Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1016 - Chương 1016: Ký Một Đơn Hàng Lớn

Chương 1016: Ký một đơn hàng lớn Chương 1016: Ký một đơn hàng lớn

Trước cái nhìn trân trối của vị quan viên đón tiếp kia, quân Ninh chiếm cứ tường thành bằng một phương thức hoàn toàn ngông cuồng. Từng đội từng đội biên quân Đại Ninh tinh hãn đi lên tường thành sau đó xua đuổi biên quân Thổ Phiên quốc xuống dưới, hơn nữa còn tước vũ khí. Quá trình này cũng không kéo dài bao lâu, trên dưới tường thành, trong ngoài cổng thành, tất cả đều đổi thành người của chiến binh Mậu Tự Doanh Đại Ninh.

Trên tường thành thay chiến kỳ đỏ sẫm của Đại Ninh, Thẩm Lãnh cảm thấy nhìn thoải mái hơn nhiều.

Hắn hạ lệnh cho người của tiền quân Canh Tự Doanh cắm trại ngay trên bãi đất trống ở bên trong cổng thành, từng căn từng căn lều trại nhanh chóng được dựng lên. Quan viên Thổ Phiên vẻ mặt đờ đẫn kia đã sắp khóc rồi, cứ luôn đi theo bên cạnh Thẩm Lãnh nói tướng quân ngài như vậy là không được, ngài như vậy là không được, nhưng hiển nhiên là không có chút ý nghĩa nào. Quân Ninh dựng doanh địa bằng một tốc độ khiến y cảm thấy khó tin, hơn nữa còn bắt đầu bắc nồi nấu cơm.

"Ngươi mau đi tìm thân vương của các ngươi nói một tiếng."

Thẩm Lãnh cười nói: "Lương thảo của chúng ta mang đến không nhiều, ăn xong bữa này là bữa sau sẽ phải đói bụng, cho nên hắn không những phải mời một mình ta ăn cơm, còn phải mời đại quân mười vạn của ta mang đến ăn cơm. Ăn một bữa đương nhiên cũng không được, cũng không thể đói bụng giúp hắn làm quốc vương, cho nên..."

Thẩm Lãnh nhìn về phía quan viên Thổ Phiên kia: "Ngươi vẫn nên mau về đi. Lộ trình ba ngày, đi và về là sáu ngày, chờ ngươi 6 – 7 ngày thì chúng ta đều sắp chết đói rồi."

Quan viên kia vẻ mặt cầu xin, nói: "Tướng quân, các ngài như vậy, ta trở về cũng không cách nào ăn nói được."

Thẩm Lãnh nói: "Có phải ngươi cảm thấy ta nói chuyện không có sức uy hiếp một chút nào không?"

Thẩm Lãnh xoay người nhìn về phía quan viên kia, đi đến trước mặt y, nói rất nghiêm túc: "Nếu ngươi còn không đi, người của ta không có lương thảo, ta sẽ ăn người của các ngươi."

Hắn chỉ về phía sau lưng, tất cả biên quân Thổ Phiên quốc bị đuổi xuống tường thành đều bị bắt lại, tước bỏ binh khí và giáp trụ.

"Ngươi đã nghe nói người Ninh ăn thịt người chưa?"

Thẩm Lãnh hỏi.

Quan viên kia sắc mặt cực kỳ kém: "Tướng quân, nếu ngài như vậy thì thứ nhất là ta không có cách nào ăn nói với Hữu Hiền Vương, thứ hai là ta không có cách nào ăn nói với các tướng sĩ trên tường thành. Huống hồ... Ta chưa từng nghe nói người Ninh sẽ ăn thịt người."

"Có đấy."

Thẩm Lãnh nói: "Trong vòng năm ngày, lương thảo không đến, ta cho ngươi xem chúng ta ăn thịt người như thế nào."

Sau khi nói xong, Thẩm Lãnh xoay người: "Nếu ngươi không tin, ta có thể cho ngươi đi xem chúng ta mang đến bao nhiêu lương thảo trước, ta cam đoan, ăn xong bữa này rồi thì khẳng định là không còn nữa."

Hắn vừa đi về phía trước vừa nói: "Ngươi cũng không cần khó xử như vậy, mau đi xin chỉ thị là được. Nếu Hữu Hiền Vương không ở gần đây, ta cho ngươi ăn ta."

Quan viên Thổ Phiên thở dài một tiếng, xoay người vội vã đi.

