Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1020 - Chương 1020: Thù Nhà

Chương 1020: Thù nhà Chương 1020: Thù nhà

Hai vị thiên bạn của phủ Đình Úy phái tới một người là Nhiếp Dã, một người là Phương Bạch Kính. Phương Bạch Kính ở lại thành Tây Giáp hỗ trợ đại tướng quân Đàm Cửu Châu, Nhiếp Dã thì chạy đến Thổ Phiên, lúc đi giữa đường đã oẳn tù tì với Phương Bạch Kính, gã thắng cho nên gã đi theo Thẩm Lãnh. Nhưng Phương Bạch Kính nói sau khi về Trường An Nhiếp Dã phải mời gã uống rượu, nếu không thì ai thua người đó đi theo Thẩm Lãnh.

"Nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy đi."

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Nhiếp Dã một cái: "Không vội."

"Không cần."

Nhiếp Dã nhấp một ngụm trà nóng, đã ăn cơm no rồi, lại có một ngụm trà nóng vào bụng, quả thực không thể thích hơn.

"Chiều ngày mai ta xuất phát, buổi sáng làm quen thuộc bản đồ của ngươi."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi mang đến bao nhiêu người?"

"Không nhiều lắm, phủ Đình Úy bên Trường An quá nhiều việc, nhân thủ có thể điều động được thật sự có hạn, chỉ mang đến một trăm hai mươi người."

"Ngươi chọn ra hai mươi mấy người có kinh nghiệm nhất trong số những người của ngươi, ta bảo Trần Nhiễm chọn một nhóm người từ đội thám báo cho ngươi. Thám báo trong quân đội quen thuộc chiến trường hơn người của ngươi."

"Được."

Nhiếp Dã nhìn cái giường cách đó không xa: "Ta nghỉ một lát trước đã."

Thẩm Lãnh: "Của ta..."

Nhiếp Dã: "Cái gì mà của ngươi của ta."

Trần Nhiễm nói: "Yên lặng ghi chép lại, giường của An Quốc Công nghênh đón một nam nhân mới."

Thẩm Lãnh nhấc chân lên, Trần Nhiễm đã nhảy sang một bên rồi.

"Không cần mang quá nhiều người."

Nhiếp Dã quăng người xuống giường: "Mấy chục người là được, nhiều người mục tiêu quá lớn."

"Có một người trẻ tuổi cho ngươi mượn trước, là hạt giống tốt."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Đi nói với Lạc Xạ một tiếng, bảo hắn ngày mai chuẩn bị cùng Nhiếp Dã đi xuống phía nam."

Trần Nhiễm ừ một tiếng, biết Thẩm Lãnh đây là muốn đề bạt người trẻ tuổi kia lên. Cũng không thể không nói Lạc Xạ thật sự là hạt giống tốt, người này nếu có nhiều kinh nghiệm hơn một ít là có thể một mình đảm đương nhiệm vụ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không lâu sau nhất định Thẩm Lãnh sẽ xin người từ Đàm Cửu Châu.

"Ta đi nói với hắn một tiếng."

Trần Nhiễm xoay người đi ra ngoài.

Hắc Nhãn hỏi: "Chúng ta thì sao? Ta cùng Nhị Bản làm gì?"

"Ta cũng muốn đi."

Nhị Bản đạo nhân nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ta cũng muốn đi xuống phía nam."

"Hai người các ngươi đều không thể đi."

"Tại sao?!"

Nhị Bản đạo nhân: "Huynh có tin ta làm nũng với huynh không?"

Thẩm Lãnh: "..."

"Lần này đi xuống phía nam rất nguy hiểm, các ngươi không phải quân nhân, tuy rằng từng đánh trận chiến với Hậu Khuyết nhưng trên thực tế vẫn còn kém thám báo đủ tiêu chuẩn một chút. Nếu hai người các ngươi cũng đi, ta sợ các ngươi sẽ bỏ mình mất."

"Ta cứ đi."

Nhị Bản đạo nhân lại đây cầm cánh tay của Thẩm Lãnh lắc qua lắc lại: "Không biết đâu, không biết đâu, người ta cứ muốn đi."

Thẩm Lãnh đạp một cước ra, Nhị Bản nhảy sang một bên: "Tên hung ác này, còn muốn đánh người nhà nữa."

Thẩm Lãnh: "Đại gia, thân đại gia, ngươi đi, ngươi đi."

