Trải qua ngàn trận chiến, trở về vẫn là thiếu niên.
Còn là một thiếu niên rất nghịch ngợm.
Thẩm Lãnh nhìn thấy Đường Bảo Bảo dẫn đại quân đến đón mình, thúc ngựa đến kéo Đường Bảo Bảo một cái: "Không đánh, không đánh, đi về trước đã, đâu còn có sức lực đánh nhau nữa."
"Đệ nói không đánh thì không đánh."
Đường Bảo Bảo thúc ngựa đi theo Thẩm Lãnh.
Người Tây Vực và người An Tức phía đối diện vẫn chưa kịp phản ứng thì quân Ninh đã đi rồi. Đây không phải là quân Ninh mà bọn họ quen thuộc, lần này quân Ninh đi khiến bọn họ cũng có chút nghi hoặc, không dám tùy tiện tiến công. Đại tướng quân Cách Tân Cách của người An Tức đã chết, bọn họ không có một người chỉ huy chuyên quyền nào cho nên hơi hỗn loạn, người Tây Vực lấy bên Hậu Khuyết quốc làm chủ đạo, nhưng đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc Ô Nhĩ Đôn vẫn chưa tới.
Lúc đại thừa tướng Ô Nhĩ Đôn chạy về đô thành thành Công Bình chỉ nhìn thấy cảnh hoàng tàn khắp nơi, cả tòa đô thành gần như đều bị đốt rụi, trong thành những chỗ không bị lửa lớn lan đến đã ít càng thêm ít. Điều lạ là trong nhà lão ta có một cái đình hoàn hảo không tổn hao gì, trong cái đình đó có một bàn đá, trên bàn có chèn một phong thư. Lão ta không hiểu văn của người Ninh tự, vội vàng tìm người tới xem. Phong thư đó ngắn đến mức chỉ có mấy câu, tuy nhiên lại khiến Ô Nhĩ Đôn tức giận gần như bất tỉnh.
Trên thư viết là: có nội ứng, giao dịch chấm dứt, ta bị người An Tức theo dõi, giúp ta xử lý bọn họ, đổi địa chỉ giao dịch mới, đem tiền chuộc tới ngoài thành Tây Giáp.
Sau khi người hiểu tiếng Ninh nói xong câu này Ô Nhĩ Đôn liền phun ra một ngụm máu, lảo đảo muốn ngã.
Bảy ngày sau, thành Tây Giáp.
Thành Tây Giáp vẫn còn, tường thành đã sụp đổ không ít, máy ném đá của người An Tức gần như đã hỏng rồi, tường thành cũng hỏng, nhưng cho dù tường thành sụp xuống như vậy thì người Tây Vực cũng không thể vượt qua phòng tuyến tường thành này. Đại tướng quân Thiết Lưu Lê từng nói, tường thành biên cương kiên cố nhất trước giờ đều không phải tường thành, mà là biên quân.
Chỉ cần biên quân còn, mặc kệ kẻ thù cuồng ngạo cỡ nào, kiêu căng cỡ nào cũng đừng hòng bước vào cương vực Đại Ninh nửa bước.
Đã giằng co như vậy rất lâu, cho dù hoàng đế An Tức quốc Già Lạc Khắc Lược có kinh nghiệm lãnh binh vô cùng phong phú, nhưng không thể không nói y cũng không có quá nhiều biện pháp đối với phòng ngự của biên quân Đại Ninh. Trận chiến trên đất liền, quân Ninh chưa từng dễ dàng để thua, huống hồ viện quân của Đại Ninh càng ngày càng nhiều, cộng thêm trọng giáp ở đây, nếu muốn dựa vào cường công đột phá thì gần như không có khả năng.
Cơ hội duy nhất chính là đại quân An Tức ở trong Hậu Khuyết quốc đánh bại quân Ninh, sau đó từ Việt Bắc Khẩu nhập quan, hai mặt giáp công quân Ninh ở thành Tây Giáp. Đây là chiến thuật Già Lạc Khắc Lược đã chế định ngay từ đầu, nhưng mà chiến thuật này đã bị một người tên là Thẩm Lãnh phá hủy.
Trong thành Tây Giáp, Thẩm Lãnh bày rượu.
