Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1018 - Chương 1018: Ta Có Lợi Hại Không?

Chương 1018: Ta có lợi hại không? Chương 1018: Ta có lợi hại không?

Biên thành Thổ Phiên quốc không lớn, nhưng nếu muốn tìm một chỗ ở yên tĩnh cho Lâm Lạc Vũ cũng không khó. Một độc viện trong thành được thân binh doanh của Thẩm Lãnh bảo vệ, môi trường không tệ. Cũng không biết ai là tướng lĩnh lãnh binh trong thành, dù sao thì mọi người đều đã bị Thẩm Lãnh bắt rồi.

quyển sách, nằm trên ghế hóng gió gió đọc sách. Sau khi lật vài trang thì nghe thấy tiếng bước chân, nàng không ngẩng đầu lên cũng biết là tiểu tử ngốc kia đến.

Nghĩ hiện tại quả thật hắn hơi xấu, vì thế nàng không nhịn được, hơi giương khóe miệng lên.

Thẩm Lãnh xách một túi rau vào, Lâm Lạc Vũ cũng không nói, thò tay ra chỉ vị trí phòng bếp. Thẩm Lãnh ồ một tiếng, mang rau vào phòng bếp, cực kỳ tự giác.

Lâm Lạc Vũ ngồi thêm một lát, đứng dậy để sách trên ghế nằm, chậm rãi đi đến phòng bếp tựa vào cửa nhìn Thẩm Lãnh nhặt rau. Nếu nữ tử bình thường, tư thế tựa vào cửa hơi màu mè một chút là hiển hiện vài phần phong trần. Nếu nữ tử tướng mạo xinh đẹp có tư thế dựa người như vậy thì vẻ phong trần càng rõ hơn, nhưng nàng tựa người ở đó lại không có một chút phong trần nào.

"Nơi này cũng có thể mua được rau?"

"Lấy trong vườn rau của người Thổ Phiên."

Thẩm Lãnh trả lời một cách thản nhiên.

Lâm Lạc Vũ cười lắc đầu: "Muốn làm gì?"

Thẩm Lãnh nói: "Nghĩ tỷ ở bên Cầu Lập sợ là đã quá lâu không có ăn món ăn quê nhà thực sự, tuỳ tiện làm mấy món."

Lâm Lạc Vũ ừ một tiếng: "Có rượu không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không uống rượu."

Lâm Lạc Vũ: "Ồ... Vậy thì thức ăn tất nhiên sẽ giảm bớt ba phần mùi vị."

Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn nàng một cái: "Có ăn không? Ăn thì cố nhịn."

Lâm Lạc Vũ nhún vai: "Bớt ăn của ngươi hai miếng, miễn cưỡng cho ngươi thể diện."

Sau nửa canh giờ, Thẩm Lãnh trơ mắt nhìn Lâm Lạc Vũ ăn hết hai bát cơm với thức ăn mà hắn nấu, nhìn lại trong đĩa dường như cũng không có ý định chừa lại gì cho mình, vì thế lắc đầu thở dài, lại đứng dậy đi vào trong phòng nhào bột mì nấu cho mình một bát mì to. Hắn mới bưng ra, Lâm Lạc Vũ thò tay ra nhận lấy cái bát, một bàn tay bưng bát một bàn tay vỗ nhẹ lên bụng của mình, rõ ràng đã no căng rồi nhưng vẫn rất khách khí nói một tiếng cảm ơn, sau đó ngồi xuống ăn bát mì kia.

Thẩm Lãnh thở dài: "Ai nói bớt ăn hai miếng?"

Lâm Lạc Vũ ăn thêm hai miếng mì, thật sự ăn không nổi nữa, đẩy bát sang cho Thẩm Lãnh: "Vậy thì bớt ăn hai miếng."

Thẩm Lãnh trợn mắt lườm nàng, sì sụp ăn bát mì kia.

Lâm Lạc Vũ hỏi: "Ngươi đa xem sổ sách ta phái người đưa về chưa?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không cần xem."

Lâm Lạc Vũ khẽ nhíu mày: "Đó đều là việc buôn bán của ngươi."

Thẩm Lãnh cười nói: "Cho nên không cần xem, nếu là người khác kinh doanh còn tỷ trông coi, có thể ta sẽ nhìn thêm một chút."

Lâm Lạc Vũ muốn lườm hắn nhưng đâu lườm nổi. Tiểu tử ngốc này trước giờ đều tin tưởng không hề nghi ngờ những người mà hắn quan tâm. Chẳng qua Lâm Lạc Vũ cũng trách hắn rộng lượng, hiện giờ sản nghiệp đã làm đến mức như vậy rồi, bản thân hắn cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu. Bởi vì hắn không biết cho nên nàng cũng rất lạc lõng, nàng cố gắng như vậy nhưng hắn lại không biết.