Nhị Bản cười lớn ha ha: "Cứ yên tâm là được, chẳng qua là Thổ Phiên mà thôi, cũng không phải Hắc Vũ."

Hắc Nhãn hỏi một câu: "Cần nói với Mạc Địch Áo một tiếng không? Dù sao cũng là ở Thổ Phiên, nếu có người của hắn làm dẫn đường chắc hẳn sẽ càng dễ dàng hơn một chút."

"Không cần."

Thẩm Lãnh lập tức lắc đầu: "Đừng xem người Thổ Phiên là đồng minh, đừng xem bất cứ người nào ở ngoài Đại Ninh là đồng minh. Kẻ mạnh không có đồng minh, kẻ yếu mới có."

Mới đầu Hắc Nhãn không cảm thấy trong câu nói này có thâm ý gì, một lát sau mới sực hiểu ra, kẻ mạnh không có đồng minh không phải một câu tự mãn, mà là miêu tả chân thật. Kẻ yếu sẽ không chân tâm thật ý làm đồng minh với kẻ mạnh, mục đích nhất định là muốn lợi dụng kẻ mạnh để chiếm tiện nghi. Hơn nữa kẻ yếu nhìn có vẻ khiêm tốn kính cẩn nghe theo khi trước mặt kẻ mạnh, trong lòng đều ẩn giấu dã tâm.

Sáng sớm hôm sau, Trần Nhiễm theo chọn ra hai mươi tư lão binh có kinh nghiệm phong phú trong đội thám báo, cộng thêm hai mươi tư đình úy của phủ Đình Úy, tổng cộng hơn năm mươi ngươi sau khi sắp xếp trang bị xong lập tức xuất phát. Đội ngũ quy mô này rất nhỏ lặng lẽ rời khỏi đại doanh, đi về nơi không biết đến.

Sau khi đội ngũ đi hơn nửa ngày thì tìm chỗ nghỉ ngơi. Mặc dù có bản đồ nhưng dù sao cũng chưa ai từng tới, tướng quân Thổ Phiên Nhã Thập lại là một người vô cùng thù hằn người Ninh, khi tiến vào khu vực đông nam Thổ Phiên này, mỗi một bước đi đều phải hết sức cẩn thận mới được.

Sắp xếp người thay phiên trực đêm, Nhiếp Dã hạ lệnh không được đốt lửa, một chút lửa cũng không được xuất hiện, cho nên bữa tối cũng chỉ có thể gặm mấy miếng lương khô, uống nước cho trôi xuống. Cũng may là ngay cả Nhị Bản đạo nhân cũng đã thích ứng với cuộc sống như thế này rồi.

"Nhị Bản."

Hắc Nhãn tựa vào dốc đất hỏi rất khẽ: "Tại sao ngươi không quay về?"

"Tại sao ta phải quay về?"

"Lãnh Tử bảo ngươi hộ tống Tiểu Trương chân nhân về Trường An, ngươi lại nhất quyết không chịu về. Ngươi là đạo nhân, đạo nhân nên ở trong đạo quán, chứ không phải trên chiến trường."

"Ngươi cũng là một người lăn lộn ám đạo, ngươi cũng không nên ở chiến trường."

"Ta và ngươi khác nhau, ta là quan phương lăn lộn ám đạo."

"..."

Nhị Bản đạo nhân nằm ở đó nhìn sao trời, bỗng nhiên cười cười: "Sẽ bị nghiện."

"Cái gì?"

"Đánh trận sẽ bị nghiện, kiểu cuộc sống nhìn có vẻ kham khổ nhưng rất kích thích này sẽ gây nghiện, càng nguy hiểm lại càng cảm thấy kích thích, lại càng cảm thấy thú vị. Hôm đó ta đã suy nghĩ rất nghiêm túc, nếu bảo ta trở về rồi mỗi ngày đều đọc sách luyện công, trong lúc rảnh rỗi liền ngồi xổm trên đường cái nhìn nữ tử đi qua, cuộc sống như vậy thật sự có ý nghĩa sao?"

Gã nhìn về phía Hắc Nhãn nói rất nghiêm túc: "Ngoại trừ ngồi xổm trên đường cái nhìn nữ hài tử xinh đẹp, những thứ khác thật sự rất vô vị."

Hắc Nhãn phì cười một tiếng.

"Ta cũng muốn làm một đại nhân vật được người ta ca ngợi tán dương."