Bên trong bức tường thành Không trọn vẹn không được đầy tàn khuyết, từng bàn tiệc rượu đã bày xong. Thẩm Lãnh mở tiệc chiêu đãi hơn năm ngàn tướng sĩ kỵ binh theo hắn xuất chinh. Thẩm Lãnh là người mời khách, người tiếp khách còn có đám người tây cương đại tướng quân Đàm Cửu Châu, tướng quân Đường Bảo Bảo.
Thẩm Lãnh nói nếu chúng ta có thể bình an về nhà, ta sẽ mời các ngươi uống rượu ngay trong thành Tây Giáp, uống không say không thôi.
"Ngươi rút đi như thế nào?"
Đàm Cửu Châu không nhịn được liền hỏi Thẩm Lãnh ngồi ở bên cạnh ông ta một câu.
"Chạy tới chạy lui."
Thẩm Lãnh nói: "Địa hình của Hậu Khuyết quốc không quá phức tạp, cho nên không nhiều chỗ có thể lợi dụng, nơi lợi dụng tốt nhất chính là hồ Ngân Thủy bên ngoài thành Ngân Thủy. Ta chạy đến đô thành Hậu Khuyết quốc một mồi lửa đốt đô thành, sau đó dẫn người đi về hướng thành Ngân Thủy. Nếu trực tiếp đi tất nhiên sẽ đụng đầu với đại quân của Ô Nhĩ Đôn, vì thế ta hạ lệnh cho đại quân thả hai phần ba chiến mã đi, dùng đàn ngựa dụ kỵ binh của Ô Nhĩ Đôn đuổi theo, còn ta dẫn theo bốn ngàn huynh đệ ẩn nấp ở bên hồ Ngân Thủy. Mỗi người chỉ để lại một chiến mã, trói bốn chân chiến mã lại rồi cho nằm xuống, dùng cát chôn vùi phần lớn, buộc chặt miệng ngựa không để phát ra tiếng động, người ẩn nấp trong vùng nước cạn, sau đó xua đuổi đàn ngựa chạy về phương bắc. Ô Nhĩ Đôn nhìn thấy phía trước có bụi mù nổi lên, tưởng là ta dẫn theo kỵ binh đi hướng bắc, sau khi bọn họ đuổi theo thì chúng ta lập tức men theo bờ hồ đi về hướng thành Ngân Thủy. Bọn họ nhiều lính, không bao lâu đã phát hiện ra chúng ta, chúng ta chạy một mạch đến thành Ngân Thủy nhưng chưa vào trong."
"Khi đó liên quân của người Tây Vực và người An Tức đã phát hiện thành Ngân Thủy trống không, cho nên đại quân kẻ thù không ở đó, bọn họ đuổi theo Canh Tự Doanh và Mậu Tự Doanh. Chúng ta đã đến bên ngoài thành Ngân Thủy cũng dùng cùng một biện pháp, vẫn ẩn nấp ở bên hồ. Đại quân của Ô Nhĩ Đôn lại quay lại đuổi tới thành Ngân Thủy, tìm ở trong thành mấy lần cũng không thể tìm được chúng ta. Sau khi Ô Nhĩ Đôn vào thành, chúng ta xoay người chạy về hướng đô thành Hậu Khuyết quốc, qua lại hai lần đã cắt đuôi Ô Nhĩ Đôn."
Thẩm Lãnh thở dài: "Chỉ tiếc hơn vạn con ngựa tốt đó."
Đàm Cửu Châu nghe Thẩm Lãnh nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nếu không to gan lớn mật thì ai có thể làm được?
"Người của Ô Nhĩ Đôn lại đuổi về phương hướng đô thành, chúng ta đã cắt đuôi bọn họ, rút lui thẳng về hướng đông, kết quả là giữa đường lại để chúng ta đuổi theo đại quân người An Tức. Kẻ địch chạy ở phía trước chúng ta, chúng ta chạy ở phía sau kẻ thù, cứ như vậy khi sắp đến Việt Bắc Khẩu ta mới hạ lệnh cho các tướng sĩ vượt qua. Sự chú ý của bọn họ đều ở Canh Tự Doanh và Mậu Tự Doanh, cho nên chúng ta may mắn đi vòng qua được."
Thẩm Lãnh thở dài: "Vận khí thật tốt."
"Việc đó không liên quan tới vận khí."
Đàm Cửu Châu nói: "Nếu đổi lại là người khác, ai có thể làm được."
