Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1010 - Chương 1010: Chiến Kỳ Trở Về

Chương 1010: Chiến kỳ trở về Chương 1010: Chiến kỳ trở về

Phủ đại thừa tướng, cháy.

Hoàng cung, cháy.

Thẩm Lãnh dẫn theo bốn ngàn chiến binh Đại Ninh ôm ý chí quyết tử vào đô thành Hậu Khuyết quốc, trong lòng đã không có suy nghĩ gì khác, trận này có thể là trận chiến cuối cùng của bọn họ. Tuy rằng Thẩm Lãnh vẫn luôn nói nếu cũng có thể đưa tất cả bọn họ trở về mới là món hời thật sự, đánh trận không lãi chẳng khác nào đánh công toi, nhưng các binh sĩ trong lòng đều hiểu dùng mạng của bốn ngàn người bọn họ đổi lấy mạng của hơn năm vạn người đã là lãi rồi.

Cho nên ngay từ đầu bọn họ đã không xem mình là một người sống, sau khi giết vào trong đô thành liền bắt đầu phân tán ra, cả thành Công Bình nhanh chóng bốc cháy khắp nơi. Bọn họ không biết phủ đại thừa tướng ở chỗ nào, nhưng chỉ cần là phủ đệ lớn đều đốt hết, đương nhiên cũng không biết vị trí hoàng cung Hậu Khuyết quốc, nhưng chỗ đó dễ nhận ra.

Lửa bốc cháy từ bốn phương tám hướng, số lượng quân đội Hậu Khuyết quốc lưu thủ ở đô thành vốn đã không nhiều. Đại đội nhân mã đều bị Ô Nhĩ Đôn mang đến thành Ngân Thủy cứu con trai lão ta, đâu liệu được Thẩm Lãnh lại dám giết đến đô thành.

"Cho các ngươi hai canh giờ để hoành hành."

Thẩm Lãnh ngồi trên bậc thềm ở cửa hoàng cung: "Muốn hoành hành như thế nào thì hoành hành như thế, hai canh giờ sau tập hợp ở đây, người đến trễ trảm, không có lý do. Đi đi."

Đội ngũ các binh sĩ vừa mới giết tan đô thành Hậu Khuyết quốc vội vàng tụ họp lại, bọn họ nghe mệnh lệnh của Thẩm Lãnh xong liền gào thét lao ra ngoài. Hai canh giờ hoành hành, cả đô thành gần như đều cháy hết cả, bọn họ cướp đi vô số vàng bạc tài bảo trong nhà phú hộ. Thẩm Lãnh từng nói tất cả những thứ này đều thuộc về bản thân các binh sĩ, nếu như có thể còn sống trở về, những thứ này đều là tài sản riêng của bọn họ. Nếu triều đình truy cứu, Thẩm Lãnh nói hắn sẽ chịu trách nhiệm.

Thẩm Lãnh còn nói bọn họ đáng được hoành hành.

Một đám hán tử tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng cho đại đội nhân mã, đáng được hoành hành.

Hai canh giờ sau, lửa lớn trong thành đã khó có thể khống chế, Thẩm Lãnh đứng dậy đi vào hoàng cung, bên trong ánh lửa ngút trời. Hắn tìm được giếng nước ở một chỗ trống trải, lấy một thùng nước lên tắm rửa, tắm rất kỹ, lăn lộn đánh đấm trong sa mạc nhiều ngày như vậy, có thể biết được trên người bẩn cỡ nào. Sau khi tắm xong, hắn mở bọc mang theo bên người ra, thay quân phục của Đại Ninh. Giờ khắc này đã không cần dùng y phục của người Hậu Khuyết để che giấu gì nữa rồi.

Tân binh Lạc Xạ từ xa chạy tới, đưa cho Thẩm Lãnh một cái bọc: "Các huynh đệ đã quét sạch hoàng cung, gần như những thứ đáng giá đều mỗi người chứa một túi, mọi người đều tìm kiếm trong hoàng cung giống như điên, không hẹn mà cùng đi tìm trâm đẹp, bất kể là vàng hay bạc hay là thứ gì khác, chỉ cần là trâm thì đều lấy hết tất cả."

Hắn ta mở bọc ra, bên trong là ít nhất hơn trăm cây trâm.