Nhị Bản đạo nhân cười cười: "Đại Ninh lập quốc tới nay, chỉ có chân nhân núi Long Hổ đời thứ nhất theo Thái Tổ bệ hạ chinh chiến, về sau chưa từng có đệ tử Đạo môn nào theo quân xuất chinh. Nếu ta là đánh trận ra trò, đệ tử Đạo môn cũng nở mày nở mặt theo. Tương lai nếu như có thể lưu lại tên của ta trong sử sách thì thật là tốt biết bao."

Gã thở dài một hơi: "Nam tử hán đại trượng phu, phải làm nhân kiệt chứ."

Hắc Nhãn gật đầu: "Phải làm nhân kiệt."

Cách bọn họ khoảng hai mươi mấy dặm, trong một doanh địa cỡ nhỏ mấy trăm người, một gã hán tử Thổ Phiên thoạt nhìn rất cường tráng ngồi xổm nói nhỏ: "Lần này dẫn các ngươi ra ngoài tìm hiểu tình báo quân Ninh, tất cả mọi người đều phải ghi nhớ một chuyện, một khi có người bị bắt sống, quyết không thể nói ra chúng ta là người của đại tướng quân, thà chết cũng không thể cúi đầu trước người Ninh."

"Vâng!"

Tất cả mấy trăm người đều lên tiếng nhưng lại ép giọng nói xuống rất thấp.

"Các ngươi biết đấy, đại tướng quân là phụ thân ta, nhưng ta ở trong quân cũng chưa từng nhắc đến chuyện này, là vì ta không muốn để người ta nói nhờ cha mà ta mới có thể lãnh binh chinh chiến. Lần này ta đích thân dẫn các ngươi tới cũng là để cho các tướng sĩ toàn quân biết, ta dựa vào khả năng của mình."

Hắn ta nhìn chung quanh: "Đi thêm một ngày nữa là sắp đến phong địa của Mạc Địch Áo rồi, đến lúc đó dựa theo chiến thuật ta đã vạch sẵn từ trước, mười người làm một đội, chia làm ba mươi đội lẻn vào trong tìm hiểu tin tức, năm đội mười người ở lại làm hậu viện. Chúng ta chỉ cần làm hai mục tiêu, một là có cơ hội ám sát Mạc Địch Áo thì giết hắn, hai là thiêu hủy lương thảo của quân Ninh."

Sau khi nói xong, hắn ta khoát tay: "Thay phiên nghỉ ngơi, sau khi trời sáng sẽ lên đường."

Sau khi căn dặn xong, hắn ta lui về phía sau, ngồi dựa vào một thân cây, nghĩ lần này nếu có thể một mồi lửa đốt lương thảo của quân Ninh, rồi một đao chém Mạc Địch Áo, chắc hẳn là phụ thân sẽ thay đổi cách nhìn về hắn ta chứ? Hắn ta là trưởng tử, tác chiến hung hãn không sợ chết, từ mười mấy tuổi đã đi theo phụ thân cùng nhau luyện binh. Hắn ta nghĩ mình đã làm rất tốt rồi, nhưng hắn ta không hiểu tại sao phụ thân lại quan tâm đến đệ đệ của Dã Niên Nguyên của hắn ta hơn.

Mẫu thân ốm chết năm hắn ta mười một tuổi, trước lúc lâm chung còn nói với hắn ta rằng nhất định phải trở thành phụ tá đắc lực của phụ thân, đừng để phụ thân cảm thấy hắn ta là một phế nhân. Hắn vẫn luôn nhớ câu nói này của mẫu thân, bất kể làm gì cũng đều nghĩ có thể được phụ thân yêu mến ca ngợi hay không. Thế nhưng sau khi mẫu thân hắn ta qua đời không lâu, người phụ thân mà hắn ta tưởng là vô cùng quan tâm đến mẫu thân của hắn ta đã nhanh chóng cưới một người Ninh, năm thứ hai hắn ta đã có thêm một đệ đệ. Hiện giờ hai mươi năm trôi qua, thậm chí phụ thân đã quên ngày giỗ của mẫu thân, hắn ta biết phụ thân hận người Ninh kia bao nhiêu, chính là quan tâm đến bà ta bấy nhiêu.

Hắn ta tên là Thiết Khang, hắn ta hận phụ thân của mình, cũng hận đệ đệ của mình.