Thẩm Lãnh nói: "Ai da, đại tướng quân khen làm ta cũng thấy hơi ngại rồi, nhưng ta cảm thấy khen người khác không phải chuyện thực tế lắm... Chi bằng làm thực tế chút đi."
Đàm Cửu Châu cười nói: "Ngươi muốn gì? Nói thẳng đi!"
Thẩm Lãnh nói: "Bữa rượu ta mời các tướng sĩ này, tây cương các ông trả tiền đi."
Đàm Cửu Châu: "..."
Bữa rượu này uống suốt hơn một canh giờ, hơn năm ngàn người uống đến say mềm, Thẩm Lãnh cũng uống đến mức mặt ửng đỏ, đại tướng quân Đàm Cửu Châu phải phái người tìm một chỗ yên tĩnh cho hắn để hắn nghỉ ngơi thật tốt. Thế nhưng Thẩm Lãnh lại không chịu, hắn đứng lên nói: "Tìm một chỗ để cho ta tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ sạch là được, ta còn có việc chưa làm xong."
Nửa canh giờ sau, Thẩm Lãnh cưỡi đại bạch mã của Đàm Cửu Châu đi ra khỏi thành Tây Giáp, mấy trăm thân binh đi theo phía sau, đội ngũ đi thẳng tới liên doanh của người Tây Vực. Khi còn cách khoảng một dặm, Thẩm Lãnh ghìm chiến mã dừng lại, chỉ vào đại doanh người Tây Vực: "Đi nói mấy tiếng, bảo Già Lạc Khắc Lược ra gặp ta."
Thân binh thủ hạ phóng ngựa đi về phía trước, người Tây Vực thấy một binh lính quân Ninh cưỡi ngựa một mình đến nên cũng không bắn tên. Thân binh của Thẩm Lãnh ở bên ngoài đại doanh nói to vài tiếng, không bao lâu cửa đã mở ra, Già Lạc Khắc Lược dẫn theo một đội thân vệ từ trong đại doanh đi ra, dừng lại ở chỗ cách Thẩm Lãnh khoảng 20 – 30 trượng.
Thẩm Lãnh nhìn trận thế bên kia, không nhịn được cảm thấy hơi thất vọng: "Không phải bệ hạ cũng nên đặt bàn lớn mời ta uống trà ư?"
Già Lạc Khắc Lược nhìn Thẩm Lãnh, nói rất nghiêm túc: "Đàm Cửu Châu là một quân tử, trẫm và hắn ngồi mặt đối mặt cũng không lo hắn tập kích trẫm. Ngươi thì khác, nếu trẫm và ngươi ngồi mặt đối mặt, ngươi nhất định nghĩ làm sao để giết trẫm."
Thẩm Lãnh thở dài: "Giữa người với người ngay cả chút tín nhiệm đó cũng không có sao?"
Già Lạc Khắc Lược không trả lời hắn mà hỏi lại một câu: "Thẩm tướng quân, không phải ngươi đến nói vài câu vô nghĩa với trẫm chứ, nếu có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng."
Thẩm Lãnh vẫy tay, Trần Nhiễm đưa cái túi ở phía sau cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh ném túi về phía Già Lạc Khắc Lược.
"Người Ninh chúng ta có câu là có qua có lại mới toại lòng nhau. Lúc trước bệ hạ tặng quà cho đại tướng quân Đàm Cửu Châu, ta cảm thấy áy náy, cho nên tặng lại ngươi một món quà."
Cái túi kia bay về phía Già Lạc Khắc Lược, thân vệ bên cạnh Già Lạc Khắc Lược giơ tay túm lấy cái túi ở giữa không trung, thấy hơi nặng nề, thế mà thiếu chút nữa đã tuột tay rơi xuống đất. Thân vệ mở túi ra, một cái đầu người được tẩm vôi bột từ bên trong lăn ra, sau đó là một bộ thiết giáp.
"Bệ hạ tặng cái gì, ta tặng lại ngươi cái đó."
Thẩm Lãnh nói: "Chắc hẳn là bệ hạ nhận ra cái đầu người này, hẳn là nhận ra bộ giáp tướng quân này. Nói như thế này, ta tặng lại ngươi món quà y chang nhau, không cần cảm ơn, đừng khách khí."