Nửa canh giờ sau, một đội thân vệ hộ tống Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo đã tới. Lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh, rõ ràng Mạc Địch Áo đang áp chế lửa giận, hết sức khách khí nói: "Tướng quân, ngươi làm như vậy có phải là hơi quá đáng không? Ta mở cổng thành ra cho các ngươi vào, ngươi lại chiếm đoạt tường thành? Chẳng lẽ không phải người Ninh tới giúp ta, mà là tới diệt Thổ Phiên ta? Ta không cảm nhận được sự thân thiện của các ngươi, ngược lại còn nhìn thấy sự hung hăng của các ngươi. Nếu ngươi tới để khơi mào chiến tranh, như vậy thì chúng ta cũng không cần phải nói chuyện, gặp trên chiến trường đi."

"Xem ngươi."

Thẩm Lãnh ngồi xuống: "Có muốn cùng ăn một chút không?"

Trên cái bàn trước mặt hắn bày 3 – 4 đĩa thức ăn, rất bình thường, chẳng qua là mấy thứ thường thấy như cải thảo, cà tím gì đó, không có rượu, ngoại trừ mấy đĩa thức ăn ra còn có một đĩa bánh màn thầu lớn, nóng hổi vừa mới ra lò.

Thẩm Lãnh tháo tạp dề xuống đưa cho thân binh, sau khi ngồi xuống lại lấy một cái bánh màn thầu: "Rau là tìm được ở trong viện bên kia, mỳ là tìm được ở trong phòng bếp chỗ các ngươi đóng quân, cho nên thân vương điện hạ không cần khách khí, dù sao cũng đều là đồ của ngươi."

Thẩm Lãnh gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng, gật đầu vẻ hài lòng: "Tay nghề vẫn chưa kém đi."

Trần Nhiễm ăn nhồm nhoàm từng miếng lớn, không bao lâu sau thức ăn trong đĩa đã bị tiêu diệt hơn một nửa, gặm từng cái từng cái bánh màn thầu. Giống như dạ dày không đáy, một đĩa bánh màn thầu lớn mười mấy cái, không bao lâu là gã đã ăn hết năm cái rồi.

"Ngại quá."

Thẩm Lãnh nhìn Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo có chút áy náy nói: "Người Ninh sức ăn đều lớn, ngươi cũng thấy rồi đấy."

Hắn vừa ăn vừa nói: "Lúc nãy thân vương điện hạ nói ta quá đáng? Vậy thì thế này, ta nghĩ ra một cách không quá đáng, ăn xong bữa cơm này chúng ta có thể rút khỏi Thổ Phiên quốc, tường thành cũng trả lại cho ngươi, cam đoan đi rất sạch sẽ."

Sắc mặt Mạc Địch Áo khó coi đến cực điểm: "Tướng quân, ngươi không phải đến giúp ta, ngươi đến vơ vét tài sản."

"Ta còn chưa nói xong mà ngươi cũng đã biết rồi?"

Thẩm Lãnh để đũa xuống: "Rút lui thì không có vấn đề. Đàm đại tướng quân bảo chúng ta đến, chúng ta đã đến rồi, đây là quân lệnh, không thể làm trái. Nhưng Đàm đại tướng quân cũng nói quân lương cần thiết của chúng ta đều có thân vương cung ứng, trận chiến có thể không đánh, nhưng lộ phí lúc đến gì đó thì ngươi phải bỏ ra một chút. Ta đã tính giúp ngươi rồi, đại quân mười vạn lúc đến và trở về cần có lương thảo, quân lương trong khoảng thời gian này, đại khái cũng không bao nhiêu..."

Hắn vẫy tay, Trần Nhiễm đứng dậy cầm giấy bút đến. Thẩm Lãnh nhận lấy giấy bút thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm túc tính toán, tính một lúc lâu sau lại lúng túng bỏ bút xuống: "Nếu không thì chúng ta đưa giá đại khái đi?"

Mạc Địch Áo: "..."

"Mười vạn người đông như vậy, ngươi xem rồi cho."

Thẩm Lãnh vẻ mặt chân thành nhìn Mạc Địch Áo, giống như là một thương nhân thành thực nghiêm túc, kiểu người già trẻ đều không lừa gạt.

"Được!"

Mạc Địch Áo cắn răng: "Ta có thể bỏ ra lương thảo, nhưng có một điều kiện."

