Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1013 - Chương 1013: Như Vậy Là Tốt Nhất

Chương 1013: Như vậy là tốt nhất Chương 1013: Như vậy là tốt nhất

Già Lạc Khắc Lược cực kỳ coi trọng Khí Nhiếp Thích, hiện giờ trong cả An Tức, y cảm thấy cũng không nhiều người trẻ tuổi có thể trở thành một tướng quân đủ tư cách. Theo Già Lạc Khắc Lược thấy đám con cái của quý tộc đó trời sinh ngạo mạn, không biết học hỏi, cũng không học hỏi. Y dốc hết sức biến An Tức thành đế quốc cường đại, mà y lại không nhìn thấy ai có thể làm cho đế quốc này tiếp tục huy hoàng trong tương lai.

Cho nên có lúc Già Lạc Khắc Lược cũng rất bi thương, cũng rất mê mang. Con cháu quý tộc thế hệ trẻ tuổi đều cảm thấy mình rất tài giỏi, bọn họ đi ở trên đường cái nếu không có người nhường đường cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ cảm thấy bị sỉ nhục, sẽ ra tay đánh người.

Y từng yêu cầu các quý tộc An Tức tổ chức một cuộc tỉ thí, thế hệ trẻ tuổi phân cao thấp trên đài tỉ võ, nhưng chuyện tỉ thí này khiến y cũng cảm thấy hổ thẹn, mà những người tuổi trẻ kia thì kẻ nào kẻ nấy cũng nghĩ mình khí thế hào hùng.

Dũng tướng trong quân của y phần lớn là một tay y đề bạt lên, nhưng những người này ở sau khi có được phú quý cũng trở nên ương ngạnh, y vẫn luôn rất buồn rầu. Y không muốn làm cho An Tức là bá chủ một đời, y muốn làm cho An Tức trở thành đế quốc muôn đời, nhưng y lo lắng có lẽ căn bản không cần quá lâu, sau khi y chết là An Tức sẽ sụp đổ.

Khí Nhiếp Thích là một người hiếm hoi dù là con cháu quý tộc nhưng vẫn giữ sự khiêm tốn, hơn nữa còn rất có đầu óc. Nhưng không thể phủ nhận là con cháu quý tộc đều không thể chịu khổ cực, võ nghệ của Khí Nhiếp Thích là khuyết điểm của hắn ta.

Từ sau khi tiếp xúc với người Ninh là y đã rất tò mò, người Ninh dạy dỗ thế hệ trẻ tuổi như thế nào?

Y nghe nói con trai Đàm Linh Hồ của Đại Ninh tây cương đại tướng quân Đàm Cửu Châu không những võ nghệ hơn người mà còn mưu lược sâu xa. Y còn nghe nói con trai Thạch Phá Đang của Đại Ninh nam cương đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng ở nam cương Nhật Lang quốc từng bước áp chế, đánh cho tuyến quân đội của y để lại đó phải rút lui từng bước. Y còn nghe nói hoàng đế bệ hạ Lý Thừa Đường của Đại Ninh mười sáu tuổi đã lãnh binh chinh chiến cùng các tướng sĩ vào sinh ra tử, mà các con trai của y...

"Người Ninh là đối thủ đáng sợ, cũng là tiên sinh đáng được tôn kính."

Già Lạc Khắc Lược nhìn Khí Nhiếp Thích nói: "Trẫm hy vọng khanh có thể học tập đến một chút gì đó từ người Ninh. Ninh có thể trở thành đế quốc cường đại nhất phương đông không phải vận may. Lần này đi Thổ Phiên, trẫm hy vọng khanh đừng có ý xem thường. Trẫm đã thất vọng về rất nhiều người trẻ tuổi nhưng vẫn chưa thất vọng về khanh, trẫm không muốn nhìn thấy khanh không bằng những người trẻ tuổi người Ninh đó."

Y quay đầu nhìn ra ngoài cửa: "Trẫm vẫn luôn nói An Tức không phải An Tức của một mình trẫm, là An Tức của tất cả mọi người, nhưng các khanh không ai hiểu."

