Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1014 - Chương 1014: Sống Lâu Trăm Tuổi

Chương 1014: Sống lâu trăm tuổi Chương 1014: Sống lâu trăm tuổi

Trên thế giới này thứ không đợi người chính là thời gian. Mặc kệ con người lưu luyến hay không lưu luyến, mặc kệ con người quan tâm hay là không quan tâm, có lúc thời gian và mèo không khác nhau lắm, ngươi quan tâm đến nó hay không quan tâm đến nó, dù sao nó cũng không để ý đến ngươi.

Hàn Hoán Chi cũng có một con mèo tên là Vĩ Ba, cho nên sau khi đi theo ông ta lâu rồi thì ngay cả bệ hạ cũng biết Hàn Hoán Chi có một cái đuôi.

Tứ Mao Trai.

Hoàng đế để bản tấu chương cuối cùng đã phê duyệt xong ở trên bàn, ngăn nắp chỉnh tề, trên bàn không có một chút lộn xộn nào. Ông ta chỉ chỉ, Đại Phóng Chu vội vàng đi qua bỏ tất cả tấu chương của hôm nay vào trong rương, sau đó dẫn theo hai tiểu thái giám khiêng rương đến Nội các.

Hoàng đế thở phào một cái, liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi: "Có phải khanh muốn đi thảo nguyên cùng Vân Tang Đóa ẩn cư rồi không?"

Sau lưng Hàn Hoán Chi lạnh toát.

Hoàng đế đứng dậy, đi đến một bên kéo cửa tủ ra, lấy từ bên trong lấy một cái hộp nhỏ: "Quà của Trân phi đặc biệt chọn, khanh mang về cho Vân Tang Đóa."

Hàn Hoán Chi vội vàng khom người cúi đầu.

"Cái chết của Khưu Niệm Chi, trẫm biết không phải là khanh bày mưu đặt kế, nhưng mặc dù không phải khanh bày mưu đặt kế thì khanh cũng sẽ giết hắn."

Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Thần... Vâng."

Hoàng đế nói: "Có phải nghĩ lần này ngay cả cam nguyện làm trái ý chỉ của trẫm cũng phải giết Khưu Niệm Chi, cho dù trẫm bãi quan khanh làm dân cũng không hề tiếc không? Khanh còn nghĩ cùng lắm thì cùng Vân Tang Đóa về thảo nguyên sống cuộc sống gia đình hạnh phúc không?"

Hàn Hoán Chi không dám trả lời.

"Nghĩ hay lắm."

Hoàng đế trợn mắt lườm ông ta: "Cuộc sống gia đình nhỏ này còn cách khanh rất xa. Khanh ngươi muốn nhàn nhã, trẫm không cho. Trẫm nhất định phải dùng khanh, bắt khanh mệt, bắt khanh vất vả, bắt khanh cả ngày đều lao tâm phí lực, cho khanh mọc đầy tóc bạc."

Ông ta chỉ một bản chiến báo trên bàn: "Trẫm muốn để khanh đi tây cương. Thẩm Lãnh mang theo bốn ngàn kỵ binh đi cứu đại quân mấy vạn bị nhốt ở Hậu Khuyết quốc. Nhị hoàng tử sẽ đại diện trẫm đi tây cương xem thử, khanh phụ trách hộ tống nhị hoàng tử đến bên đó an toàn."

Tuy rằng lời hoàng đế nói nghe cũng không nặng nề, còn có chút thoải mái, nhưng Hàn Hoán Chi nhìn ra được tâm sự của bệ hạ nặng nề cỡ nào, cũng nhìn ra được sự quan tâm của bệ hạ. Bởi vì lúc nói những lời này, bệ hạ cố sức khống chế nhưng ngữ khí vẫn có chút run rẩy rất nhẹ.

"Sau khi hộ tống nhị hoàng tử đến tây cương, nếu Thẩm Lãnh còn sống... vậy thì thôi, nếu Thẩm Lãnh có chuyện."

Hoàng đế nhìn về phía Hàn Hoán Chi, tay vịn vào lưng ghế, gân xanh trên mu bàn tay cũng căng lên.

"Trẫm bảo khanh đi là để khanh điều tra rõ ràng cho trẫm, không cần biết dùng biện pháp gì cũng phải tra rõ ràng, người làm hại Thẩm Lãnh là những ai. Trẫm cũng không quan tâm là người ở đâu, người Hậu Khuyết cũng được, người Kim Tước cũng được, người Thổ Phiên cũng được, người An Tức cũng được. Tra được tên của tất cả mọi người, mặc kệ trời nam biển bắc, sau này khanh cũng chỉ làm một chuyện, tất cả những kẻ thù tham dự trận chiến đó, trẫm muốn tất cả bọn họ đều phải chết."