Nhưng hắn ta càng hận người Ninh hơn.

Nếu không phải ả tiện nữ nhân đó tới, ít nhất hàng năm phụ thân hắn ta vẫn sẽ nhớ ngày giỗ của mẫu thân hắn ta, ít nhất vẫn sẽ thắp nén nhang cho bà ấy. Điều khiến hắn ta cảm thấy khó chấp nhận nhất chính là từ khi đệ đệ Dã Niên Nguyên được sinh ra, hắn ta không bao giờ còn cảm nhận được ánh mắt yêu thương của phụ thân nữa, phụ thân đều hết ánh mắt đó cho đệ đệ. Cho dù hắn ta liều mạng thế nào, cố gắng thế nào, phụ thân vẫn chỉ cảm thấy Dã Niên Nguyên ưu tú hơn.

"Tướng quân."

Thủ hạ của hắn ta nói nhỏ: "Mau nghỉ ngơi một lát đi, trên đường đi ngài cũng không có nghỉ ngơi mấy."

"Ừm."

Thiết Khang ừm một tiếng: "Lần này chúng ta giấu đại tướng quân ra ngoài, cho nên nhất định phải thành công, chỉ có thành công mới có thể nhận được tưởng thưởng. Nếu như thất bại, chúng ta sẽ trở thành trò cười của người khác."

Người hắn mang đến đều là thân binh của hắn ta, đương nhiên bọn họ biết vị đại công tử này uất nghẹn cỡ nào. Mặc dù về quân chức thì cao hơn vị nhị công tử kia không ít nhưng quanh năm lãnh binh ở bên ngoài, quanh năm suốt tháng cũng không gặp đại tướng quân mấy lần. Đại tướng quân cũng không cho hắn ta tuỳ tiện trở lại, bởi vì đệ đệ hắn ta cũng không thích người ca ca này.

"Tướng quân ngài yên tâm đi."

Thân binh nói: "Lần này nhất định có thể thành công, để cho tất cả mọi người đều thấy, người thật sự có thể làm được việc vẫn là tướng quân ngài, chứ không phải người khua môi múa mép."

Thiết Khang ngẩn người, lẩm bẩm nói một câu: "Nếu là khua môi múa mép, nói vào lời ngon ngọt đã có thể làm cho phụ thân quan tâm, hà tất phải liều mạng chứ? Ai lại bằng lòng liều mạng chứ?"

Thân binh nhất thời không phản bác được.

"Từ mười một tuổi ta bắt đầu đi theo đại quân cùng huấn luyện, vết thương trên người ta cộng lại có thể có hơn trăm vết, phụ thân luyện binh như thế nào, ta liền yêu cầu bản thân gấp bội, các ngươi chịu khổ còn không bằng một nửa ta, nhưng phụ thân vẫn cảm thấy ta làm chưa đủ tốt, cảm thấy ta không có ưu điểm nào. Ta suất quân diệt mấy ngàn giặc cỏ, viết thư báo tin vui cho phụ thân, phụ thân hồi âm chỉ có hai chữ... Biết rồi."

Hắn ta nằm ở đó nhìn bầu trời đêm: "Ngay cả một chữ cũng chẳng thèm khen ta. Sau này ta suất quân sang hướng tây nam tập kích một tòa biên quan của Đại Chi quốc, giết mấy trăm biên quân của Đại Chi quốc, thu được vô số binh khí giáp trụ. Sau khi ông ấy biết chuyện chỉ nói một câu tốn công vô ích... Tốn công vô ích ư?"

Hắn ta cười khổ: "Dã Niên Nguyên cả ngày lảng vảng trước mặt phụ thân, chi hồ giả dã, ông ấy liền cảm thấy Dã Niên Nguyên rất ưu tú. Ta khiến mình vết thương chồng chất như vậy, ông ấy nghĩ là ta ngu xuẩn."

Các thân binh ở bên cạnh hắn ta không biết tiếp lời như thế nào, đành phải lẳng lặng lắng nghe.

"Nếu có cơ hội, ta nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của phụ thân. Ta giết chết thêm nhiều người Ninh hơn nữa, phụ thân sẽ hiểu ta mới là trợ thủ của ông ấy."

Thiết Khang sờ loan đao bên cạnh: "Tương lai ta nhất định sẽ tự tay làm thịt hắn, hắn cũng là nửa người Ninh."

Bình Luận (0)
Comment