Thẩm Lãnh lau tay: "Không phải đàm phán."

Mạc Địch Áo ngẩn ra: "Ta còn chưa nói điều kiện gì."

"Ngươi không nên ra điều kiện."

Thẩm Lãnh đứng dậy đi đến trước mặt Mạc Địch Áo: "Ngươi cũng không nên nói ra câu "ta có một điều kiện" này. Nếu ngươi nhất quyết nói, không bằng chờ sau khi ta đánh chiếm phong địa rồi hãy nói, như vậy thì ta có vẻ chắc chắn hơn một chút, chấp nhận điều kiện của ngươi sẽ sảng khoái hơn một chút."

Mạc Địch Áo trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh, mắt gần như sắp lồi ra khỏi hốc mắt, nhưng y lườm thì có ích lợi gì, ngay cả da mặt của Thẩm Lãnh cũng không lườm xuyên qua được. Lúc trước Trang Ung từng nói mũi tên của Đại Ninh tạo ra vô cùng sắc bén nhưng chắc chắn không thể bắn xuyên qua da mặt của Thẩm Lãnh.

Thật lâu sau, Mạc Địch Áo thở ra một hơi thật dài: "Dù sao cũng phải thương lượng chứ."

Y vốn định nói ta có thể cung ứng lương thảo, nhưng việc điều động của quân Ninh nhất định phải nghe y chỉ huy, không thể tùy tiện khai chiến, quyết không thể xuất hiện trường hợp quân Ninh muốn đánh ai là đánh được. Y không muốn hủy diệt Thổ Phiên, y chỉ muốn trở thành Thổ Phiên vương, chỉnh đốn lại quốc gia lộn xộn này. Nếu quân Ninh tùy tiện khai chiến, cho dù cuối cùng y trở thành Thổ Phiên vương, thứ tiếp nhận được cũng là một quốc gia khắp nơi hoàng tàn, trời mới biết cần bao lâu để có thể phục hồi lại.

"Thương lượng? Đúng, thương lượng!"

Thẩm Lãnh cười nói: "Đương nhiên là thương lượng được, ngươi xem không phải là chúng ta đang thương lượng rất hữu hảo sao? Chúng ta thỉnh cầu thân vương điện hạ ban cho chúng ta lương thảo đồ ăn một cách khách khí lễ phép, thân vương điện hạ đồng ý một cách khẳng khái. Ta thích bầu không khí thế này, thích bầu không khí mà chuyện gì cũng có thể lấy ra thương lượng như thế này."

Mạc Địch Áo hận không thể cắn chết Thẩm Lãnh ngay lập tức.

"Nào, mời ngồi."

Thẩm Lãnh chỉ vào cái ghế trước mặt: "Chuyện gì cũng có thể ngồi xuống rồi nói."

Mạc Địch Áo thầm nghĩ con mẹ nó chứ, đây gọi là chuyện gì cũng có thể ngồi xuống rồi nói? Còn không phải là ngươi muốn nói chuyện gì cũng có thể nói, ta muốn nói chuyện gì cũng phải nuốt vào trong?

Cũng không có cách nào, cầu cạnh người khác thì làm sao có thể thoải mái được.

Thân binh của Thẩm Lãnh dọn bát đĩa trên bàn đi, Thẩm Lãnh còn cố ý căn dặn một tiếng: "Đừng làm vỡ, ta tìm được ở trong phòng bếp của phủ tướng quân biên quân bọn họ, nhìn cũng rất đẹp, cất vào rương, lúc rời đi ta còn phải mang theo nữa."

Mạc Địch Áo: "..."

Thẩm Lãnh vẫy tay: "Dâng trà."

Trần Nhiễm bưng một ấm trà nóng lên, đặt trên bàn sau đó đứng ở bên cạnh Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh thò tay ra cầm ấm trà lên rót cho Mạc Địch Áo một chén: "Trà cũng là của các ngươi, người của ta lục lọi một hồi lâu mới tìm được. Trà này của ngươi không ngon lắm, tuy là lá trà của Đại Ninh chúng ta, nhưng lại là trà cũ, hơn nữa chất lượng cùng không tốt. Nếu thân vương điện hạ thích uống trà của Đại Ninh chúng ta, đừng khách khí, cứ việc nói với ta."

Mạc Địch Áo miễn cưỡng cười cười: "Cảm ơn..."