Hàn Hoán Chi cúi người: "Thần tuân chỉ!"

Hoàng đế rời tay rời khỏi lưng ghế, bụng ngón tay bụng vẫn là màu trắng, có thể thấy được lúc nãy đã dùng sức cỡ nào.

"Tiểu tử ngốc đó, trẫm vẫn chưa bù đắp đủ, trẫm vẫn muốn cho hắn nhiều hơn nữa, chỉ cần là thứ trẫm có thể cho được thì trẫm đều sẽ cho hắn, cứ bù đắp cho đến khi trẫm không thể cho nữa mới thôi. Nếu hắn cứ như vậy đi, cho dù làm một bạo quân, trẫm cũng phải khiến những người Tây Vực tuyệt diệt."

Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Thần hiểu, nếu Thẩm Lãnh có chuyện, những người này một người cũng sẽ không buông tha."

Hoàng đế ừ một tiếng, xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Trước đây tây cương không có đại chiến, nhưng tại sao người Tây Vực đột nhiên lại to gan hơn? Bởi vì người An Tức đến. Thẩm Lãnh từng nhắc nhở trẫm, người An Tức giống người Hắc Vũ đều là lòng muông dạ thú, thậm chí bọn họ còn thiện chiến hơn, cũng khát máu hơn người Hắc Vũ, bọn họ chiến vì chiến, giết vì giết. Nếu bọn họ hiếu chiến hiếu sát, trẫm sẽ cho bọn họ cơ hội so tài với chiến binh Đại Ninh thiện chiến nhất, thiện sát nhất trên thế giới này."

Hoàng đế lại nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Nếu Thẩm Lãnh còn sống thì nói cho hắn biết, trẫm nói không phải Lâu Nhiên chắp vá đại quân trăm vạn tới sao? Không phải Lâu Nhiên cách xa nhất sao? Vậy thì đánh đến Lâu Nhiên, không phá Lâu Nhiên không dừng lại."

"Thần đã nhớ rồi."

"Khanh cũng phải chú ý, khanh cũng không còn nhỏ tuổi, không phải thời thiếu niên liều lĩnh như thế nào cũng không có vấn đề gì."

Hoàng đế thở mạnh một hơi: "Trẫm hy vọng đến khi trẫm già rồi đều triệu các khanh về, trẫm còn dẫn các khanh đi vớt cá trộm chim, tùy ý làm bậy."

Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Cả đời này thần đều là người của bệ hạ, bệ hạ muốn bảo thần làm cái gì thì thần làm cái đó, bệ hạ nói đợi đến lúc già lại đi tùy ý làm bậy, thần sẽ đợi ngày đó."

Ông ta vái lạy một cái rồi lui về sau: "Sáng sớm ngày mai thần sẽ rời Trường An."

Hoàng đế gật đầu: "Nói với Vân Tang Đóa là trẫm phái khanh đi cũng là bất đắc dĩ, bảo nàng ấy đừng oán giận trẫm. Trân phi muốn đi đông cương nhưng trẫm không đồng ý, bảo Vân Tang Đóa đưa đứa trẻ vào cung chơi với Trân phi nhiều một chút."

Hàn Hoán Chi lên tiếng đáp lại, rời khỏi Tứ Mao Trai sau đó thở ra một hơi thật dài. Ông ta còn chưa xem quân báo mới nhất, không biết Thẩm Lãnh đã đi Hậu Khuyết quốc, giờ khắc này đâu còn có tâm trạng để chậm trễ.

Ngay khi ông ta mới ra khỏi Tứ Mao Trai, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, xa xa có một đám người bước nhanh lại đây. Loáng thoáng có thể nhìn rõ người dẫn đầu chính là viện trưởng Võ Viện Thạch Nguyên Hùng, nhưng Hàn Hoán Chi không dừng lại chờ chào hỏi mà bước nhanh rời đi.

Không bao lâu sau viện trưởng Võ Viện Thạch Nguyên Hùng dẫn theo mấy trăm đệ tử Võ Viện đến bên ngoài Tứ Mao Trai, cả đám người đồng loạt quỳ xuống.

"Thần, Thạch Nguyên Hùng, thỉnh chỉ tây chinh!"

Mấy trăm đệ tử Võ Viện nằm bò sát đất: "Chúng thần thỉnh chỉ tây chinh!"

