Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1012 - Chương 1012: Hứng Thú

Chương 1012: Hứng thú Chương 1012: Hứng thú

Thành Tây Giáp.

Người Tây Vực không tiếp tục tiến công nữa, có lẽ là bởi vì tin tức bên Hậu Khuyết quốc đã truyền đến, cho nên bọn họ bắt đầu trở nên không tự tin, người An Tức bị chia cắt bố cục ở Hậu Khuyết quốc, không thể nào thi triển được nữa, chỉ có thể cứng đối cứng trực diện.

Rất nhiều phụ binh đi lên bắt đầu tranh thủ thời gian sửa chữa phần tường thành bị sụp đổ, tuy rằng không có khả năng tu sửa lại như lúc ban đầu nhưng mỗi một tảng đá chèn vào cũng có thể giúp các tướng sĩ ngăn cản một mũi tên của kẻ thù, cho nên ai cũng không dám khinh thường.

Phủ đại tướng quân.

Thẩm Lãnh uống một ngụm trà, lăn lộn ở Hậu Khuyết quốc đánh nhiều ngày như vậy mới trở lại, người đen đúa giống như thay một lớp da vậy. Mặc dù thường xuyên dùng khăn quàng cổ che miệng mũi nhưng phần da trên mặt vẫn bong tróc hết lớp này đến lớp khác, khiến người ta nhìn cũng cảm thấy đáng sợ, nhưng Thẩm Lãnh lại tựa như không thèm để ý. Ở trong sa mạc nhiều ngày như vậy không chết bởi kẻ thù vây công, không chết bởi bệnh tật, đối với mỗi một người còn sống mà nói đều là trời cao chiếu cố, cho nên đối với Thẩm Lãnh mà nói kiểu khổ luyện này cũng không đáng để quan tâm, trên chiến trường chỉ có sinh tử đáng để quan tâm.

Ở trong hoàn cảnh đó dù có ngụm nước để uống chắc hẳn cũng đã cực kỳ thỏa mãn rồi, ai còn quan tâm nước nhìn sạch hay không sạch. Cũng may đội ngũ chiến binh Đại Ninh đều được trang bị đầy đủ, thuốc của Thẩm gia phân phối cho chiến binh Đại Ninh phối trí cũng đầy đủ, mỗi người mang theo ít nhất ba loại dược phẩm, dùng khi bị thương, sốt và tiêu chảy.

"Người An Tức đang đợi."

Đại tướng quân Đàm Cửu Châu nhìn bản đồ lẩm bẩm nói: "Bọn họ đã không có cơ hội từ Việt Bắc Khẩu tiến vào hai mặt giáp công thành Tây Giáp, cho nên chỉ có thể chờ đại quân An Tức ở Hậu Khuyết quốc đến, chờ đại quân của bọn họ hội tụ sẽ là những trận đánh ác liệt hội tụ."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Bên bắc cương có tin tức không?"

"Có." Đàm Cửu Châu nói: "Tin từ bắc cương đưa tới nói không thấy người Hắc Vũ có điều động binh lực, bên thành Biệt Cổ, đại quân Nam Viện đã được xây dựng lại của Hắc Vũ không nhúc nhích. Hắc Sơn Hãn quốc lại đã bị đại tướng quân Võ Tân Vũ diệt, cho nên nếu người Hắc Vũ muốn đến Tây Vực sẽ phải đi đường vòng, vạn dặm xa xôi. Nếu Liêu Sát Lang đủ thông minh thì sẽ không đặt cược vào người Tây Vực."

"Liêu Sát Lang không ngu ngốc, Tâm Phụng Nguyệt lại càng không ngu xuẩn."

Thẩm Lãnh nói: "Hiện tại việc quan trọng nhất của người Hắc Vũ là nghỉ ngơi lấy lại sức, quốc lực xủa bọn họ đã không thể chống đỡ cho một đại quân hơn mười vạn người đi viễn chính hơn ngàn dặm đường. Bọn họ không có lương đạo, cho dù có cũng không có thì cũng không đủ lương thực chống đỡ, không có viện quân, không có Hắc Sơn Hãn quốc làm ván cầu. Nếu bọn họ thật sự dốc hết đại quân xuôi nam phối hợp tác chiến với người Tây Vực, Đại Ninh có thể nhìn thấy cơ hội diệt Hắc Vũ sớm hơn trăm năm."

Đàm Cửu Châu ừ một tiếng: "Cho nên trận chiến tiếp theo cũng dễ đánh, trên chiến trường chính diện xem ai đánh giỏi hơn."

"Bọn họ nhiều người, nhưng thế không mạnh."

