Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1019 - Chương 1019: Tiêu Diệt Hắn

Chương 1019: Tiêu diệt hắn Chương 1019: Tiêu diệt hắn

Chén trà trên bàn bốc hơi nóng, chỉ nhìn chén trà này đã có một cảm giác cuộc sống yên bình khó tả, cho dù nơi này đang chinh chiến, cho dù thế giới này chưa từng có sự yên tĩnh thật sự.

"Có muốn nghe một chút về chuyện làm ăn không?" Lâm Lạc Vũ hỏi.

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Tỷ biết ta lười cỡ nào mà."

Lâm Lạc Vũ liền không nói nữa. Thật ra nàng biết rất rõ không phải Thẩm Lãnh lười, tính tất cả người trên thế giới này, Thẩm Lãnh là số ít người không thể nói lười, chỉ là hắn mệt. Khi Lâm Lạc Vũ nghe Thẩm Lãnh nói ra chữ "lười" này, nàng chỉ nghĩ là hắn mệt mỏi. Người không hiểu Thẩm Lãnh sẽ nghĩ đã là quốc công gia, đã là đại tướng quân, đời người mọi sự đều tốt đẹp, có mệt mỏi gì đáng nói?

Nhưng Lâm Lạc Vũ suy nghĩ một chút là có thể cảm nhận được Thẩm Lãnh mệt mỏi cỡ nào.

"Ừm, vậy thì không nói."

Lâm Lạc Vũ thay trà một lần nữa: "Nhưng có chuyện ta vẫn phải nói với ngươi, chuyện này không liên quan đến kinh doanh, có liên quan đến sinh tử."

Thẩm Lãnh nghe được câu này liền ngồi thẳng người lên. Lâm Lạc Vũ nhắc tới hai "chữ sinh tử" thì tất nhiên là chuyện rất nghiêm trọng.

"Lúc trước ngươi nói việc kinh doanh ở Cầu Lập không thể làm quá phận, chính là không làm tổn lại nhân phẩm, không đụng chạm quốc pháp, cho nên việc kinh doanh luôn làm rất đứng đắn, chỉ là có một chuyện ta vẫn luôn không nói với ngươi. Người của phiếu hào Thiên Cơ đều sẽ làm đánh giá từng giờ từng phút, đánh giá mức độ làm ăn nguy hiểm của một nơi nào đó, nếu cảm thấy không thể làm thì lập tức rút lui. Còn có những người cũng đang đánh giá người và việc trong thành Trường An, một khi người bên Cao Tiểu Dạng phân tích ngươi có thể gặp nguy hiểm, người của phiếu hào sẽ đón Trà Nhi và hai đứa con của ngươi đi trước. Phiếu hào Thiên Cơ có cả một đoàn người chuẩn bị sẵn sàng từng giờ từng phút, Trà Nhi và bọn trẻ ở Trường An thì bọn họ ở Trường An, họ ở đông cương, đoàn người này nhất định cũng đi đông cương. Xin lỗi... Ta đã thông báo cho Cao Tiểu Dạng, nếu như có chuyện, ngươi có thể không cứu, Trà Nhi và bọn trẻ nhất định phải cứu."

Thẩm Lãnh nhìn Lâm Lạc Vũ sau đó cười: "Cảm ơn."

"Ngươi không tò mò?"

Lâm Lạc Vũ hỏi Thẩm Lãnh: "Đã lâu như vậy, ngươi cũng không tò mò chút nào về thân thế của mình?"

"Ta không nên tò mò."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Lâm Lạc Vũ: "Tỷ cũng biết đấy, ai cũng có thể tò mò, duy chỉ có ta không thể tò mò."

Lâm Lạc Vũ thở ra một hơi thật dài... Đúng vậy, Lãnh Tử ngốc có khi nào thật sự ngốc đâu, hắn suy nghĩ nhiều hơn bất cứ ai, bởi vì hắn để ý nhiều. Hắn nói ai cũng có thể tò mò về thân thế của hắn, duy chỉ có bản thân hắn là không thể tò mò, còn không phải bởi vì hắn để ý đến hoàng đế ư. Thẩm tiên sinh giống như là một vị phụ thân nhưng chung quy cũng không phải phụ thân, Lãnh Tử ngốc cảm nhận được sự yêu thương và cảm giác của tình thân từ hoàng đế nhiều hơn. Hắn để ý, hắn tham lam, hắn không muốn mất đi, hắn không nói nhưng hắn thật sự rất thích.

