỗ tốt."

Hoàng đế lắc đầu: "Trẫm không nói Trường Diệp."

Lão viện trưởng ngẩn ra, thầm thở dài một tiếng.

"Trẫm cũng không thể giống những phụ mẫu khốn kiếp đó, trong đám con cái của mình đứa càng hiểu chuyện lại càng không ưa, đứa càng không hiểu chuyện hay đòi hỏi lại càng càng cho nhiều. Cho nên lúc Trường Diệp nói muốn bái Trà Nhan làm nghĩa tỷ, trẫm không hề nghĩ ngợi đã đồng ý, sau này Trường Diệp là hoàng đế của Đại Ninh, Trà Nhan chính là trưởng công chúa của Đại Ninh."

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Tiểu tử ngốc đó, không đòi hỏi không tranh giành."

Lão viện trưởng nói: "Không đòi hỏi không tranh giành, mới không phải là ngốc."

Hoàng đế nghe được câu này liền cười, gật đầu: "Đúng vậy... Hắn không ngốc."

Cùng lúc đó, tây cương.

Ban đêm mang đến cho mặt đất màu sắc không an toàn nhất, nhất là trên chiến trường, ai cũng không biết giấu ở trong bóng tối có những cái gì. Có lẽ đang đi sẽ có thể nhìn thấy một ốc đảo khiến người ta mê say, có nguồn nước trong veo sạch sẽ, còn có tiểu mỹ nhân đang nhảy múa. Có lẽ đang đi sẽ có thể nhìn thấy ảo ảnh, gạt lớp sương mù kia đi, phía sau ảo ảnh ban đầu là kim câu thiết mã. Mà kim câu thiết mã có thể là hồn ma từ thượng cổ đã bị nhốt ở đây không thể chuyển kiếp.

Đứng ở trên tường thành Ngân Thủy nhìn doanh địa của đại quân người An Tức liên miên bất tận ở bên ngoài, Trần Nhiễm vẫn mãi không hiểu Lãnh Tử dẫn mọi người đi như thế nào. Gã luôn muốn hỏi, luôn không dám hỏi, gã không muốn phá tan hy vọng vừa mới dâng lên trong lòng các huynh đệ.

Nhưng gã biết không dễ dàng đi như vậy được.

Thành Ngân Thủy có địa thế đặc biệt, người An Tức không có cách nào bao vây kín bốn phía, nhưng bọn họ có thể đi được sao?

Bọn họ duy nhất chỉ có thể đi cửa tây, nhưng đi hướng tây lại không phải là phương hướng về nhà.

Ba hướng đông nam bắc, kẻ thù ở bên ngoài làm thành một cái thùng sắt, đừng nói là người, cho dù là một con chim cũng không bay ra được, tiễn trận của người An Tức sẽ bắn chim thành mảnh vụn.

Gã không hiểu suy nghĩ của Lãnh Tử. Tuy rằng mười mấy ngày nay chiến binh Đại Ninh đánh có rất chắc chắn, rất sảng khoái, mọi việc thuận lợi, không hề lo lắng về lương thực và ngựa, thậm chí trong những trận thắng lợi ở đây đã không còn lo lắng đường về nữa. Theo Trần Nhiễm thấy đây là một ảo ảnh mới, một ảo ảnh mà mình cũng đang ở trong đó.

Gã lo lắng, nhưng gã lại tin tưởng vững chắc.

Qua nhiều năm như vậy, có hi nào Lãnh Tử từng khiến gã thất vọng?

Cho nên gã chỉ có thể chờ, nhưng mà chờ đợi cũng không phải một việc quá thoải mái, nó sẽ khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Các binh lính quân Ninh ở trong thành đều đang thu dọn hành lý, bọn họ đã có nhiều ngựa, có thể mang theo rất nhiều lương khô. Từ nơi này đi đến Việt Bắc Khẩu chỉ cần mười ngày, mỗi một người đều không nghi ngờ mười ngày sau là đại tướng quân Thẩm Lãnh có thể đưa bọn họ về nhà. Nhà là gì? Đất Ninh đều là nhà.

Trần Nhiễm chỉ dám một mình đứng ở đây lo lắng, bởi vì gã không dám phá vỡ hy vọng kia.

Mãi cho đến sau nửa đêm Trần Nhiễm vẫn không đi xuống tường thành, gã vẫn đứng ở đó ngẩng đầu nhìn ra xa, hy vọng tầm mắt của mình có thể xuyên qua màn đêm, nhìn thấy bóng lưng của Lãnh Tử. Không biết từ lúc nào Lãnh Tử đã bắt đầu đã biến thành trụ cột của gã, dù nghĩ gã cũng không dám nghĩ nếu có một ngày Lãnh Tử không còn trên thế giới này nữa, bản thân gã sẽ sống như thế nào.