Giọng nói của y dần dần trầm thấp: "Tại sao trẫm biết rõ đã đánh hạ được giang sơn lớn như vậy nhưng vẫn chưa dừng lại nghỉ ngơi? Bởi vì trẫm không nhìn thấy hy vọng từ những người trẻ tuổi. Trẫm chỉ nghĩ khi trẫm còn sống phải làm cho An Tức thật cường đại, nếu như vậy thì tương lai có thể chống đỡ được càng lâu, chống đỡ đến khi lại có một người như trẫm xuất hiện."

Khí Nhiếp Thích quỳ rạp trên mặt đất.

"Đi đi."

Già Lạc Khắc Lược nói: "Đi cho người Ninh biết người An Tức cũng có tài tuấn, cũng có thể đánh ra khí thế vô địch."

Khí Nhiếp Thích lại dập đầu: "Thần hiểu."

Già Lạc Khắc Lược xua tay: "Đi đi."

Sau khi Khí Nhiếp Thích đi, Già Lạc Khắc Lược đi trở lại ngồi xuống ghế, nhìn phong thư trên bàn lại rơi vào trầm tư. Phong thư này là quốc sư Tâm Phụng Nguyệt của đế quốc Hắc Vũ hồi âm cho y. Ba năm trước, y phái người gián tiếp gửi cho hoàng đế đế quốc Hắc Vũ một phong tự tay y viết, chỉ là không ngờ khi phong thư này đưa đến Hắc Vũ quốc thì hãn hoàng Tang Bố Lữ đã chết, thư được đưa đến tay quốc sư Tâm Phụng Nguyệt. Ba năm sau, hồi âm của Tâm Phụng Nguyệt qua tay nhiều người đã đến tay y, là lúc trước Liêu Sát Lang tự tay giao cho y.

Phong thư hồi âm của Tâm Phụng Nguyệt cho y, Già Lạc Khắc Lược thường xuyên lấy ra xem, tuy rằng hồi âm chỉ có hai chữ.

Sau khi viễn công Nhật Lang đã bắt đầu tiếp xúc với thế giới phương đông, biết trên thế giới này có Ninh, có Hắc Vũ, cũng biết ở phương đông chỉ có Hắc Vũ mới có thể đối kháng với Ninh. Hai nước đã giằng co mấy trăm năm, cho nên Già Lạc Khắc Lược tin tưởng trên thế giới này chỉ có người Hắc Vũ là có cơ hội đánh bại người Ninh nhất, bởi vì bọn họ rất hiểu biết. Cũng giống như trên thế giới này chỉ có người Ninh là có thể đánh bại người Hắc Vũ.

Y càng tìm hiểu về Ninh lại càng cảm nhận được sự cường đại của Hắc Vũ. Có thể trước sau tạo áp lực cho Sở và Ninh, một đế quốc tồn tại hàng ngàn năm đáng để y tôn kính.

Nhưng khác hẳn với bộ dạng lo lắng của y, thần dân của y lại rất cao ngạo tự mãn. Sứ đoàn của y sau khi đến Ninh đã nhìn thấy rất nhiều thứ, sự cường thịnh, phồn hoa của Ninh, cũng gặp sứ đoàn của Hắc Vũ. Đó là sứ đoàn của hai kẻ thù mạnh nhất của Ninh lần đầu tiên tiếp xúc, thế nhưng lại hết sức không vui vẻ. Theo Già Lạc Khắc Lược thấy sứ thần của y phái đi quả thực chính là một đống phân chó. Nếu hắn ta thông minh một chút thì tuyệt đối sẽ không gây tranh chấp với người Hắc Vũ, mà là nhân cơ hội tạo quan hệ tốt với người Hắc Vũ.

Ba năm trước, y viết thư cho hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ thỉnh giáo một vấn đề.

Xin hỏi hãn hoàng bệ hạ tôn kính của đế quốc Hắc Vũ, ngài cho rằng làm sao để có thể đánh bại người Ninh?

Ba năm sau, hồi âm của Tâm Phụng Nguyệt chỉ có hai chữ.

Không biết.

Nhưng Già Lạc Khắc Lược biết câu trả lời của Tâm Phụng Nguyệt không phải là qua loa cho có lệ, y nhìn thấy được rất nhiều vết chữ trên tờ giấy. Nói cách khác là trước hai chữ trả lời này, có thể Tâm Phụng Nguyệt đã viết rất nhiều chữ trên tờ giấy phía trên, sau đó xé đi, sau đó lại viết rất nhiều chữ trên một tờ giấy, sau đó lại xé đi. Bởi vậy cho nên cho trên tờ giấy hồi âm cho y mới có nhiều vết chữ như vậy.

