Phong cảnh bên Thổ Phiên quốc bên này hoàn toàn khác với đại mạc, cũng hơi khác với vùng Tây Bắc Đại Ninh một chút. Bên Tây Bắc Đại Ninh sản lượng lương thực không cao, đại bộ phận các khu vực đều là cao nguyên, nguồn nước không nhiều cho nên hạn chế nông nghiệp. Cũng may Đại Ninh rất giàu có, vật tư trợ cấp đến Tây Bắc hàng năm tuy rằng con số nghe có vẻ khổng lồ, nhưng đối với Đại Ninh mà nói cũng không quá áp lực.
Bên Thổ Phiên này sông chảy dày đặc, tuy rằng đường thủy phần lớn chật hẹp cho nên dòng nước siết, không thể đi thuyền, nhưng công việc tưới tiêu vô cùng tốt, cho nên sản lượng lương thực cũng khá phong phú.
Quan trọng nhất là Thổ Phiên có ngựa, còn có khoáng sản, điều này đã thúc đẩy Thổ Phiên trở thành bá chủ một phương Tây Vực.
Nhưng vấn đề nghiêm trọng nhất của Thổ Phiên nằm ở chỗ cho dù sản vật phong phú, có thể tự cấp tự túc, còn có thể thu về lượng lớn vàng bạc thông qua buôn bán đồ sắt và chiến mã ở Tây Vực, nhưng cuộc sống của các bách tính lại rất nghèo khó.
Thứ nhất là triều đình Thổ Phiên trưng thu thuế cực nặng, thứ hai là một phần tư đất đai của Thổ Phiên quốc nằm trong tay Thiền tông. Số đất đai này không tiến cống, không nộp lương thực nhưng lại hưởng thụ rất nhiều đặc quyền.
Một phần tư đất đai không có thu thuế, cho nên triều đình liền bù đắp bằng việc trưng thu thuế nặng từ nông dân.
Tầng lớp quý tộc thì sống cực kỳ xa hoa lãng phí, nếu gặp phải năm mùa màng không tốt một chút là các bách tính sẽ chết đói.
Nói ra thì giá trị tồn tại của các bách tính bên Thổ Phiên cũng chỉ đỡ hơn bên Lâu Nhiên một chút. Phần lớn bách tính đều là nông nô, mạng người không bằng một con bò, thấp hơn một con ngựa, miễn cưỡng đồng giá với một con la.
Từ tây cương nếu muốn tiến vào Thổ Phiên thì phải công phá bức tường thành mà Thổ Phiên quốc đã hao phí mấy năm cùng với rất nhiều nhân lực vật lực để xây dựng, bức tường thành tiếp giáp Đại Ninh kéo dài gần ngàn dặm.
Với chiến lực của Canh Tự Doanh và Mậu Tự Doanh, muốn công phá một tòa thành quan tất nhiên cũng không phải là chuyện khó như lên trời, nhưng về mặt tiêu hao thì không thể tính được. Thẩm Lãnh không có ý định để cho các binh sĩ trả giá thảm liệt ở chỗ này, cho nên trước tiên hắn phái người liên lạc với Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo của Thổ Phiên. Khoảng hơn một tháng trước, sau khi Thẩm Lãnh một đao chém đầu Thổ Phiên vương, đại tướng quân Đàm Cửu Châu đã biết Thổ Phiên sẽ trở thành cửa đột phá của trận chiến này, cho nên đã phái mật sứ vào Thổ Phiên liên lạc với Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo.
Trong Thổ Phiên quốc có đến hàng ngàn quý tộc lớn nhỏ, trong đó thực lực của vương tộc tất nhiên là mạnh nhất, nhưng mà vương đã chết rồi, thực lực của vương tộc cũng trở nên thua kém đi. Ngoại trừ vương tộc ra cũng không có ít người có tư cách tranh đoạt ngôi vị Thổ Phiên vương, như đám người Tả Hiền Vương Đa Địch Áo, Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo, tướng quân Thổ Phiên quốc Nhã Thập, tướng quân Đặng Khắc Đạc.
Ngoài vương tộc ra thì người có thực lực mạnh nhất là Tả Hiền Vương Đa Địch Áo. Hắn ta là đường đệ của Thổ Phiên vương, có lượng lớn phong địa và tư binh, phú khả địch quốc, hơn nữa bản thân hắn ta cũng xuất thân từ chi nhánh vương tộc, đã đạt được thoả thuận với vương tộc, hắn ta trở thành Thổ Phiên vương mới, ít nhất vương tộc cũng sẽ không xuống dốc.