Cho nên hắn sẽ không tò mò về thân thế về chính mình, cho dù thật sự tò mò thì cũng nhất định phải không tò mò.

Nếu kết quả của việc tò mò khiến cho này tất cả những điều tốt đẹp của hiện tại đều tan thành mây khói, người đau lòng nhất chắc chắn không phải bệ hạ, chắc chắn không phải Trân phi, nhất định là Thẩm Lãnh.

"Ngươi có thể tự mình biết, nhưng đừng cho người khác biết là ngươi biết."

"Ta không biết diễn kịch."

Thẩm Lãnh nhìn Lâm Lạc Vũ cười nói: "Diễn kịch còn mệt hơn cả đánh trận, ta không thể đeo mặt nạ ở trước mặt người mà ta quan tâm, ta cũng không thể khiến nụ cười giả tạo nhìn có vẻ hết sức chân thành, cho nên một khi ta thật sự biết cái gì đó, mặc kệ có lợi hay là có hại, ta đều sẽ biểu hiện ra ngoài."

"Nếu sẽ tổn hại đến ngươi thì sao?"

Lâm Lạc Vũ nói: "Ta sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời vừa rồi với ngươi, cũng sẽ không vô duyên vô cớ sắp xếp nhiều người như vậy bảo vệ Trà Nhi và bọn trẻ từng giờ từng phút. Ngươi ở trong triều đình, ngươi ở trong quyền thế, mặc kệ có chuyện gì ngươi cũng không thể dứt ra được. Lãnh Tử, ta hy vọng ngươi bình tĩnh một chút, đừng chỉ nghĩ đến những sự ấm áp mà ngươi quan tâm, ngươi cũng nên quan tâm đến sự lạnh lẽo."

Thẩm Lãnh vẫn cười, nhìn như không suy nghĩ gì cả.

"Ta vẫn luôn nghĩ đến một chuyện."

Thẩm Lãnh rót cho Lâm Lạc Vũ một chén trà rồi đẩy qua, Lâm Lạc Vũ hai tay bưng chén trà, hơi nóng của chén mới khiến nàng nhận thấy được cái lạnh trong lòng bàn tay của mình.

Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Lâm Lạc Vũ, nói rất nghiêm túc: "Nếu không phải vận khí của ta tốt, không phải là ta đã chết cóng trước khi Mạnh lão bản tìm được ta ư?"

Lâm Lạc Vũ ngẩn ra.

Thẩm Lãnh nhún vai: "Sau khi học càng nhiều ta càng hiểu nhiều hơn. Trên thế giới này không có áo tiên không thấy vết chỉ khâu, cho dù Thẩm tiên sinh cẩn thận đến mấy cũng có thể sẽ có vấn đề. Nếu lúc trước Mạnh lão bản không phát hiện ra ta, ta đã sớm chết cóng trong đống tuyết ở ven đường, trên đời này sẽ không có Thẩm Lãnh. Trà Nhi luôn nói ta khờ khạo, suốt ngày cười ha hả không biết suy nghĩ, đó là bởi vì đối với ta mà nói, mỗi một ngày đều là lãi to, mỗi một giây đều là lãi to."

Lâm Lạc Vũ nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, mắt hơi ướt.

Thẩm Lãnh lấy ra một cái khăn tay đưa qua, Lâm Lạc Vũ nhận lấy sau đó nhìn Thẩm Lãnh: "Lần sau ngươi chăm sóc bản thân cho tốt một chút đi, bây giờ ngươi thật sự xấu, ngươi xấu đến mức ta cũng phát khóc rồi."

Thẩm Lãnh cười lớn ha ha.

Lâm Lạc Vũ nén tất cả những lời sau đó lại, bởi vì nàng biết mình không cần phải nói nữa. Thái độ nhân sinh của nàng và Thẩm Lãnh khác nhau, Lãnh Tử ngốc nói hiện tại mỗi một ngày còn sống đối với hắn mà nói đều là lãi to, không có mấy người có thể thể hội cảm giác này được một cách chân thực.

"Ta mang bản đồ về."

Thẩm Lãnh ôm cái hộp kia lên: "Tỷ nghỉ ngơi cho khỏe."