Đây là kính ý của bọn họ đối với Thẩm Lãnh, bởi vì bọn họ đều biết Thẩm Lãnh thích tặng trâm cho đại tướng quân phu nhân.

"Đa tạ."

Thẩm Lãnh đeo túi lên người: "Nói với các huynh đệ đi tắm rửa, thay chiến phục của chúng ta. Nếu ta không thể đưa tất cả các ngươi đều còn sống trở về thì cũng phải mặc quân phục của chiến binh Đại Ninh mà chiến tử."

Hắn thò tay ra lấy một cái túi từ trên đại bạch mã xuống, mở ra, bên trong là một lá chiến kỳ Đại Ninh đỏ sẫm.

"Bảo mọi người đi theo chiến kỳ, ta ở chỗ nào, chiến kỳ ở chỗ đó."

Hai canh giờ sau, các chiến binh Đại Ninh tập kết lại ở cửa hoàng cung đã bị cháy hết toàn bộ. Thẩm Lãnh cưỡi đại bạch ngựa từ từ đi qua ở phía trước đội ngũ, hắn nhìn những huynh đệ cùng với mình vào sinh ra tử, khóe miệng mỉm cười.

"Có hai chuyện muốn nhờ mọi người."

Thẩm Lãnh vừa thúc chiến mã đi từ từ vừa lớn tiếng nói: "Thứ nhất, hy vọng sau khi trở về các ngươi nói cho mọi người, có một người tên là Lý Thổ Mệnh đã chết trận tại đây... Thứ hai, nếu lúc ta bảo các ngươi chạy về phía trước, mặc kệ phía sau xảy ra chuyện gì cũng không được quan tâm, cứ chạy về phía trước."

Sau khi nói xong, Thẩm Lãnh chỉ tay ra phía ngoài thành: "Nếu chúng ta có thể về đến thành Tây Giáp, ta bày rượu ở trong thành, chúng ta uống một chầu hết mình."

Thẩm Lãnh hô to một tiếng: "Về nhà!"

"Về nhà!"

"Về nhà!"

"Về nhà!"

Các binh sĩ vung cánh tay lên hô lớn theo Thẩm Lãnh. Khi các nam nhân quyết định khi về nhà, chỉ có sinh tử là có thể ngăn cản bọn họ, ngoài sinh tử ra thì không còn chuyện lớn nào nữa.

Mười ngày sau.

Việt Bắc Khẩu.

Tướng quân Đường Bảo Bảo mang theo đại quân mấy vạn tới, viện quân do triều đình triệu tập từ các nơi cũng không ngừng thành Tây Giáp. Sau khi trở về, gã nghe nói chuyện Thẩm Lãnh đi Hậu Khuyết quốc, cho nên gã xin lệnh đến bên Việt Bắc Khẩu tiếp ứng cho Thẩm Lãnh, đại tướng quân Đàm Cửu Châu đã phê chuẩn, phân công tất cả kỵ binh trong đội ngũ viện quân từ các nơi tới cho gã, đội ngũ kỵ binh mấy vạn người đã ùn ùn xuất phát. Thẩm Lãnh tính toán thời gian rất chuẩn xác, hắn và đại tướng quân Đàm Cửu Châu định ra thời hạn một tháng, bởi vì hắn đã tính trước, đại khái một tháng sau trên cơ bản là tất cả viện binh đều đã đến, khi đó binh lực phòng ngự thành Tây Giáp không còn yếu nữa, cũng có thể điều động được thêm nhiều kỵ binh tới tiếp ứng hắn.

Trước khi ra Việt Bắc Khẩu, Thẩm Lãnh cũng đã suy nghĩ đến tất cả những chuyện có thể suy nghĩ đến.

Hẻm núi Việt Bắc Khẩu núi Định Quân, đại đội nhân mã giống như một con trường long đi phía trước. Đường Bảo Bảo cau mày, tuy rằng đã không gặpThẩm Lãnh một thời gian nhưng gã cũng không cảm thấy mối quan hệ giữa huynh đệ mình đã xa cách. Lúc ở nam cương, gã và Thẩm Lãnh kết bái làm huynh đệ kết nghĩa, khi đó gã đã biết người huynh đệ Thẩm Lãnh này chính là huynh đệ cả đời.