Nhưng câu trả lời cuối cùng chỉ là hai chữ "không biết", cho nên Già Lạc Khắc Lược cảm nhận được trong lòng Tâm Phụng Nguyệt rất bất đắc dĩ, rất bi thương, rất không nhìn thấy hy vọng.

Cất thư đi, Già Lạc Khắc Lược tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, trong đầu không tự chủ được lại xuất hiện hình ảnh của Thẩm Lãnh. Khí chất của người trẻ tuổi đó không phải kiểu khí chất mà y ưa thích. Tuy rằng y không thích nhìn sự ngạo mạn của các quý tộc An Tức, nhưng y cũng nghĩ một người thành công nên có khí chất của người thành công. Thẩm Lãnh thoạt nhìn như không có kiểu khí chất này, không cao quý, không lạnh lùng cao ngạo, như là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, có thù tất báo.

Khi Thẩm Lãnh ném đầu của đại tướng quân Cách Tân Cách cho y, thậm chí y còn cảm thấy phải Thẩm Lãnh có chút nông cạn buồn cười, giống như thủ đoạn báo thù mà loại người rất thấp cấp mới có, giống như câu chuyện một người trẻ tuổi hèn mọn trả thù sau khi bị người khác đánh vậy. Nhưng mà sau khi trải qua suy nghĩ sâu xa thì Già Lạc Khắc Lược bỗng nhiên hiểu ra, đây chính là một trong những nguyên nhân vì sao người Ninh có thể trường tồn ở phương đông.

Rất nhiều người đều nghĩ là nhẫn nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, nhưng người Ninh sẽ không, người Ninh sẽ cho tất cả kẻ địch đều biết không thể trêu chọc người Ninh.

Già Lạc Khắc Lược thở ra một hơi thật dài, trải một tờ giấy viết thư mới ra, cầm bút lên viết một hàng chữ.

Hoàng đế bệ hạ Đại Ninh tôn kính, xin hỏi làm sao có thể đánh bại người Ninh?

Y cầm bút viết thư thỉnh giáo kẻ thù làm sao có thể đánh bại kẻ thù này, chuyện này thì không buồn cười.

Cùng lúc đó, thành Trường An.

Quân báo đưa đến, nhưng đó là chiến sự của một tháng trước. Tin tức mà hoàng đế nhận được là Thẩm Lãnh đã mang bốn ngàn tân binh đi Hậu Khuyết quốc, nghĩ cách cứu viện mấy vạn chiến binh bị nhốt ở Hậu khuyết. Hoàng đế nhìn tờ quân báo này thật lâu không nói gì, lông mày nhíu chặt.

Lão viện trưởng nhìn sắc mặt của hoàng đế liền biết chiến sự có vấn đề, cầm quân báo trên bàn lên xem, một lát sau cũng nhíu chặt hai hàng lông mày.

"Mặc kệ Thẩm Lãnh ở tây cương có một cái cớ hợp lý hay không, cũng may là hắn ở tây cương."

Lão viện trưởng đặt quân báo xuống: "Không ngờ chiến sự lại căng thẳng đến mức này, có lẽ là đã đánh giá thấp người An Tức rồi."

"Trẫm chưa bao giờ đánh giá thấp bất cứ một kẻ thù nào, cho dù là Lâm Việt đã bị tiêu diệt, Cầu Lập đã bị tiêu diệt, Bột Hải đã bị tiêu diệt."

Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng: "Nhưng này cũng là điều trẫm lo lắng. Các tướng quân của Đại Ninh bách chiến bách thắng, chưa từng bị đánh bại, đương nhiên sẽ cho rằng bất cứ kẻ thù nào cũng không phải là đối thủ của mình, ngay cả Đàm Cửu Châu cũng không thể tránh khỏi. Nếu ông ta cẩn thận suy nghĩ thì sẽ không để cho người An Tức vây khốn mười vạn chiến binh của trẫm, đây không phải chiến cuộc tệ hại gì cả."

Hoàng đế đứng dậy, hoạt động cái cổ đã cứng ngắc, phát ra âm thanh khực khực rất nhỏ. Mỗi ngày đều ngồi trước bàn quá lâu, cổ của hoàng đế cũng mỗi ngày đều nhắc nhở ông ta rằng ngươi không thể như vậy, nhưng hoàng đế lại không có cách nào khác.

