Mạc Địch Áo nhìn Thẩm Lãnh, có cảm giác mình đang nhìn một kẻ điên. Đàm Cửu Châu phái người như vậy tới hỗ trợ y thì có thể làm được gì? Miệng toàn nói nhảm, không có một câu nào đứng đắn, một kẻ vô lại mặt dày điển hình. Y càng không hiểu người như vậy làm sao trở thành tướng quân lãnh binh của quân Ninh. Tướng lĩnh quân Ninh mà y quen có người nào không phải chính trực nghiêm minh, có người nào không uy nghiêm lãnh mục, nhưng người này...
Thẩm Lãnh còn đang mở to mắt chớp chớp, dường như đang đợi câu trả lời của y, nhưng y có thể nói gì đây?
Chẳng lẽ thật sự trả lời là "được đó được đó, chờ ta trở thành Thổ Phiên vương sẽ ký một đơn hàng lớn với ngươi, sau này ta bao việc buôn bán của vườn trà nhà các ngươi?
Thẩm Lãnh chớp mắt một lúc cũng không thấy Mạc Địch Áo đáp lại, cho nên cảm thấy hơi vô vị.
"Buôn bán thật khó."
Hắn nhìn về phía Trần Nhiễm: "Quả nhiên ta không thích hợp làm buôn bán."
Trần Nhiễm nói: "Ngươi chính là hơi thẳng thừng quá, nên là uyển chuyển một chút."
Thẩm Lãnh ồ một tiếng, ngồi thẳng người lên: "Nếu bây giờ thân vương điện hạ muốn nói chuyện về quốc vương Thổ Phiên tương lai, vậy thì nói chuyện. Ta muốn biết dưới trướng thân vương có bao nhiêu nhân mã?"
Mạc Địch Áo trầm tư một lát, lấy dũng khí trả lời: "Đại quân năm vạn."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Nói cách khác là gần một vạn người."
Mạc Địch Áo: "..."
Thẩm Lãnh nhấp một ngụm trà, cảm thấy Đàm Cửu Châu làm kinh doanh như vậy vẫn hơi quá đáng. Vụn trà dở tệ như thế này ở quốc nội Đại Ninh gần như là cho không, nhưng Đàm Cửu Châu lại bán cho người Thổ Phiên với mức giá có thể bán được trà ngon thượng đẳng, vụ làm ăn này đúng là lãi to, ngẫm lại cũng có thể hiểu được oán niệm của Mạc Địch Áo. Người Thổ Phiên cũng là không có cách nào, không sản xuất được lá trà và còn thù hằn người Ninh, nhưng quý tộc lại lấy việc có đồ của người Ninh làm tự hào. Ví dụ như một món hàng dệt thượng đẳng, một lon trà ngon thượng đẳng, đều là thứ bọn họ dùng để khoe khoang.
Vị Thổ Phiên vương đã bị Thẩm Lãnh một đao chém đầu đó từng kiêu ngạo vì mình có rất nhiều cẩm y Đại Ninh.
"Lúc trước Tả Hiền Vương Đa Địch Áo lấy danh nghĩa vương tộc triệu ta vào đô thành, là hắn muốn giết ta. Ta cự tuyệt cho nên Đa Địch Áo tuyên bố ta là phản tặc, hắn hạ lệnh cho đại quân các nơi tập kết về phong địa của ta."
Mạc Địch Áo nhìn về phía Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Ta hy vọng tướng quân có thể mang binh ngăn chặn thế công giúp ta."
Thẩm Lãnh tò mò hỏi một câu: "Đa Địch Áo và ngươi có quan hệ gì?"
"Theo gia phả mà nói, xem như là cùng thế hệ đồng tộc."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Huynh đệ tương tàn, thật thảm."
Mạc Địch Áo: "Tướng quân, có thể nghiêm túc thương lượng chiến sự một chút không?"
Thẩm Lãnh ồ một tiếng: "Ta vẫn muốn nói chuyện kinh doanh vườn trà, ta vừa mới suy nghĩ cẩn thận một chút, quả thật có ngươi thể kiếm được tiền."
Mạc Địch Áo thở dài: "Nếu tướng quân đại nhân mệt rồi, ta xin cáo từ trước."
Thẩm Lãnh cười cười: "Ngươi nghĩ hiện tại ta sẽ nói mấy chuyện này với ngươi? Khi nào thân vương điện hạ đưa lương thảo tiếp tế đến, cái gì cũng dễ bàn. Ta đến để giúp ngươi làm Thổ Phiên vương, cho nên tất nhiên sẽ suất quân chinh chiến giúp ngươi, nhưng trước lúc đó, ta phải nhìn thấy thành ý của thân vương điện hạ đã."