Nếu trên thế giới này còn có một người trẻ tuổi có thể khiến gã bội phục phục sát đất, đó tất nhiên là Thẩm Lãnh. Không phải Võ Tân Vũ cũng không phải Mạnh Trường An, không phải bất cứ người nào khác, chỉ có thể là Thẩm Lãnh.

Đường Bảo Bảo từng không chỉ một lần nói, đời này ta chỉ phục huynh đệ Thẩm Lãnh của ta, kiểu khâm phục vô địch thiên hạ

Sau khi ra khỏi Việt Bắc Khẩu chính là một vùng cát vàng thoạt nhìn không bờ bến, nếu không có núi Định Quân cản ở đây thì có thể cát vàng đã xâm nhập vào Trung Nguyên. Ngọn núi này xưa nay đều có liên quan tới vinh quang, rất nhiều năm trước người mang vinh quang cho núi là Tây Lương Vương, rất nhiều năm sau người lại mang vinh quang cho núi là Thẩm Lãnh.

Mới ra khỏi Việt Bắc Khẩu không bao lâu, thám báo liền từ phía trước chạy nhanh về, từ xa đã hô hoán: "Về rồi! Người của chúng ta về rồi! Mấy vạn huynh đệ đều trở về rồi!"

Trong tiếng hô cũng để lộ ra một sự hưng phấn không thể áp chế, cực kỳ run rẩy.

Thẩm Lãnh về rồi?

Huynh đệ của ta trở về rồi?

Đường Bảo Bảo phóng ngựa chạy về phía trước. Đội ngũ thoạt nhìn ai ai cũng đều rất mệt mỏi, nhưng trong sự mỏi mệt lại có một sự kích động không đè nén được. Khi đội ngũ hai bên hội hợp, các binh sĩ ôm lấy nhau, bọn họ cất tiếng cười lớn, âm thanh khiến núi Định Quân dường như cũng đang đáp lại.

Từng binh sĩ một đi qua bên cạnh Đường Bảo Bảo, tầm nhìn của Đường Bảo Bảo lướt qua trên từng gương mặt đen nhẻm, gã đang không ngừng tìm kiếm nhưng không thấy tung tích huynh đệ Thẩm Lãnh của gã. Gã kéo một tên binh lính lại hỏi: "Đại tướng quân đâu?"

"Đại tướng quân..."

Binh sĩ vốn đang cười nhưng lúc này nụ cười dần dần biến mất, sự hưng phấn trong ánh mắt cũng từ từ biến mất, cảm giác sung sướng khi vừa mới về đến nhà đã bị câu nói này hoàn toàn đập tan. Hắn ta quay đầu lại nhìn về phương hướng bọn họ tới: "Đại tướng quân... vẫn chưa trở lại."

Đường Bảo Bảo cảm thấy lồng ngực mình nổ tung, lập tức túm lấy áo của gã binh lính kia: "Tại sao đại tướng quân chưa trở về?!"

Gã binh lính kia không biết trả lời như thế nào.

Đúng lúc này tướng quân chiến binh Canh Tự Doanh Dương Hận Thủy và tướng quân chiến binh Mậu Tự Doanh La Khả Địch đi đến. Sau khi nhìn thấy Đường Bảo Bảo, hai người đi nhanh hơn: "Đường tướng quân!"

Bịch một tiếng, Dương Hận Thủy đi ở phía trước bị Đường Bảo Bảo đạp một cước ngã xuống đất: "Huynh đệ của ta đâu?"

Dương Hận Thủy đứng lên, cúi đầu: "Đại tướng quân... Đại tướng quân suất bốn ngàn quân đoạn hậu cho chúng ta, không biết lúc này đã đi đến đâu."

"Các ngươi thật sự rất giỏi."

Đường Bảo Bảo liếc mắt nhìn Dương Hận Thủy một cái, quay đầu lại hô một tiếng: "Người của ta! Con mẹ nó đừng gào nữa, theo ta lên ngựa!"

Tiếng tù và xuất chinh vang lên, núi Định Quân lại đang hồi đáp.

Tất cả kỵ binh gã mang đến đều leo lên lưng ngựa, Đường Bảo Bảo liếc mắt nhìn Dương Hận Thủy: "Cửa nhà ở bên đó, các ngươi tự đi."

Đường Bảo Bảo vung roi ngựa lên: "Theo ta đi đón đại tướng quân!"

Mấy vạn kỵ binh gào thét một tiếng, tách ra khỏi chiến binh Canh Tự Doanh và Mậu Tự Doanh vừa về tới, lao vào đại mạc giống như thủy triều.