"Sau khi trở về xem nhiều một chút vẫn tốt hơn, ngươi hứa với ta sẽ học cách xem sổ sách."

"Hứa, hứa."

Thẩm Lãnh lau miệng, đứng dậy đi cầm bát đũa đi rửa, đâu giống như một đại tướng quân, nhưng có khi nào hắn giống như một đại tướng quân ở trước mặt người nhà của mình. Theo hắn thấy Lâm Lạc Vũ chính là người giống như thân tỷ tỷ của mình vậy. Có người từng nói nếu có một tỷ tỷ thì tương đương với có hai mẫu thân, trước đây Thẩm Lãnh chưa từng thể hội, sau này cảm nhận được một người mẫu thân khác là Thẩm tiên sinh.

"Ngươi không muốn quan tâm chuyện kinh doanh thì thôi, dù sao cũng phải biết bản thân mình có bao nhiêu tiền."

Thẩm Lãnh rửa bát đũa rồi đi ra, Lâm Lạc Vũ đã pha cho hắn một ấm trà. Thẩm Lãnh mở nắp ấm trà ra ngửi, lập tức cười: "Ta đã nói trà của vườn trà chúng ta tốt hơn ở đây nhiều mà."

Lâm Lạc Vũ chỉ vào một cái rương bên cạnh: "Đến mỗi một nơi là mua chút quà cho Trà Nhi, mấy năm nay cũng tích góp được không ít. Những này là lần này ra ngoài mua ở ven đường, vốn định sau khi trở về cũng đủ chất một xe, cho đội thuyền đưa đến Trường An. Nếu đã gặp được ngươi, ngươi hãy phái người đem những này về cho Trà Nhi trước đi."

"Ừm, nhưng Trà Nhi không ở Trường An nữa, đi đông cương rồi."

Lâm Lạc Vũ khẽ nhíu mày: "Vậy chẳng phải đáng lẽ ngươi cũng đang ở đông cương huấn luyện thủy sư mới đúng?"

Thẩm Lãnh nhún vai: "Nhưng ta ở đây."

Lâm Lạc Vũ liền đoán được đại khái Thẩm Lãnh tới không chính thức, nhưng ở đây chính là ở đây, còn có thể như thế nào được nữa. Nếu nàng biết là Thẩm Lãnh đuổi theo Tiểu Trương chân nhân ra ngoài, sợ là khó tránh khỏi sẽ nhéo tai Thẩm Lãnh hỏi một câu có phải hắn có ý gì với tiểu đạo cô hay không. Nàng cũng không phải người có thể nhẫn nhịn không nói lời nào, cũng không phải người sẽ suy nghĩ đắn đo mãi rồi mới nói, nếu nàng biết thì chắc sẽ trừng mắt hỏi Thẩm Lãnh, ngươi là thích người mặc đạo bào?

Nàng không phiền, nhưng chắc chắn Thẩm Lãnh phiền muốn chết.

"Nói chính sự."

Nàng rót cho Thẩm Lãnh một chén trà: "Trong Thổ Phiên quốc, thật ra Tả Hiền Vương Đa Địch Áo không đáng sợ. Người này bảo thủ và còn rất đa nghi, lá gan không nhỏ, bảy phần là bù nhìn được dựng lên, nhưng hắn có vương tộc ủng hộ, còn chiếm cứ đô thành, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có. Ngươi muốn nâng Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo lên tranh chấp với hắn là không dễ dàng, huống hồ Đa Địch Áo cũng không phải là người có hy vọng nắm giữ đại quyền Thổ Phiên nhất. Một Nhã Thập ngang bằng hai mươi Đa Địch Áo, ngang bằng năm Mạc Địch Áo."

Thẩm Lãnh từng nghe nói rất nhiều chuyện về vị tướng quân Nhã Thập này của Thổ Phiên quốc, ví dụ như y từng nói lời cuồng ngạo kiểu như việc muốn làm nhất chiính là đem diệt chủng người Ninh. Người này hận người Ninh nhất, bên cạnh y tuyệt đối không được có người Trung Nguyên xuất hiện, đừng nói người Ninh, chỉ cần là người có dáng vẻ tương tự người Ninh cũng không được. Cho nên đây cũng là lý do tại sao đại tướng quân Đàm Cửu Châu không dễ cài nội ứng ở chỗ Nhã Thập.