Mạc Địch Áo đứng dậy: "Thôi vậy."
Y xoay người đi trở về: "Ta nghĩ, ta có thể tự viết một phong thư cho Đàm đại tướng quân, ta không thấy nhìn thành ý của ông ta, cho nên chuyện ta đã trao đổi quyết định với ông ta lúc trước, sẽ không làm nữa."
Thẩm Lãnh nói: "Ừm, ngươi cứ tự nhiên."
Hắn chỉ vào Mạc Địch Áo: "Bắt lấy hắn, trước tiên nhốt lại, hạ lệnh cho Canh Tự Doanh sáng sớm ngày mai bắt đầu tiến công, trong vòng ba ngày chiếm phong địa của hắn. Ba ngày sau, ta muốn uống rượu mừng công ở trong thành Lộc Hồ."
Trần Nhiễm lập tức lên tiếng: "Vâng!"
Mạc Địch Áo đột nhiên dừng bước chân lại, xoay người nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Thẩm Lãnh nhìn y: "Trước đó ta đã nói rồi, trong vòng năm ngày không thấy lương thảo thì ta sẽ bắt đầu ăn thịt người. Nghĩ lại thấy đối với ngươi mà nói đưa lương thảo đến trong năm ngày quả thật hơi quá đáng. Nhân từ độ lượng một chút, trong vòng ba ngày mà không thấy lương thảo thì sẽ diệt phong địa của ngươi trước, sau đó diệt Thổ Phiên. Ngươi có thể đi cầu Đa Địch Áo hoặc là người An Tức, hay hoặc là có thể viết thư cho người luôn thù hằn Đại Ninh ta là Nhã Thập, xem bọn hộ có ai chịu đến cứu ngươi."
Mạc Địch Áo giậm chân: "Trong vòng ba ngày, ta sẽ đưa lương thảo đến."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Xem đi, chuyện gì mà không thể ngồi xuống bàn bạc đàng hoàng chứ? Lúc nãy ta cũng đã nói rồi, ta thích bàn chuyện trong bầu không khí hữu hảo thân thiết thế này, tâm trạng cũng sẽ trở nên vui vẻ một chút."
Mạc Địch Áo bước nhanh chân rời đi, y cảm thấy không ngờ mình nghiêm túc nói nhiều lời như vậy với một kẻ vô lại cũng là khuất nhục.
Thẩm Lãnh quay lại liếc nhìn về phía tường thành, quân Ninh đã hoàn toàn chiếm lĩnh đoạn tường thành này, đây được xem như đã thật sự mở ra một cửa lớn đánh vào Thổ Phiên, nhưng thời cơ chưa đủ tốt. Giờ khắc này tây cương không phân chia ra được quá nhiều nhân mã để diệt Thổ Phiên, người An Tức còn đang như hổ rình mồi, Lâu Nhiên quốc kia tuy là đám ô hợp nhưng thật sự quá nhiều, vẫn còn hơn chín mươi vạn nô lệ, nhiều đến mức khiến người ta đau đầu. Quốc gia như Thổ Phiên không phải Lâm Việt, không phải Bột Hải, Cầu Lập cũng còn kém xa Thổ Phiên. Nếu muốn hoàn toàn chinh phục mảnh đất này, không có đại quân mấy chục vạn và thời gian mấy tháng thì khó có thể làm được.
"Vườn trà của ta đã kinh doanh đến nơi xa như vậy rồi sao?"
Thẩm Lãnh vừa đi về phía một căn nhà ở phía xa vừa lẩm bẩm, thầm nghĩ Lâm Lạc Vũ quả nhiên lợi hại. Hắn là một chưởng quầy phủi tay chân chính, hắn đã không biết việc buôn bán của mình lớn cỡ nào, cũng không biết bây giờ mình có bao nhiêu tiền. Lúc ở thành Trường An, Cao Tiểu Dạng từng tìm hắn báo cáo một lần, nói là bên Cầu Lập gần như đều bị Lâm Lạc Vũ thâu tóm vườn trà trong cả nước, cho nên nếu như là lá trà từ Cầu Lập đưa đến, tất nhiên là việc làm ăn của phiếu hào Thiên Cơ hắn.
Đang nghĩ ngợi những chuyện này, xa xa có một đội kỵ binh phóng ngựa đến. Còn cách xa, kỵ sĩ trên lưng ngựa đã nhảy xuống: "Đại tướng quân, Dương tướng quân của tiền quân bảo ta đến bẩm báo, có người đến trong quân cầu kiến, nói là môn hạ của tướng quân."