Dưới ánh chiều tà, chiến kỳ sẫm của đại quân tựa là ánh mặt trời đốt cháy sa mạc. Mắt của Đường Bảo Bảo đỏ ngầu, thật ra gã không hận Dương Hận Thủy, cũng không hận La Khả Địch, gã không hận Thẩm Lãnh. Nếu đổi lại là gã, có lẽ gã cũng đưa ra lựa chọn giống hệt như Thẩm Lãnh.

Gã không đi suy nghĩ gì nhiều, chỉ tự nói với mình nếu lần này không thể đón Thẩm Lãnh về thì cả đời gã cũng sẽ bất an.

Đúng lúc này ba con chiến mã từ phía sau đuổi theo, một là Dương Hận Thủy, một là La Khả Địch, và một là Trần Nhiễm. Ba người đuổi theo Đường Bảo Bảo, Dương Hận Thủy la lớn: "Đường tướng quân có thể khinh thường ta, nhưng không thể khinh thường các huynh đệ của Canh Tự Doanh và Mậu Tự Doanh. Đại tướng quân vì đoạn hậu mà căn bản không nói cho chúng ta biết hắn đi đâu, chúng ta cũng muốn cùng đại tướng quân trở về, nhưng đại tướng quân nói nếu hai chúng ta không đưa các huynh đệ về nhà an toàn chính là hai người chúng ta bất tài, là hai người chúng ta thất trách!"

Mắt của ông ta cũng đỏ ngầu: "Con mẹ nó, đại tướng quân là huynh đệ của ngươi, cũng là huynh đệ Dương Hận Thủy của ta! Ta có thể chết vì đại tướng quân, nhưng ta nhất định phải đem đại quân mấy vạn về trước!"

Đường Bảo Bảo nhìn ông ta: "Vậy thì cùng đi!"

Mặt trời tùy ý chiếu ánh nắng cuối cùng của một ngày, trên mặt cát giống như đều đang phản xạ kim quang, đại quân mấy vạn tràn vào sa mạc giống như thủy triều đen cuồn cuộn. Chỗ này không xứng để mai táng một vị đại tướng quân của Đại Ninh.

Đúng lúc này, xa xa xuất hiện đại quân của người An Tức và người Tây Vực, bọn họ che trời phủ đất chạy đến. Bị quân Ninh gài bẫy hết lần này đến lần khác khiến bọn họ đã hoàn toàn điên cuồng. Sau khi bọn họ tấn công thành Ngân Thủy mới phát hiện thành đã trống không rồi, những thủ quân trên tường thành đều là người rơm, cho nên bọn họ bất chấp tất cả từ hướng thành Ngân Thủy đuổi tới đây, chỉ chậm hơn Canh Tự Doanh và Mậu Tự Doanh một chút thôi.

"Chuẩn bị nghênh chiến!"

Đường Bảo Bảo hô to một tiếng, rút hắc tuyến đao ra.

Nếu Thẩm Lãnh còn sống thì đón hắn về nhà, nếu Thẩm Lãnh đã chết trận thì huyết tẩy Hậu Khuyết, báo thù cho Thẩm Lãnh.

"Nhìn kìa!"

Đúng lúc này Trần Nhiễm thò tay ra chỉ về phía trước, ở phía trước đại quân của người Tây Vực còn có một đội ngũ, bọn họ đạp lên cát vàng giống như đi trên biển, cách đại quân của người An Tức người Tây Vực không xa. Những kẻ thù kia không phải đang đuổi theo Canh Tự Doanh và Mậu Tự Doanh, mà là đang đuổi theo đội kỵ binh kia.

"Thẩm Lãnh về rồi!"

"Đại tướng quân về rồi!"

Có người không nhịn được liền hô to lên.

"Xung phong!"

Đường Bảo Bảo chỉ hắc tuyến đao về phía trước: "Đón các huynh đệ của chúng ta về nhà!"

Mấy vạn thiết kỵ, tiếng đạp đất xông lên như tiếng sấm rền.

Dẫn đầu đội ngũ trở về kia, có một đại tướng quân trẻ tuổi, trong tay cầm cột cờ, chiến kỳ đỏ sẫm kia tung bay ở phía trước đội ngũ.

Bình Luận (0)
Comment