Thẩm Lãnh nói: "Đám người ô hợp này, nếu một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà đánh thắng thì không nói, kéo dài thời gian càng lâu càng bất lợi với bọn họ. Ta đã phóng hỏa đốt vài kho lương ở Hậu Khuyết quốc, bên Hậu Khuyết quốc đã không thể vận chuyển được nhiều lương thực tới, cho nên từ giờ chúng ta cũng không vội quyết chiến với người Tây Vực, đó là chuyện bọn họ sốt ruột, cứ đợi đi. Nếu người Tây Vực bắt đầu tấn công mạnh thì chứng tỏ lương thảo của bọn họ gần như đã sắp cạn rồi."

Đàm Cửu Châu nói: "Thổ Phiên vương bị ngươi giết, trong Thổ Phiên quốc đại loạn, mặc dù loạn nhưng lại quan trọng hơn. Ta đã phái người lẻn vào Thổ Phiên, kích động nội chiến giữa các vương công Thổ Phiên quốc, chọn ủng hộ một người trong số đó, nói với hắn rằng Đại Ninh đồng ý làm hậu thuẫn của hắn."

Thẩm Lãnh thở dài.

Đàm Cửu Châu nhìn hắn một cái: "Sao vậy?"

"Ta đã chém lão trượng nhân của Mạnh Trường An."

Đàm Cửu Châu ngây người ra, sau đó phì cười một tiếng: "Tuy rằng chuyện ngươi nói quả thật là có chút lúng túng, nhưng ta không khỏi muốn cười... Sau này gặp Mạnh Trường An ngươi nói với hắn đi."

Thẩm Lãnh cười khổ lắc đầu: "Gặp Mạnh Trường An thì cũng không có gì, gặp phu nhân hắn cũng sẽ có chút không được tự nhiên."

Tính ra thì hắn thấy mình thật sự được xem như là khổ chủ của Mạnh Trường An, bởi vì hắn mà phụ thân của Mạnh Trường An bị giết, cũng là bởi vì hắn mà lão trượng nhân của Mạnh Trường An cũng bị giết. Nếu nghĩ như vậy thì Mạnh Trường An không chặt hắn thành tám mảnh đã không dễ dàng rồi.

Đàm Cửu Châu nói: "Nếu như bên Thổ Phiên quốc có thể châm ngòi ly gián thành công, đại quân ta có thể vào Thổ Phiên quốc."

Thẩm Lãnh bỗng nhiên ngây người ra: "Chờ đã."

Hắn nhìn về phía Đàm Cửu Châu: "Già Lạc Khắc Lược chắc hẳn cũng sẽ nghĩ đến."

Đàm Cửu Châu bị hắn nói vậy cũng ngẩn người, sau đó mới tỉnh ngộ lại. Ba vệ chiến binh bị nhốt ở Hậu Khuyết quốc, nếu không có Thẩm Lãnh dốc hết sức xoay chuyển trời đất, toàn bộ mười vạn người đó sẽ bị mai táng dưới cát vàng trong đại mạc. Trận chiến đó bị động như thế chính là bởi vì Già Lạc Khắc Lược sớm đã nghĩ tới hướng đi của quân Ninh, sớm đặt bố cục ở Hậu Khuyết quốc. Y là một người giỏi đứng ở góc độ của kẻ thù để suy nghĩ vấn đề như vậy, so với tuyệt đại bộ phận mọi người, suy nghĩ của y linh hoạt hơn và xa rộng hơn.

"Nếu chúng ta phái người đi Thổ Phiên quốc chọn một người để ủng hộ, sau đó mượn đường Thổ Phiên tập kích liên quân của người Tây Vực từ bên cánh, đây quả thật là cách nhanh nhất và cũng hữu hiệu nhất để đánh bại người Tây Vực, chắc chắn Già Lạc Khắc Lược cũng sẽ nghĩ đến."

Thẩm Lãnh liếc nhìn Đàm Cửu Châu một cái: "Cho nên nếu Già Lạc Khắc Lược nghĩ tới chúng ta sẽ phái người đi Thổ Phiên, hắn sẽ làm như thế nào?"

Đàm Cửu Châu khẽ nhíu mày: "Đúng vậy, hắn sẽ làm như thế nào?

Cùng lúc đó, đại doanh Tây Vực.

Già Lạc Khắc Lược nhìn Khí Nhiếp Thích đang quỳ trước mặt, thở dài: "Sai lầm của trận này không phải lỗi của khanh, trẫm không trách khanh, khanh đứng lên đi."

Khí Nhiếp Thích vội vàng sợ hãi, thân người cong lại đứng ở đó, không dám ngẩng đầu, thậm chí không dám thở mạnh.

"Khanh nghĩ bước tiếp theo người Ninh sẽ hành động như thế nào?"

Già Lạc Khắc Lược hỏi Khí Nhiếp Thích.