Thẩm Lãnh thầm nghĩ môn hạ của ta? Môn hạ của ta có ai ở Thổ Phiên?
Không bao lâu sau, một đám người từ đằng xa đi đến, bởi vì không thể xác định thân phận của bọn họ cho nên Dương Hận Thủy đã phái một đoàn chiến binh đưa tới. Thẩm Lãnh nhìn những người đó nhưng cũng không nhận ra. Đây là một đám hán tử thoạt nhìn khá là dũng mãnh, bọn họ mặc phục sức của bên Cầu Lập, cho nên Thẩm Lãnh đoán được đây là người của phiếu hào Thiên Cơ, khổ nỗi hắn thật sự chưa từng gặp một người cả.
Đám người kia nhìn thấy Thẩm Lãnh sau đó đồng thời khom người cúi đầu: "Đông chủ!"
Thẩm Lãnh gật đầu, vừa muốn hỏi người dẫn đội của các ngươi là ai, đám hán tử kia tách sang hai bên, ở phía sau bọn họ, Lâm Lạc Vũ mặc một bộ trường sam nam trang màu vàng nhạt, trong tay cầm cái quạt cười tươi rói đi đến. Thẩm Lãnh nhìn thấy liền ngây người ra, ơ tay lên dụi mắttheo bản năng gi, sau đó mới xác định đó chính là Lâm Lạc Vũ, chỉ là hắn vẫn không thể tin được.
Ở phía sau Lâm Lạc Vũ, Nhan Tiếu Tiếu cũng mặc một bộ nam trang cười ha ha nhìn hắn, dường như cảm thấy vẻ mặt của Thẩm Lãnh lúc này rất buồn cười vậy.
"Ngươi..."
Thẩm Lãnh mấp máy môi, cái quạt trong tay Lâm Lạc Vũ gõ vào đầu Thẩm Lãnh một cái: "Gọi tỷ! Quy tắc đâu."
Thẩm Lãnh thở dài: "Tỷ..."
Dường như Lâm Lạc Vũ rất vui vẻ, chắc hẳn nàng không ngờ lại thật sự gặp được Thẩm Lãnh. Nàng vốn không ở Thổ Phiên mà ở Đại Chi quốc. Việc buôn bán bên Đại Chi quốc triển khai rất thuận lợi, thương đội của nàng hoàn toàn thay thế người Cầu Lập vốn đang buôn bán với và bên Đại Chi quốc này, đã chặn đứt nguồn cao quỷ ẩn từ Cầu Lập buôn bán đến Tây Vực, tuy nhiên lại buôn bán đồ sứ và lá trà rất phát đạt. Thậm chí nàng còn gặp mặt hoàng tộc của Đại Chi quốc. Nếu không phải là Đại Chi quốc xuất binh, có thể bây giờ nàng còn là thượng khách của hoàng tộc Đại Chi quốc nữa.
Nàng đã mở 5 – 6 phân hiệu ở Đại Chi quốc, nhưng quy mô như thế này cũng không đáng để nàng phải đích thân đến. Thủ hạ báo cáo nói bên hoàng tộc Đại Chi hỏi có thể mua binh khí giáp giới hay không, việc này khiến nàng có cảnh giác. Đại Chi quốc rất giàu có, là vì trong Đại Chi quốc có mỏ vàng, có mỏ bạc, còn có mỏ bảo thạch, duy nhất chỉ là ít quặng sắt, khó có thể tạo ra lượng lớn binh khí giáp giới, nếu không khai chiến thì cũng không cần phải mua ở bên ngoài. Nàng lo lắng người Tây Vực sẽ có hành động bất lợi gì đó với Đại Ninh cho nên đích thân đến đây.
Kết quả là người mới đến không bao lâu thì quốc vương Đại Chi quốc đã mang theo quân đội tám chín ngàn người đích thân xuất chinh.
Vì thế nàng lại dẫn người từ Đại Chi vào Thổ Phiên, có ý đồ tìm hiểu thêm nhiều tin tức hơn nữa gửi cho biên quân tây cương Đại Ninh. Thẩm Lãnh từng nói, mục đích buôn bán của hắn là để cho các binh sĩ thủ hạ đều được sống tốt, Lâm Lạc Vũ vĩnh viễn cũng sẽ không quên câu nói này. Việc kinh doanh quả thật làm rất lớn, hàng năm nàng đều sẽ đích thân tính toán phát tiền cho chiến binh ở hải ngoại. Lần này nàng đích thân đến là vì nàng biết chi nhiều tiền hơn nữa cũng không có tác dụng bằng tình báo.
Lâm Lạc Vũ cười tươi nhìn Thẩm Lãnh: "Sao ngươi lại xấu như vậy rồi."