Người An Tức ủng hộ Tả Hiền Vương Đa Địch Áo, cho nên hắn ta càng thêm ngông cuồng, đã liên tục giết mười mấy triều thần trong triều không phục hắn ta, hơn nữa cũng đã tiến vào đô thành Thổ Phiên quốc. Vẫn chưa đăng cơ xưng đế đã cảm thấy tên của đô thành Thổ Phiên quốc không hay, đổi tên đô thành là thành Thiên Đế, chí hướng lớn này, dù sao nghe cũng rất hay.
Ngoại trừ Tả Hiền Vương ra, người có thực lực cường đại thứ hai chính là tướng quân Nhã Thập. Hắn ta là đại tướng lãnh binh vùng đông nam Thổ Phiên quốc, binh lực dưới trướng không kém mười vạn. Đa Địch Áo vào đô thành chuẩn bị kế thừa vương vị, hắn ta là người đầu tiên đứng ra phản đối. Đa Địch Áo cũng không nể mặt mũi hắn ta, trực tiếp tuyên bố hắn ta là phản tặc.
Nhã Thập có ngàn dặm đất, còn có đại quân mười vạn, đương nhiên hắn ta cũng không sợ Đa Địch Áo, nửa tháng trước hắn ta đã phát hịch văn, nói sẽ suất quân đánh vào đô thành giúp vương thất, phò trợ ấu chủ. Nhưng nếu ấu chủ thật sự dễ phò trợ như vậy thì cũng sẽ không để cho Đa Địch Áo ngông cuồng như thế. Người gọi là ấu chủ đó căn bản không phải con trai của Thổ Phiên vương. Hai người con trai của Thổ Phiên vương vẫn chưa từ phong địa của mình về đô thành thì giữa đường đều đã bị chặn giết. Huynh đệ bọn họ tưởng là ai chạy nhanh thì người đó là Thổ Phiên vương, nhưng không ngờ ai chạy nhanh thì người đó chết trước, về phần là ai đã hạ thủ thì không một người nào thừa nhận. Ấu chủ này là cháu trai của Thổ Phiên vương, được tướng quân Nhã Thập phái người cứu ra từ trong phủ đệ ở phong địa.
Nói ra thì vị Hữu Hiền Vương có liên lạc với Đàm Cửu Châu hơi kém cỏi, binh không quá vạn người, tướng không quá mười mấy người, hơn nữa nơi y chưởng quản lại gần đất Ninh, bao nhiêu năm nay vẫn luôn rất cằn cỗi. Cũng không phải đất đai cằn cỗi, mà là bởi vì cách Đại Ninh quá gần cho nên không có người dám định cư, cho dù là hạ lệnh bắt ép không ít nông nô đến nhưng cũng không được bao lâu là sẽ chạy trốn.
Về sau Hữu Hiền Vương nghe theo mưu sĩ đề nghị, tất cả nông phu đến bên này trồng trọt đều có thể được xóa nô tịch. Năm thứ nhất có thể miễn phí hạt giống lương thực nhận từ Hữu Hiền Vương, sau khi thu hoạch lương thực chỉ cần trả lại đủ số lượng hạt giống là được. Năm thứ hai thì bắt đầu trưng thu khoảng chừng một phần ba sản lượng lương thực. Điều kiện này cũng đã cực kỳ hấp dẫn, cho nên bắt đầu từ mấy năm nay phong địa của Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo mới có một chút khí sắc.
Y và các quý tộc Thổ Phiên khác nhau ở chỗ y thân với người Ninh. Nếu không phải lần trước Thổ Phiên vương quá tự tin cho rằng dựa vào hơn quân đội mười vạn của Thổ Phiên có thể công phá tây cương Ninh, y dốc hết sức khuyên can thì cuộc sống của y cũng sẽ không khó khăn như vậy. Y không phải xuất thân từ dòng chính vương tộc, Hữu Hiền Vương này là kế thừa từ tổ tiên. Tổ tiên y đã từng là chi nhánh vương tộc, nhưng huyết thống đã sớm nhạt hòa rồi. Tây Vực loạn chiến, tổ tiên y suất quân đánh chiếm được hơn một phần tư cương vực phía tây cho Thổ Phiên quốc, công lao quá lớn, cho nên được phong Hữu Hiền Vương, thừa kế đời đời.
Đến thế hệ Mạc Địch Áo, phong địa ban đầu bị tước đoạt cho Tả Hiền Vương Đa Địch Áo, y bị ép đến tới gần chỗ biên cương. Bởi vì người này thiện chiến, Thổ Phiên vương không thích y nhưng cũng không thể không cần y, trông cậy vào y để có thể ngăn cản người Ninh.