Lâm Lạc Vũ đứng dậy ra bên ngoài tiễn Thẩm Lãnh: "Ddã lâu ta không về Trường An, hai đứa trẻ trông giống ai nhiều hơn?"

Thẩm Lãnh trả lời: "Giống Trà Nhi nhiều hơn."

Lâm Lạc Vũ cười: "Ồ... Cũng tốt, cũng tốt. Tiểu Thẩm Kế cũng giống Trà Nhi hơn?"

"Đúng vậy, nó càng giống hơn."

Lâm Lạc Vũ cẩn thận suy nghĩ, Trà Nhi đẹp như thế, nếu Tiểu Thẩm Kế lớn lên cũng giống muội ấy nhiều hơn, đó sẽ là một chàng trai tiêu chuẩn cỡ nào, đẹp cỡ nào, nghĩ thôi đã cảm thấy đắc ý rồi. Tương lai nhất định nó sẽ có nhiều nữ hài tử yêu thích hơn cha nó.

Nàng cũng không biết bản thân mình đắc ý gì, dù sao cũng là đắc ý.

"Sau này giao nó cho ta rèn luyện?"

"Không cho."

Thẩm Lãnh lập tức lắc đầu: "Không thể để tỷ hại nó được."

Lâm Lạc Vũ đạp một cước vào mông Thẩm Lãnh: "Ngay cả ngươi ta cũng không hại, ta lại hại con trai ngươi?"

Sau khi nói xong nàng ngây người ra, sau đó lại cho Thẩm Lãnh một cước, mặt bỗng dưng đỏ lên.

Thẩm Lãnh cười chạy ra ngoài cửa: "Nếu nó không muốn tòng quân, ta sẽ để hắn đi làm một phú ông, cho nên tương lai nhất định sẽ phải giao cho tỷ bồi dưỡng. Sản nghiệp của nhà chúng ta lớn như vậy, ta không muốn để nó liều mạng giống như cha hắn nó, cha nó liều mạng là đủ rồi."

Lâm Lạc Vũ giương khóe miệng lên: "Cút mau."

Sau khi trở lại chỗ ở, Thẩm Lãnh trải rộng tất cả bản đồ trong hộp ra sàn nha, hạ lệnh cho thân binh đốt thêm nến ở trong phòng, trong phòng sáng như ban ngày. Hắn liền nằm bò dưới đất, lắp ráp những tấm bản đồ kia lại từng chút từng chút một. Từng con sông, từng ngọn núi, từng bãi bình nguyên dần dần hiện rõ trong đầu hắn.

Bên ngoài viện tử.

Hắc Nhãn ngồi trên tường đung đưa chân. Cửa sổ phòng đang mở, gã có thể nhìn thấy Thẩm Lãnh lúc nằm sấp lúc quỳ trên sàn nhà sắp xếp những tấm bản đồ kia. Một khắc đó gã đột nhiên cảm thấy so với Lãnh Tử, mình thật được tính là một người lười. Nhớ khi đó vừa mới rời Thiếu Niên Đường, Ngu Bạch Phát nói với gã rằng nếu ngươi có thể chăm chỉ một chút thì võ nghệ của ngươi sẽ hơn ta. Hắc Nhãn cảm thấy mình đã rất chăm chỉ rồi, võ nghệ không thể hơn Ngu Bạch Phát là chuyện thiên phú. Chuyện thiên phú ấy mà, ai có thể làm gì được?

Gã nghĩ được lý do này rất hoàn mỹ, cho nên gã luôn tin tưởng không nghi ngờ, cũng sẽ không tự trách.

Con người mà, bất kể nam nữ đều sẽ rất ít khi tự trách vì đã phụ bản thân, phần lớn đều là tự trách bởi vì đã phụ người khác.

Ngồi ở trên tường nhìn Thẩm Lãnh, gã lại không nhịn được mà nghĩ thiên phú của Lãnh Tử thật sự là đứng đầu thiên hạ?

Cũng không phải, sự chăm chỉ của Lãnh Tử mới là đứng đầu thiên hạ.

"Nhị Bản."

"Ừm?"

"Nếu như ngươi là nữ nhân, liệu ngươi có tìm người như Lãnh Tử làm nam nhân của mình không?"

"Phì, ngươi điên à."

"Ta là nói nếu như."

"Không tìm, ta cũng không phải nữ nhân."

"Ta nói nếu như, nếu như, là nếu như."

"Nếu như cũng không tìm."