Chỉ là không một ai biết tại sao Nhã Thập hận người Ninh như vậy. Lần trước trong trận chiến của Thổ Phiên và Ninh, y cũng không tham dự.

"Nhã Thập luyện binh có vài phần giống ngươi, rất nghiêm."

Lâm Lạc Vũ nói: "Người dưới trướng y cũng đang buôn bán với chúng ta, từng mua không ít lá trà, tơ lụa, đồ sứ, đồ ngọc, nhưng bởi vì biết y hận người Ninh cho nên ta đều để người Cầu Lập ra mặt giao dịch với bọn họ."

Thẩm Lãnh nói: "Chắc sẽ không buôn bán với y chứ."

Lâm Lạc Vũ mỉm cười nói: "Bán đắt gấp đôi so với bán cho người khác."

Thẩm Lãnh nghĩ: "Cũng không phải là không được."

Lâm Lạc Vũ tiếp tục nói: "Việc kinh doanh của phiếu hào về đại khái chia làm ba loại, phiếu hào là chủ nghiệp, nhưng không phải việc kinh doanh nhiều lợi nhuận nhất, nhiều lợi nhuận nhất là hải vận, ngoại trừ hải vận ra chính là gieo trồng. Quy mô nông trường bên Cầu Lập lớn hơn vườn trà không ít, có đại tướng quân Trang Ung chiếu cố nên việc kinh doanh cũng thuận lợi. Kinh doanh hải vận nhiều nhất chính là đi bên Tây Vực này, ta biết thói quen của ngươi..."

Nàng đứng dậy về trong phòng, lấy một hộp gỗ rất tinh xảo đi ra: "Đến mỗi một nơi là ngươi đều sẽ vẽ bản đồ, cho nên ta yêu cầu người làm kinh doanh hải vận của chúng ta khi đến mỗi một nơi đều cố gắng vẽ bản đồ. Đây là những nơi từng đi qua, tuy rằng không phải là nhiều, nhưng Đại Chi quốc và Thổ Phiên quốc cũng được xem như đầy đủ."

Thẩm Lãnh muốn khấu đầu trước Lâm Lạc Vũ một cái.

Lâm Lạc Vũ thì trưng ra vẻ mặt sao ngươi còn không khấu đầu.

Nàng ngồi xuống, chỉnh lại tóc trước trán bị gió thổi loạn: "Nhã Thập nắm giữ trọng binh trong tay, những binh này đều là được huấn luyện khắc nghiệt, chiến lực vượt xa quân đội Thổ Phiên khác. Sở dĩ lần này khai chiến với Đại Ninh, Thổ Phiên vương không mang người của Nhã Thập đi, lần trước cũng không mang đi là vì Thổ Phiên vương lo không sai khiến được Nhã Thập. Đại quân đó chỉ nghe quân lệnh của một mình Nhã Thập, ngay cả Thổ Phiên vương cũng phải kiêng kị y ba phần."

Lâm Lạc Vũ mở hộp ra, lấy một tấm bản đồ ra: "Đây là bản đồ của Đại Chi quốc. Người của chúng ta đã mua chuộc được biên quân Đại Chi quốc, có một con đường có thể thông đến Thổ Phiên. Việc buôn bán với người của Nhã Thập chính là làm như vậy, nhưng người của Nhã Thập không biết con đường này, tưởng là chúng ta đi biên quan đứng đắn. Nếu y muốn đánh vào Đại Chi quốc, hẳn là sẽ đi đường vòng qua Ưng Nha Quan. Quốc lực của Đại Chi quốc không thể so sánh với Thổ Phiên, cũng may Ưng Nha Quan địa thế hiểm yếu, mặc dù sức chiến đấu của biên quân Đại Chi quốc lỏng lẻo bình thường, nhưng nếu tử thủ thì người Thổ Phiên muốn công phá cũng không dễ dàng. Nếu ngươi phân công binh lực đi Đại Chi, ta có thể sắp xếp người dẫn đường."

Thẩm Lãnh nhìn Lâm Lạc Vũ cười: "Tỷ đừng làm chưởng quầy nữa, tỷ tới làm hành quân tham sự cho ta đi."

Lâm Lạc Vũ lắc đầu, Thẩm Lãnh hỏi: "Tại sao?"

Lâm Lạc Vũ: "Ít tiền."

Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ, đáp án này thật sự rất hoàn mỹ.