"Trẫm hy vọng là Đàm Cửu Châu có thể lui xuống trong vinh quang."

Hoàng đế liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái: "Nhưng nếu như lần này Thẩm Lãnh không thể còn sống trở về từ Hậu Khuyết quốc..."

Lão viện trưởng cảm nhận được lửa giận của bệ hạ, ngọn lửa giận bị đè nén vẫn chưa bùng phát. Khi ngọn lửa giận này bùng phát, có trời mới biết sẽ có bao nhiêu người sẽ bị đốt thành tro bụi.

"Người có thể trở thành đại tướng quân nên có tầm nhìn và khả năng của đại tướng quân. Nếu không thì người khác cũng sẽ nói là trẫm nhìn người không rõ."

Hoàng đế nói xong câu đó lại đi trở về chỗ bàn sách, cầm bút lên định viết một phong thư cho Đàm Cửu Châu. Trong khoảnh khắc khi lửa giận trong đầu ông ta sắp bộc lộ ra qua ngòi bút, ngòi bút lại đứng yên trên giấy không hề động.

Cuối cùng, hoàng đế chỉ viết tám chữ trên tờ giấy.

Hãy đánh thật tốt, trẫm tin tưởng khanh.

"Đại Phóng Chu."

Hoàng đế gọi một tiếng, đưa phong thư đã viết xong cho Đại Phóng Chu: "Gửi gấp đi tây cương."

Đại Phóng Chu vội vàng đưa hai tay nhận thư rồi chạy đi, hoàng đế thở ra một hơi thật dài sau đó nhìn về phía lão viện trưởng: "Trẫm có một suy nghĩ rất hoang đường."

Lão viện trưởng thở dài một tiếng: "Lúc này bệ hạ đi tây cương, không thích hợp."

Đương nhiên hoàng đế biết không thích hợp.

Lúc này không phải là khi viễn chinh bắc cương. Khi đó ông ta có thể để cho thái tử lưu thủ Trường An, nhưng mà bây giờ những việc làm của thái tử đã khiến ông ta hoàn toàn thất vọng, cho nên nếu rời khỏi Trường An, ai sẽ lưu thủ? Nhưng mà đây vẫn chưa phải chuyện khó lựa chọn nhất.

"Nếu mọi chuyện bệ hạ đều tự mình làm, người phía dưới sẽ cảm thấy mình bất tài."

Lão viện trưởng cúi người nói: "Bệ hạ vừa mới hồi âm cho đại tướng quân Đàm Cửu Châu, thật ra đã rất tốt rồi, nhiều hơn một chữ cũng không cần."

Hãy đánh thật tốt, trẫm tin tưởng khanh.

Hoàng đế im lặng rất lâu, gật đầu: "Cho nên, trẫm càng nên để cho nhị hoàng tử Trường Diệp đi."

Nếu lúc này hoàng đế đột nhiên tuyên bố ngự giá thân chinh tây cương, không những các tướng sĩ tây cương sẽ sợ hãi, cả Đại Ninh cũng sẽ sợ hãi theo. Chuyện này khác với bắc chinh. Lúc bắc chinh, bệ hạ ngự giá thân chinh là chuyện đề cao sĩ khí rất tốt, không riêng gì quân nhân, các bách tính cũng cảm thấy bừng bừng sĩ khí. Nếu lúc này bệ hạ đi tây cương, các bách tính sẽ cảm thấy tây cương nguy hiểm, các quân nhân sẽ cảm thấy bệ hạ không tín nhiệm bọn họ nữa.

Nhưng một vị hoàng tử đi sẽ khác.

Đó là thái độ của bệ hạ.

Hoàng đế im lặng qua rồi nói: "Trẫm bảo Lại Thành viết cho Đàm Cửu Châu một phong thư nữa, nói với ông ta là trẫm không thể cùng ông ta đứng trên tiền tuyến kháng địch, trẫm sẽ cho con trai của mình đi cùng ông ta kháng địch. Trẫm không thể ở cạnh các tướng sĩ tây cương, con trai của trẫm sẽ ở cạnh bọn họ."

Lão viện trưởng thở dài một hơi, cúi người: "Như vậy là tốt nhất."

Bình Luận (0)
Comment