"Bệ hạ, người Tây Vực không cầm cự nổi, chúng ta cũng không cầm cự nổi."

Khí Nhiếp Thích nói: "Người Hắc Vũ bội tín, không phái đại quân đến. Nếu trận chiến Hậu Khuyết quốc đánh thắng, người Hắc Vũ không đến cũng thì không đến, cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng bây giờ thời cuộc bị động, người Hắc Vũ không đến, trông cậy vào người Tây Vực để đánh bại người Ninh trên chiến trường chính diện không khác gì người si nói mộng. Người Tây Vực đã sợ, đám ô hợp đó dù nhân số nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, trừ phi bây giờ có thể lập tức đánh ra một trận đại thắng, người Tây Vực đánh trận theo chiều gió còn có thể lợi dụng, cục diện ngược gió, bọn họ chỉ có thể cản trở."

Hắn ta thật cẩn thận nhìn sắc mặt của Già Lạc Khắc Lược, thấy hoàng đế không có nghi ngờ cũng không có thay đổi sắc mặt gì cho nên can đảm nói tiếp: "Lương thảo của liên quân đã có vấn đề, bên Hậu Khuyết quốc bị Thẩm Lãnh suất quân liên tục đốt cháy mấy kho lương. Người Hậu Khuyết bị đánh cho không gượng dậy nổi, tộc nhân của đại thừa tướng Ô Nhĩ Đôn bị giết, con trai bị bắt, lão ta bắt đầu nghi ngờ chiến lưc của đại quân An Tức, cho nên..."

Hắn ta dừng lại một chút, lại nhìn sắc mặt của Già Lạc Khắc Lược, Già Lạc Khắc Lược gật đầu: "Nói tiếp."

"Nếu Hậu Khuyết quốc không cung cấp lương thảo cho đại quân nữa, như vậy chỉ có thể dựa vào Thổ Phiên, nhưng người Thổ Phiên cũng ốc còn không mang nổi mình ốc. Sau khi Thổ Phiên vương bị giết, các quý tộc đều muốn làm hoàng đế, nội chiến đã nổi lên. Cho dù trong đó có vài người còn muốn đánh với người Ninh, nhưng đã không ai có thể một mình hiệu lệnh trên dưới Thổ Phiên, trừ phi mau chóng có người thắng được, trở thành Thổ Phiên vương mới, và còn đứng về phía chúng ta, nếu không thì lương thảo Thổ Phiên cho chúng ta cũng sẽ không duy trì được bao lâu."

Già Lạc Khắc Lược nhìn hắn ta một cái: "Khanh nghĩ chuyện chúng ta lo lắng nhất nên là vấn đề lương thảo?"

"Không." Khí Nhiếp Thích nói: "Thần chưa bao giờ lo lắng vấn đề lương thảo. Không có lương thảo thì chúng ta có thể ăn ngựa của người Tây Vực, người Tây Vực không muốn thì giết. Ăn hết ngựa rồi chúng ta còn có thể đánh vào Hậu Khuyết, đánh vào Thổ Phiên, bất kể là Kim Tước quốc hay là Đại Chi quốc cũng không cản được đại quân An Tức. Lương thảo là chuyện mà người Tây Vực nên lo lắng, bọn họ không đủ cung ứng cho chúng ta, chúng ta sẽ đánh bọn họ trước người Ninh một bước, bọn họ không cản được."

Hắn ta liếc nhìn sắc mặt Già Lạc Khắc Lược lần thứ ba: "Thần nghĩ là giờ khắc này Thổ Phiên quan trọng nhất. Thổ Phiên giàu có, khác với các nước Tây Vực khác, Thổ Phiên có sản lượng lương thực phong phú, hơn nữa còn có khoáng sản, nếu chúng ta không hạ được Ninh, vậy thì hạ Thổ Phiên... Nhưng giờ khắc này vẫn chưa hoàn toàn mất đi hy vọng đánh bại người Ninh, vì vậy nên khiến cho Thổ Phiên tự loạn trước, khiến cho bọn họ tự đánh đến mức quân đội hỗn loạn cũng không còn đến lúc đó đại quân đánh vào Thổ Phiên cũng sẽ không người nào có thể cản được. Trước lúc đó, thần nghĩ là cần phái người đi suất quân vào Thổ Phiên, tuỳ tiện chọn ủng hộ một người, trợ giúp người này trở thành Thổ Phiên vương mới."

Già Lạc Khắc Lược cười cười nói: "Khanh có thể nghĩ tới những chuyện này đã không dễ dàng rồi. Phụ thân khanh thường xuyên nói tài trí của khạn gấp mười lần ông ta, mặc dù trẫm biết hơi thổi phồng nhưng quả thật khanh nhìn xa hơn phụ thân khanh. Tả Hiền Vương là một viên dũng tướng, nhưng về mặt mưu lược thì hơi kém một chút, tuy rằng khanh không bằng phụ thân khạn về võ nghệ, nhưng hiểu lòng người hơn ông ta."