"Tại sao?"

"Không đánh lại Trà Nhan cô nương."

Nhị Bản cầm một cành cây trong tay đang khoa tay múa chân: "Vù vù vù vu vù... Công phu như bíp đó của ngươi, Trà Nhan cô nương có thể đâm hơn một trăm lỗ trên mặt ngươi."

Hắc Nhãn trừng mắt nhìn Nhị Bản một cái, chỉ vào Thẩm Lãnh ở trong phòng: "Ngươi cảm ngộ được gì?"

Nhị Bản nhìn Thẩm Lãnh chổng mông nằm sắp xếp bản đồ ở trong phòng, gật đầu: "Mông rất cong."

Hắc Nhãn: "..."

Đúng lúc này bỗng nhiên bên ngoài có một tràng tiếng vó ngựa vang lên, Hắc Nhãn và Nhị Bản đạo nhân đồng thời nhìn ra bên ngoài viện tử. Một đội hắc kỵ dừng lại ở ngoài cửa viện tử không xa, đó là người của phủ Đình Úy.

Người trẻ tuổi dẫn đầu từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thoạt nhìn rất uy nghiêm, rất có phong phạm, nhưng một giây sau thấy không có người chú ý đến gã, người trẻ tuổi này giạng chân ra xoa xoa, còn kéo quần xuống, động tác này muốn bất nhã cỡ nào cũng có. Cưỡi ngựa quá lâu làm ai cũng đau.

Người trẻ tuổi đi tới trước cửa giơ tay lên gõ cửa, Hắc Nhãn ngồi ở trên tường hỏi: "Có phải dính mồ hôi không?"

Thiên bạn trẻ tuổi đã sớm nhìn thấy gã rồi, hừ một tiếng: "Huynh cưỡi thì huynh cũng dính."

Hắc Nhãn cười lớn ha ha, nhảy xuống ôm lấy người tuổi trẻ kia: "Đến lúc nào vậy?"

"Cách đây không lâu vừa đến thành Tây Giáp, đại tướng quân Đàm Cửu Châu nói An Quốc Công đã đến bên này. Ta nói với Đàm đại tướng quân một tiếng, dẫn người của ta đi suốt đêm, trên đường đi cũng không ăn uống, mau đi tìm một ít thức ăn."

Hắc Nhãn cười nói: "Ta đã nói mà, ngươi không bằng Trần Nhiễm."

Thiên bạn trẻ tuổi chính là Nhiếp Dã, gã cười cười nói: "Trên đời này có mấy người so được với Trần tướng quân của chúng ta, hắn thiên phú kỹ năng, đại triệu kê thuật."

Trần Nhiễm kéo cửa ra từ bên trong, liếc mắt nhìn Nhiếp Dã một cái: "Ta loáng thoáng nghe thấy có người đang nói ta gì đó."

Nhiếp Dã ngượng ngùng cười cười: "Không không không, không dám, không dám."

Thẩm Lãnh nghe thấy tiếng cũng đi ra, nhìn thấy là Nhiếp Dã cũng cười: "Trước khi đến đã nhận được tin tức nói ngươi và Phương Bạch Kính đều đến, còn nghĩ phải đợi ta trở về mới có thể gặp được, không ngờ ngươi lại chạy qua đây luôn. Có phải ta là người ngươi mong nhớ ngày đêm không?"

Nhiếp Dã: "Quốc công gia, giữ thể diện chút."

Thẩm Lãnh cười lớn ha ha: "Chuẩn bị chút đồ ăn, ta cũng đói rồi."

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Lãnh dẫn Nhiếp Dã bọn họ vào phòng, nhìn bản đồ trải khắp cả căn phòng, mấy người cảm thấy mình cũng không có chỗ đặt chân. Thẩm Lãnh nhón chân đi vào, ngồi xổm ở bên cạnh một tấm bản đồ: "Ngươi tới đúng lúc, ta đang định phái thám báo sang bên này xem thử tình hình. Ngươi đến rồi, vậy thì ngươi dẫn đội đi."

Ngón tay của Thẩm Lãnh chọc chọc lên bản đồ, đó là địa bàn của Nhã Thập.

"Tiêu diệt hắn."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Nhiếp Dã: "Nhã Thập mạnh nhất ở Thổ Phiên, vậy thì xử lý kẻ mạnh nhất này trước tiên."

Bình Luận (0)
Comment