Lời còn chưa nói hết, Thẩm Lãnh đã nghiêm túc nói: "Nhà ta có một vườn trà, vô cùng lớn, nếu ngươi muốn thì ta bán cho ngươi với giá hữu tình, nếu mua nhiều còn được ưu đãi lớn hơn. Hay là như vậy, vườn trà của nhà ta vẫn chưa bán ra ở Thổ Phiên các ngươi, ngươi có thể làm một đại lý, ta cho ngươi ưu đãi sáu mươi phần trăm, nếu lượng tiêu thụ hàng năm đạt tới mức nhất định, ta có thể mời ngươi tới vườn trà thăm quan, chi trả lộ phí qua lại. Ngươi có lợi nhuận, ngươi có thể thiết lập cửa hàng cấp dưới, nếu lượng tiêu thụ nhiều thì ngươi có thể tổ chức cho rất nhiều người đi thăm vườn trà của chúng ta. Đương nhiên phí đi lại của bọn họ là ngươi bỏ ra."

Mạc Địch Áo: "..."

Thẩm Lãnh bưng chén trà lên uống một ngụm, phun vụn trà ra: "Quả nhiên là uống không ngon."

Hắn đặt chén trà xuống: "Có thể hỏi một chút không, người Thổ Phiên các ngươi mua lá trà Đại Ninh từ đâu?"

Mạc Địch Áo nén lửa giận trả lời: "Vốn dĩ có thể mua ở chợ trong thành Tây Giáp, nhưng mấy năm trước sau khi hai nước giao chiến thì chợ rất ít khi mở ra cho người Thổ Phiên. Nếu chúng ta muốn mua lá trà, đồ sứ, hàng dệt của người Ninh, chỉ có thể mua từ tay thương nhân của quốc gia Tây Vực khác, nhưng giá cả cực kỳ đắt, ít nhất là tăng lên gấp ba lần. Sau này có một thương đội từ bên Cầu Lập đến, bọn họ có thể đưa lá trà của Cầu Lập đến đây thông qua hải vận, còn có đồ sứ và khác hàng hóa chất lượng không chênh lệch nữa, giá cả thấp hơn một chút."

Thẩm Lãnh ngây người ra: "Thương đội từ Cầu Lập đến?"

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Trần Nhiễm, Trần Nhiễm cũng có vẻ mặt tò mò: "Chẳng lẽ thật sự là đồ của vườn trà nhà chúng ta sao?"

Thẩm Lãnh thở dài: "Lần sau phải viết phong thư cho Lâm Lạc Vũ, lá trà này chất lượng quá kém."

Mạc Địch Áo nói: "Đây là biên cương, trà ở đây trên cơ bản đều là... buôn lậu bên từ thành Tây Giáp về, buôn lậu trà vụn chất lượng thấp nhất như thế này, giá tiền vốn có thể mua được trà ngon thượng đẳng."

Thẩm Lãnh hỏi: "Ai mà to gan buôn lậu cho các ngươi như vậy?"

Mạc Địch Áo ngẩng đầu nhìn lên trời: "Đàm Cửu Châu."

Thẩm Lãnh: "Khụ khụ..."

Mạc Địch Áo bỗng nhiên không nhịn được nữa: "Tiền tạo binh khí của người Ninh các ngươi, tiền tạo áo giáp trên người các ngươi, có bao nhiêu là Đàm Cửu Châu giả vờ có ý tốt bán đồ cho chúng ta để kiếm về! Giáp trụ, binh khí của các ngươi hiện giờ là làm sao có được!"

Thẩm Lãnh thở dài: "Quả thật ông ta hơi quá đáng."

Sau đó hắn ép người về phía trước, nói rất chân thành: "Sau này đừng buôn bán với ông ta nữa, chi bằng cùng chúng ta làm, bên chúng ta giá cả phải chăng hơn, chất lượng cũng tốt."

Mạc Địch Áo: "..."

Trần Nhiễm kéo Thẩm Lãnh một cái: "Nói chính sự."

Thẩm Lãnh nói: "Ồ, đây không phải chính sự sao?"

Trần Nhiễm: "Khụ khụ... Chính sự, chuyện quốc vương."

Thẩm Lãnh vỗ trán: "Sao ta lại quên mất. Thân vương điện hạ, ngươi nhất định phải làm Thổ Phiên vương, chỉ cần ngươi làm Thổ Phiên vương, ngươi sẽ có thể ký một đơn hàng lớn với ta."

Bình Luận (0)
Comment