Thẩm Lãnh vừa mới từ bên Hậu Khuyết quốc trở về không bao lâu, tuy rằng da mặt đã đỡ bong tróc hơn nhiều nhưng nhìn vẫn rất đen.
Thẩm Lãnh thở dài: "Sao nhìn tỷ lại đẹp như vậy."
"Đẹp cỡ nào?"
"Chắc là thứ hai trong thiên hạ."
Lâm Lạc Vũ cười càng vui vẻ hơn, bởi vì lời bình thứ hai trong thiên hạ đã là rất cao, rất cao rồi. Người đứng đầu thiên hạ trong lòng tiểu tử ngốc này có thể là Thẩm Trà Nhan, nàng có thể xếp thứ hai thiên hạ là cũng rất vui rồi.
Vốn đã đẹp, nàng cười lên càng đẹp hơn.
"Ngày mai ta sắp xếp người đưa tỷ về tây cương. Cũng đã lâu tỷ không về Trường An rồi, về Trường An ở một thời gian đi."
Thẩm Lãnh sóng vai đi cùng nàng, vừa đi vừa nói: "Chiến loạn bên tây cương này sẽ còn kéo dài một thời gian, tỷ không thể ở lại lâu."
Lâm Lạc Vũ cười hỏi: "Đây là quan tâm đến ta?"
"Tỷ là thần tài của ta, đương nhiên ta phải quan tâm đến tỷ."
Lâm Lạc Vũ trợn mắt lườm hắn: "Ta cảm thấy ta cần phải ở lại đây."
"Nói đi."
"Nếu ta nói cho ngươi biết, hiện tại ta là thượng khách đáng chú ý nhất của Tả Hiền Vương Thổ Phiên quốc Đa Địch Áo, ngươi nghĩ ta không cần ở lại đây?"
"Cho dù tỷ là mẹ của Đa Địch Áo, tỷ cũng phải trở về."
Lâm Lạc Vũ: "..."
Thẩm Lãnh dừng bước chân lại, nhìn về phía Lâm Lạc Vũ nói rất nghiêm túc: "Tỷ cũng biết đấy, ta không hy vọng tỷ gặp nguy hiểm."
Ánh mắt của Lâm Lạc Vũ sáng lên: "Tỷ của ngươi không có yếu ớt như vậy. Cho dù không gặp ngươi ở Thổ Phiên, ta cũng sẽ đến tây cương tìm ngươi, bởi vì có chuyện rất quan trọng. Ngươi biết Đại Chi quốc không?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Nơi chật hẹp nhỏ bé."
"Đúng vậy, nơi chật hẹp nhỏ bé."
Lâm Lạc Vũ mắt nheo lại: "Nhưng có mỏ vàng."
Thẩm Lãnh cũng học dáng vẻ của nàng nheo mắt lại: "Vậy thì sao?"
"Ta tham tiền."
Lâm Lạc Vũ nói: "Cực kỳ tham tiền."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta tham mạng, cực kỳ tham mạng."
Lâm Lạc Vũ nói: "Tướng quân Thổ Phiên quốc Nhã Thập sắp nhân cơ hội Đại Chi quốc không có bao nhiêu binh lực đi cướp mỏ vàng rồi. Nếu hắn xuất binh từ hướng đông nam chiếm cứ Đại Chi quốc, ngươi muốn ủng hộ Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo trở thành Thổ Phiên vương mới, sợ là hơi khó."
Nàng hơi hất cằm lên: "Không ai quen thuộc bên đó hơn ta."
Thẩm Lãnh im lặng, một hồi lâu sau lại nói: "Không được rời khỏi tầm mắt của ta."
Lâm Lạc Vũ gật đầu: "Ngươi nói là được."
Thẩm Lãnh giơ tay lên gõ một cái vào đầu nàng, Lâm Lạc Vũ trừng mắt nhìn hắn, hắn nhún vai vẻ chẳng quan tâm: "Đệ đệ đánh tỷ tỷ, chuyện hết sức bình thường."
Lâm Lạc Vũ ồ một tiếng: "Nếu người nào đó không cầu cạnh ta, ta sẽ không nói cho hắn biết có con đường có thể từ đông nam Thổ Phiên vào Đại Chi."
Thẩm Lãnh cười, rất xấu xa.
Lâm Lạc Vũ: "Đưa đầu qua đây."
Thẩm Lãnh cúi đầu, cái quạt của Lâm Lạc Vũ hung hãn hạ xuống đầu Thẩm Lãnh, nhưng lại gõ nhẹ nhàng.
Nàng xoay người chắp tay sau mông đi trở về: "Chuẩn bị cho ta một chỗ ở."