Hoàng đế đi từ trong Tứ Mao Trai ra, liếc mắt nhìn Thạch Nguyên Hùng một cái: "Khanh làm gì vậy?"

"Hôm nay thần gặp được lão viện trưởng, ông ấy đã nói với thần chuyện Thẩm Lãnh mang binh đi Hậu Khuyết quốc. Thần lắm miệng nên đã nói với bọn họ, bọn họ liền thỉnh cầu thần dẫn bọn họ đi tây cương. Bệ hạ, thần vẫn chưa già, thần vẫn có thể chiến đấu với kẻ thù ngoan cố một trận. Đệ tử Võ Viện cũng nguyện chiến đấu vì Đại Ninh."

"Có phải các khanh nghĩ Thẩm Lãnh chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ không?"

Hoàng đế lắc đầu: "Trẫm biết sau khi Thẩm Lãnh đến Võ Viện vài lần, rất nhiều người trong số các khanh đã xem hắn là mục tiêu của mình. Còn có người nói muốn kề vai chiến đấu cùng Thẩm Lãnh. Các khanh cho là lần này hắn chỉ đem bốn ngàn người đến Hậu Khuyết quốc chính là có đi mà không có về, cho nên các khanh muốn đi báo thù cho hắn đúng không?"

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Các khanh nghĩ quá nhiều rồi, Thẩm Lãnh tất sẽ không sao."

Ông ta xua tay.

Thạch Nguyên Hùng cúi người. Lúc ông ta tới đã biết bệ hạ tuyệt đối không thể đồng ý với thỉnh cầu của bọn họ. Ông ta thà bị người của Ngự sử đài sâm tấu cũng dẫn theo các đệ tử Võ Viện đến, không chỉ là bởi vì Thẩm Lãnh, còn bởi vì Thẩm Lãnh cũng là huynh đệ của con trai ông ta, Thạch Phá Đang. Ông ta già rồi cho nên cũng có tư tâm, ông ta biết làm thế nào để tranh thủ thêm sự tín nhiệm của bệ hạ cho con trai mình. Nếu Thẩm Lãnh thật bất ngờ chết trận ở tây cương, ông ta sẽ dùng cái mạng già này đi báo thù cho Thẩm Lãnh. Cho dù ông ta cũng chết trận ở tây cương nhưng sau này Thạch Phá Đang sẽ đi càng thuận lợi hơn, vững vàng hơn, quan trọng nhất là ông ta cam tâm tình nguyện.

Thẩm Lãnh để Thạch Phá Đang ở lại nam cương, nhìn có vẻ như hung hiểm, dù sao thì thuộc hạ Đỗ Uy Danh của Thẩm Lãnh cũng đã chết ở đó, nhưng chỉ cần trở lại thì Thạch Phá Đang tất nhiên sẽ được lên chức, đó là Thẩm Lãnh đang giúp Thạch Phá Đang. Nhân tình này, ông ta phải trả.

"Không cần nói nữa, khanh không thể đi được."

Hoàng đế liếc nhìn Thạch Nguyên Hùng một cái, ngăn cản Thạch Nguyên Hùng tiếp tục nói.

"Mặc kệ nói gì thì trẫm cũng sẽ không đồng ý cho khanh đi tây cương."

Thạch Nguyên Hùng dập đầu.

"Bọn họ có thể đi."

Hoàng đế chỉ vào những đệ tử Võ Viện kia, Thạch Nguyên Hùng ngẩng phắt đầu lên, trong ánh mắt đều là vẻ khó tin.

"Người thiếu niên có lòng hộ quốc, có chí dương uy, có gan quyết chiến, trẫm không thể dập tắt nhiệt huyết của hắn, muốn lên chiến trường tây cương xem thử thì xem thử. Những thứ mà các khanh không học được ở trong Võ Viện, đều có thể học được ở trên chiến trường. Ngày khác đại quân phản công Tây Vực, trẫm hy vọng nhìn thấy tên của mỗi người các khanh trên danh sách báo quân công."

Hoàng đế gọi một tiếng: "Đại Phóng Chu."

Đại Phóng Chu vội vàng chạy tới: "Có nô tì."

"Đi lấy rượu đến đây."

Hoàng đế nói: "Trẫm muốn uống cùng các tướng quân tương lai của Đại Ninh."

Tất cả đệ tử Võ Viện đều quỳ rạp ở đó.