"Tướng quân thủ hạ của Nhã Thập có mấy người mà ngươi cần chú ý. Người thiện chiến nhất là con trai lớn của Nhã Thập tên Thiết Khang, nghe nói một cặp đại chuỳ nặng hơn năm mươi cân, có uy tay không giết hổ báo. Thứ tử Dã Niên Nguyên tuy rằng vũ lực thua xa huynh trưởng hắn nhưng người này đầu óc hơn người, ngay cả Nhã Thập cũng răm rắp nghe lời hắn. Nghe nói cũng là người duy nhất bên cạnh Nhã Thập học văn hóa Đại Ninh binh pháp từ nhỏ nhưng không bị Nhã Thập chửi mắng."

Nàng nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Biết tại sao Nhã Thập hận người Ninh như vậy không?"

"Không biết."

Lâm Lạc Vũ cười nói: "Thê tử thứ hai của y là người Ninh, Dã Niên Nguyên cũng là người thê tử thứ hai này sinh ra. Nghe đồn nói thê tử của y là người Giang Nam, cha người này là một tham quan, sau khi bị triều đình xử theo pháp luật thì bà ta trốn khỏi Trung Nguyên, chạy trốn tới Thổ Phiên sau đó gặp Nhã Thập. Nhã Thập vừa thấy bà ta đã bị mê hoặc. Sau khi bà ta lấy Nhã Thập, phu thê cũng khá hòa thuận, Nhã Thập đối xử với bà ta cũng không tệ. Mấy năm trước Thổ Phiên khai chiến với Đại Ninh, Nhã Thập dâng tấu thỉnh cầu Thổ Phiên vương suất quân xuất chinh, vợ y giận dữ liền bỏ đi."

Lâm Lạc Vũ nhún vai: "Tác phong người Ninh điển hình."

Thẩm Lãnh: "Tỷ không phải người Ninh?"

Lâm Lạc Vũ: "Vốn dĩ không phải."

Thẩm Lãnh: "Bây giờ là phải."

Lâm Lạc Vũ cười: "Ngươi nói phải là phải."

Nàng tiếp tục nói: "Cho nên Nhã Thập cực hận người Ninh, người bên cạnh nhắc đến cũng sẽ bị y chửi mắng, nhưng y lại càng yêu thương thứ tử Dã Niên Nguyên hơn. Dã Niên Nguyên này là một kẻ vô ơn, mẹ hắn nhân lúc Nhã Thập không ở trong phủ đã bỏ đi, không ngờ hắn lại phái người đuổi giết."

Thẩm Lãnh hỏi: "Làm sao tỷ biết nhiều như vậy?"

Lâm Lạc Vũ cười đáp: "Là ta đã cứu người."

Thẩm Lãnh thở dài: "Trùng hợp như vậy?"

"Không quá trùng hợp."

Lâm Lạc Vũ nói: "Đương nhiên thê tử của Nhã Thập nhìn ra được người buôn bán và bọn họ tuyệt đối không là người Cầu Lập, cho nên muốn chạy trốn thì biện pháp duy nhất chính là xin chúng ta giúp đỡ. Ngươi cũng biết đó, tuy là cứu một người Ninh, nhưng ta cũng là người buôn bán."

Nàng cười nói: "Ta đưa ra một điều kiện với bà ta, lấy trộm một tấm bản đồ vùng đông nam Thổ Phiên quốc trong nhà bà ta ra thì sẽ nghĩ cách cứu viện bà ta ra ngoài. Bà ta không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, cho nên ta cảm thấy bà ta cũng được tính là một người vô ơn."

Thẩm Lãnh phì cười một tiếng: "Bản đồ đâu? Có ở đây không?"

"Có." Lâm Lạc Vũ lấy ra bản bản đồ thứ hai: "Vị phu nhân vô ơn này không những lấy trộm được bản đồ, còn đánh dấu cả vị trí các quân của Nhã Thập đóng giữ. Vị trí đóng quân có thể di động, nhưng những nơi như kho lương, nguồn nước, kho vũ khí thì không di chuyển được."

Lâm Lạc Vũ hỏi: "Ta có lợi hại không?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Lợi hại!"

Lâm Lạc Vũ: "Cho nên ta đã trả tiền công cho mình."

Thẩm Lãnh cười lớn ha ha.

Lâm Lạc Vũ đứng dậy, hoạt động một chút: "Nhưng mà ta cảm thấy vẫn hơi ít, ngươi phải bù đắp cho ta."

"Tỷ nói đi."

"Bù đắp... Khoảng thời gian ở Thổ Phiên, không có chiến sự thì mỗi ngày ngươi đến nấu cơm cho ta."

Bình Luận (0)
Comment