Y đứng dậy đi đến cửa lều lớn, nhìn ra bên ngoài nói: "Nhưng khanh suy nghĩ vẫn không đủ sâu xa. Chuyện khanh nghĩ đến, người Ninh nhất định cũng sẽ nghĩ đến. Khanh nói tuỳ tiện chọn một người ủng hộ hắn trở thành Thổ Phiên vương mới, người Ninh cũng nhất định sẽ làm như vậy, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn khanh. Người Thổ Phiên sợ người Ninh hơn sợ chúng ta nhiều, bởi vì chúng ta vẫn chưa từng đánh cho bọn họ sợ..."

Y quay đầu lại liếc nhìn Khí Nhiếp Thích: "Cho nên giờ khắc này, sứ giả của người Ninh phái đi chắc hẳn là đã đến Thổ Phiên, đang du thuyết... Khanh nghĩ tiếp xem, nếu động tác của người Ninh nhanh hơn chúng ta, bước tiếp theo bọn họ sẽ làm như thế nào?"

Khí Nhiếp Thích lại cẩn thận suy nghĩ từ lời nhắc nhở của Già Lạc Khắc Lược, bỗng nhiên hai mắt sáng lên: "Nếu người Ninh nhanh chóng đưa một Thổ Phiên vương mới lên, bọn họ sẽ mượn đường từ Thổ Phiên, phái đại quân đi đường vòng đến bên cánh của chúng ta tập kích, người Ninh ở thành Tây Giáp lại phản công chính diện. Bị giáp công hai mặt, người Tây Vực không đủ lương thảo, lòng người bàng hoàng, nhất định thất bại không thể nghi ngờ."

Già Lạc Khắc Lược gật đầu: "Khanh nói không sai, một khi người Ninh mượn đường từ Thổ Phiên quốc giết ra thì người Tây Vực nhất định thất bại không thể nghi ngờ... Thẩm Lãnh mang theo mấy ngàn kỵ binh đi tới đi lui ở Hậu Khuyết quốc. Sau khi má trái của Cách Tân Cách bị tát một bạt tai, Cách Tân Cách chuẩn bị che chắn ở bên phải, kết quả là Thẩm Lãnh lại tát một bạt tai lên má trái hắn, không phải như vậy một lần mà là rất nhiều lần. Hắn suất quân tập kích kho lương hai lần, tập kích phong địa đại thừa tướng Ô Nhĩ Đôn hai lần. Thủ đoạn kiểu này quả thật làm cho người cảm thấy nên bội phục, nhưng hắn có thể khiến cho người Hậu Khuyết vấp phải một hòn đá hai lần, trẫm cũng có thể."

Y nhìn về phía Khí Nhiếp Thích: "Một tháng trước, Thổ Phiên vương vừa mới chết trẫm đã phái người đi Thổ Phiên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người mà trẫm chọn sẽ đồng ý yêu cầu của người Ninh, cho người Ninh mượn đường. Giống như ba vệ chiến binh Ninh bị chặn ở Hậu Khuyết quốc, trẫm cũng nhất định phải khiến cho người Ninh vấp chân vào một tảng đá hai lần. Chuyện bị nhốt ở Hậu Khuyết quốc khiến cho bọn họ lại đến Thổ Phiên một lần. Bây giờ khanh mới nghĩ đến bên Thổ Phiên, Đàm Cửu Châu nhất định nghĩ nhanh hơn khanh, nhưng nhất định không nhanh bằng trẫm."

Già Lạc Khắc Lược hoạt động cơ thể một chút: "Quyết chiến không ở đây, quyết chiến ở Thổ Phiên."

Y chỉ thanh loan đao trên tường: "Loan đao của trẫm ban cho khanh. Bây giờ khanh có thể đi Thổ Phiên, đại cục đại thế do khanh làm chủ. Cách Tân Cách đã khiến trẫm thất vọng cực điểm, Khí Nhiếp Thích, khanh đừng khiến trẫm thất vọng nữa."

Khí Nhiếp Thích quỳ xuống bụp một tiếng: "Thần nhật định không phụ sự trọng vọng của bệ hạ."

Già Lạc Khắc Lược cười cười: "Trẫm rất hưởng thụ quá trình này, chỉ có đánh cờ với kẻ thù có lực lượng ngang nhau mới thú vị. Người Ninh rất được, người Ninh xứng với làm đối thủ của trẫm."

Y nhìn về phía thành Tây Giáp ở xa xa ngoài cửa: "Thật ra lần này trẫm cũng có hứng thú, rất có hứng thú."

Bình Luận (0)
Comment