Tướng quân Canh Tự Doanh Dương Hận Thủy đi lên tường thành, đi đến bên cạnh Trần Nhiễm: "Đội ngũ đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ đại tướng quân trở lại."

"Đại tướng quân không trở lại."

Trần Nhiễm nhìn về phía Dương Hận Thủy: "Có câu đại tướng quân bảo ta chuyển lời cho tướng quân, sau khi dọn đồ xong liền bỏ thành."

"Bỏ thành?"

Dương Hận Thủy lập tức trợn to mắt: "Tại sao?!"

Ông ta không hiểu, bỏ thành như vậy thì còn đường sống nào không?

"Đại tướng quân không cho ta nói sớm với ông, bảo ta là sau khi đại quân chuẩn bị xong rồi mới nói. Hắn nói chỉ cần các binh sĩ đều có thể đi bất cứ lúc nào, vậy thì lập tức đi ngay, mời tướng quân hạ lệnh, đại quân ra cửa tây rời khỏi thành Ngân Thủy."

"Chúng ta... đi đâu?"

Yết hầu của Dương Hận Thủy cử động lên xuống, khó khăn nuốt nước miếng: "Chúng ta không thể nào đi hướng đông, cho dù là đi hướng tây, không lâu sau đại quân mười mấy vạn của đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc Ô Nhĩ Đôn đã đến rồi, hắn sẽ chặn chết chúng ta trên đường."

Trần Nhiễm lắc đầu: "Ta không biết, đại tướng quân chỉ nói cứ việc đi, sau khi ra cửa tây thì đi về hướng đô thành Hậu Khuyết quốc. Hắn nói nhất định sẽ không gặp đại quân của Ô Nhĩ Đôn. Ta không biết tại sao lại không gặp, nhưng ta không nghi ngờ lời đại tướng quân nói. Đại tướng quân nói sau khi ra khỏi thành đi về hướng tây bắc hai ngày, hai ngày sau chuyển sang hướng bắc, sau đó lại sang hướng đông, đi vòng một vòng qua đại doanh của người An Tức, không cần chờ hắn, cứ việc về Việt Bắc Khẩu. Hắn nói ở Việt Bắc Khẩu có người đón chúng ta."

Trần Nhiễm liếc mắt nhìn Dương Hận Thủy một cái: "Người trong nhà đang chờ đón chúng ta."

Rời thành Ngân Thủy phải đi khoảng bốn ngày bốn đêm mới có thể đến bên ngoài đô thành Hậu Khuyết quốc, Thẩm Lãnh kéo khăn quàng trên cổ lên, cho đội ngũ dựng thẳng đại kỳ của Hậu Khuyết quốc lên: "Có thể mọi người đều sẽ chết. Chúng ta có bốn ngàn người, có thể bốn ngàn người đều sẽ chết, nhưng nếu như bốn ngàn người chúng ta chết mà đưa được gần sáu vạn huynh đệ về nhà, vụ làm ăn này không lỗ. Nếu bốn ngàn người chúng ta cầm chân được kẻ thù để cho gần sáu vạn huynh đệ của chúng ta về nhà mà chúng ta lại không chết, đó chính là lãi to."

Hắn giơ tay chỉ về hướng đô thành Hậu Khuyết quốc: "Chúng ta đi."

Tân binh Lạc Xạ ở bên cạnh Thẩm Lãnh, hắn ta đang dắt một con ngựa, người ngồi trên lưng ngựa là Khuyết Nguyệt Sinh, con trai độc nhất của đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc Ô Nhĩ Đôn. Hắn ta là người duy nhất không che mặt, chẳng qua là cằm của hắn ta bị bẻ xuống, không thể nào nói chuyện.

Hắn ta căm tức nhìn Thẩm Lãnh, nhưng Thẩm Lãnh lại không để ý.

"Ta đã cho người của ngươi về nói với cha ngươi, nếu ông ta không đem tiền chuộc đến bên ngoài thành Ngân Thủy, ta sẽ tự đến lấy. Bây giờ ta đã hối hận rồi, ta sẽ tự đến lấy."

Đội ngũ tiến về phía đô thành.

Ngay phía sau bọn họ, đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc Ô Nhĩ Đôn đã sắp đến thành Ngân Thủy nhận được tin có người cấp tốc đưa tới, sau đó đột nhiên hạ lệnh cho đại quân chuyển hướng, không đi thành Ngân Thủy nữa, lập tức trở lại đô thành.

Dưới cổng thành đô thành, Thẩm Lãnh đốt đuốc chiếu sáng mặt của Khuyết Nguyệt Sinh: "Đại thừa tướng đã cứu công tử về, mở cổng thành ra, chúng ta hộ tống công tử vào thành, sau đó còn phải quay lại tấn công người Ninh."

Người ở trên tường thành ra sức dụi mắt, phát hiện đó thật sự là con trai của đại thừa tướng.

Bình Luận (0)
Comment