Sau khi bị chèn ép, Mạc Địch Áo cũng nản lòng thoái chí, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày tháng cho xong, nhưng không ngờ sau khi Thổ Phiên vương chết, Tả Hiền Vương Đa Địch Áo lại phái người truyền lệnh cho y, bảo y vào đô thành. Y cũng không ngốc, đương nhiên biết là có đi mà không có về, cho dù y không có ý muốn xưng đế thì cũng sẽ bị Đa Địch Áo cho là đối thủ rồi nhanh chóng diệt trừ. Y quyết định bắt đầu trù hoạch xây dựng quân đội, nhưng phong địa chỉ lớn như vậy, nông nô chỉ có bấy nhiêu như vậy, chắp vá đến chắp vá đi cũng chỉ có hơn vạn binh lực.
Trước khi Thẩm Lãnh đến, đại tướng quân Đàm Cửu Châu nói Mạc Địch Áo nhất định sẽ phái người tới đón hắn, bởi vì lúc trước người nghĩ kế mở rộng thực lực cho Mạc Địch Áo không phải ai khác, chính là Đàm Cửu Châu bày mưu đặt kế nội ứng.
Tất nhiên không phải Đàm Cửu Châu xem Mạc Địch Áo là bằng hữu, mà là ông ta có ý trợ giúp Mạc Địch Áo đối kháng với vương đình Thổ Phiên. Trước khi Thẩm Lãnh lên đường, Đàm Cửu Châu mới nói cho hắn biết một chuyện, bên cạnh Đa Địch Áo cũng có nội ứng do ông ta phái đi, chính là nội ứng này nghĩ kế cho Đa Địch Áo bảo hắn ta hoả tốc triệu Mạc Địch Áo về đô thành sau đó gài bẫy diệt trừ. Thế cục Thổ Phiên loạn như vậy cũng có quan hệ rất lớn với người của Đàm Cửu Châu.
Có thể nói hiện tại Mạc Địch Áo đã hạ quyết tâm muốn tranh đoạt cùng Đa Địch Áo, chính là kết quả của việc đại tướng quân Đàm Cửu Châu ở sau lưng trợ giúp. Bởi vì Thẩm Lãnh đi Hậu Khuyết quốc mà hoàng đế bệ hạ Đại Ninh nổi giận đùng đùng, muốn viết thư chửi mắng Đàm Cửu Châu một trận, kết quả cuối cùng phong thư đó chỉ có tám chữ... Hãy đánh cho tốt, trẫm tin tưởng khanh.
Chính là bởi vì hoàng đế bệ hạ Đại Ninh có tài nhìn người. Nếu Đàm Cửu Châu không phải một đại tướng quân đủ tiêu chuẩn, không nhìn xa trông rộng, không thể bày mưu nghĩ kế như vậy, làm sao ông ta có thể yên tâm giao tây cương cho Đàm Cửu Châu?
Công việc ở tây cương, không chỉ đơn giản là khiến kẻ thù không đánh vào được.
Chỉ là nhiều năm như vậy Đàm Cửu Châu cũng không có đối thủ, hiện tại Già Lạc Khắc Lược đã đến.
Đây cũng là lý do tại sao lần này Thẩm Lãnh nói muốn suất quân vào Thổ Phiên mà Đàm Cửu Châu không đặc biệt phản đối. Trong Thổ Phiên quốc không chỉ có một nội ứng do ông ta cài đặt vào. Bên cạnh Tả Hiền Vương có người của ông ta, bên cạnh Hữu Hiền Vương cũng có người của ông ta, thậm chí bên cạnh các vương tộc ở đô thành đều có người của ông ta, duy nhất chỉ không cài nội ứng ở chỗ tướng quân Nhã Thập. Người đó thù hằn Đại Ninh, chỉ cần nói bên cạnh có người Ninh, cho dù là nghe thấy có người nhắc tới người Ninh cũng sẽ nổi giận đùng đùng. Hắn ta từng nói nguyện vọng lớn nhất của hắn ta chính là suất quân công phá Trường An, diệt chủng người Ninh.
Lúc trước hoàng đế bệ hạ Đại Ninh nghe nói đến hồng đồ đại nguyện này của Nhã Thập cũng không nhịn cười được, đã nói một câu nói rất nổi tiếng... Sự công bằng trời cao vốn thể hiện ở chỗ bất cứ người nào cũng có quyền tùy ý khoác lác.
Biên cương Thổ Phiên quốc.
Thẩm Lãnh dẫn theo đại quân hơn sáu vạn chờ ở ngoài tường thành, đã đợi nửa ngày mà người được phái đi vẫn chưa hồi âm, cho nên sự kiên nhẫn của Thẩm Lãnh cũng không còn nhiều. Vốn dĩ hắn đã không phải là một người có thể kiên nhẫn với người mà mình không thích. Nếu xếp hạng cho những người mà hắn không thích thì người An Tức thứ nhất, người Thổ Phiên có thể xếp thứ hai, người Hắc Vũ miễn cưỡng cũng chỉ thứ ba, thứ tư chính là người Bột Hải.