Thẩm Lãnh nói: "Bệ hạ còn nói sẽ giết hết tất cả quân Ninh ở Hậu Khuyết quốc làm quà tặng cho chúng ta? Xem ra bệ hạ phải nghĩ một món quà khác rồi, ta đã đưa người về rồi... Không biết bệ hạ ngươi có tin không, ta có một dự cảm, ta tất sẽ đích thân cắt đầu của ngươi."
Ánh mắt của Già Lạc Khắc Lược đanh lại, nhìn cái đầu người trên mặt đất kia, nhìn giáp trụ đại tướng quân hư hại không còn trọn vẹn kia. Một hồi lâu sau, y ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Ngươi là người đầu tiên khiến trẫm nghiêm túc hơn hẳn. Nếu ngươi có khả năng cắt đầu của trẫm, trẫm chờ ngươi là được. Người An Tức xuất chinh chưa bao giờ có thói quen tay không trở về, chúng ta có thể chờ xem ai có thể cười đến cuối cùng."
Thẩm Lãnh nói: "Thật trùng hợp, Đại Ninh xuất chinh cũng chưa bao giờ có thói quen tay không trở về."
Sau khi nói xong hắn rút hắc tuyến đao ra, bỗng nhiên thúc chiến mã xông lên phía trước: "Ngươi đã nói đúng một chuyện, ta thật sự là kiểu người có cơ hội giết ngươi thì nhất định sẽ không bỏ qua, bây giờ ngươi có thể chết rồi!"
Già Lạc Khắc Lược thay đổi sắc mặt, lập tức thúc ngựa theo bản năng, thân vệ do y mang ra ngoài thì che chắn ở phía sau mà lui đi. Thẩm Lãnh xung phong dọa lui người An Tức, nhưng hắn hoàn toàn không có dự định thật sự giết qua như thế. Nếu có thể giết Già Lạc Khắc Lược trong tình huống như vậy, ngay cả Thẩm Lãnh cũng cảm thấy là trò đùa. Hắn cúi người thò tay nhặt cái đầu người trên mặt đất kia lên, sau đó thúc ngựa quay lại.
"Cái đầu này có thể đổi quân công, cho ngươi xem qua là được rồi."
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha, dẫn thân binh thủ hạ về chạy thành Tây Giáp, trong tiếng cười lộ rõ một sự kiêu ngạo vô cùng.
Già Lạc Khắc Lược dừng ngựa lại, quay lại liếc nhìn mấy trăm kỵ binh chạy đi như bay kia, mặt bỗng hơi nóng lên. Bao nhiêu năm nay đây vẫn là lần đầu tiên bị kẻ thù sỉ nhục, hơn nữa còn là dùng phương thức y sỉ nhục kẻ thù để sỉ nhục y. Chuyện càng khiến cho y có cảm giác giống như mình bị bôi nhọ chính là Thẩm Lãnh lại cướp đầu của Cách Tân Cách về. So với một người mang quà đến nhà người khác làm khách, sau khi ăn xong uống xong lại mang đồ đi, việc này còn đáng hận hơn nhiều.
Trong thành Tây Giáp, Thẩm Lãnh đi nhanh lên tường thành, treo đầu của Cách Tân Cách trên tường thành. Tuy rằng tường thành này đã bị sụp đổ nhiều chỗ, nhưng thủ quân Đại Ninh trên tường thành vẫn nghiêm chỉnh. Hắn treo đầu người xong rồi lớn tiếng nói: "Treo đầu của người An Tức người ở đây để cho chính bọn họ nhìn, nhìn người An Tức bị chúng ta đánh phục, đánh sợ như thế nào. Tất cả đều lau sạch hoành đao trong tay các ngươi, mài đao thật sắc. Không lâu sau chúng ta sẽ đến địa bàn của người Tây Vực, treo đầy đầu của bọn họ ở trên tường mỗi một tòa thành của bọn họ."
"Rõ!"
Biên quân Đại Ninh ở trên tường thành chỉnh tề hô hào một tiếng, như tiếng gầm gừ của hung hổ.
Thẩm Lãnh đứng ở trên tường thành, tay vịn hắc tuyến đao bên hông, thò tay ra chỉ về hướng tây: "Các ngươi nhớ đã có người Tây Vực nào đến, một người cũng đừng quên. Chúng ta đánh lui từng quốc gia một, diệt từng quốc gia một!"
"Đại Ninh!"
"Chiến!"
"Chiến!"
"Chiến!"