Hoàng đế đi đến bên cạnh Thạch Nguyên Hùng, thò tay ra đỡ ông ta dậy: "Trẫm biết khanh không chấp nhận già, trẫm cũng không chấp nhận già, nhưng già chính là già, khanh phải cho người trẻ tuổi cơ hội. Trẫm không thể thật sự để khanh bỏ bộ xương già này ở lại bên tây cương được. Lúc nãy trẫm còn nói với Hàn Hoán Chi, chờ sau này trẫm còn muốn cùng đám lão già các khanh ngày ngày ra ngoài lêu lổng nữa."

Ông ta cầm tay Thạch Nguyên Hùng: "Lão huynh đệ của trẫm, trẫm không cho đi."

Mắt Thạch Nguyên Hùng hơi ướt, lại run rẩy quỳ xuống: "Thần... thần tạ bệ hạ."

"Các khanh cùng uống trẫm một chén rượu."

Hoàng đế lại kéo Thạch Nguyên Hùng lên, nhìn về phía những người trẻ tuổi kia: "Lúc xuất chinh, đánh ra cờ hiệu của Võ Viện Đại Ninh, trẫm chờ quân báo các khanh diễu võ dương oai ở tây cương gửi về."

Tây cương.

Mắt Thẩm Lãnh vẫn nhìn bản đồ, đó là vị trí của Thổ Phiên quốc.

"Người Thổ Phiên từ trước đã sợ chúng ta và cũng hận chúng ta, cho nên nếu người được phái đi không đủ phân lượng thì không thể nào khiến người Thổ Phiên làm theo suy nghĩ của chúng ta, phải có một người có thể áp chế được bọn họ đi mới được."

Thẩm Lãnh nói: "Cho nên người đi Thổ Phiên này nhất định phân lượng phải nặng, nặng đến mức khiến người Thổ Phiên cảm nhận được sự coi trọng của Đại Ninh."

Đàm Cửu Châu nhún vai: "Ngươi tưởng nói như vậy là ta sẽ đồng ý cho ngươi đi Thổ Phiên?"

Thẩm Lãnh cười cười nói: "Vậy được, ông đi."

Đàm Cửu Châu trợn mắt lườm hắn: "Phì."

Thẩm Lãnh nói: "Hiện tại tây cương có hai người phân lượng nặng nhất, một người là đại tướng quân ông, một người là ta. Ta không đi, đại tướng quân cũng không đi, tất nhiên là không được... Nhưng lần này cũng không phải là ta mang theo bốn ngàn kỵ binh đi, ta phải đòi người với ông, ta muốn yêu cầu rất cao."

Đàm Cửu Châu cười nói: "Nói nghe xem."

Thẩm Lãnh nói: "Bên thành Tây Giáp này chiến trường chính diện không thể thiếu ông được, ta cũng không quen Trọng Giáp, cho nên ông nhất định phải ở lại đây, cho ta sáu vạn người."

Hắn nhìn về phía Đàm Cửu Châu: "Những người còn lại của Canh Tự Vệ và Mậu Tự Vệ, và cả Tân Tự Vệ."

Đàm Cửu Châu ngẩn ra: "Ngươi..."

"Ta không muốn để bọn họ không ngóc đầu lên nổi trước mặt các huynh đệ chiến binh khác."

Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Nếu ở Thổ Phiên có thể quyết chiến với người An Tức, ta hy vọng vẫn là bọn họ đánh. Sau khi trở về mỗi người đều cảm thấy mình là tội nhân, mỗi người đều cảm thấy mình làm Đại Ninh mất mặt. Nếu không thể hung hăng đánh người An Tức một trận trên chiến trường, sau này bọn họ cũng không thể hãnh diện được."

Thẩm Lãnh cười cười: "Vẫn là điều kiện đó, vật tư tây cương hiện có, ta muốn mang cái gì thì mang cái đó."

Đàm Cửu Châu im lặng thật lâu sau đó gật đầu: "Được, ta đồng ý."

Ông ta nhìn Thẩm Lãnh nói từng câu từng chữ: "Nhưng ta cũng có điều kiện."

"Mời đại tướng quân nói."

"Ngươi không còn sống trở về, ta không có mặt mũi nào gặp bệ hạ, cho dù cuối cùng vẫn đánh thắng trận chiến này, ta cũng sẽ tự một một kết thúc cho mình, ngươi tự xem mà làm."

Thẩm Lãnh: "..."

Đàm Cửu Châu nói: "Không đùa bỡn, mỗi một chữ đều nghiêm túc."

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Ông cứ chuẩn bị để sống lâu trăm tuổi đi."

Hắn xoay người đi ra ngoài: "Đến lúc đó ta đến nhà ông bẻ gậy của ông chơi."

Đàm Cửu Châu: "..."

Bình Luận (0)
Comment