Ngay khi Thẩm Lãnh hạ lệnh cho đại quân so đấu thì cổng thành lại mở ra. Thẩm Lãnh còn đang nghĩ chắc hẳn là vị Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo kia còn đang dao động, không quá tin là giờ khắc này Đại Ninh còn có thể phân binh chi viện cho y, cho nên Thẩm Lãnh định để cho các tướng sĩ so đấu một chút, cho người Thổ Phiên canh giữ thành cảm nhận thế nào là sức mạnh.
Cổng thành mở ra, Thẩm Lãnh dẫn người vào Thổ Phiên. Tướng quân Canh Tự Doanh Dương Hận Thủy dẫn đội ngũ vào trước, Thẩm Lãnh ở giữa, tướng quân Mậu Tự Doanh La Khả Địch dẫn đội ngũ làm hậu đội.
Trần Nhiễm ngồi trên lưng ngựa dường như vẫn luôn suy nghĩ điều gì đó, Thẩm Lãnh nhìn gã một cái: "Nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ tên của người Thổ Phiên. Ta từng nghe một câu truyện cười, nói là ở một nơi nào đó, có đứa trẻ sinh ra thì phụ thân lập tức chạy ra ngoài, nghe được cái gì liền đặt tên cho đứa trẻ là cái đó, cho nên lúc đầu ta nghĩ bên Thổ Phiên chẳng phải chính là như thế ư? Về sau nghĩ lại thấy không đúng lắm. Ngươi xem đi, Mạc Địch Áo... Ngươi dùng phương ngôn của chúng ta nói ra xem, chính là không buồi... Nếu dựa theo cách nói của câu truyện cười kia, lúc cha hắn lao ra ngoài đã nhìn thấy cái gì."
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ: "Hắn cũng còn đỡ, ngươi nghĩ xem lúc cha của tả thân vương Đa Địch Áo lao ra ngoài đã nhìn thấy cái gì?"
Trần Nhiễm phì cười một tiếng: "Nhưng ngươi nghĩ vị tướng quân Thổ Phiên quốc Nhã Thập kia xem, chẳng lẽ không phải là lúc cha hắn lao ra ngoài thì đúng lúc nhìn thấy một con vịt đang ỉa sao?"
Thẩm Lãnh nghĩ: "Ngươi nói có thể là đúng."
Đúng lúc này quan viên do Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo phái đi nghênh đón đã đến, chạy nhanh qua, lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh trên mặt đều ngập vẻ sợ hãi. Quả thật là Mạc Địch Áo rất rối rắm, điều y lo lắng không chỉ là người Ninh có thể thật sự ủng hộ y trở thành Thổ Phiên vương mới hay không, y càng lo lắng một khi dẫn người Ninh vào chính là dẫn sói vào nhà, mời thần dễ tiễn thần khó. Nếu quân Ninh nhập cảnh rồi thuận tiện diệt Thổ Phiên luôn, y có thể làm sao được?
Nhưng người Ninh là hy vọng duy nhất của y, sau khi phân vân rất lâu, cuối cùng y vẫn lựa chọn tin tưởng Đàm Cửu Châu.
"Tướng... Tướng quân."
Quan viên Thổ Phiên đến nghênh đón líu lưỡi: "Thân vương điện hạ đã có thành ý thiết yến ở thành Lộc Hồ chờ tướng quân giá lâm."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Từ nơi này đến thành Lộc Hồ bao xa?"
"Phải đi ba ngày."
"Vậy thì vương gia nhà ngươi quả thật rất có thành ý."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm, Trần Nhiễm cười nói: "Nếu ba ngày, chúng ta đến thì đồ ăn đã thiu rồi..."
Thẩm Lãnh cúi người nhìn về phía quan viên kia: "Con người ta không phải nhiều chuyện, cũng không chú ý nhiều như vậy, kỳ vực thoải mái đối với ăn uống, chủ yếu là không thích ăn cơm canh đã thiu. Cho nên làm phiền ngươi trở về nói với thân vương của các ngươi, bảo hắn đến đây mời ta ăn cơm, ta muốn ăn đồ tươi ngon."
Thẩm Lãnh khoát tay: "Hạ lệnh cho Mậu Tự Doanh chiếm tường thành, cổng thành nhất định phải ở trong tay người của chúng ta. Hạ lệnh cho Canh Tự Doanh dựng doanh địa ở phía trước."
Thẩm Lãnh từ trên chiến mã nhảy xuống hoạt động người một chút: "Bảo thân vương của các ngươi đến nhanh một chút, ta đói rồi."